Trong mắt Lâm Duệ chợt lóe lên, quay đầu lại, khoát tay với Trương Tử Nam, ý bảo anh ta ra ngoài trước.
Trương Tử Nam ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ do dự.
Lâm Duệ cau mày, vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống. Áp lực không tiếng động bao phủ khắp, Trương Tử Nam cúi đầu, yên lặng lui ra ngoài, trước khi ra khỏi thì lại giống như nhắc nhở liếc Tô San một cái.
Nhìn cửa được đóng lại, lúc này Lâm Duệ mới quay đầu lại, ngồi xuống cạnh Tô San. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm thẳn vào cô, cho đến khi Tô San bị ánh mắt này làm cho khẩn trương, anh mới nhẹ nhàng ôm bảo vai của cô, hỏi: “Thật sự không có việc gì? Không phải là Tử Nam làm khó dễ em chứ?”
Tô San không biết nên khóc hay cười, giơ tay lên đấm nhẹ lồng ngực của hắn: “Nói giỡn chứ, anh ta nào dám.”
“Anh nghĩ rằng cậu ta cũng không dám.” Lâm Duệ cầm bàn tay hơi lạnh của Tô San, kéo đến bên môi rồi khẽ hôn nhẹ: “Buổi sáng em đi đâu vậy? Tìm em cũng không thấy!”
Một câu nói này lại làm cho bàn tay vốn mềm mại của Tô San đột nhiên cứng lại một chút. Trong mắt Lâm Duệ lóe lên, chậm rãi ngẩng đầu.
Tô San khép hờ mắt, sau khi trầm mặc một lát, đáp: “Em đến bệnh viện thăm chú Lâm.”
“Ừ!” Lâm Duệ không hứng thú đáp một tiếng, chân mày buông lỏng một chút.
“Anh, anh giảng hòa với chú Lâm được hay khong? Coi như là nể tình em.” Giọng nói Tô San có chút vội vàng: “Anh tin em đi, thật ra thì chú Lâm rất thương anh.”
“A, thật sao?” Lâm Duệ khẽ xì một tiếng, hiển nhiên là không muốn dây dưa nhiều tới đề tài này nữa, anh đứng lên, nói với Tô San: “Em ngồi ở đây đi, anh còn có tài liệu chưa giải quyết, phải đi trước. Buổi trưa anh đi tìm em, cùng nhau ăn cơm.”
Tô San nhìn bóng lưng Lâm Duệ không chút chậm trễ xoay người rời đi, hung hăng cắn răng: “Không cần, buổi trưa có hẹn rồi!”
Bước chân Lâm Duệ dừng lại, nhưng khi xoay người lại chỉ thẩy bóng lưng đang sải bước đi của Tô San.
Trong lòng Tô San tràn ngập lửa giận, vừa trở lại tầng , vừa mới ngồi xuống lập tức có một bóng dáng chặn lại ở trước mặt.
Cô vừa ngẩng đầu lên chỉ thấy tổ trưởng Phó ngập ngừng muốn nói lại thôi dừng lại nhìn cô.
Tô San đứng lên, miễn cưỡng giơ khóe miệng lên, nặn ra một nụ cười: “Tổ trưởng, có chuyện gì sao?”
Nhìn vẻ mặt bên ngoài cười nhưng bên trong không cười này làm tổ trưởng Phó sợ hết hồn. Anh ta sợ hãi khoát thẳng tay: “Cô ngồi, cô cứ ngồi, không cần khách khí như thế. Tôi chỉ tới hỏi cô có thấy Tổ trưởng Tần hay không thôi? Hai ngày nay anh ta không tới làm rồi, cũng không có xin nghỉ, điện thoại di động cũng không gọi được.”
“Cái gì?” Tô San cả kinh, cũng không đoái hoài tới thái độ bối rối của Tổ trưởng Phó nữa. Trong thoáng chốc hình như cô có cảm giác giống như mình đã quên một chuyện rất quan trọng……
Vì vậy, rốt cuộc Tần Trọng đang làm gì?
Vậy chúng ta chuyển ống kính sang Bác Uyển. Không sai, vẫn là Bác Uyển. Cũng coi như là Tần tiểu thư nhà chúng ta xui xẻo, thật đúng lúc lại sát vách tường với Lục Minh Viễn trong tầng lầu.
Gian nhà sang trọng loạn còn hơn so với ổ chó. Tần Như Huyên tiểu thư tóc tai tán loạn, trang điểm đã phai, đồ trang sức vỡ vụn đầy đất, cả người giống như là phiên bản Mai Siêu Phong hiện đại, mặt không thể hận hơn, hung thần ác sát.
“Tần Trọng, anh nói lại cho tôi nghe! Anh muốn làm gì?”Cô ta giống như điên xông tới, tay chặt chẽ bắt được cánh tay Tần Trọng, lớn giọng hô.
Tần Như Huyên nuôi móng tay rất dài, hung hăn đâm vào da thịt Tần Trọng, nhưng anh ta chỉ hơi hơi nhíu mày, lập tức khôi phục bộ dáng không có gì.
“Cô muốn tôi nói một trăm lần cũng giống nhau mà thôi. Tôi muốn ly hôn với cô, lập tức, ngay lập tức!”
“”Chát!” một tiếng thanh thúy vang lên, mặt của Tần Trọng bị đánh lệch qua một bên.
Anh ta chậm rãi quay đầy trở lại, ánh mắt âm trầm mà u tối, cứ như vậy nhìn thẳng vào Tần Như Huyên, cũng không nói gì.
Tần Như Huyên bị ánh mắt của hắn như vậy làm sợ hết hồn, cô ta kinh ngạc liếc nhìn cánh tay của mình, không tự chủ lùi về phía sau một bước.
Vậy mà Tần Trọng cũng không thừa dịp đi lên đánh cô ta cho hả giận, chỉ trầm mặc.
Từ từ, anh ta nhắm nghiền hai mắt, khẽ thở dài: “Cô đánh đi, đánh đủ rồi thì hãy bỏ qua cho tôi. Dù sao… Là tôi có lỗi với cô.”
Tần Như Huyên vô lực ngã ngồi trên mặt đất, chẫm rãi giơ tay lên, che mặt của mình, nước mắt từ ngón giữa chảy ra dào dạt.
“Làm sao anh có thể như vậy? Anh coi tôi như đá đặt ở dưới chân anh, dùng hết rỗi liền một cước đá văng hay sao?”
“Chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, anh đối với tôi dù chỉ một chút tình cảm cũng không có hay sao?”
“Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng…”
Nghe Tần Như Huyên cúi đầu khóc lóc kể lể va fnir non, trước mắt Tần Trọng thoáng hiện hoảng hốt trong chốc lát.
Năm đó, khi anh ta bỏ Tô San, chuyển qua bên phú bà Tần Như Huyên, San San có giống như bây giờ hay không, bất lực khóc thút thít?
Đáp án… Có lẽ là không có.
Tần Trọng không ngốc, anh ta có thể cảm thấy Tô San chưa bao giờ có tình yêu với anh ta, đây cũng chính là một trong những lý do trọng yếu mà anh ta quyết định chọn Tần Như Huyên.
Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút lúc ấy quyết định cũng có một phần tức giận.
Được rồi, Tô San cô không coi trọng tôi… tôi liền công thành danh toại trở lại cho cô xem!
Nhớ lại năm đó trẻ trung ngây thơ, trên mặt Tần Trọng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Quá khứ đơn thuần và tốt đẹp cỡ nào, anh ta và Tô San trong quá khứ. Nhất định anh ta sẽ tìm bọn họ trở về, nhất định anh ta có thể tìm được bọn họ trở về một lần nữa.
Nghĩ đến đêm đó dáng vẻ Tô San bất lựa tựa vào góc khóc thầm khi phát hiện âm mưu của Lâm Duệ, Tần Trọng liền cảm nhận được lòng tin trước nay chưa từng có. Cô có thể dưới tình huống đó thẳng thắn nhờ anh giúp đỡ, không phải rõ ràng là anh đã bắt đầu chiếm một vị trí nhất định trong lòng cô rồi sao?
Tần Trọng từng bước từng bước đi ra ngoài cửa, tốc độ không nhanh nhưng rất bình ổn, không có một tia do dự, trong đôi mắt sáng ngời khiếp người.
Tần Như Huyên mắt thấy anh ta đi ra khỏi cửa, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng, vừa khóc vừa hô: “Nếu như anh muốn ly hôn, một xu tôi cũng không đưa cho anh!”
