Sói Vương Bất Bại

chương 90: tâm địa độc ác, cái chết của hoắc đình kiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gầm!

Trong chốc lát, bảo đao Lang Đồ và gậy lớn Răng Sói va đập vào nhau thật mạnh, lưỡi dao sắc bén gặp phải cây gậy chứa đựng đầy ám kình, tạo ra âm thanh cực lớn chấn động đến điếc cả tai, cũng như âm thanh bị nổ!

Lấy hai người làm trung tâm, ám kình tàn phá bừa bãi, dẫn tới một trận gió cao, dao động đến chục mét xung quanh, cây cỏ đứt đôi, cát bay đá chạy, khói bụi mù mịt, phút chốc đã ngăn cách tầm nhìn của tất cả người

xem.

"Này, này này này..."

Bọn Hàn Tam Điêu xém chút là bị hù đến đái ra quần, từng cặp mắt khiếp sợ, trợn còn lớn hơn mắt bò, từng cái miệng há hốc khó ngậm lại, to đến có thể đưa cả một cú đấm vô!

Cái này cũng...

Quá đỉnh rồi?

Bọn họ bình thường vẫn tự cho là mình giỏi, nhưng đứng trước người giỏi

thật sự thì đúng là không là gì.

Sự yếu kém đã hạn chế sức tưởng tượng của họ. Trước mắt một màn chiến đấu hoành tráng, trước đây bọn họ chỉ thấy qua trong truyền hình, nhờ hiệu ứng được hậu kì thêm vào mới nhìn thấy qua, từ trước đến giờ chưa từng

xem nó là thật!

Không ngờ đến, hiện nay lại xuất hiện thật ở trước mắt bọn họ!

Trương Phong Lâm và những người khác vừa nãy mới có hi vọng, cũng theo nhát dao không lời nào để nói này, tan vỡ rồi.

Tim, chìm xuống dưới đáy!

Mặt như tro tàn!

Kẻ khờ cũng nhìn ra, lúc đầu đều là Hoắc Đình Kiên tấn công, Tiêu Nhất Thiên phòng thủ, còn bây giờ, trong tức khắc đã hình thức đã xoay chuyển, Tiêu Nhất Thiên chuyển thế thành công, còn Hoắc Đình Kiên lại bị ép từ công sang thủ!

Điều quan trọng nhất là, cách tấn công của Tiêu Nhất Thiên, mạnh hơn so với Hoắc Đình Kiên lúc nãy gấp mấy lần!

Rõ ràng, Tiêu Nhất Thiên không có nói dối.

Cũng không phải nói chuyện giật gân.

Lúc nãy ông đúng là chưa sử dụng hết sức, đúng là đã nhường Hoắc Đình Kiên ba chiêu, đúng là đang báo ân, trả nợ!

Sự biểu hiện lúc này, có thể, mới là thực lực thật sự của ông!

"Quả nhiên như vậy!"

Bên còn lại, ngoài thân núi ba trăm mét, Phạm Đức Thành buông ống nhòm xuống, hai mắt phát sáng nhìn về hướng bác Phúc, thần sắc kích động nói: "Bác Phúc, ông thấy chưa?"

“Như tôi dự đoán, cậu Tiêu Nhất Thiên này quả nhiên giấu tài. Vẫn luôn cố ý biểu hiện cho địch thấy mình yếu, chúng ta đều bị bộ dạng giả tạo của cậu lừa gạt rồi!"

Hai bên trán của Bác Phúc đều chứa đầy sự bất ngờ.

Đơ được một hồi lâu, mới gật đầu, hít thật sâu nói: “Có thể chém một nhát như vậy, nói rõ thực lực của cậu ấy, đã đạt đến trình độ mạnh nhất, nếu như lúc này người đối diện cậu ấy là tôi, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ!"

Trong âm thanh đó, chứa đựng nỗi sợ mãnh liệt.

Phạm Đức Thành cười lớn nói: "Xem ra, lựa chọn của tôi không sai! Đã mẹ con Trần Thiếu Huy trước, sau khi Tiêu Nhất Thiên giải quyết xong cao bắt thủ của Nhà họ Tiêu, chúng ta giao người ra, nhân lúc kéo quan hệ với Tiêu Nhất Thiên, lời của hắn một cái tình người!"

Sự việc gần như đang đi theo dự định của Phạm Đức Thành mà phát

triển.

Điều này làm hắn rất hưng phấn!

Mà bác Phúc hình như lại có chút lo lắng, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ông chủ, e là sự việc không đơn giản như ông nghĩ."

Phạm Đức Thành ngơ ngác: “Ý gì đây?"

