Đó là một hiện tượng kỳ lạ.
Trong khi tiếng bước chân ngày càng lớn và ngày càng gần, âm thanh phát ra từ các thợ săn càng ngày càng nhỏ lại.
“Anh Son...”
“...”
Sự im lặng ập xuống toàn bộ nhóm thợ săn.
Trong lúc đó, tai của Sung-Jin-Woo đang hoạt động hết công suất.
Tận dụng sự yên tĩnh xung quanh mình, Sung-Jin-Woo lắng tai và cố gắng ước lượng số kẻ địch đang tới.
Step
Step
Step
Nhờ thính giác nhạy bén và chỉ số Sense cao, cậu có thể phân biệt kẻ địch qua từng bước chân.
‘48, 49, 50, 51.’
Tổng cộng 51 loại bước chân.
Giống y như bước chân của các chiến binh High orc trước đó.
Sung-Jin-Woo nhìn xung quanh.
‘...’
Các Thợ săn trông có vẻ lo lắng.
Dù không ước lượng chính xác như cậu, nhưng họ cũng phỏng đoán được số lượng kẻ địch.
Bạn nãy, họ đã vất vả giành chiến thắng trước 22 chiến binh High-Orc.
Nhưng bây giờ có tới 51 tên.
Tức là hơn gấp đôi.
‘... Không có cơ hội chiến thắng.’
Tất nhiên, đó là với các Thợ săn trong nhóm đột kích.
Sung-Jin-Woo nhìn lại bóng của mình.
Cái bóng của Jinwoo lắc lư, dường như co lại.
Wooooo
Những người lính bóng đêm, có lẽ đã lâu rồi chưa được tắm máu kẻ thủ. Họ ngọ nguậy như muốn nhảy ra.
Sung-Jin-Woo lại quay đầu lại.
Ba dum, ba dum, ba dum
Trái tim cậu, vốn cố gắng bình tĩnh nãy giờ, bắt đầu đập dữ dội.
‘Chờ đã nào...’
Chưa đến lúc.
Vì vậy, Sung-Jin-Woo kiềm chế và lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía trước.
Cuối cùng, kẻ địch đã xuất hiện.
Stop
Những tên High Orc cao lớn tiến tới trước mặt những người thợ săn.
“Kreuuuuu”
“Kreuk.”
Những tên Hight Orc gầm gừ như thể chúng sẵn sàng lao vào các thợ săn bất kỳ lúc nào.
Áp lực từ hơn năm mươi chiến binh High Orc không thể diễn tả bằng lời.
Dù hai bên chưa chiến đấu, kết quả đã được ấn định.
“Thật điên rồ.”
“Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ...”
“Hức...”
Các Thợ săn rên rỉ.
Họ run rẩy lùi lại dưới áp lực, nhưng đường rút lui của họ đã bị chặn.
Họ có thể làm gì bây giờ?
Các Thợ săn đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng không ai tiến tới. Họ lặng lẽ nhìn về phía Chỉ huy Son Gihoon, chờ đợi phản ứng của anh.
Khuôn mặt người Thợ săn đầy căng thẳng.
‘Chết tiệt...’
“Giá mà có Chủ Hội Choi Jongin hoặc Phó Hội Cha Haein ở đây”... – Son nhíu mày.
Những thợ săn cấp S đó có sức mạnh to lớn, tới mức có thể đảo ngược tình thếbất lợi.
Nếu họ có mặt ở đây, lũ High Orc này chẳng là cái thá gì cả.
‘Tại sao lại là lúc này chứ...’
Tại sao họ lại vắng mặt hôm nay?
Son Gihoon, người thường xuyên chiến đấu bên cạnh họ, giờ đang cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Sự vắng mặt của các thợ săn cấp S khiến họ lâm vào hiểm cảnh. Dù vậy, anh không thể cứ đứng đó mà tiếc nuối. Giờ là lúc anh ta phải đưa ra quyết định.
‘Nếu chiến đấu ở đây, tất cả chúng ta sẽ bị tiêu diệt....’
Nhưng đường rút lui đã bị chặn, họ không có lựa chọn nào khác.
Khi anh ta quyết định trở thành một Thợ săn
Khi anh ta lần đầu tiên bước vào Hầm ngục
Khi anh ta lần đầu bất tỉnh vì thương tích
Son hiểu rằng, một lúc nào đó, ngày này sẽ đến.
‘Đúng vậy. Mình biết chuyện đó... ‘
Người thủ lĩnh, sau khi đã hạ quyết tâm cảm tử, rút kiếm ra.
* shing! *.
Son-Gihoon quay lại nhìn những người đồng đội. Họ gặt đầu, chờ đợi lệnh của anh.
Son tiến về phía trước.
Nâng khiên lên sát cằm, anh ta nhìn chằm chằm vào những con High Orc cao lớn, dường như vẫn không di chuyển.
‘Anh ta đã quyết định rồi sao?’
Sung-Jinwoo cũng đã sẵn sàng.
Cây Tanto của Baruka xuất hiện ở mu bàn tay phải.
Và Jinwoo nhắm mắt lại.
Trái tim cậu hoàn toàn bình thản trước trận chiến.
Thịch! Thịch! Thịch!
‘Không cần phí sức hay di chuyển vội vàng. Chỉ cần thư giãn và thở đều’ – Jinwoo tự nhủ.
‘... Ổn rồi’ .
Đôi mắt của Sung-Jin-Woo sáng lên, ngập tràn sát khí sắc bén.
Ực
Các Thợ săn run rẩy nuốt nước bọt. Những dòng mồ hôi lạnh túa ra trên trán họ.
Sung-Jin-Woo cũng nuốt nước bọt, nhưng với ý nghĩa hoàn toàn khác.
‘Chúng sẽ đem lại cho mình bao nhiêu kinh nghiệm? ‘
Một nụ cười nhẹ nở trên miệng Sung-Jin-Woo.
Nhưng sau đó.
Một tên High Orc đãtiến về phía trước.
Con ma thú gạt các đồng đội sang một bên, sau đó đi xung quanh nhìn các Thợ săn bằng đôi mắt hoang dã.
“Grrrr...”
Hắn rất cao lớn, vượt hơn hẳn những High Orc khác.
‘Hắn ta có phải là Trùm hầm ngục không?’
Đôi mắt của Sung-Jin-Woo nheo lại.
‘Nếu mình giết hắn ngay bây giờ, trận chiến sẽ trở nên dễ dàng hơn, phải không? Mình nên làm gì nhỉ?’
Trong khi Sung-Jin-Woo đang băn khoăn xoay cây Tanto của Baruka, bất ngờ miệng của tên High Orc mở ra.
“Krelactu Shina Wigdu Araunaca.”
Giọng nói oang oang đến đau cả tai.
Ánh mắt tên High Orc hướng về phía Thủ lĩnh cuộc đột kích.
“Kreraktu Shina Wigdu Araunaka!”
“Gì vậy?”
“Nó đang nói chuyện với chúng ta ư?”
“Nó đang nói gì vậy?”
Tại thời điểm đó.
Cơ mặt của Orc bắt đầu run rẩy.
Và khi cơn run dừng lại, một giọng nói hoàn toàn khác phát ra từ trong miệng hắn.
“Loài người...”
Âm thanh phát ra như một nghệ sĩ kịch câm đang biểu diễn kỹ thuật “nói bằng bụng”.
“Nhân loại...”
Nhìn kỹ hơn thì, đôi mắt của hắn ta mờ như cá chết.
Huh!
Các Thợ săn bị sốc như thể vừa bị ai đánh mạnh vào đầu.
Orc nói tiếng người!
“Làm sao một con High Orc lại nói được tiếng Hàn?”
“Ma thuật? Có phải là phép thuật không?”
Những sự kiện bất ngờ khiến các Thợ săn không thể ngậm mồm
Giọng nói của tên thủ lĩnh đội quân High Orc tiếp tục vang lên.
“Ta... Karkagan... Các ngươi... Gặp gỡ con người... Ta muốn... Ta muốn... Gã này... Đi theo ta.”
Một ma thú muốn nói chuyện với con người?
Vấn đề này chưa bao giờ được báo cáo.