Solo LeveLing - Thăng cấp một mình

chương 210-1: thử nghiệm trong phòng tập (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảng một ngày sau, mọi người bắt đầu nhận ra hiện tượng lạ.

Các cánh cổng khác hoàn toàn biến mắt.

Và tất cả đã xảy ra sau sự xuất hiện của cánh cổng cực lớn trên bầu trời Seoul!

Đây là chuyện tốt hay xấu? Không ai dám kết luận, nhưng mọi người đều hiểu rằng đây là một chuyện hệ trong.

Phía Hiệp hội thợ săn do Woo Jin-cheol lãnh đạo cũng đã hành động.

Woo Jin-cheol đọc bản báo cáo với vẻ mặt căng thẳng, và đưa ra quyết định.

“Chúng ta hãy triệu tập tất cả Thợ săn trên khắp Hàn Quốc đến Seoul”

“Sao cơ? Điều này quá mạo hiểm”

“Nhỡ có một hầm ngục nào đó đang bị bỏ quên và bất ngờ bùng nổ thì sao? Như vụ ở trường học ấy...”

“Hay là triệu tập một nửa thôi được không?”

...

Woo Jin-cheol đập bàn phòng hội nghị với vẻ mặt phẫn nộ.

Bang!

Tất cả bọn họ đều nao núng trước biểu hiện giận dữ của Chủ tịch. Dù sao, cơn giận của thợ săn Hạng A cũng đủ để những quan chức thông thường hết hồn.

Woo Jin-cheol nghiến răng.

“Chúng ta đang trong tình huống nào? Mọi người biết không? Đây là một cánh cổng lớn chưa từng thấy trên thế giới này.”

Tất cả những quan chức trong phòng họp đều im lặng. Woo Jin-cheol nhìn vào tất cả bọn họ.

“Chúng ta hiện đang phải đối mặt với một tình huống chưa từng có. Nếu không huy động toàn lực, chúng ta sẽ không thể đối phó với nó”.

Woo Jin-cheol đứng thẳng dậy, nhìn mọi người và tiếp tục.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả các thiệt hại xảy ra trong các khu vực khác. Nếu có hầm ngục nào khác bùng nổ, tôi sẽ quyết tử với nó.”

Không ai phản đối ý kiến của Woo Jin-cheol.

Thông thường trong hầm ngục, nếu có ai đó chống lại quyết định của cả đội, người đó có thể bị trừng phạt, thậm chí là xử tử. Vì sự thiếu đoàn kết có thể dẫn đến sự hủy diệt của cả đội. Đó có thể là một tội ác khi ở bên ngoài, nhưng lại là điều bình thường trong hầm ngục.

Đột kích là một cuộc chiến đe dọa tính mạng, không phải là một trò chơi tại nhà trẻ.

Nhưng hôm nay, cuộc chiến có thể sắp lan ra thế giới bên ngoài. Và Hiệp hội cần ứng xử theo luật trong Hầm ngục, chứ không thể ứng xử theo luật pháp thông thường.

Woo Jin-cheol không phải là một thợ săn ngốc nghếch và sẽ không lãng phí, dù chỉ một phút thời gian của mình.

“Lập tức gọi tất cả thợ săn đến Seoul. Đừng bỏ lỡ một người nào có thể chiến đấu”

Dưới sự chỉ đạo của Chủ tịch Woo Jin-cheol, tất cả thợ săn Hàn Quốc bắt đầu di chuyển đến thủ đô Seoul.

—-

Đó là một cảnh tượng hiếm thấy.

Những người dân rời khỏi Seoul và các thợ săn đổ về Seoul. Họ di chuyển cùng nhau, tạo thành hai luồng trái ngược và khiến con đường trở nên nhộn nhịp.

Đặc biệt, khu vực dưới cánh cổng có nguy cơ chịu thiệt hại nặng nề nhất, nên có rất nhiều người đã tự động rời khỏi Seoul hoặc di tản theo khuyến nghị của Hiệp hội và Chính phủ.

Jinwoo vừa xem tin tức trên TV về quá trình sơ tán, vừa quay sang hỏi mẹ mình.

“Sao mẹ không đi sơ tán cùng Jin-Ah?”

“Nhà của chúng ta không nằm trong khu vực yêu cầu phải sơ tán”

Mẹ Jin Woo không có ý định rời khỏi Seoul.

Lâu nay, gia đình Jinwoo đã sống trong căn hộ ở ngoại ô này.

Và nếu quái vật có thể đến nơi này thì có nghĩa là “hàng phòng thủ tốt nhất Hàn Quốc”, Thợ săn Sung Jin Woo đã bị đánh bại. Và mẹ anh ấy tin rằng điều đó sẽ không xảy ra.

“Mẹ tin rằng bọn chúng sẽ không bao giờ đến được nơi này”

Jin Woo nghe câu trả lời của mẹ mình, không nói gì và chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Nhưng không giống như mẹ và anh trai mình, Jin-Ah đang ngồi quỳ gối trên ghế sofa, nhìn Jin Woo và hỏi “Anh không phải đi như họ à?”

“Anh vẫn ở Seoul mà?”

Hiệp hội thợ săn đã phát lệnh triệu tập. Tuy nhiên, lệnh đó không áp dụng với Jinwoo, người vốn đã sống ở Seoul.

“Chỉ có các Thợ săn từ địa phương khác mới phải đến trình diện Hiệp hội”

“Ah”

Jin-Ah nhận đĩa táo từ mẹ rồi gật đầu.

Thật sự thì, Jin Woo hiện đang chìm trong buồn chán vì anh ấy đang không thể làm bất cứ điều gì.

Anh ấy không thể tăng cấp độ chỉ với nhiệm vụ hàng ngày, và anh ấy cũng không còn nhận được chìa khóa của các nhiệm vụ ẩn nữa. Người tạo ra hệ thống đã bị anh đấm bẹp đầu mất rồi.

Mặc dù Jin Woo rất vui vì có thể dành nhiều thời gian ở nhà với gia đình, nhưng trái tim của Jin Woo vẫn thổn thức. Anh khao khát được rèn luyện bản thân nhiều hơn một chút.

‘Mình có nên bỏ nhiệm vụ hàng ngày của hôm nay không nhỉ? Và hệ thống sẽ đưa mình tới khu trừng phạt, nơi mình có thể chiến với mấy con rết?!’

Đó là một ý tưởng hay ho nhưng đồng thời cũng không phải là một ý tưởng khả thi.

Vì Jin Woo không biết điều gì sẽ xảy ra từ cánh cổng khổng lô này.

“Quá rủi ro...”

Nếu vào khu vực trừng phạt, chưa chắc Jinwoo đã được lên cấp. Và nếu trong lúc đó có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh sẽ không xử lý được.

Jin Woo cảm thấy không cần thiết phải đánh cược như thế. Anh quyết định bỏ qua kế hoạch này.

Thế là, anh ấy phải tìm một cách khác để kiểm tra [Cơn cuồng nộ của Karmish].

“Làm thế nào nhỉ?”

Một vài cảnh trên TV đã lọt vào đôi mắt Jinwoo. Đó là tòa nhà của Hiệp hội thợ săn.

Phải rồi.

‘Sao mình lại quên “nó” nhỉ?’

Đôi mắt của Jin-woo tỏa sáng, và khóe miệng cong lên thành một cười rạng rỡ.

Anh lấy điện thoại ra, và bấm gọi một số có sẵn trong danh bạ.

Bíp... Bíp... Bíp...

Như thường lệ, chỉ sau vài tiếng chuông, đã có người nhấc máy.

“Vâng. Thợ săn Sung. Tôi, Woo Jin-cheol đây.” ”

“Tôi nên gọi anh là Chủ tịch Woo Jin-cheol nhỉ?”

Woo Jin-cheol khẽ cười và nói nhỏ.

“Anh có thể gọi tôi như thế nào cũng được. Dù sao, tôi hơi ngại khi được gọi là chủ tịch”

Giọng của Woo Jin-cheol đang thoải mái, đột nhiên thay đổi thành nghiêm túc.

“Có chuyện gì vậy? Anh đột nhiên gọi cho tôi làm tôi rất lo lắng đấy”

Hiện tại, Woo Jin-cheol đang rất căng thẳng vì một thợ săn có ánh hưởng mạnh mẽ ở Hàn Quốc, đột nhiên liên lạc với anh ta.

“Không có vấn đề gì lớn, nhưng mà..”

‘Ực!’

Woo Jin-cheol lo lắng và nuốt nước bọt.

‘Thợ săn Sung à, đó có thể là một tình huống không nghiêm trọng đối với anh, nhưng lại là nghiêm trọng với chúng tôi đó. Mà không, nếu anh lơ là thì tình huống có thể còn trở nên nguy cấp ấy chứ...’

Woo Jin-cheol cố gắng trấn tĩnh trái tim mình và lặng lẽ lắng nghe Jin Woo.

Tất nhiên, Jinwoo không thể biết Woo Jin-cheol suy nghĩ gì. Anh chỉ bình tĩnh hỏi.

“Tôi có thể mượn phòng tập của Hiệp hội một lúc không?”

—-

Dù rất bận rộn, Woo Jin-cheol vẫn ra đón Jin Woo.

“Anh thấy đấy... Đây là tình trạng hiện tại ở phòng tập”

Jin Woo gãi đầu. Anh ấy muốn sử dụng phòng tập vì cần một nơi yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng phòng tập hiện đang thực sự rất đông đúc. Lý do là các Thợ săn từ khắp nơi trên Hàn Quốc đã đỗ về đây.

Nhìn thấy vũ khí trong tay họ, Jin Woo chợt nhớ đến nhà kho trong phòng tập.

“Anh cấp vũ khí cho những người thiếu trang bị à??”

“Vâng. Chủ tịch Go Gunhee đoán rằng một cuộc khủng hoảng có thể xảy ra trong tương lai, nên đã chuẩn bị sẵn.”

Jin Woo gật đầu. Thay vì lưu trữ các trang bị trong một nhà kho, hãy trao nó cho các thợ săn.

‘Giá mà mấy nhà sưu tập có thể thấy được cảnh tượng này. Bỏ một đống tiền mua vật phẩm rồi đem lồng khung kính...’

Thế rồi...

Một thợ săn cao lớn mặt một bộ áo giáp phủ mana, đã nhận ra Jin Woo.

“Waaaa!’

Nhìn thấy thợ săn Sung Jin Woo – người chỉ xuất hiện thoáng qua trên TV, anh ta đã bị sốc.

“Thợ săn Sung Jin Woo?”

“Cái gì?”

“Waooo. Thánh Sung kìa.”

Tất cả các thợ săn trong phòng tập đều hướng mắt về phía cửa.

Họ không nhầm.

Thợ săn Sung Jin Woo đang đứng bên Chủ tịch Hiệp hội và quan sát mọi người.

Dù anh chỉ đứng đó thôi, nhưng sóng ma lực tỏa ra vẫn rất mạnh.

Áp lực phi thường mà họ không thể cảm thấy qua màn hình tivi, giờ đang hiển hiện ngay trước mặt.

Và đó là sự hiện diện của Thợ săn đã đã đạt đến đỉnh cao.

Mọi người chỉ lặng lẽ dõi theo anh với trái tim đang loạn nhịp.

THÌNH THỊCH

THÌNH THỊCH

THÌNH THỊCH

Các thợ săn nhìn Jin Woo với những biểu cảm khác nhau.

Sự ghen tị, tôn trọng, lòng biết ơn... Tất cả những cảm xúc đó đều hướng đến trên Jin Woo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio