Sói Vương Bất Bại

chương 356: cố ý nhục nhã, di ngôn của tô tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lam “Đã biết!”

Một lúc sau, cửa phòng bị người đẩy ra, Đế Hinh xuất hiện trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hậu Triển Bằng, cầm lấy bộ váy cưới trên tay anh ta!

Sau đó đóng cửa! "Cô Tô!"

Lý Triển Bằng nhân cơ hội liếc nhìn một vòng căn phòng, nhìn thấy Sói Hồn và Sói Đồng đứng trước giường, Tô Tử Lam nằm trên giường chẳng động đậy, Tô An Nhiên nằm bên cạnh Tô Tử Lam khóc không ngừng, con ngươi anh ta co lại, trái tim đập thình thịch, trầm giọng hét lên: “Tiêu Nhất Thiên còn đang ở trong hoàng thành, đám phế vật Huyết Lang đoàn vẫn còn trong tay tôi!” "Vì vậy!" “Nếu cô không muốn bọn họ chết một cách khó coi, mạt tướng khuyên cô Tô một câu, đừng cố dở trò gì cả, nếu như làm khó mạt tướng, vậy là muốn chết sớm hơn rồi!” "Nếu không.."

Râm!

Lời đe dọa của Hậu Triển Bằng còn chưa nói xong, Đế Hinh đã đóng sầm cửa lại!

Nhất thời!

Hậu Triển Bằng vô cùng tức giận!

Nhiệm vụ của anh ta chính là bao vây phủ Sói Vương, giao Tô Tử Lam và đám người liên can cho Ngao Tuấn Thần, để Ngao Tuấn tùy tiện xử lý, Tiêu Nhất Thiên bị bắt, các thành viên Huyết Lang đoàn đều bị thương nặng, khó mà thoát chết được, anh ta tất nhiên là sẽ không cần phải khách khí với đám người Tô Tử Lam nữa!

Điều này!

Cũng chính là lý do mà ban nãy ở dưới tầng một anh ta không chút do dự mà ra tay đánh đám người Sói Anh! "Tướng quân, xin hãy yên tâm! "Tôi!" "Không có ngốc!” “Dĩ nhiên sẽ không dễ dàng mà đi tìm chết như vậy!"

Tuy nhiên!

Vào lúc Hậu Triển Bằng nâng nåm đấm lên, chuẩn bị đấm nát cửa thì trong phòng truyền ra giọng nói vô cùng quen thuộc của một cô gái!

Đó chính là giọng nói của Tô Tử Lam!

Tô Tử Lam!

Tỉnh rồi!

Cuối cùng cô cũng đã tỉnh dậy! "Vậy thì tốt!”

Lý Triển Bằng sững sờ, nằm đấm dừng giữa không chung, có chút do dự, anh ta bỏ ý định đập nát cửa, trầm giọng nói: “Mạt tướng ở dưới lầu chờ, cô Tô có thời gian nửa giờ nữa để thay quần áo và trang điểm!"

Nói xong!

Xoay người đi xuống!

Mà trong phòng lúc này, Tô Tử Lam đột nhiên tỉnh dậy khiến Đế Hinh và đám người Sói Ảnh vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tô An Nhiên nhảy bổ vào trong lòng Tô Tử Lam, khóc lớn!

Rõ ràng rằng!

Con bé đã bị dọa sợ chết khiếp rồi!

Tô Tử Lam ôm chặt lấy Tô An Nhiên, an ủi cô bé: “An Nhiên, đừng khóc, mẹ không sao..."

Tô An Nhiên khóc nấc nghẹn ngào!

Con bé luôn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, mặc dù bé không nói ra, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ ràng, xung quanh gia đình mình có rất nhiều người xấu, bọn họ bây giờ đang vô cùng nguy hiểm!

Còn cô bé!

Bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi bố và mẹ của mình!

Dù không nói!

Nhưng cô bé vẫn cố tỏ ra mình rất kiên cường, không muốn để mẹ, các chú dì lo lắng cho mình! "Tử Lam!"

Đế Hinh đặt bộ váy cưới trắng tinh sang một bên, nhịn không nổi đành phải hỏi: "Ban nãy cô sao vậy? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Tử Lam cứ luôn mê man, không tỉnh!

Bọn họ đều cho rằng, sau khi Tô Tử Lam biết tin Tiêu Nhất Thiên bị bắt và bản thân mình phải gả cho Ngao Tuấn Thần, cô không chịu đựng nổi đả kích lớn như vậy, vì vậy mới rơi vào hôn mê sâu! "Không!" "Không có gì cả!”

Tô Tử Lam lắc đầu, không hề nói ra chuyện Diệp Ngọc đã báo mộng cho cô, cô dơ tay ra nhặt lên bộ váy cưới trắng tinh đó, nở một nụ cười miễn cưỡng, ra hiệu, nói: “Đế Hinh, cô Đồng!" "Hai người giúp tôi thay quần áo và trang điểm nhé!”

Nghe vậy!

Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên! Thay quần áo? Trang điểm?

Bọn họ đều nhìn nhau, nghe ý trong lời nói của Tô Tử Lam, chẳng lẽ, cô ấy đồng ý gả cho Ngao Tuấn Thần, ôm hận mà gả cho người? "Mọi người không cần lo lắng!” "Tôi!" “Có đã cách để đối phó với Ngao Tuấn, cũng đã có cách để cứu

Tiêu Nhất Thiên!”

Nhìn thấy biểu cảm trên gương mọi người, Tô Tử Lam tất nhiên là biết bọn họ đang nghĩ gì, vì vậy nói: “Giúp tôi thay quần áo và trang điểm, tôi muốn vào hoàng thành!” “Tất cả!" “Đều giao cho tôi là ổn!” "Còn về phần mọi người.." "Nhất định không được kích động, không được tùy ý hành động, điều duy nhất chúng ta cần làm chính là bảo vệ tính mạng bản thân mình, An Nhiên cũng cần mọi người chăm sóc nó!"

Lời này nói ra!

Tô Tử Lam nói đến vô cùng tự tin!

Bây giờ!

Trong mộng cảnh, Tô Tử Lam đã học được phương pháp kích hoạt giọt máu của Diệp Ngọc. Vì vậy, cô vô cùng tự tin, sau khi vào hoàng thành, cô có thể cứu sống Tiêu Nhất Thiên ra ngoài!

Nhưng mà!

Lời nói này vào đến tai Sói Đồng, Đế Hinh, Sói Hồn, lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, có chút mơ hồ không rõ, liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thốt lên với một giọng nói đầy lo lắng: “Tử Lam!” “Chị dâu!” "Cô muốn làm gì?"

Lời của Tô Tử Lam, nghe như thể cô đang nói di nguyện cuối cùng của mình trước khi chết vậy!

Hơn nữa!

Bây giờ bọn họ không hiểu, Tô Tử Lam không biết võ, thân thể cũng không có ám kình, trong hoàng thành cao thủ như mây vậy, cô ấy có biện pháp gì để cứu Tiêu Nhất Thiên? “An Nhiên!” "Đừng khóc, cũng đừng sợ!” "Con mặc dù chỉ là một cô bé, nhưng con gái cũng phải học cách kiên cường, biết hay không?" "Bố của con!" "Ông ấy là một siêu anh hùng không có đối thủ!” "Mà con!" "Sau này con cũng phải trở thành một nữ anh hùng siêu cấp vô địch, cho dù mẹ không thể ở bên cạnh con, con phải luôn biết cố gắng sống tốt, vui vẻ lớn lên.."

Tô Tử Lam không hề trả lời câu hỏi của đám người Sói Đồng, mà khẽ đẩy Tô An Nhiên trong lòng mình ra, cúi xuống nhìn, hai mắt mông lung đẫm lệ, nhìn cô con gái nhỏ của mình!

Lòng đau như cắt!

Càng nói!

Càng giống như lời dặn dò trước khi chết, như lời di ngôn cuối cùng!

Hết cách rồi!

Tô Tử Lam cũng không muốn phải như thế này, nhưng cô nhịn không nổi nữa, thật sự là cô nhịn không nổi nữa, cứ nghĩ đến sau ngày hôm nay, bản thân tám chín phần mười sẽ chết trong hoàng thành, rời xa thế giới này, từ nay về sau sẽ không gặp được chồng và con gái của mình nữa, lòng cô, đau như bị từng nhát dao đâm vậy!

Thời gian của cô không còn nhiều nữa!

Vì vậy!

Những lời nói nghen trong lòng, những lời nói muốn nói cùng với cô con gái nhỏ...

Nửa tiếng sau!

Bên ngoài phủ Sói Vương, trống chiêng vang trời, tiếng người náo nhiệt!

Đoàn đón dâu của Ngao Tuấn Thần!

Đã đến!

Nhưng mà!

Sau khi dùng xe, Ngao Tuấn Thần từ xe bước xuống, đứng đó một lúc nhìn tấm biển viết ba chữ thật to phủ Sói Vương, không hề vội vàng xông vào trong bắt người, mà hét lớn: “Cô Tô!" "Bổn tướng quân họ Ngao!" "Ngao Tuấn Thần!" "Phụng theo ý chỉ của Hoàng chủ Đại Hạ, đến thay chồng của cô là Tiêu Nhất Thiên, đón cô về trước!" “Cô ra đây đi!” "Cùng bổn tướng quân trở về hoàng thành, nể mặt Đế Uyên Hoàng chủ và chồng của cô, bổn tướng quân nhất định sẽ đối xử tốt với hai mẹ con cô!" “Đợi chút nữa!" “Động phòng hoa chúc!" "Bản tướng quân nhất định sẽ thể hiện hết tài năng, giống như hôm đã cùng chồng cô liều chết mà đánh nhau trên chiến trường vậy, sẽ cùng với cô ở ngay dưới phòng của chồng cô đang bị nhốt bây giờ, dưới mí mắt anh ta, cùng cô đại chiến ba trăm hiệp trên giường!” "Khiến cô!" "Sung sướng như tiên!"

Nội kinh mạnh mẽ trào ra, giọng nói Kiêu Tuấn Thần như sấm vang vậy, truyền ra xa vô cùng, bao phủ toàn bộ phủ Sói Vương, mỗi câu mỗi chữ vô cùng rõ ràng mà truyền vào tai những người dân đến xem náo nhiệt

Gã ta cố ý!

Ngao Tuấn Thần là đang cố ý làm như vậy!

Gã ta cố ý đứng trước phủ Sói Vương, không vào, mà đứng bên ngoài phun ra những lời như vậy, chính là muốn nhục nhã Tô Tử Lam trước mặt mọi người!

Để tất cả mọi người nghe thấy!

Nhìn thấy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio