Sợ Đề Oa và CD nguy hiểm kia càng ngày càng thân, Khuyết Lập Đông quyết định thật nhanh, sáng sớm ngày hôm sau gạt vợ chồng Hàn Ngạo và CD, vụng trộm đem Đề Oa quay về khu dân cư Trường Bình.
“Chúng ta không nói tiếng nào mà bỏ đi như vậy, không tốt lắm đâu?” Đề Oa nhíu mày.
“Ngày hôm qua anh đã nói với Hàn Ngạo rồi.” Anh nói dối không chớp mắt, lái xe thẳng về khu dân cư, dừng trước cổng nhà mình.
“Nhưng mà chưa nói với CD, chúng ta cùng nhau trở về tìm cô ấy đi? Anh cứ như vậy bỏ lại cô ấy, có phải không lễ phép hay không?”
Với kẻ đại diện sát thủ thì cần nói lễ phép gì?
Khuyết Lập Đông liếc mắt xem thường, không nói tiếng nào xách hành lý của cả hai, xoay người bước vào trong nhà.
“Này, Khuyết Lập Đông, em đang nói chuyện với anh mà, anh có nghe không vậy?”
“Có.” Anh lên tiếng, chân cũng không dừng bước, đem hành lý vào phòng.
“Cái gì mà có, em thấy anh căn bản là không có nghe.” Đề Oa bất mãn đi theo bên cạnh anh, cằn nhằn than thở, mãi đến khi đi vào phòng, cô mới phát hiện ra, đây là phòng anh. “Này, anh để nhầm rồi, cái đó là hành lý của em.” Cô nói.
“Anh biết.” Anh quăng cả hai túi hành lý lên trên giường lớn.
“Phòng của em ở trên lầu.” Đề Oa nhíu mày nhìn lên giường, hai tay kéo lại hành lý của mình, định đi ra ngoài, miệng còn không ngừng nhắc đi nhắc lại.
Chỉ là, cô mới đi không được vài bước, dưới chân đột nhiên nhẹ bâng, bị Khuyết Lập Đông xách lên cả người lẫn hành lý, trong nháy mắt cách mặt đất tới nửa thước.
“Oa a, anh làm cái gì vậy?” Cô hoảng sợ.
Anh dễ dàng xách cô và hành lý, thả lại lên trên giường lớn, cánh tay sắt tựa như nhà giam, gắt gao giam giữ cô trên giường.
“Phòng của em ở đây, từ hôm nay trở đi em ngủ bên này.” Khẩu khí của anh không cho hỏi ngược lại, cặp mắt đen khóa chặt khuôn mặt nhỏ phấn hồng, nhìn thẳng vào trong mắt cô.
“Vì sao em phải ngủ chỗ này?” Đề Oa đỏ mặt, mở miệng kháng nghị.
“Bởi vì có vẻ tiện hơn.” Anh mặt không đỏ, thở không gấp, thản nhiên trả lời.
“Này, anh…”
Cô thẹn thùng rồi tức giận, vừa mới mở miệng, cả người Khuyết Lập Đông đã đè xuống, bá đạo dùng miệng lưỡi ngăn chặn kháng nghị của cô, nuốt đi tức giận trong lòng cô.
Xong rồi, nguy rồi, thảm rồi…
Cô rốt cuộc không nói ra được lời kháng nghị.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, trên mặt kiếng phủ một tầng sương mù, thân hình cường tráng ngăm đen dù cách lớp kiếng đục, vẫn có thể nhìn được.
Đề Oa mặc áo ngủ, đứng ở ngoài cửa vụng trộm thưởng thức một lát, rồi mới vươn tay gõ nhẹ lên lớp cửa kiếng.
“Em đem khăn đã phơi nắng vào đây, treo ở cửa phòng tắm đó nha.”
Giữa tiếng nước chảy, truyền đến tiếng ậm ừ mơ hồ của Khuyết Lập Đông.
Cô treo khăn mặt, vừa xoay người liền nhìn thấy quần áo nam bị ném đầy trên đất. “Trời ạ, sao anh không lúc nào chịu nghe vậy? Em không phải đã nói, đừng cởi quần áo rồi ném xuống đất. A, anh lại quên không còn một chữ!” Cô bắt đầu cằn nhằn, thuận tay nhặt hết quần áo.
Lúc này, người đàn ông bên trong cũng không hừ một tiếng, giữ im lặng, đối với những lời oán trách như vậy đã nghe mãi thành thói quen.
Đề Oa ôm quần áo đầy tay, ném vào cái giỏ chứa quần áo giặt, động tác thuần thục, không chút lãng phí thời gian. Sau khi xử lý xong quần áo bẩn, cô dạo qua một vòng trong phòng tắm, xác định tất cả đều đã dọn dẹp thỏa đáng, mới quay trở về phòng ngủ.
Đêm mùa hạ trên núi, khí hậu mát mẻ hợp lòng người, đã không còn nóng nực như ban ngày. Đẩy cửa sổ ra, hơi gió lạnh thổi tới trực diện, nhiệt độ như thế này, cho dù là tắt máy điều hòa, cũng có thể ngủ một đêm thoải mái.
Ngồi trước gương, cô cầm lấy cây lược gỗ, chải mái tóc dài bóng loáng. Trên răng lược có có vài sợi tóc khác nhau, trong đó một loại dài mà bóng loáng, một loại khác ngắn mà thô cứng, hai loại tóc quấn lấy nhau, cũng không tách ra được.
Đề Oa cẩn thận gỡ sợi tóc dính trên lược xuống, đôi môi đỏ vụng trộm cong lên một nụ cười yếu ớt, gương mặt đỏ bừng cực kỳ đáng yêu.
Bọn họ sống chung với nhau, dần dần sinh ra một loại ăn ý, ngày hôm sau lại thân mật hơn ngày hôm trước, càng khó rời khỏi nhau.
Cô từng “ở chung” với rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết, giữa người và người có thể gần nhau như vậy, tim và tim nóng rực như muốn hòa tan, anh nông em nông hòa hợp. Cảm giác ấm áp ngọt ngào như vậy, trước giờ cô chưa từng thưởng thức qua.
Thời gian hai tuần nhoáng một cái chớp mắt đã trôi qua, trong khoảng thời gian này hai người như hình với bóng, chưa từng tách ra. Tầm mắt anh, hai tay anh như là mọc rễ trên người cô, hận không thể cột cô vào bên cạnh mình, chỉ cần trong chốc lát không nhìn thấy cô, tiếng rít tàn bạo sẽ truyền khắp hàng xóm.
Cho dù là bất đắc dĩ cô phải đi ra ngoài, đi đến tiệm cà phê nấu cơm cho một đám người kia ăn, anh cũng theo sát không buông.
Khi cô bận rộn trong quầy bếp của quán, anh ngồi an vị trong góc, dùng đôi mắt đen xem xét cô, ánh mắt cực nóng đó, luôn làm cho cô mặt đỏ tim run.
Nếu ánh mắt cũng là một cách âu yếm, như vậy thì Khuyết Lập Đông đã ở giữa ban ngày ban mặt, dùng ánh mắt đó yêu cô từng tấc da tấc thịt…
Tiếng chuông điện thoại chói tai, cắt đứt sự yên tĩnh đêm khuya, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô hít thở sâu mấy hơi, ổn định tâm tình, rồi mới nhấc điện thoại.
“Xin hỏi tìm ai?”
Trong ống nghe yên lặng vài giây, mới truyền đến tiếng nói nam tính đầy nghi hoặc.
“Đề Oa, là em à?”
A, là Đinh Cách!
Đề Oa kinh ngạc, lập tức nhún bả vai mảnh khảnh, khẩn trương ngồi dậy. “Là em. Anh hai, chào buổi tối.” Cô miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh, trong lòng bàn tay lại chảy ra một lớp mồ hôi. “Anh về Đài Loan rồi sao?” Cô hỏi.
“Vẫn chưa.”
Hô, nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Tảng đá bất an trong lòng cô, nhờ câu trả lời này của Đinh Cách mà rơi xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt cổ áo ngủ cũng yên tâm buông lỏng.
“Sao lại là em nghe điện thoại? Sói đâu? Cậu ta đi đâu rồi?” Đinh Cách ở bên kia bờ Thái Bình Dương đặt câu hỏi.
“Ách, anh ấy đang tắm rửa, cho nên, cho nên em, em…” Cô hít sâu một hơi, lo lắng một lát, vẫn cứng rắn ép mình nói dối. “Cho nên em nghe điện thoại ở phòng khách.” Ông trời a, xin tha thứ cho lời nói dối của cô!
Cô không phải cố ý muốn giấu giếm anh trai, chỉ là không biết nên giải thích như thế nào, mới một thời gian không bao lâu, phạm vi chức vụ quản gia của cô đã mở rộng đến trên giường Khuyết Lập Đông, trong thời gian ngắn ngủi đã thiên lôi câu động địa hỏa, cái gì nên làm hay không nên làm, tất cả đều đã làm hết.
(sét trời hấp dẫn lửa đất, ám chỉ kích tình nóng bỏng giữa nam và nữ)
Cửa phòng tắm mở ra, tràn ra một luồn khí nóng, thân hình kiện mỹ như pho tượng thần Hy Lạp không hề che lấp, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, đi thẳng về phía cô.
Đề Oa liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Chỉ là, giờ phút này danh dự mới là quan trọng, không có thời gian mặt đỏ tim đập, cô đặt ngón trỏ lên trên môi, nhíu mày nháy mắt muốn ám chỉ, mong anh trăm ngàn lần không được lên tiếng.
Khuyết Lập Đông nhướn mày rậm, tuy rằng nghe theo cô, không lên tiếng, nhưng đôi bàn tay cũng không ngoan ngoãn, nắm lấy eo cô kéo lên trên giường.
“A!” Cô khẽ kêu một tiếng, cảm thấy choáng váng, cả người đã bị đè xuống giường lớn mềm mại.
Tiếng la của em gái, làm cho Đinh Cách cảnh giác.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Tuy nói có Sói bảo vệ, Đề Oa sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng mà người làm anh trai như hắn vẫn lo lắng như cũ, chỉ sợ em gái bảo bối sẽ có gì sơ xuất.
“Không, không có gì.” Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trên người mình, giận mà không dám nói gì. “Chỉ là một con gián.”
Đinh Cách thở một hơi nhẹ nhõm. “Ài, con gián à, lấy dép đập chết là được rồi.”
“Được.” Cô vươn bàn tay nhỏ, đánh vào trong ngực Khuyết Lập Đông.
Động tác như thêu hoa không thể đánh lui kẻ địch, Khuyết Lập Đông khẽ cười một tiếng, không chút phật lòng, khuôn mặt tuấn tú tựa vào bên tai cô, dùng hơi thở làm lay động mái tóc cô, ngón tay thô ráp cách lớp áo ngủ mỏng manh, lưu luyến bên hông cô, không có ý tốt di chuyển lên trên.
Cảm giác kích thích ngứa ngáy, theo từng hơi thở của anh truyền đến, cô nhẹ nhàng run run, cả người nổi da gà.
Vì chịu đựng sự xâm nhập vô cùng thân thiết này, cô cắn đôi môi đỏ, nghiêng cổ kẹp lấy điện thoại, đôi tay nhỏ dù có đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng, đối với anh cũng chỉ là một chút huơ chân huơ tay đánh loạn.
“Anh hai, ngại quá, con gián này sống dai, đập thế nào cũng không chết.” Cô cảnh cáo trừng mắt với anh, còn vươn chân đá đá, muốn anh lăn ra xa một chút.
Cảnh cáo vô dụng, để trả thù sự “thô bạo” của cô, anh vươn đầu lưỡi nóng, chậm rãi tiến đến vành tai cô, đầu lưỡi dốc sức nâng niu mỗi tấc da tấc thịt, tiện thể hôn mút kích tình.
“Anh… Ách…” Đề Oa muốn kháng nghị, nhưng tuôn ra môi lại đều là tiếng than nhẹ mềm mại. Cô toàn thân mềm nhũn, ống nghe rơi xuống đầu vai, lăn xuống trên gối đầu.
Khóe miệng Khuyết Lập Đông tràn ra nụ cười tà, hai tay thuần thục sờ soạng, cởi ra áo ngủ trên người cô.
Cô gái nhỏ này thích vênh mặt hất hàm sai khiến, đều có ý kiến với mọi hành vi của anh, anh càng mặc kệ, cô lại càng được nước lấn tới, leo lên đầu lên cổ anh mà ra lệnh. Cái miệng đỏ hồng nho nhỏ này cả ngày cằn nhằn nhắc nhở, anh nghe đến mức lỗ tai cơ hồ muốn đóng kén.
Hiện tại, vất vả mới chờ được cơ hội, có thể làm cho cô nếm thử cảnh có miệng mà khó trả lời, anh đương nhiên không thể buông tha cô!
“Không, a…” Cô vung tay chống đỡ, lại không ngăn cản được động tác của anh, thân mình cơ hồ đều bị lột sạch, chỉ còn lại có một cái quần lót ren nhỏ trên người.
Ô ô, người đàn ông ác liệt này, lại dám chọn thời điểm cô không thể phản kháng mà khi dễ cô!
“A lô? A lô? Đề Oa, em còn chưa giải quyết được con gián đó à?” Đinh Cách còn chẳng hay biết gì, không nghĩ tới em gái mình đang gặp phải một đối thủ còn khó xử lý hơn con gián.
“Em, ưm…” Đầu lưỡi nóng rực len vào trong miệng cô, quấn lấy cái lưỡi đinh hương non mềm. Nụ hôn vừa nóng vừa cay làm cho cô không thể nói ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ bằng giọng mũi.
“Đề Oa, em bị cảm à? Giọng em nghe rất yếu!” Đinh Cách quan tâm hỏi, thở dài một tiếng. “Aiz, làm quản gia cho Sói xác thực không phải chuyện thoải mái gì, chắc em cũng mệt muốn chết rồi hả?”
Cô vì ngọn lửa tình dục mà run run, bị anh đùa giỡn không thể trả lời, hai mắt một tầng sương mù.
“Anh làm em mệt chết sao?” Khuyết Lập Đông cười khẽ, thấp giọng hỏi bên cạnh lỗ tai cô.
Thân thể nặng nề ép chặt cô, cố ý ma sát vào thân thể mềm mại run run, bộ ngực tròn mềm mại không ngừng cọ cọ trong lồng ngực rắn chắc, mang đến từng ngọn lửa mất hồn. Đôi mắt anh lòe lòe tỏa sáng, nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng, biểu tình trên khuôn mặt cô quả thật rất đẹp.
Mỗi một lần ma sát, đều gợi lên tiếng rên rỉ của cô. Tiếng thở dốc, cùng với tiếng rên nhẹ mềm mại đáng yêu, là thứ âm nhạc tuyệt vời mà mọi đàn ông trưởng thành đều có thể nghe ra.
Đinh Cách bắt đầu phát hiện ra chuyện không đúng, hắn nhíu mày, vừa cẩn thận nghe trong chốc lát, rồi nghiêm túc mở miệng: “Đề Oa, em hiện tại đang ở chỗ nào?” Em gái bảo bối sẽ không lén xem kênh phim người lớn đó chứ?
“Ưm, ưm, phòng ngủ…” Thần trí cô đã không còn rõ ràng.
Câu trả lời trước sau mâu thuẫn, làm cho Đinh Cách càng khẩn trương.
“Như vậy, Sói đang ở đâu?” Hắn hỏi thật cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Lại là một tiếng thở gấp, cô không thể trả lời, đôi môi đỏ chỉ có thể phát ra tiếng rên run rẩy.
Ống nghe đổi chủ, thanh âm nam tính vang lên, sảng khoái giải đáp thắc mắc.
“Tôi ở bên cạnh cô ấy.” Khuyết Lập Đông trả lời đơn giản.
Sau vài giây im lặng, tiếng gầm gừ xuyên qua đường dây điện thoại, từ bờ biển bên kia truyền đến. Đinh Cách rốt cục đã hiểu ra.
“Họ Khuyết kia, tao muốn giết mày…”
Tiếng gầm rống còn chưa dứt, đã bị tiếng tút tút đơn điệu dồn dập cắt ngang. Khuyết Lập Đông thong dong cúp điện thoại, vươn tay ném sang một bên, điện thoại bị ném xuống dưới giường, trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng Đề Oa nhẹ nhàng thở dốc.
Đôi mắt cô nửa khép, thân thể ngượng nghịu run run, hai tay bấu lấy ga giường bên dưới, mười ngón tay trắng bệch như ngọc, đã sớm ném anh trai ra ngoài chín tầng mây. Âu yếm đến mất hồn làm cô say mê, thật sâu trong lòng dâng lên từng ngọn sóng khoái cảm, thần trí sớm đã bay mất không còn sót lại chút gì.
Anh nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ trong lòng, nhìn thân thể cô vì sung sướng mà nổi lên vệt phấn hồng mê người.
Muốn con Sói hoang đói khát không ra tay với cô bé quàng khăn đỏ, thật sự là quá ép người. Hơn nữa, đưa một tinh linh ngọt ngào như vậy đến bên cạnh anh, anh sao có thể không giữ cô lại, sao có thể không ôm cô vào trong lòng?
Mãi đến khi cô mơ màng lên tới đỉnh, Khuyết Lập Đông mới cúi thân hình cao lớn xuống, dùng dục vọng nóng nảy, tiến vào xuân triều ào ạt ấm áp của cô…
Đinh Cách dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại Đài Loan.
Hắn từng nhìn thấy “chiến tích” của Sói trước kia, xác định cô em gái sẽ không cảm thấy hứng thú đối với một người đàn ông có thể thản nhiên sống chung với đống rác, nên mới yên tâm giao phó em gái cho Sói. Làm sao hiểu được người tính không bằng trời tính, hắn cuối cùng lại tự tay dâng Đề Oa vào “miệng Sói”.
Chết tiệt, muốn ăn sạch em gái hắn, ít ra cũng phải hỏi trước xem hắn có đồng ý hay không đã chứ!
Hắn đi đường xa mệt mỏi, vừa xuống máy bay liền lập tức đến thẳng khu dân cư Trường Bình, hổn hển vọt vào nhà Khuyết Lập Đông, trong nhà lại không có một bóng người. Hắn nắm chặt quyền, quay đầu chạy về hướng quán cà phê của A Chính mà bắt người, miệng không ngừng phun ra hết câu mắng này đến lời chửi khác, chẳng những từ ngữ đặc sắc, lại có thể không cần thở, không cần ngừng nghỉ, mắng thẳng một đường đến trước quán cà phê.
Thời gian ăn trưa quý giá, trong quán cà phê đã chật khách, Đinh Cách vừa nhìn thấy liền lao về phía cửa…
Rầm!
Tiếng vang thật lớn, cánh cửa tự động phản ứng chậm chạp, dùng một cú va đập thẳng mặt nghênh đón hắn về nước.
Mọi người trong quán dừng động tác dùng cơm, có người quay đầu, ánh mắt thông cảm nhìn Đinh Cách đau đớn ngã trước cửa.
Đúng lúc này, Hàn Ngạo dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn ngọt ngào, lướt thẳng qua Đinh Cách đang ngã trên mặt đất tiến vào quán cà phê.
Mọi người vừa nhìn thấy cô gái, đều hít một hơi, trăm miệng một lời chính là câu nói cũ…
“Cô đến đây làm gì?”
Cô gái nhỏ vẫn có bộ dạng tự nhiên, chậm rãi tháo kính râm màu hồng phấn, lấy ra một hộp phấn trong túi, soi gương, tao nhã dặm dặm lại khuôn mặt không chút tỳ vết, sau đó “bộp” một tiếng, đóng nắp hộp phấn, nhìn mọi người chung quanh, cười ngọt ngào mở miệng.
“Tôi đến tìm A Chính.”
Mọi người ngẩn ngơ, cùng nhau quay đầu nhìn về phía A Chính, nhưng chỗ ngồi của hắn sớm không còn bóng người, trong quầy bar vườn không nhà trống, để lại quán cà phê tiếp tục sôi trào.
“Con mẹ nó!”
Một câu rủa giận dữ truyền đến từ ngoài cửa, mọi người lại quay đầu nhìn. Đinh Cách tức bốc khói, bất chấp trên trán có một vết thương, đứng lên phía trước cánh cửa tự động rùa bò, vươn tay chống, cường hãn chen vào trong, vẻ mặt dữ tợn rít gào.
“Họ Khuyết kia, lăn ra đây cho tao!”
Một bóng người nhỏ nhắn huỳnh huỵch chạy ra, Tiểu Tịch vội vã tới trước mặt hắn, ngẩng cái đầu nhỏ, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Đinh đại ca, anh tìm em à?” Cô còn chưa ăn được một nửa chén cơm mà!
“Không phải em!”
“Hmm.” Cô sờ sờ cái mũi, trở về chỗ ngồi, tiếp tục cầm lấy chén cơm đang ăn dở.
Đinh Cách thở hổn hển, khóe mắt liếc sang một kẻ bội tín bội nghĩa, đã đáp ứng phải bảo vệ em gái hắn, lại ôm em gái hắn lên giường giở trò, hiện tại đang ngồi ở trong góc, ung dung hưởng thụ một dĩa thịt bò xào.
Hắn xông lên phía trước, túm lấy áo Khuyết Lập Đông, dùng hết toàn lực nhấc lên.
“Họ Khuyết kia, mày đụng vào cô ấy?” Hắn lỗ mãng rít gào, gằn từng chữ chất vấn.
“Đúng vậy.” Câu trả lời đơn giản mà khẳng định.
Tiếng rống giận dữ lại lần nữa vang lên, Đinh Cách đấm một quyền thật mạnh, đến mức Khuyết Lập Đông nghoẹo đầu sang một bên.
CD đứng một bên thấy thế, hai mắt sáng ngời, vội vàng lấy ra cái máy chụp ảnh đã chuẩn bị sẵn, vừa mở máy liền nhanh chóng chụp lấy chụp để hai người đàn ông kia. Oa, Sói nham hiểm táo bạo đại chiến, đây chính là cảnh khó gặp a!
Cô biết rõ, đi theo nhóm người này, xác định chắc chắn sẽ có trò hay để xem!
“Là tôi sai trước, cho nên có thể nhường cậu ba quyền.” Khuyết Lập Đông nheo mắt, khóe miệng đã rách ra, chảy một chút máu tươi. Bàn tay nhấc lên, chậm rãi lau vết máu, thân hình cao lớn đau đớn và phẫn nộ mà cứng ngắc, hai bàn tay nắm chặt bên người.
Đinh Cách càng thêm tức giận, giương quyền, lại là một quả đấm nặng ngàn cân.
“Mày đụng vào cô ấy? Mày thật sự đụng vào cô ấy? Vợ bạn không thể…” Hổ lâu ngày không phát uy, thật đúng là đã bị xem như con mèo bệnh!
Đôi môi bạc bị đánh rách thoáng nhích động, lạnh nhạt nói chen vào.
“Cô ấy không phải bà xã cậu.”
“Khốn nạn.” Đinh Cách sửa miệng, đấm ra quyền thứ ba. “Em gái bạn không thể ăn! Mày chưa từng nghe qua những lời này sao?”
“Tôi chưa từng nghe qua.”
Cùng với câu trả lời này, là một cú đấm vừa nặng vừa ngoan độc, ngay chính giữa mũi Đinh Cách. Nhượng bộ đã chấm dứt, Khuyết Lập Đông cười dã man, rốt cục có thể thi triển thân thủ. Anh điên cuồng gầm một tiếng, nhào về phía người bạn tốt, hai người đàn ông trở mặt thành thù, nhất thời quấn lấy nhau đấm đá.
Mắt thấy hiện trường toàn là nhân vật có võ, những người khác thuần thục né tránh, chẳng những không ai mở miệng khuyên can, thậm chí còn chủ động chuyển bàn chuyển ghế, “dọn dẹp” thành một khoảng trống, cho hai người có thể đánh nhau thống khoái.
Đề Oa đang ở trong phòng bếp canh lửa cho nồi thức ăn, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào kinh người, trong lòng cô thót lên, vẫn mặc tạp dề vội vàng lao tới. Khi cô chạy ra khỏi bếp, vừa vặn nhìn thấy Khuyết Lập Đông nắm cổ áo sơ mi của Đinh Cách, nâng lên rồi ném vào tường.
“Anh hai!” Cô theo bản năng hét một tiếng, trơ mắt nhìn anh trai đã lâu không gặp biến thành người bay, sau khi vẽ ra một đường vòng cung thì đập thật mạnh lên vách tường, sau đó rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Một tiếng nổ ầm ầm, cả quán cà phê chấn động, trần nhà lung lay muốn sập, còn rơi xuống một chút tro bụi.
“Thôi đi, nơi này là quán của A Chính, cũng không phải trong nhà, hai người các anh mau dừng tay cho em!” Đề Oa tức giận kêu lên.
Em gái bảo bối xuất hiện, làm cho Đinh Cách càng kích động, miệng vết thương trên trán hắn rách ra một đường, máu tươi nhiễm đỏ quần áo, Đề Oa chưa từng nhìn thấy hắn phẫn nộ đến như vậy.
“Mày lợi dụng cô ấy ngây thơ, kéo cô ấy lên giường!” Đinh Cách hét lớn, thanh âm lớn tới mức toàn bộ mọi người trong khu dân cư đều có thể nghe thấy.
Mọi người nhướn mày, ánh mắt toàn bộ chuyển sang người “đương sự”, cô xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cơ hồ muốn đào một cái hố chui xuống. Ách, cô đột nhiên hy vọng Khuyết Lập Đông có thể đánh anh trai bất tỉnh luôn đi, để cho cái miệng huyên náo quá mức kia tạm thời nghỉ ngơi.
“Anh hai, không phải như vậy, anh nghe em nói đã…” Đề Oa vội vã muốn giải thích.
Đinh Cách không nghe, chỉnh lại khớp cổ rồi một lần nữa lao tới phía trước.
“Nói! Nửa đêm mày còn dính bên cạnh cô ấy làm gì?”
Khuyết Lập Đông vẻ mặt lãnh khốc, mạnh mẽ tránh né, dùng thủ pháp quỷ dị một lần nữa túm được Đinh Cách, động tác mau lẹ khiến cho người ta kinh ngạc, mọi người vây xem còn chưa kịp chớp mắt một cái, đã nhìn thấy Đinh Cách bị nhấc bổng lên.
“Khuyết, Lập, Đông, anh dừng tay lại cho em!”
Tiếng thét chói tai của Đề Oa làm cho anh lập tức dừng động tác.
Đinh Cách sau một giây nữa sắp phải nếm mùi vị bay trên trời, mắt thấy lúc này có cơ hội, một tay cầm ghế làm vũ khí, phang về phía người bạn tốt, một lần nữa khơi lại cuộc chiến.
“A, mau dừng tay! Không được đánh nữa.” Cô tuyệt vọng thét chói tai, lo lắng bọn họ sẽ giết nhau mất.
Hai người đàn ông như hai con bò húc mắt đỏ ngầu, căn bản không nghe thấy lời ngăn cản, mà sự tồn tại của cô giống như tấm vải đỏ, chỉ cần mở miệng yêu cầu một bên dừng tay, lập tức sẽ chọc giận bên kia. Tiếng khuyên can của cô chỉ tạo hiệu quả ngược, tình thế không dịu đi, bọn họ ngược lại càng vội vã muốn đánh ngất đối phương.
“Dừng tay! Mau dừng tay…” Cô lại gào lên, nhưng mà hai người đàn ông kia, căn bản ngoảnh mặt làm ngơ với cô.
Đề Oa nheo mắt, cảm xúc lo lắng tích lũy, đến cuối cùng, ngược lại hóa thành phẫn nộ, cô cũng nổi giận rồi, xoay người chạy vào phòng bếp, khiêng ra một xô nước bẩn dùng để lau nhà, không chút nghĩ ngợi liền hắt về phía hai người.
Ào một tiếng, hai con bò húc đang đâm đầu vào nhau, đảo mắt trở nên ướt sũng.
“Ngu ngốc!” Khuyết Lập Đông rốt cục mất đi bình tĩnh thường ngày, quay đầu lại, hung dữ rống lên với cô.
“Em rốt cuộc là giúp ai?” Khuôn mặt Đinh Cách cũng đen lại!
“Ai em cũng không giúp!” Cô ném cái xô rỗng, đi vào giữa hai người, cái đầu nhỏ nhìn chung quanh, lần lượt nhìn lên hai khuôn mặt tuấn tú đầy vết thương, bắt đầu phát huy thần công cằn nhằn. “Hai người các anh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đều đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, cũng không phải con nít nữa, sao vừa thấy mặt đã động thủ đánh nhau?”
“Anh phải bảo vệ em!” Đinh Cách cãi lại, với tay kéo cô. “Đi, chúng ta về nhà đi!”
“Cô ấy đã là người của tôi, nhà cô ấy ở đây!” Khuyết Lập Đông sắc mặt tối sầm, cũng vươn tay kéo lại.
Chỉ thấy hai người đàn ông, mỗi người một bên, kéo hai tay Đề Oa, không ai chịu nhường ai, trăm miệng một lời cùng rống lên.
“Buông cô ấy ra!”
“Mày mới buông cô ấy ra!”
Hai người giằng co gào thét, lại lần nữa muốn đánh nhau.
Đề Oa mở miệng, thanh âm lại bị tiếng hai người gầm rống át mất, cô tức giận kéo cao âm lượng: “Cả hai người, buông ra…”
Ai ngờ đâu, hai người đàn ông nghe thấy vậy một lần nữa trăm miệng một lời gầm lên với cô.
“Im miệng, anh biết làm thế nào là tốt nhất cho em!”
Đề Oa thở hắt ra, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngọn lửa trong lòng lập tức bùng lên, rốt cục cảm xúc bất mãn tích tụ đã lâu ầm ầm bộc phát.
Đủ rồi!
Cô chịu đủ rồi!
Cô chịu đủ những kẻ cứ tự cho mình là đúng rồi!
Cô thật sự cảm kích bọn họ bảo vệ cô, nhưng mà sự bảo vệ này đã vượt quá giới hạn, đụng chạm đến quyền tự chủ của cô. Bây giờ hai người đàn ông này lại còn tranh đoạt quyền sở hữu cô, không cần để tâm đến ý nguyện của cô, nghĩ rằng chỉ cần đoạt được cô, thì có thể tiếp tục ra lệnh cho cô cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Bọn họ luôn độc đoán như vậy, luôn nói phải bảo vệ cô, lại tự tiện thay cô quyết định hết mọi chuyện.
Hành vi đáng giận này, một lần nữa đụng chạm tới lòng tự tôn phái nữ của cô, cô đã không thể nhịn được nữa!
“Các anh nghe em nói cho rõ, em đã trưởng thành, em…” Cô dùng kéo hay tay đang bị nắm chặt về, chỉ vào mũi mình, nổi trận lôi đình quát lên: “Em! Là em! Đinh Đề Oa! Chỉ có em mới biết được thế nào là tốt nhất đối với chính mình!”
Cô quay đầu, đâm ngón tay vào ngực anh trai. “Muốn ở chung một chỗ với ai, chính em có thể quyết định! Anh không thể xen vào!”
Quay đầu, cô càng dùng sức chỉ vào lồng ngực Khuyết Lập Đông. “Muốn xử lý mọi chuyện thế nào, em tự mình cũng có thể quyết định! Em không phải con búp bê vải, có thể tùy anh an bài!”
Mắng xong, cô hít sâu một hơi, thu lại cơn tức, lạnh lùng ném ra tối hậu thư: “Hiện tại, em quyết định rời khỏi chỗ này, dọn hành lý đi về nhà! Hai người các anh muốn đánh nhau đến chết cũng không liên quan tới em!”
Đề Oa hừ một tiếng, quật cường ngẩng đầu, đi đến trước cánh cửa tự động, thong dong đợi cánh cửa mở ra, tao nhã bước ra ngoài.
Hết chương .