Tần Trọng dừng bước lại, cười!
Anh ta không quay đầu lại, chỉ nhẹ nói: “Cô cho rằng cho đến ngày hôm nay tôi vẫn còn muốn tiền của cô hay sao?” Dứt lời, anh ta không chút do dự đẩy cửa ra.
Ở phía sau anh ta, Tần Như Huyên lớn tiếng khóc.
Rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì?
Cô ta lấy nhu tình thật lòng đối với Trác Diệu, Trác Diệu bỏ cô ta. Cô ta lấy tiền tài danh lợi khống chế Tần Trọng, Tần Trọng cũng bỏ cô ta. Tiền bạc, danh dự, địa vị, mỹ nhân, không phải đều là những thứ đàn ông tha thiết mơ ước sao?
Nhưng vì cái gì, tại sao những tên đàn ông thối này đều vứt bỏ cô ta?
“Ha ha ha ha…” Đột nhiên Tần Như Huyên đứng lên, cất tiếng cười to, vừa cười vừa vươn tay đập bể, xé nát tất cả đồ bên tay.
“Tô San, Tô Yên đều là do hai tiểu tiện nhân này! Chúng mày làm nhiều việc ác, chúng mày ăn hiếp người lương thiện, nhất định chúng mày sẽ không được chết tử tế! Không được chết tử tế! Ha ha ha…”
Trong phòng trống trải, nguyền rủa bén nhọn giống như vĩnh viễn không ngừng…
%%%%%%%%
Khóc đủ rồi, náo đủ rồi, ngày vẫn phải tiếp tục trôi qua.
Tần Như Huyên lau khô nước mắt trên mặt, cắn răng đứng lên, giọng căm hận phân phó cô gái đang sợ phát run bên cạnh: “Đi tra toàn bộ tài liệu của Tô San cho tôi, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Cô bé kia ngây ngốc nhìn cô ta, nhất thời không phản ứng kịp. Tần Như Huyên nhìn gương mặt thiếu nữ mềm mại, bất giác cảm thấy giận dữ trong lòng, trở tay chính là một bạt tai!
“Cô ngu phải không? Đi thăm dò cho tôi! Cút!” Nói xong liền hung hăng đá một cước.
Giày cao gót bén nhọn trực tiếp đá vào xương cụt, cô bé kia đau đến nước mắt cũng chảy ra nhưng lau cũng không dám lau đi, liền lăn một vòng đồng ý, lập tức chạy ra ngoài.
Quả nhiên hiệu suất của bạo lực là vô cùng tận, chưa tới một canh giờ, lí lịch coban từ nhỏ đến lớn của Tô San bao gồm cả quá trình phiên tòaoanh động khắp thành năm đó, được đặt trên bàn Tần Như Huyên.
Cô ta cầm những tờ giấy kia, cười lạnh mấy tiếng, trong mắt là oán độc và căm hận, gần như là lập tức tràn ra.
Trong trận quyết đấu kia với Tô Yên, cô ta đã thảm hại, nhưng lại học được một đạo lý -lực lượng truyền thông vô cùng đáng sợ, nước miếng dân chúng có thể làm người chết đuối, nhìn Thư Nhàn đang vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần thì biết.
Về phần chân tướng, ha ha, dư luận vĩnh viễn không cần chân tướng, cái bọn họ cần chỉ là đề tài.
Cô ta mỉm cười, giống như đang chọn châu báu hoa lệ, cầm từng tấm hình có ích lên.
Có dáng vẻ Tô San si ngốc cười với Lâm Duệ, có dáng vẻ Tô San nũng nịu ôm lấy cánh tay Lâm Gia Thịnh, có bộ dạng bước chậm trên đường rừng trong trường đại học với Tần Trọng.
Tô San trong hình, cười đều là vô cùng rực rỡ, vẻ đẹp của con gái hiện ra không bỏ sót. Tần Như Huyên chậm rãi vuốt ve ảnh, cô bé xinh đẹp cỡ nào, chỉ tiếc, chẳng mấy chốc sẽ biến thành con chuột đầu đường.
Tần Như Huyên gọi một cuộc điện thoại: “Này, Archie, hiện tại tôi truyền cho anh vài tấm hình, anh viết ra một chuyện xưa ly kỳ quanh co cho tôi, ở chuyên mục nhiều kỳ ở trên báo, hiểu chưa?”
Ngày hôm sau, chính là một mảng nghiêng trời lệch đất.
Vốn tòa soạn luôn có lượng tiêu thụ xếp hàng thứ hai “Bát quái bát quái” đăng một bài viết được đặt tên là “Hào môn loạn chiến” nặng khẩu vị tiểu thuyết.
Nhân vật nữ chính đồng thời cùng cha dượng, anh con của cha dượng, bạn trai cũ, quyến rũ lão tổng một xí nghiệp không rõ tên, tức chết cha ruột, tức mẹ ruột bị bệnh, lại “tiêu hao” cha dượng lâu năm phải nằm viện.
Một loạt chuyện xưa viết có mũi có mắt, thời gian địa điểm đều có bóng dáng của Du Lâm, thậm chí ngay cả hình ảnh phối hợp bên cạnh cũng làm cho người ta có cảm giác, những người này giống như là đã từng quen biết.
Cuối cùng, trên trang đầu tiên của một trang web, tựa đề cực kỳ kinh hãi - một nữ bốn chồng, Tô x cô khá lắm!
Trong một đoạn đầu viết những chữ sau:
“Cái gọi là cha dượng thật lòng yêu thương con gái kế, thậm chí yêu thương đến ngay cả con trai ruột của mình cũng không để ý, mọi người cảm thấy có khả năng không?
Đáp án dĩ nhiên là có thể!
Chỉ cần người con gái kế đó thật là biết điều, chỉ cần đem cô bé trong veo như nước này ‘thương yêu’ đến trên giường, cha con tương tàn thì có cái gì hiếm đâu? Họa thủy lầm nước không phải là không có!
Chỉ tiếc, biết điều cuối cùng chỉ là biết điều. Vì lợi ích của gia tộc, đến con cái ruột cũng có thể đưa lên giường đối thủ, huống chi là con gái kế?
Nhưng, chúng ta không thể không bội phục da mặt của cô ta, đồng thời phục vụ bốn người đàn ông, lại vẫn có thể tự tại sống được!
Ngày này, cô gì đó kia, thật sự cô không có chút xíu liêm sỉ trong lòng hay sao?”
Tần Như Huyên chậm rãi kích chuột, đóng website trước mắt lại, cười, cười rất vui vẻ.
Dám đấu cùng cô, nhật định sẽ bị trời phạt.
“Lão Vương, chuẩn bị xe.” Vẻ mặt cô ta vui thích đứng lên: “Chúng ta đến công ty chồng tôi xem một chút!”
Một chiếc xe màu xám bạc lái ra khỏi Bác Uyển, nơi ngã tư đường, hai chiếc xe lướt qua nhau, trợ lý hành chính mắt tinh quay đầu, nhỏ giọng nói với Lục Minh Viễn đang nhắm mắt dưỡng thần: “Ông chủ, hình như chúng ta vừa đi qua tiểu thư nhà họ Trác trước kia!”
Tiểu thư nhà họ Trác trước kia? Mí mắt của Lục Minh Viễn giật giật, Tần Như Huyên? Cô ta tới đây làm gì?
Thôi, anh cũng không có thời gian để ý tới thứ người như thế. Hôm nay anh hẹn phó Cục trưởng cục Văn hóa uống trà, phải nghĩ biện pháp để những tin đồn kia im xuống mới được. Coi như không vì Tô San, mặt mũi Lục thị cũng cần.
Nghĩ đến đây, Lục Minh Viễn nhắm mắt, trầm giọng nói: “Không cần phải để ý đến cô ta, tiếp tục đi!”
“Vâng!” Trợ lý hành chính đồng ý vòng lại.
Ai ngờ đến, sau một khắc, đột nhiên Lục Minh Viễn mở mắt ra: “Đợi chút, vừa rồi chiếc xe kia đi hướng nào?”
“À?” Trợ lý sững sốt một chút, vội đáp: “Hình như là hướng đường Tây Phổ.”
Đường Tây Phổ? Đó không phải là… Tòa nhà của tập đoàn Lâm thị hay sao?
Trong mắt anh như có gì suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, giọng căm hận nói: “Đuổi theo cô ta, đến A.E!”