‘?’
‘Triệu hồi sư?’
Nhìn những Chiến binh Bóng tối, điều đầu tiên Cha Hea-in nghĩ tới là Phép thuật của một Triệu hồi sư (Summoner).
Thế nhưng, số lượng Chiến binh Bóng tối đó quá nhiều. Một Triệu hồi sư chỉ điểu khiển được một vài quái vật.
Những người điều khiển được hai quái vật đã được xếp vào loại ưu tú. Và cô chưa từng thấy ai có thể điều khiển ba quái vật.
Thế mà...
Số lượng Chiến binh trước mặt cô là bao nhiêu?
‘Chuyện này có thể xảy ra sao?’
Một Thợ săn triệu tập hàng trăm quái vật. Thậm chí anh ta không mất nhiều thời gian để niệm phép.
Anh ta triệu tập hàng chục quái vật cùng một lúc.
Nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không bao giờ tin vào điều đó.
Cha Hae-in, một trong chín thợ săn hạng S ở Hàn Quốc, không nói nên lời khi chứng kiến khả năng của Junwoo.
Nhưng mà...
‘Đây không phải là lúc để nghĩ vẩn vơ.’
Ánh mắt của cô ấy lướt qua những người lính bóng tối và hướng về đội đột kích.
Trông họ có vẻ không ổn. Có người đã quỵ xuống.
‘Không cần biết người đàn ông tên Sung Jin-woo kia thực sự là ai, không cần biết khả năng của anh ta là gì, tôi phải giúp anh ta dọn dẹp lũ High Orc’.
Cô nghĩ vậy và chuẩn bị xông vào.
Cha Hea-in nắm chặt vũ khí bằng cả hai tay và bước một bước về phía lũ Orc.
Nhưng sau đó.
Cô bắt gặp ánh mắt của Sung Jin-woo.
Đôi mắt quyết đoán của anh như muốn nói:
‘Không cần’.
‘Đừng can thiệp. Cứ đứng đó là được’.
Cha Hae-in không thể hiểu được.
‘...?’
‘Tại sao...?’
Cô hiểu rằng Sung Jin-woo có thể điều khiển nhiều quái vật triệu hồi.
Nhưng vẫn còn một số lượng lớn High Orc đang chiến đấu. Chưa kể tên Trùm kia có vẻ khá mạnh.
Anh ta đã triệu tập rất nhiều quái vật và đang điều khiển chúng. Anh ta sẽ sớm hết mana, hoặc lũ quái vật triệu hồi có thể vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đó là những gì Cha Hae-in lo lắng.
‘Anh ấy định chiến đấu một mình? Để làm gì chứ?’
Cuối cùng, Cha Hea-in đặt vũ khí xuống.
Thực ra thì, vũ khí của cô hiện tại chỉ là một cái cuốc từ đội khai thác.
‘Người đàn ông đó, Thợ săn Sung Jin-woo, tôi muốn xem anh ta sẽ làm gì để chống lại lũ High Orc’.
Cha Hae-in quyết định chờ đợi.
Giữa hy vọng và nghi ngờ, cô quyết định chọn hy vọng.
Ngoài ra thì...
‘Không hiểu sao tim mình cứ nhói lên’
—-
‘Phù, nhẹ cả người’ -Jinwoo thở phào nhẹ nhõm khi thấy phản ứng của nữ thợ săn.
Sự thật là, cậu không muốn có ai can dự vào trận chiến.
Cũng vì thế nên cậu buộc phải chờ tới khi Son Gihoon gần như bất tỉnh.
‘Nếu anh ta còn sức chiến đấu, chắc chắn anh ấy sẽ nhảy vào tham chiến’
Jinwoo đã phải kìm nén cơn giận. Nếu không, có lẽ cậu đã lao ra chém phăng cái đầu tên Trùm.
Còn lúc này...
‘Đúng như mong đợi, cô ấy khá nhạy bén’
Thật may mắn khi Cha Hea-in đã nhanh trí.
‘Mình không cần phải lên tiếng, nhưng cô ấy lùi lại’ .
Jinwoo mỉm cười.
“Bóng tối!”
Theo lệnh Jinwoo, các Chiến binh Bóng tối nhất loạt hành động.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một sự im lặng đáng sợ ập xuống căn phòng lớn.
Jin Woo chỉ vào tên Trùm và ra lệnh:
“Tiến lên.”
Ngay sau đó, hơn một trăm Chiến binh bóng tối bắt đầu xông lên tấn công lũ High Orc.
Dudu-du-doo-Dudu-du-doo-!
Keukakaka
Uỳnh
Chuyển động của những người lính làm rung chuyển mặt đất, hang động và cả ánh mắt của những người đang theo dõi.
***
Woo Jin-chul chạy đến.
“Huck, huck, huck.”
Ngay cả một thợ săn hạng A cũng khó lòng duy trì tốc độ tối đa trong suốt quãng đường dài. Anh thở hổn hển khi thấy căn phòng Trùm.
Và có một người phụ nữ tóc ngắn lặng lẽ đứng gần lối vào.
Không mất nhiều thời gian, Woo Jinchul nhanh chóng nhận ra người đó.
‘Cô Cha Hae-in...’
Phải rồi. Ngoài Cha Hae-in, làm gì có nữ thợ săn nào tỏa ra được khí lực mạnh mẽ như thế.
‘Nhưng tại sao cô ấy lại đứng yên?’
Woo Jin-chul đến bên cô, tự hỏi tại sao cô không tham gia trận chiến.
Khi tới gần, anh đã nhận ra lý do.
“Hả?”
“Đây, đây là...?”
Những người lính mặc áo giáp đen đang tràn lên tàn sát lũ High Orc.
“K-A-O-O!”
“!”
“Kiak!”
“Keeteek!”
Tiếng la hét của lũ Orc khiến anh đau đầu nhức óc.
Những chiến binh hình người đã đáng ngạc nhiên lắm rồi. Vậy mà trong đội quân đen sì đó, còn có cả những con gấu đen bốc khói mù mịt, và vài tên High Orc cũng mặc đồ đen nữa.
“Chuyện gì thế này?!?”
“Lâu rồi không gặp, quản lý Woo Jin-chul.”
“Ồ, vâng. Lâu rồi không gặp. Nhưng... Cái thứ kia là gì vậy? Nó không giống quái vật...”
“Đó là những quái vật được Thợ săn Sung Jinwoo triệu hồi"”.
Cha Hae-in chỉ vào Jin-woo.
Woo Jin-chul tháo kính râm ra và thấy Jin-woo đang đứng ở giữa những người lính mặc giáp đen.
Cậu ta cầm hai con dao găm và liên tục chém nát đội hình của những tên High Orc.
‘Cái này... Chắc chắn là kỹ năng chiến đấu của anh ta đã đạt đến cấp độ cao nhất’.
‘Nhưng anh ta lại sử dụng được ma thuật triệu hồi?’
Như thể đáp lại nghi vấn của Woo Jin-Chul, đôi môi Jinwooi di chuyển và hàng tá quái vật triệu hồi mọc lên từ mặt đất.
“Lạy Chúa”
Woo Jin-chul há hốc mồm.
“Anh ta có thể điều khiển bao nhiêu quái vật triệu hồi vậy?”
“...”
‘Hóa ra đây là năng lực của Thợ săn Sung Jin-woo’
Quản lý Woo không thể ngậm được mồm.
‘Lẽ nào Chủ tịch đã nhận ra năng lực của Thợ săn Sung Jin-woo? Thảo nào ông ấy quan tâm tới Sung Jinwoo đến thế’ .
Cha Hae-in không thể rời mắt khỏi Jinwoo. Mãi một lúc sau, cô chợt nhận ra điều gì đó và quay sang Woo Jincheol,
“Chờ đợi, tại sao quản lý Woo lại ở đây? Nhóm của chúng tôi đã liên hệ với HSD chưa?”
Woo Jincheol kìm nén cơn sợ hãi và trả lời,
“Không phải thế, thưa cô. Tôi tình cờ đi ngang qua khu phố này, và tôi thấy một sự bất thường ở cổng. Vì vậy chúng tôi tiến vào để sơ tán nhóm đột kích...”
Woo Jin-chul ngừng lại và hướng về Jin-woo.
“Nhưng có lẽ không cần nữa rồi.”
Lần đầu tiên anh chứng kiến màn trình diễn của Sung Jin-woo. Cậu ta đang tự mình dọn dẹp hầm ngục hạng A. Và có lẽ chẳng cần ai giúp đỡ.
“Vâng, tôi đoán là chúng ta nên đứng chờ thôi.” – Cha Hea-in cũng đồng ý.
Ngay cả thợ săn Hạng S cũng không có chỗ chen vào cuộc chiến của cậu ta.
“Anh biết người đàn ông đó ư?” – Cha Hea-in hỏi.
Cô nhận ra Woo không tò mò về danh tính của Sung Jin-woo, mà chỉ ngưỡng mộ khả năng của cậu ta.
Nhớ lại thì, anh ấy cũng là thành viên của hiệp hội. Và chính Hiệp hội đã chặn thông tin của Sung Jin-woo.
‘Có lẽ Woo Jin-chul biết về anh ấy. ‘
Cô đã đoán đúng.
“Tôi biết một chút.”
“Người đàn ông đó... Anh ta là cái quái gì vậy?” -Cha Hae-in lẩm bẩm.
“Tôi không thể cho bạn biết.” – Woo Jin-chul vừa nói vừa đeo kính râm lên mặt.
***