Trước phản hồi khá hờ hững của hai thợ săn hạng S, các phóng viên quay lại với vẻ thất vọng,
‘Cái quái gì thế?’
‘Tưởng sẽ có thông tin gì hot chứ...’
‘Chết tiệt, rốt cuộc chẳng có gì cả’.
Tuy nhiên, không ai trong số họ dám phàn nàn hoặc tỏ thái độ với hai thợ săn hạng S. Họ chỉ quay lại giành chỗ tốt và ngồi chờ Lee Minsung.
Khi các phóng viên rời đi, Baek Yoonho bắt gặp ánh mắt của Choi Jongin. Hội trưởng Baekho cười khẩy và bắt chuyện:
“Tôi đã nhận được vài tin tức thú vị. Hôm qua, hình như Hội Thợ săn cũng suýt gặp phải sự cố...
Baek Yoonho cố tình đặt trọng tâm vào từ “cũng”.
“Vâng, ít nhất là chúng tôi đã không mất một thợ săn hạng A như Bạch Hổ”.
Cuộc đối đầu tinh thần giữa hai thợ săn hạng S cũng nóng bỏng không thua gì các phóng viên. Tuy nhiên, Baek Yoonho đã làm dịu cơn giận của mình và khẽ thở dài,
“Cuối cùng, có vẻ như cả hai chúng ta đều nhận được sự giúp đỡ của người đó”.
“Tôi thừa nhận điều đó. Nếu không có anh ta, chúng ta sẽ mất toàn bộ nhóm đột kích hôm ấy”.
Với lòng tự trọng, cả hai người đàn ông đều không nói ra tên của vị cứu tinh. Tuy nhiên, người đó là ai thì cả hai đều đã biết. Choi Jongin bước một bước về phía Baek Yoonho,
“Và... Với tất cả lòng biết ơn, chúng tôi muốn đưa người đàn ông đó về Hội Thợ săn để chăm sóc và hỗ trợ”.
Baek Yoonho không lùi bước. Anh cũng bước lên một bước cho đến khi trán hai người chạm vào nhau.
“Trong sự cố ở Xích Môn, chúng tôi đã mất nhiềungười. Chúng tôi cần củng cố lại lực lượng. Tôi nghĩ anh nên nhường người đàn ông đó cho Bạch Hổ mới đúng chứ?”
“Anh cần thêm Thợ săn hạng S để làm gì? Xâm chiếm Bắc Triều Tiên à?
“Thế còn anh? Chăm sóc người đó ra sao? Anh trở thành một người đàn ông từ bi và tốt bụng từ bao giờ thế? Vãi cả chăm sóc...”
Hai người thợ săn hạng S nhìn nhau với đôi mắt tóe lửa.
‘Huh?’
Ngay lúc đó, Chủ hội Thần Chết, Thợ săn Lim Taegyu nhìn hai Chủ hội kia với ánh mắt ngạc nhiên.
‘Hai thằng cha kia làm gì vậy? Định tranh gà của mình à?’
Trước đây, Thần Chết luôn bị hai bang hội này giành mất “hàng ngon”, nên Lim Taegyu rất cay cú. Nghĩ rằng lần này mình đã đánh bại được họ, Lim Taegyu cố giấu nụ cười và bước tới hai Hội trưởng.
“Này này, hai vị. Định giành” gà cưng “của tôi đấy à?”
Baek Yoonho và Choi Jongin quay về phía Lim Taegyu, trừng mắt,
“Thằng ngu này nói cái đ*t gì thế?”
“Bố đ*o thèm quan tâ đến Lee Minsung hay Lee Min shit nhà mày”
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hai thợ săn cấp S, Lim Taegyu nao núng và lùi lại một bước
‘Hai... Hai tên này bị sao vậy???’
—
“Hả? Choi Jongin VÀ Baek Yoonho?
Lee Minsung cười toe toét. Nam diễn viên đã quá quen thuộc với Lim Taegyu, người thường xuyên hẹn gặp anh trong quá trình thương thảo hợp đồng. Thần Chết là một bang hội đang đi xuống. Tuy nhiên, Lee Minsung quyết định chọn gia nhập Thần Chết chứ không phải Bạch Hổ hay Thợ Săn. Tất cả đều nằm trong tính toán của anh ta.
“Ở Thần Chết, mình sẽ dễ dàng tỏa sáng hơn...”
Là một người nổi tiếng, anh ta hiểu rằng thương hiệu của bản thân rất có giá trị. Và Lee Minsung luôn cố gắng duy trì cẩn thận thương hiệu của bản thân.
“Ba Bang Hội hàng đầu của Hàn Quốc đang phải giành giật để chiêu mộ mình...”
Anh ta không định làm Thợ săn đến già, nhưng điều này vẫn khiến anh ta ưỡn ngực hớn hở và kiêu ngạo. Ngay lúc đó, quản lý của anh ta mở cửa và đi vào trong,
“Anh Minsung, tất cả đã sẵn sàng. Chúng ta bắt đầu họp báo nhé.”
“Ok.”
Người quản lý rảo bước ra ngoài.
Khi Lee Minsung bước qua cửa kính và để lộ khuôn mặt, đèn flash của máy ảnh nháy lên lia lịa
Flash flash flash
Click
Flash click
Flash
Flash flash
Lee Minsung đứng nhìn đám đông vây quanh mình và nở một nụ cười giả tạo
Trong khoảnh khắc đó,
Jinwoo đã đến Hiệp hội.
—
‘...?
Hiệp hội đã yêu cầu Jinwoo quay lại sau 3 ngày để xác nhận kế quả kiểm tra.
‘Sao đông thế này?’
Trong tình huống này, có vẻ như Jinwoo không thể len vào tòa nhà Tất nhiên, cậu ta có thể sử dụng ‘Ẩn thân” rồi nhảy qua các phóng viên hoặc thậm chí đi vào bằng cửa sau.
Tuy nhiên, Jinwoo không thích cảnh trốn tránh các phóng viên như thế, nhất là khi cậu đến đây theo lịch hẹn.
‘Mình đâu làm gì sai chứ?’
Jinwoo quyết định băng qua đám đông, len giữa các phóng viên và đến trước tòa nhà.
“Xin lỗi”
“Hả!”
“Cái quái gì thế!”
“Thằng nào vậy?!”
Trước sức mạnh của một thợ săn cấp S, các phóng viên không thể nào trụ lại. Họ bị đẩy dạt sang một bên. Trong phút chốc, Jinwoo đã bước tới bậc thang trước lối vào tòa nhà.
Tuy nhiên, trước khi Jinwoo kịp bước lên, một người đàn ông cơ bắp đã chặn đường cậu.
“Này!”
Đó là quản lý của Lee Minsung. Người quản lý trợn mắt và mắng Jinwoo,
“Cậu là ai? Cậu có tham gia Hiệp hội không?”
Jinwoo nhìn thẳng vào mặt người đàn ông và lắc đầu.
‘Thằng này bị ngáo à? Không thấy gì kia sao?’ – Người quản lý nhíu mày,
“Cậu không thấy các phóng viên đang đứng ở kia à?”
Jinwoo thoáng quay lại và nhìn đám đông. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ khó chịu.
Jinwoo hiểu rằng họ tới đây để phỏng vấn ai đó, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sở hữu con đường này. Cậu không đuổi các phóng viên, cho nên các phóng viên cũng không có quyền đuổi cậu ta đi. Tuy nhiên, vẫn có quá nhiều ánh mắt dõi theo Jinwoo.
Lúc này, cậu chỉ muốn lặng lẽ bước vào tòa nhà mà không thu hút quá nhiều sự chú ý.
“Cậu không được đi lối này. Ra ngoài ngay!”
Người quản lý chặn đường Jinwoo một lần nữa, và dùng tay đẩy ngực cậu.
Trước sự khiêu khích này, ánh mắt Jinwoođã thay đổi.
‘Cái gì?’
Người quản lý bị sốc. Anh ta định dùng sức mạnh của một Chiến binh hạng D để đẩy ngã Jinwoo, nhưng cậu không hề nhúc nhích.
Cú đẩy của người quản lý có thể khiến một người đàn ông bình thường gặp nguy hiểm. Tất nhiên, Jinwoo biết điều này.
...
Với một sự khó chịu, cậu ta trừng mắt nhìn vào mặt người quản lý. Điều đó khiến người quản lý run rẩy.
“Chuyện gì vậy?”
“Họ định đánh nhau à?”
Các phóng viên xôn xao. Người quản lý bắt đầu đổ mồ hôi.
Nếu không có ai theo dõi, chắc chắn người quản lý sẽ dạt sang một bên. Thật không may, đôi mắt của các phóng viên và cả thân chủ của anh ta, Lee Minsung, đang nhìn chằm chằm vào hai người. Anh ta không thể dừng lại.
Lee Minsung bước đến bên người quản lý và thì thầm,
“Ê, anh làm gì vậy? Xử lý hắn đi chứ?”
“Ờ... Tôi hiểu, tôi hiểu mà”
Nếu không xử lý được tình huống này, người quản lý có thể bị sa thải.
Anh ta cố gắng bộc lộ khuôn mặt đáng sợ nhất có thể và hét lên,
“Tôi nói rồi, cậu không thể đi đường này. Ra chỗ khác mau”.
“Cậu nghĩ cậu có quyền chặn người đàn ông đó ư?”.
‘Huh?’
Một giọng nói vang lên từ phía sau anh. Người quản lý quay lại.
Chủ tịch hiệp hội Thợ săn, Go Gunhee, đang đứng trước cửa kính.
Các phóng viên mắt tròn xoe. Họ bị sốc đến nỗi họ không thể chụp được bất kỳ bức ảnh nào.
“Ngài Go Gunhee?”
“Chủ tịch Hiệp hội Go Gonhnhee?”
Đám đông hỗn loạn trước đây hoàn toàn im lặng trước sự xuất hiện bất ngờ người đàn ông đó.
Go Gunhee đi đến cầu thang và nói,
“Anh ta là khách của chúng tôi”.
Go Gunhee quay sang Lee Minsung,
“Lee Minsung, đừng quên ai đã cho phép cậu gặp gỡ các phóng viên ở đây”
Lee Minsung vội nắm bắt tình hình
“Tất nhiên, thưa ngài”.
Nếu Lee Minsung phạm sai lầm, anh ta sẽ mất thời gian họp báo quý giá do Hiệp hội quy định. Anh không thể trở thành một kẻ ngốc trước vô số con mắt như thế này.
Lee Minsung nhíu mày và ra hiệu cho người quản lý của mình. Đáp lại, anh ta cúi đầu trước Go Gunhee và Jinwoo, sau đó bước sang một bên.
“Mời vào, cậu Sung Jinwoo”
Jinwoo được Chủ tịch Go Gunhee hộ tống vào tòa nhà. Cảnh tượng đó khiến các phóng viên không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Hả????”
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Anh ta là ai vậy? Chủ tịch Hiệp hội phải ra đón anh ta!”
“Người đàn ông đó là ai?”
Các phóng viên gào lên trong tuyệt vọng, nhưng không ai trả lời.