Bác Phúc lắc đầu thở dài, nói: "Tất cả chúng ta đều đã đánh giá thấp thực lực của Tiêu Nhất Thiên, thực lực của cậu ấy nếu đã cao hơn tôi. Cũng cao hơn thực lực của cao thủ Nhà họ Tiêu đó, vậy thì, ông nghĩ kĩ chưa, tên cao thủ Nhà họ Tiêu đó vừa nãy xa tận chân núi, cách chúng ta năm trăm mét, lúc bắt đầu đã biết được sự tồn tại của chúng ta, không lẽ Tiêu Nhất Thiên lại không biết được sao?"

"Cái này..."

Trong lòng Phạm Đức Thành hồi hợp, nụ cười bị đơ trên mặt.

Đúng vậy!

Nơi này cách nghĩa trang Vĩnh Viễn chỉ có ba trăm mấy mét, Tiêu Nhất Thiên có thực lực như vậy, thì làm sao có thể không phát hiện được chúng ta?

Nhưng nếu đã phát hiện rồi, tại sao lại không để ý?

Không đáng sao?

Hay là...đang dò thám?

Phạm Đức Thành đột nhiên nghĩ đến một việc rất có khả năng sẽ bị nguy hiểm, hỏi: “Bác Phúc, ông nói, Tiêu Nhất Thiên lúc trước cố ý thể hiện mình

yếu, có phải là diễn cho chúng ta xem không?"

“Ông ấy đoán được mục đích đến chúng ta đến đây, vì thế, muốn thử thành ý của chúng ta, lức ông ấy gặp nguy hiểm, xem thử chúng ta có ra tay

cứu giúp hay không?"

Tục ngữ nói, hoạn nạn gặp chân tình!

Vừa nãy Tiêu Nhất Thiên rơi vào cảnh nguy hiểm, tự nhiên sẽ nhìn ra những người xung quanh, ai là thật tình, ai là giả ý!

"Không biết."

Bác Phúc lo lắng nói: “Bây giờ chỉ có thể hy vọng, sự việc không tệ như

chúng ta dự đoán."

Mặt của Phạm Đức Thành, dần dần đen lên...

Nửa phút sau, trước nghĩa trang có khói mịt mù, mới bị gió đêm thổi tan, bóng của Tiêu Nhật Thiên và Hoắc Đình Kiên, cũng theo đó mà xuất hiện trở lại trong tầm nhìn của mọi người.

Thân hình lực lưỡng của Tiêu Nhất Thiên như một cây thông xanh biếc thẳng đứng kiên cường, đứng ở nơi đó, vững như thái sơn.

Còn Hoắc Đình Thiên, lại quỳ xuống!

Quỳ trước mặt của Tiêu Nhất Thiên!

Đương nhiên, không phải Hoắc Đình Kiên tự mình quỳ, mà là không thể không quỳ, nhát kiếm lúc nãy có lực công kích cực lớn, khiến ông ta khó có thể chịu đựng, cho dù để ám kình trong người bộc phát đến trạng thái cực hạn, cũng sẽ bị Tiêu Nhất Thiên một dao chém đến quỳ.

Hai tay cầm chặt gậy lớn Răng Sói, vô cùng nguy hiểm!

Lục phủ ngũ tạng bị chấn động đến lộn nhào không yên, một miệng máu tươi phun lên chân Tiêu Nhất Thiên.

Thậm chí, đều là thần binh lợi khí, trên mặt gậy lớn Răng Sói có lưỡi dao sắc bén như răng nanh của sói, lại bị bảo đao Lang Đồ làm rớt hết mấy chiếc!

Nguyên nhân rất đơn giản, cấp bậc của binh khí như nhau, ám kình bên

Sói Vương Bất Bại)

trong hai người, lại có phần hơn kém nhau.

Tiêu Nhất Thiên lại cao tay hơn!

Cúi đầu nhìn xuống làn hơi chuyển động của Hoắc Đình Kiên, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhất Thiên, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi có tư cách sống tiếp, nhưng còn ông thì không có!"

Hoắc Đình Kiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Tiêu Nhất Thiên.

“Cậu thật sự dám giết tôi?"

Đột nhiên, Hoắc Đình Kiên cười lạnh: “Giết tôi rồi, cậu sẽ lộ thực lực thật sự của mình, nhà họ Tiêu tuyệt đối không thể nhẫn nhịn một người có ám kình đỉnh cao như cậu làm tâm phúc đại hoạn trên thế gian này."

"Cậu, vẫn còn vợ của cậu, cũng sẽ mãi không có ngày yên ổn, gặp nạn diệt vong bất cứ lúc nào, như vậy đến lúc bọn cậu bị nhà họ Tiêu giết hết, đến âm phủ chơi với tôi."

Lời của Hoắc Đình Kiên, là uy hiếp, nhưng cũng là sự thật.

Tiêu Nhất Thiên của năm năm trước, thật lực còn xa mới bằng bây giờ, trong mắt nhà họ Tiêu to lớn ở thủ đô, anh sống cũng gần giống như đã chết, căn bản không đáng để lo, sau đó đây cũng chính là lý do lúc đầu Đỗ Thanh Trúc chết thảm trước cửa nhà họ Tiêu, bà cụ Tiêu không có truy sát anh để diệt cỏ tận gốc.

Còn bây giờ, không giống như trước nữa!

Thực lực của Hoắc Đình Kiên, người Nhà họ Tiêu biết rõ mùng một, ông ấy đến Thành phố Hải Phòng bắt Tiêu Nhất Thiên về kinh, kết quả lại chết trong tay của Tiêu Nhất Thiên, đây cũng nói rõ, thực lực của Tiêu Nhất Thiên hiện nay cao hơn Hoắc Đình Kiên!

Ám kình tuyệt đình, có ý nghĩa gì?

Có ý nghĩa là sự tồn tại của Tiêu Nhất Thiên đã có thể trở thành sự uy hiếp đối với nhà họ Tiêu ở thủ đô!

Vậy là không có nghi ngờ gì, nhà họ Tiêu ở thủ đô chắc chắn sẽ nghĩ cách tiêu diệt Tiêu Nhất Thiên, đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, giết được Hoắc

Đình Kiên, đổi lại được, lại là cục diện nguy hiểm hơn!

Vì thế, giết? Hay là không giết?

Tiêu Nhất Thiên trực tiếp hỏi: “Con gái của tôi đang ở đâu?"

"Cậu đang cầu xin tôi?"

Nụ cười ẩn ý ngày càng rõ trên mặt của Hoắc Đình Thiên, tục ngữ nói, quan tâm sẽ loạn, sự quan tâm của Tiêu Nhất Thiên dành cho Tô An Nhiên, là vốn lớn nhất trong tay ông ấy, ông vững tin. Vì sự an nguy của Tô An Nhiên cũng được, vì tương lai của Tô Tử Lam cũng được, Tiêu Nhất Thiên cũng không dám động thủ giết ông.

Không chỉ không dám giết, ngược lại, còn cầu xin ông ấy!

Bởi vậy, cho dù bị Tiêu Nhất Thiên đánh bại, ông ấy vẫn an nhiên không sợ, cũng vẫn rất hiên ngang, thậm chí chủ động mở miệng khiêu khích, căn bản không sợ chọc tức Tiêu Nhất Thiên.

"Cầu xin ông?"

Tiêu Nhất Thiên nói: “Ông sao? Còn không xứng!"

Trong lúc vừa dứt lời, Tiêu Nhất Thiên do cao tay, một lần nữa dơ cao bảo

đao Lang Đồ.

Tay giơ lên, thanh đao hạ xuống!

Nụ cười trên mặt Hoắc Đình Kiên bị mất, rõ ràng là có chút ngoài ý muốn và ngạc nhiên, nhưng, ông ấy tuy đã bị thương, nhưng lại không ngồi yên chờ chết, theo phản xạ mà dơ gậy lớn Răng Sói, dùng hết sức để đỡ.

Gầm!

Lại là một tiếng chấn động lớn đến muốn điếc cả tai, đao bồng giao chiến, nhảy múa trong gió.

"Á!"

Trong tiếng gầm đó, còn có tiếng kêu thảm của một người đàn ông.

Sau một thời gian, khi gió thổi tan khói bụi, Tiêu Nhất Thiên vẫn đứng ở đó, Hoắc Đình Kiên vẫn quỳ tại đó, điều không giống là, trong tay Tiêu Nhất

Thiên vẫn cầm bảo đao Lang Đồ, mà gậy lớn Răng Sói trong tay Hoắc Đình Kiên, lại rớt dưới chân Tiêu Nhất Thiên.

Buông tay! Rớt xuống!

Bởi vì Hoắc Đình Kiên bây giờ, đã bị mất đi đôi tay!

Ám kình của Hoắc Đình Kiên đã truyền dạy cho Tiêu Nhất Thiên, khi bị trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên? Ám kình của Tiêu Nhất Thiên đã dồn vào bảo đao Lang Đồ, thông qua gậy lớn Răng Sói, tức khắc tấn công lên tay của Hoắc Đình Kiên, cả hai tay của ông ta bỗng chốc nổ thành mảnh vụn!

Giống như tên vệ sĩ lúc trước, đôi tay của Hoắc Đình Kiên bị ám kình của Tiêu Nhất Thiên nổ thành bột, đã hóa thành mực máu, tại thời điểm này, trong không khí bột đang bay xung quanh hai người.

Đau đến mép miệng Hoắc Đình Kiên co giật, cắn răng chịu đựng!

"Tốt! Tốt lắm!"

Ông ấy hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, giọng rung rấy nói: "Do sự thiếu quyết đoán, tâm từ thủ nhuyễn, là khuyết điểm lúc trước của cậu, bây giờ nhìn lại, cậu không chỉ thực lực vượt bậc, tính cách quyết đoán hơn so với lúc trước, tâm cũng ác hơn lúc trước rồi!"

Lúc trước?

Trải qua bi kịch nhà tan người chết, trải qua tính mạng như cọng cỏ trên chiến trường, đạp lên núi xác huyết hải của kẻ địch và đồng đội để đi đến ngày hôm nay, tâm của Tiêu Nhất Thiên, làm sao có thể không ác?

Tiêu Nhất Thiên không thể hiểu được câu nói của Hoắc Đình Kiên, trực tiếp đưa bảo đao Lang Đồ len cổ Hoắc Đình Kiên, nói: "Lời nói vừa rồi của ông, khi tôi đưa dao kề cổ ông, ông sẽ nói cho tôi biết tung tích của An Nhiên."

"Hiện tại, ông chỉ có cơ hội mở miệng một lần, nếu như ông nói, không phải là cái đáp án tôi cần nghe. Vậy thì..."

"Chết đi!"

Sự việc phát triển đến bước đường này, Hoắc Đình Kiên đã không hề nghi ngờ gì, Tiêu Nhất Thiên đã nói ra là sẽ làm, thật sự động thủ giết ông ấy.

Nhưng, ông vẫn không có ý đầu hàng, nói: "Sau khi tôi chết, cậu."

Xéng!

Hoắc Đình Kiên mới nói có một nửa, Tiêu Nhất Thiên đã động thủ rồi, tay phải cầm bảo đao Lang Đồ dùng sức gạch một cái, như một ánh điện lóe qua, từ cổ của Hoắc Đình Kiên chớp qua một cái.

Tiếng của Hoắc Đình Kiên im bặt, hơi thở đoạn tuyệt.

Sau khi ông chết?

Đây là nhịp điệu muốn để lại di ngôn sao?

Xin lỗi, tôi không muốn nghe!

Tiêu Nhất Thiên đưa tay trái ra, nắm lấy chùm tóc trên đầu của Hoắc Đình Kiên, hơi dùng sức, nhẹ nhàng nhấc lên, như hái trái đào vậy, lấy đầu của Hoắc Đình Kiên từ cổ của hắn hái xuống, chỗ bị cắt, không ngừng chảy máu ra.

"Sau khi ông chết, tôi sẽ phái người lấy đầu của ông làm quà, đưa đến thủ đô, tặng cho nhà họ Tiêu, cho bọn họ biết được, tôi Tiêu Nhất Thiên đã về rồi, thù năm xưa tôi sẽ đi báo!"

Tiêu Nhất Thiên quay người, tay phải cầm bảo đao Lang Đồ, tay trái cầm đầu của Hoắc Đình Kiên, đi bước lớn về nghĩa trang, vừa đi vừa nói: “Còn sự uy hiếp của nhà họ Tiêu,ông cảm thấy tôi đã dám ở Thành phố Hải Phòng lộ mặt, tôi sẽ sợ sao?"

Trong nghĩa trang.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên một tay giết chết Hoắc Đình Kiên, vả lại còn cầm đầu Hoắc Đình Kiên, từ từ đi về hướng bên này, Trương Phong Lâm và những người khác toàn bộ bị dọa đến đái trong quần, mặt không có máu, trái tim đập loạn nhịp, không có ai cầm cổ bọn họ, khăng khăng, bọn họ có cảm giác sợ đến tắt thở!

Thân hình cường tráng của Tiêu Nhất Thiên, trong mắt bọn họ lúc này,

như con quỷ từ trong địa ngục bước ra, tiếng bước chân sa sa sa, tuy rằng không lớn, nhưng lại giống thần chết đánh chuông báo tử, truyền đến tai bọn họ, khiến da đầu của bọn họ, nhịn không được ngứa ngáy từng cơn!

Hoắc Đình Kiên chết rồi!

Vậy thì, ngày chết của bọn họ còn xa không?

Tiêu Nhất Thiên sẽ tha cho bọn họ chứ?

"Người năm đó âm mưu hãm hại chúng ta. Đến đập đầu tạ tội cho mẹ

rồi."

"Và lại, đây chỉ mới bắt đầu, không cần bao lâu, con trai sẽ tự tay lấy đầu của bọn súc sinh Nhà họ Tiêu, toàn bộ đặt ở trước mộ của mẹ, để bọn họ dùng máu và tính mạng của bản thân, hối lỗi với mẹ!"

Từng chữ từng câu, ăn nói mạnh mẽ.

Đột nhiên, ngoài xa truyền lại tiếng bước chân nhè nhẹ, nhẹ đến không thể nghe, nhưng mà tài nghe của Tiêu Nhất Thiên quá nhạy bén? Lỗ tai nhúc nhích cái, thì trong lòng bừng tỉnh, đầu cũng không quay lại mà hỏi: “Vở kịch hôm nay, có hay không?"

Mọi người đều ngơ ra.

Nhìn mặt nhau, không biết Tiêu Nhất Thiên đang nói ai.

Tại vì ngoại trừ Tiêu Nhất Thiên, không có ai nghe được động tĩnh gì.

"Cậu Tiêu!"

Thì ra một lát sau, giọng của một người đàn ông từ nghĩa trang truyền đến, nối tiếp, tiếng bước chân chạy nhanh, hai cái bóng người quen thuộc đi vào nghĩa trang, chính là lúc nãy đứng cách xa ba trăm mét ở giữa núi, Phạm Đức Thành và bác Phúc nhìn trận chiến.

Nghe được lời của Tiêu Nhất Thiên, trong lòng hai người hồi hộp!

Đúng là sợ cái gì thì đến cái gì, đúng như cái mà họ lo lắng, quả nhiên Tiêu Nhất Thiên đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của họ, nghe giọng điệu của

Tiêu Nhất Thiên, rõ ràng có chút không ổn.

Phạm Đức Thành đi ra trước mặt, đến ngay sau lưng Tiêu Nhất Thiên,

cung kính cúi lưng, hành lễ cho Tiêu Nhất Thiên, sau đó cẩn thận nói: "Tôi họ Phạm, tên Đức Thành, là người phụ trách tập đoàn Phạm Vân ở Thành phố Hải Phòng thị, hôm nay đặc biệt qua đây, thật ra là..."

"Đến để xem kịch, đúng không?"

Tiêu Nhất Thiên cắt đứt lời của Phạm Đức Thành, vẫn không quay đầu, hỏi: “Sáng nay tại tiệm hoa quả nhà họ Đỗ, cái ngân hàng ở đối diện nhà trẻ. Tại tiệm S Tân Lợi, tại nhà tắm trung tâm Thiên Thủy..."

"Mấy người giám sát tôi chính là người của ông, phải không?" Nghe nói vậy, mép miệng Phạm Đức Thành co giật!

Cả cái này cũng biết?

Đừng nói là anh, bác Phúc cũng rất kinh ngạc, sau khi biết được thân phận của Tiêu Nhất Thiên từ hôm qua, tuy rằng là lệnh của Phạm Đức Thành, nhưng lại là bác Phúc đích thân sắp đặt người!

Lau mồ hôi trên trán, Phạm Đức Thành gấp rút giải thích: “Cậu Tiêu tuyệt đối không được hiểu lầm, tôi phái người đi theo cậu, tuyệt đối không hề có ác ý gì với cậu, chỉ là muốn biết hành tung và mục đích của cậu, khi cần, có thể ra tay giúp đỡ, thay cậu giải quyết vấn đề."

"Và lại hôm nay tôi đến, đích thức là đem theo thành ý đến."

Trương Phong Lâm và những người khác trợn mắt nhìn, nằm mơ cũng không ngờ đến. Kẻ giàu nhất Thành phố Hải Phòng Phạm Đức Thành, lại xuất hiện vào thời điểm này, lại xoáy vào vụ việc này.

Ông ta là đang lấy lòng Tiêu Nhất Thiên sao?

Tiêu Nhất Thiên đứng dậy, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng Phạm Đức Thành, hỏi: "Thành ý mà ông nói, chính là giúp tôi bắt mẹ con Trần Thiếu Huy, đúng không?"

Một câu nói, làm kinh ngạc tất cả mọi người!

Đặc biệt là đám người Trương Phong Lâm, đặc biệt là Trần Nhân Trung, mẹ kiếp, trong tức khắc, gương mặt già của ông ta hầu như đã xanh bệch rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio