Sói Vương Bất Bại

chương 245: năm giữ tính mạng của ông, thủ đoạn của đế khâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Nhất Thiên đột nhiên tập kích, đồng thời giọng nói vô cùng kiên định, dường như thực sự nằm giữ chứng cứ nguyên vẹn trong tay, anh làm như vậy, đương nhiên là ruốn thử xem phản ứng của Đế Khâm và Lâm Ngạo Binh một chút!

Trước ở tòa nhà Tuyên Đức, Lý Khai Sơn nói, thái tử Đế Hạo có hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng Lục hoàng tử Đế Khâm cũng có thể:

Tiêu Nhất Thiên tới nhà họ Lâm, chính là muốn thử xem loại khả năng này! Mà Lâm Ngạo Binh lập tức tỏ vẻ kinh hoảng, đã làm Tiêu Nhất

Thiên có đáp án trong lòng!

Lâm Ngạo Binh!

Ít nhất là một người biết chuyện!

Lời Tiêu Nhất Thiên nói không chỉ làm Lâm Ngạo Binh kinh sợ, mà cũng làm Lý Khai Sơn đang quỳ rạp trên mặt đất sợ hãi, mồ hôi lạnh trên trán ông ta trong nháy mắt chảy ròng ròng, làm ướt sàn nhà trước mặt!

Kiểm chứng???

Cậu vừa mới tới thủ đô xong, kiểm chứng là thể nào???

Ông trời ơi!

Không phải là ở tòa nhà Tuyên Đức tôi đã nói gì với cậu chứ???

Nhớ đến trước khi vào cửa, Tiêu Nhất Thiên cố ý muốn dẫn ông ta cùng nhau tiến vào, nói là cần "Lời nói đối chứng" của ông ta, Lý Khai Sơn cho dù phản ứng có chậm đi nữa, lúc này cũng ý thức được ý muốn của Tiêu Nhất Thiên!

Tâm như tro tàn!

"Mưu sát?"

Con người Để Khâm hơi co rút lại, hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn với lời nói của Tiêu Nhất Thiên. Nhưng mà, ông ta cũng không như Lâm Ngạo Binh, thể hiện ra bất kì sự hoảng hốt nào,giọng nói chỉ lạnh xuống vài phần, hỏi: "Ý của Tiêu tiên sinh, cậu có thể xác định, Tiêu lão gia chết là do người khác ám hại. Đúng không?"

"Không sai!" Tiêu Nhất Thiên thu lại ánh mát dò xét từ trên người của Lâm Ngạo Binh, ngược lại nhìn về phía Đế Khâm, bốn måt nhìn nhau với ông ta, trầm giọng nói: "Mặc kệ là người đứng sau màn giết ông nội của tôi là ai, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để tìm ra người đó, để tên đó phải nợ máu trả bằng máu!"

"Nếu như!"

"Tôi nói là nếu như"

"Nếu như bị tôi điều tra ra, người kia là người bên cạnh điện hạ hoặc là người ủng hộ điện hạ, đến lúc đó, mong rằng điện hạ cho có trách tôi không nể mặt mũi của ngài.."

Giọng nói rành mạch, không kiêu ngạo không nịnh nọt!

Hiện tại, Tiêu Nhất Thiên hầu như đã có thể xác định, Lâm Ngạo Binh chắc chắn không thoát khỏi liên quan với cái chết của ông nội, mà nhà họ Lâm đã sớm phụ thuộc vào Đế Khâm, Lâm Ngạo Binh

đương nhiên đã là người của Đế Khâm!

Như vậy!

Để Khâm có biết chuyện này, hay có tham dự vào trong chuyện này không?

Hay thậm chí!

Đế Khâm có phải là người phía sau chuyện này hay không?

Nếu như vậy!

Mặc dù Đế Khâm là một hoàng t, có thể lực vô cùng to lớn, đang tranh đoạt ngôi vị thái tử, thù này, Tiêu Nhất Thiên vẫn sẽ báo như cũ!

"Tiêu tiên sinh, xin ăn nói cần thận!"

Để Khâm còn chưa mở miệng đáp lại, hai người ám cảnh viên mãn cường giả đứng ở sau lưng Đế Khâm cũng nhìn không chịu được nữa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, giọng nói rất lạnh lẽo, ý cảnh cáo vô cùng đậm!

Phóng mắt ra toàn bộ thủ đô, người dám dùng loại giọng nói này để nói chuyện với Để Khâm, tuyệt đối không thể vượt qua được một ngón tay!

Xem ra, Tiêu Nhất Thiên đây là to gan lớn mật!

"Hết cách rồi!"

Mà Đế Khâm lại rộng lượng, đưa lưng về phía hai người ám cảnh viên mãn lão giả, khoát tay áo, ánh mắt trầm tĩnh không hề dao động vẫn dừng ở Tiêu Nhất Thiên, nghiêm mặt nói: "Nếu như Tiêu tiên sinh có chứng cứ, có thể chỉ người đó ra."

"Bất kể là ai!"

"Đến lúc đó, không cần Tiêu tiên sinh tự mình ra tay, tôi chắc chắn sẽ lấy đầu của kẻ đó, để linh hồn của ông cụ Tiêu trên trời có linh thiêng được an ủi!" Nghe vậy...

Lòng của Lâm Ngạo Binh dường như bị kim châm nhói lên một

cải, trái tim nhảy lên kịch liệt. Tiêu Nhất Thiên chắp tay nói: "Đa tạ điện hạ trượng nghĩa."

"Được."

Để Khám thở dài nói: "Tiêu tiên sinh là bạn bè của Nghiêu nhi. Đối với ông cụ Tiêu, tôi cũng vẫn lòng mang kính nể, nếu có thể giúp ích được chút gì đó, tôi đương nhiên sẽ không chối từ.

Nói xong, Để Khâm cúi đầu liếc nhìn Lý Khai Sơn vẫn quỳ úp sấp ở trên sàn nhà.

Sau đó hỏi tiếp: "Tiêu tiên sinh mới vừa nói, để ông ta tiến vào, là cần lời đối chứng, có nghĩa là ông ta có thể chứng minh, cái chết của Ông cụ Tiêu là do mưu sát."

"Đúng không?"

Nghe nói như thế, lòng của Lý Khai Sơn dường như cũng bị nhói một cái, trái tim cũng bắt đầu đập liên hồi.

"Đúng!"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Trước khi ông nội tôi gặp chuyện không may, đã từng nói với Lý lão gia tử, có người muốn mưu hại ông ấy, đồng thời có nói đối tượng tình nghi cho Lý lão gia tử.."

Ừng ực!

Lý Khai Sơn hung hăng nuốt hớp nước miếng, trái tim hơi suýt nữa thì nhảy ra từ cổ họng!

Tôi vô cùng cẩn thận khép nép!

Có khi nào mà tôi như vậy???

Có ông trời làm chứng!

Tôi là oan uổng???

"Ö?"

Để Khám tò mò nói: "Ông cụ Tiêu nói đối tượng tình nghi, là ai?"

"Không chỉ một!"

Tiêu Nhất Thiên quay đầu, ánh mắt lạnh như băng tiếp tục rơi vào trên người của Lâm Ngạo Binh, hừ nói: "Thế nhưng có một người trong đó, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, chính là gia chủ nhà

họ Lâm đây!"

Âm!

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên không lớn, lại giống như sấm sét nổ vang bên tai của Lâm Ngạo Binh. Lâm Ngạo Binh không chút nghĩ ngợi lập tức thề thốt phủ nhận nói: "Không thể nào!"

"Tuyệt đối không thể nào!"

"Lúc đó cậu mới đính hôn với Thanh Uyển, hai nhà chúng ta sắp có đám hỏi, làm sao tôi có thể ra tay với ông cụ Tiêu?" Lâm Ngạo Binh hoàn toàn luong cuống!

Sắc mặt của Đế Khâm cũng càng thêm nghiêm trọng, hỏi: "Tiêu

tiên sinh có chứng cứ à?"

"Nếu có!"

"Bây giờ tôi có thể sai người lấy đầu của Lâm Ngạo Binh, đưa cho Tiêu tiên sinh!"

Phịch!

Mặt Lâm Ngạo Binh tái mét, chân mềm nhũn, chạy thẳng đến chỗ Đế Khâm rồi quỳ xuống, kêu oan nói: "Điện hạ, không phải là tôi làm!"

"Tôi oan uổng!"

Nhưng Đế Hâm không hề để ý đến ông ta.

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Hiện tại chỉ là nghi ngờ, nếu có chứng cứ, vừa rồi ở trước cửa biệt thự, tôi cũng đã lấy đầu của ông ta đi rồi"

"Không có chứng cứ phải không?"

Đế Khâm suy nghĩ một chút, nói: "Vậy trước tiên cứ để đầu ông ta ở lại trên cổ, tạm thời để ông ta sống vài ngày, lúc nào Tiêu tiên sinh tìm được chứng cứ rồi, xác nhận là ông ta, tôi đảm bảo, trước tiên phái người lấy đầu của ông ta đưa qua cho cậu."

"Thế nào?"

Thoạt nhìn, Đế Khâm vô cùng thành ý, để đón ý nói hứa với Tiêu Nhất Thiên, không tiếc bỏ qua Lâm Ngạo Binh!

Lâm Thanh Uyển nãy giờ vẫn không mở ra miệng nói chuyện cũng đột nhiên xen vào nói: "Tuy rằng ông ấy là bố em nhưng anh là vị hôn phu của em, vì anh, đến lúc đó em không ngại tự mình ra tay. Vì việc nước quên tình nhà"

Lâm Ngạo Binh ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi, có cảm giác muốn xông lên tát chết Lâm Thanh Uyển.

"Vậy được!"

Tiêu Nhất Thiên không để ý đến Lâm Thanh Uyển, đi thẳng đến chỗ Đế Khâm nói: "Mặt khác, hôn ước năm năm trước giữa tôi và Lâm tiểu thư đã hết rồi, vì tôi nể mặt của điện hạ, không có giết cô ta"

"Thế nhưng!"

"Nếu như cô ta tiếp tục không sợ chết mà làm bừa, lần sau, tôi không dám cam đoan cô ta còn có thể còn mạng sống dưới tay của tôi!"

Đế Khâm nhìn về phía Lâm Thanh Uyển.

Ông ta thuận miệng nói rằng: "Từ giờ trở đi, chưa có sự cho phép của tôi, không được tới gần Tiêu tiên sinh." "Vâng!"

Lâm Thanh Uyển không chút do dự gật đầu.

Trước đó Lâm Thanh Uyển gần như biển thái, ở Để Khâm trước

mặt, lại như một con mèo hoang nhỏ được thuần hóa, nói gì nghe nấy! Sau đó, Đế Khâm cười nói: "Chuyện của Tiêu tiên sinh, nói xong

chưa?"

"Nói xong rồi."

Lần này Tiêu Nhất Thiên đến đây, xác nhận mối quan hệ giữa cái chết của ông nội và Lâm Ngạo Binh, đồng thời tạm thời thoát khỏi sự dây dưa của Lâm Thanh Uyển, coi như là thu hoạch không tồi!

Sau khi anh về, đương nhiên là muốn đi tìm chứng cứ!

Đế Khâm đứng lên nói: "Nếu nói xong rồi, như vậy sau đó, chúng ta nói chuyện về Hoắc Mãng đi."

"Tôi cố ý tới đây chờ Tiêu tiên sinh, là muốn sớm báo cho Tiêu tiên sinh một tiếng, Hoắc Mãng người này, trời sinh tính tàn bạo, có máu giết người, sức chiến đấu hết sức kinh người, giống như cậu, cho dù đối mặt ám cảnh viên mãn cường giả, cũng có thể lấy một địch ba, thậm chí còn có thể lấy một địch năm!”

"Hơn nữa!"

"Cậu ta xưng vương xưng bá ở Nam Cương đã nhiều năm như vậy, thu phục không ít độc trùng mãnh thú ở Thập Vạn Đại Sơn, là một nhân vật vô cùng nguy hiểm."

"Trong vòng mười ngày, cậu ta sẽ vào thủ đô!"

Về chuyện hôn nhân giữa Hoắc Mãng và Đế Hinh, đêm qua Tiêu Nhất Thiên đã nghe Đế Nghiêu nói.

Anh cũng không có định nhúng tay.

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên nghi ngờ nói: "Hoắc Mãng vào thủ đô, có quan hệ gì với tôi?"

"Tiêu tiên sinh sợ rằng có chỗ không biết."

Để Khám thở dài, sắc mặt nghiêm trọng không gì sánh được nói

rằng: "Hoắc Mãng đã sớm âm thầm tìm thái tử làm nơi nương tựa rồi, đêm qua cậu tiêu diệt gia tộc nhà họ Lưu, chính là người của Hoắc Mãng và thái tử!"

"Đây là thứ nhất!"

Thứ hai, vị hôn thê của Hoắc Mãng là Đế Hinh, trước khi có hôn

ước với Hoắc Mãng, vốn là muốn gả cho Tiêu tiên sinh!"

"Vậy nên..

"Theo tôi đoán, sau khi Hoắc Mãng vào thủ đô, biết được Tiêu tiên sinh đang ở thủ đô, chắc chắn sẽ đe dọa đến tính mạng của cậu!" Để Khâm nói chuyện giữa Đế Hinh và Tiêu Nhất Thiên ra. "Hứa gả cho tôi???"

Trong nháy mắt, Tiêu Nhất Thiên nghẹn họng trân trối, cảm suýt nữa thì chạm đất, mẹ nó, cái quỷ gì vậy???

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio