Solo LeveLing - Thăng cấp một mình

chương 154: quay lại hầm ngục đôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các phóng viên từ khắp nơi trên thế giới đã đến Nhật Bản.

Nhiều người trong số họ là nhà báo chiến tranh.

Đó là chuyện hết sức bất thường.

Song, nó cũng là bằng chứng cho thấy chuyến tác nghiệp này nguy hiểm ra sao.

An ninh xung quanh cánh cổng được thiết lập rất chặt chẽ

Các phóng viên ôm chặt máy ảnh và máy quay. Trong khi đó, quân đội huy động lực lượng bao vây cánh cổng, thứ to khủng bố như một tòa nhà.

Căng thẳng ngập tràn xung quanh bọn họ, cảm tưởng như đang trên bờ vực của chiến tranh.

Trợ lý của Williams Bell, một phóng viên nổi tiếng của Anh, đã rất lo lắng đến nỗi nuốt nước bọt và hỏi:

“Tại sao quân đội lại ở đây khi mà vũ khí hiện đại không có tác dụng?”

Williams, trả lời với chiếc máy ảnh hướng vào khuôn mặt của mỗi người lính.

“Để câu giờ”

“Xin lỗi?”

“Bằng cách thu hút sự chú ý, các thợ săn ở tiền tuyến sẽ có thời gian chuẩn bị cho cuộc tấn công. Họ cũng làm mồi nhử trong khi người dân đang sơ tán”

Tách

Khuôn mặt tiếp theo trên máy ảnh của anh ta là Matsumoto, chủ tịch Hiệp hội thợ săn Nhật Bản đứng gần rào chắn.

Ông ta đang có một cuộc thảo luận nghiêm túc với các quan chức

‘Mình không thể cười trong tình huống này’

Tách

“Thật luôn...”

Người trợ lý, vốn không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nói với đôi mắt căng thẳng.

“Ý anh là... Họ là những đĩa thức ăn di động?”

“Này, cậu không cần nói về việc của người khác.”

“Vâng?”

“Nếu có điều gì đó sắp xảy ra với tôi, cậu phải ngăn tôi lại.”

“Ví dụ...”

Khi trợ lý trẻ quay lại, Williams chọc vào sườn anh ta bằng khuỷu tay.

“Nếu cậu bị cứng đơ, cậu sẽ không thể bỏ chạy và sẽ chết. Thế nên, hãy thư giãn”

Khi thấy anh ta đang nháy mắt, người trợ lý nhận ra đó chỉ là trò đùa và bình tĩnh lại

‘Bell... Ngay cả trong tình huống này, anh vẫn đùa được sao?’

Khi sự căng thẳng giảm xuống, cuối cùng người trợ lý cũng có thể thư giãn một chút

Nhưng chàng trai trẻ cũng biết rõ một điều.

Williams Bell đang cố gắng cười để xua đi nỗi lo lắng.

Ánh mắt của người trợ lý quay về phía cánh cổng cao chọc trời

“Thứ gì sẽ chui ra khỏi đó đây?”

Anh dừng lại một lúc, rồi Williams cũng nhìn lên cùng một chỗ

Quá lớn.

Chỉ riêng kích thước của cánh cổng cũng đủ áp đảo tinh thần người khác.

Sau khi cánh cổng xuất hiện, nơi đây đã cũng nguy hiểm không kém gì chiến trường.

Anh ta ta từng tận mắt chứng kiến nhiều cánh cổng lớn. Thậm chí từng ghi lại cảnh ngục tối bùng nổ.

Thế nhưng

Cánh cổng trước mặt anh ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Chỉ nhìn thôi, mồ hôi lạnh đã bắt đầu tuôn ra

‘Ngay cả một người lính trinh sát cũng sẽ không được phái đến đây.’

Anh nhìn vào bên trong cánh cổng, không có thợ săn cấp cao hơn nào nữa. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

William nói to

“Tôi không biết thứ gì ở trong đó...”

Rồi anh cười cay đắng.

“Dù là gì đi nữa, tôi hy vọng rằng tấm khiên của Yuri Orlov đủ mạnh.”

Nơi cuối cùng mà máy ảnh của anh ta hướng vào là Yuri Orlov, người đang kiểm tra kết giới.

Yuri đang cười sảng khoái.

“Hoàn hảo. Tốt lắm”

Yuri Orlov tỏ ra rất tự tin.

Lúc này, sự tự tin của anh ta là niềm hy vọng của những người khác.

Matsumoto, chủ tịch hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, lo ngại về sự phản đối của dân chúng. Họ đã quyên góp rất nhiều cho Hiệp hội thợ săn Nhật Bản. Nếu họ phát hiện ra anh ta đã không làm điều này một cách tử tế thì...

Nhiều phóng viên đã đến nơi nguy hiểm này để chụp ảnh bọn họ.

Tiền bạc và danh tiếng

Sau vụ này, tất cả những thứ Yuri Orlov muốn sẽ thuộc về anh ta, Một mũi tên giết hai con chim

Yuri nhấn mạnh một lần nữa.

“Hoàn hảo”

Hôm nay anh ta sẽ là người đầu tiền tự mình ngăn chặn một cánh cổng hạng S

‘Thật thích khi trở thành người có thể tự xử lý một cánh cổng hạng S...’

Thật không may, ấn tượng đầu tiên về anh ta không được tốt lắm. Một kẻ tham lam và ngạo nghễ.

‘Còn bọn họ thì sao?’

Người kia sẽ là hàng tấn công, người kia là trợ lý hậu cần

Yuri bắt đầu đặt biệt hiệu cho các nhân viên theo các vị trí tương ứng

Kang~Kang

Yuri rút vài chai rượu từ trong túi của mình ra và mở nắp.

Mùi vodka bốc lên.

“Thưa, ông Yuri! Rượu đó...”

Nhân viên hiệp hội hộ tống Yuri, đang tìm mọi cách để ngăn anh ta lại, nhưng Yuri Orlov không quan tâm.

“Tôi đang dùng bữa sáng, cái này là anh em với bánh mì mà. Thư giãn đi. Tôi sẽ cho cậu xem buổi biểu diễn đỉnh nhất”

(Trans: Rượu làm từ gạo, uống rượu chính là ăn cơm – trích: Bợm nhậu Việt Nam)

“Cái đó... Vẫn”

“Cậu muốn làm một ngụm không? Thư giãn đi”

Chủ tịch Matsumoto đứng từ xa và nhìn Yuri Orlov đang cố nhét rượu vào miệng nhân viên của mình. Ông ta cau mày.

‘Tương lai của đất nước chúng ta phụ thuộc vào gã đó.’

Ông tặc lưỡi rồi hỏi tiếp viên

“Có bao nhiêu thợ săn hạng S đang chờ sẵn?”

“Ba người thưa ngài”

“Ba người...”

Chỉ có ba trong số mười thợ săn hạng S đáp lại lời kêu gọi của hiệp hội.

Nếp nhăn của Matsumoto ngày càng sâu.

Uy tín của ông ta đã giảm mạnh sau khi cuộc đột kích đảo Jeju mang đến thảm họa cho hiệp hội thợ săn Nhật Bản.

Một số người nói rằng, Matsumoto bị mù quáng bởi lòng tham và đưa nhưng thợ săn hạng S vào chỗ chết

Phần lớn các thợ săn hạng S đã quay lưng lại với ông ta

Trước đây, ông có thể trừng phạt những người không tuân theo mệnh lệnh của hiệp hội, nhưng bây giờ...

‘Giá như Ryuji Goto ở đây...’

Ông siết chặt nắm tay, run rẩy

Cái chết của Goto là một mất mát đau đớn đối với Matsumoto, bởi đó chính là cánh tay phải của ông ta.

‘Đó là lỗi của mình’

Tuy nhiên, ông ta không còn thời gian để nghĩ về điều đó. Những gì xảy ra hôm nay quan trọng hơn

Nếu những nỗ lực của Hiệp hội thợ săn có thể an toàn khống chế được cánh cổng hạng S này, thì...

‘Go Gun-hee và Sung Jinwoo...’

Matsumoto sẽ có cơ hội trả lại sự ô nhục cho những kẻ đã hủy hoại kế hoạch của ông ta.

‘Hiển nhiên rồi...’

Chắc chắn là như thế.

Chủ tịch Matsumoto nhìn chằm chằm vào cổng với vẻ mặt căng thẳng.

Người phục vụ kiểm tra thời gian thì thầm với ông

“Hầm ngục sẽ bùng nổ trong ba phút nữa”

“Tôi biết”

Matsumoto gật đầu.

Ánh mắt ông nhìn về phía cánh cổng chứa đựng nhiều suy nghĩ.

2 phút, 1 phút, 59 giây, 58 giây...

Thời gian trôi qua thật hồi hộp.

Sau đó, tấm màn đen đang chặn cánh cổng bắt đầu mờ dần

Các nhà báo hét lên.

“Ôi, ôi”

“Cánh cổng đang mở ra”

“Chúng... Bọn chúng đang chui ra”

———

“Con trai”

Jin-Woo, người sắp đứng dậy, lại ngồi xuống.

“Vâng?”

Người mẹ của Jin-Woo đang xem TV, quay lại nhìn lại con trai mình.

Trong chương trình thời sự, tin tức nóng hổi về cánh cổng hạng S của Nhật Bản đang được phát trên màn hình

Chỉ còn vài phút trước khi hầm ngục bùng nổ.

“Con định đi đâu à?”

Các giác quan của mẹ anh đôi khi sắc bén hơn cả những thợ săn cao cấp.

Jinwoo ngây thơ trả lời

“Con có một cuộc hẹn”

“Một cuộc hẹn? Vào hôm nay?”

“Con đã hẹn từ trước. Và cánh cổng đó mở ở Nhật Bản, nó hầu như không ảnh hưởng đến kế hoạch của con, nên con không hủy hẹn”

Mẹ anh vẫn còn nghi ngờ.

Nhưng đó không phải lời nói dối

‘Đây là một cuộc hẹn với Hệ thống.’

Mẹ anh, người đang im lặng nhìn anh, nói.

“Con không cần phải lo lắng cho mẹ”

Jin-Woo tự tin trả lời.

“Vâng”

Đó là lý do tại sao anh cố gắng đạt được sức mạnh này.

Người mẹ đối diện với đôi mắt tự tin của Jin-Woo, rồi mỉm cười.

“Cẩn thận nhé”

Jin-Woo cũng cười toe toét.

“Con sẽ về sớm”

Jin-Woo đi ra khỏi nhà.

Nhà của Jin-Woo ở tầng 9.

Hôm nay, lần đầu tiên anh nhận ra thang máy đi xuống rất chậm

Jinwoo đang đoán xem chiếc chìa khóa sẽ mở ra loại hầm ngục nào, và anh cũng lo lắng

Ting.

Cánh cửa mở ra ở tầng một.

Một người đàn ông gần đó ngẩng đầu lên một cách vô thức và bắt gặp ánh mắt của anh

Anh ta không biết rằng một Thợ săn hạng S sống cùng tòa nhà với mình, nên khi nhận ra Jin-Woo, anh ta mở to mắt.

“Ơ”

Jin-Woo đi qua anh ta và kéo mũ trùm đầu che mặt

Jin-Woo bước ra đường và nhìn bốn phía. Cả con đường vắng tanh.

‘Có phải vì cánh cổng ở Nhật Bản không?’

Nhờ đó, anh có thể sử dụng chìa khóa đen mà không phải lo lắng về những người xung quanh.

[Vật phẩm: Chìa khóa của Đền Cartenon]

Độ hiếm:

Loại: Chìa khóa

“Yêu cầu của bạn đã được đáp ứng.”

Đây là chìa khóa để vào đền thờ Cartenon. Có thể được sử dụng tại cổng chỉ định.

Vị trí cánh cổng được chỉ định sẽ xuất hiện sau một khoảng thời gian nhất định

Thời gian còn lại: 0 giờ 01 phút 02 giây

Thời gian còn lại là một phút.

‘... Sắp rồi’

Trái tim anh, vốn yên lặng như mặt nước bắt đầu rung lên chậm chạp

Thình thịch, thình thịch

Jin-Woo lặng lẽ lắng nghe nhịp tim và chờ đợi phút còn lại.

Anh thậm chí không cần kiểm tra đồng hồ.

Đồng hồ sinh lý của cơ thể anh được đào tạo chính xác hơn bất kỳ đồng hồ nào trên thế giới.

‘... 3, 2, 1.’

Chính xác một phút sau, Jinwoo mở mắt.

Tic.

[Thời gian còn lại: 0 giờ 0 phút 0 giây]

[Vị trí của cánh cổng đã được tiết lộ.]

Đôi mắt của Jin-Woo ngày càng mở lớn.

‘Đây là...?’

Vị trí của cánh cổng xuất hiện trong thông báo hệ thống cách đây không xa.

Một nơi quen thuộc.

Jinwoo truy cập vào trang web của hiệp hồi bằng điện thoại và lấy thông tin của cánh cổng.

Đúng như dự đoán

Nơi đó, hiệp hội đã thông báo rằng có một cánh cổng mới được tạo ra.

Nhưng anh không nghĩ rằng đây là nơi để sử dụng chìa khóa.

Như thể bị đánh, gáy Jinwoo toát mồ hôi râm ran

‘Mình đã nhầm’

Chắc chắn chìa khóa không sai.

Hệ thống cho biết thông tin của cổng được tiết lộ vào thời điểm này, nhưng không nói rằng cánh cổng được tạo ra vào thời điểm này,.

Anh vò đầu bứt tai.

Có một bang hội đang tấn công hầm ngục đó

Cánh cổng chỉ ở hạng C

‘Xếp hạng không cao, nhưng mà...’

Vấn đề là anh không biết những gì ẩn giấu bên trong.

‘May là nó không quá xa’

Nếu đi xe, Jinwoo sẽ mất 10 phút. Nhưng nếu anh chạy bộ, anh có thể đến nơi trong 1 phút.

Jin-Woo che dấu bản thân với Tàng hình và bắt đầu chạy nhanh nhất có thể.

Điểm đến là sân chơi trường cấp ba của Jinah

Sau sự cố Orc, trường học đã bị đóng cửa và vụ việc vẫn chưa được giải quyết.

‘Đội đột kích hầm ngục đó đang gặp nguy hiểm’

Jin-Woo nhớ lần đầu tiên anh đến thăm ngôi đền dưới lòng đất.

Khoảnh khắc kinh hoàng

Anh nhớ mình đã gặp nguy hiểm bao nhiêu lần.

Nhưng ký ức kinh khủng về ngôi đền đó vẫn ám ảnh tâm trí anh.

Đó là nơi đầu tiên anh đối mặt với cái chết.

Giờ đây, anh không phải một thợ săn hạng E bất tài, mà là một người thách thức chống lại điều không thể.

Sau khi chạy qua vài con hẻm, anh có thể nhìn thấy ngôi trường quen thuộc.

Chỉ mất một phút

Jinwoo bước vào trường và thấy một cánh cổng ở bên cạnh sân chơi.

Xung quanh cổng, một vài thành viên của các nhân viên hiệp hội và bang hộiđang đứng gác.

Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm tất cả. Nhưng sự yên tĩnh đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Jin-Woo.

Jinwoo ngưng ‘Tàng hình’ lại.

“Huh? Hả?”

Khi họ thấy Jin-Woo đang đến gần, các nhân viên bang hội xông ra chặn đường anh lại

“Anh không thể vào trong.”

Jinwoo cởi mũ trùm đầu ra và lộ mặt.

Sau đó có một tiếng thở hổn hển từ bên cạnh.

“Anh là...!”

Một nhân viên của hiệp hội nhận ra Jin-Woo và thốt lên kinh ngạc

Đó là nữ nhân viên đeo kính mà anh gặp phải khi xử lý cổng hạng B trên đường trước đó.

Jinwoo đoán rằng nhân viên này dễ nói chuyện hơn, nên anh phớt lờ những người khác và ngay lập tức nói với cô.

“Các người phải dừng cuộc đột kích này lại ngay”

“Hả...?”

Cô nói với sự bối rối

“Nhưng mà kết quả đo chỉ là hạng C...”

Jinwoo đáp lại

“Nếu cô không dừng lại ngay, tất cả mọi người sẽ chết”

Jin-Woo ngẩng đầu lên và nhìn vào cánh cổng.

‘Họ không cảm nhận được nó sao?’

Trên trong cánh cổng, một luồng ma lực đáng ngại đang tuôn ra ngoài Trans: Trần Lâm, không phải thằng Nguyen Lam nào đó đang chửi bới trên Youtube nha.

Edit: Linye

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio