“Cậu tỉnh rồi sao?”
Trong lúc anh đang mơ màng, một giọng nói vang lên khiến Jinwoo choàng tỉnh.
Anh mở mắt.
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập căn phòng, và trần nhà màu trắng sạch bong.
Và chiếc giường cứng quen thuộc chạm vào lưng.
Jin Woo biết nơi này.
Chính là bệnh viện, nơi anh đã thường xuyên ghé thăm lúc còn là thợ săn hạng E.
Nhưng Jinwoo chắc chắn rằng con găm bằng băng của Hoàng đế băng giá đã đâm thẳng vào tim mình.
“Tại sao... Mình vẫn còn sống?’
Jin Woo nhổm dậy
Và anh thấy hai người đang ngồi đó với khuôn mặt khó chịu, có lẽ vì đã đợi lâu.
Jin Woo biết rất rõ người đang đứng đằng trước.
“Chủ tịch Woo Jin-cheol. Hoàng đế... Không, chuyện gì đã xảy ra với những con quái vật đó? Làm sao tôi còn sống được?”
Woo Jin-cheol đưa mắt nhìn nhân viên giám sát bên cạnh, sau đó tháo kính râm ra và nói.
“Tôi sẽ nói với cậu ba điều”
Anh kéo ghế sát vào bên giường rồi ngồi lên ghế. Người nhân viên còn lại đứng sau lưng anh.
“Đầu tiên, tôi không phải là Chủ tịch Hiệp hội, mà chỉ là người giám sát. Thứ hai, tôi muốn hỏi cậu về những bức tượng đá có thể cử động. Và điều thứ ba, thợ săn Sung Jin Wo...”
Đôi mắt anh nheo lại.
“Tại sao cậu biết tôi? Từ tin đồn hay trên mang??”
“Đợi, đợi một chút. Các bức tượng đá cử động?”
“Chúng tôi đã nhận được báo cáo từ những người sống sót và ngay lập tức đến kiểm tra hiện trường cùng với chủ hôi Baek Yoon~ho”
“Không, không phải vậy”
Jin Woo cắt lời Woo Jin-cheol, lắc đầu quầy quậy.
Anh không thế hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những lời nói của Woo Jin-cheol khiến anh bối rối đến cạn lời.
Không còn cách nào, Jin Woo run run lên trần nhà.
‘Khi mở mắt ra, mình nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy một cái gì đó tốt đẹp, nhưng...
‘Chuyện gì thế này?...’
Anh đã từng ở đây suốt 2 tuần.
Phòng VIP trong bệnh viện được cung cấp bởi Hiệp hội thợ săn.
Sống sót sau cú đâm chí mạng của vua Băng, anh trở lại bệnh viện, nơi lần đầu tiên anh mở mắt sau khi nhận được tin nhắn Hệ thống.
Khi Jin Woo nghĩ về những lời của Woo Jin-cheol, một thứ gì đó dường như lóe lên trong tâm trí anh.
“Làm sao có thể...?’
Nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Jinwoo, Woo Jin-cheol lo lắng hỏi:
“Cậu ồn chứ?”
Jin Woo xua tay như muốn nói rằng Woo Jin-cheol không cần phải lo lắng về mình, sau đó anh xoa xoa trán mình.
“Tôi muốn bình tĩnh suy nghĩ. Nào, anh muốn đo lại ma lực của tôi chứ gì, làm luôn đi”.
‘Làm sao cậu ta biết rằng mình đang nghi ngờ chuyện cậu ta được tái thức tỉnh?”
Woo Jin-cheol nhìn Jin Woo với vẻ mặt ngơ ngác. Sau đó, anh nhanh chóng lắc đầu như thể đang cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn.
“Tôi muốn nghe vẻ những gì đã xảy ra bên trong” Hầm ngục kép “. Cậu thấy gì trước khi cậu bất tỉnh...”
“Tôi nói rồi, tôi không nhớ”
Là người giám sát, Woo Jin-cheol đã gặp nhiều thợ săn trước đây, nhưng anh không thể nhớ ra cái tên ‘Sung Jin Woo’.
‘Mình đã gặp thợ săn Sung Jin Woo trước đây chưa? Không, không hề.
Mình thực sự chưa bao giờ gặp anh ấy’.
“Có vẻ như cậu chưa hồi phục hoàn toàn sau tai nạn”
Woo Jin-cheol quan sát tình trạng của Jin Woo và kết luận như thế.
Woo Jin-cheol nghĩ rằng anh ta nên sớm hoàn thành công việc thì hơn. Anh lập tức nói.
“Làm đi”
“Vâng”
Người nhân viên lấy ma lực kế ra. Đó là thừ thiết bị cầm tay dùng để đo sức mạnh ma thuật.
“Cậu chỉ cần đặt tay lên viên ngọc này”
“Được rồi”
Nhờ sự hợp tác của Jin Woo, quá trình đo lường đã kết thúc nhanh chóng.
Nhưng khi Woo Jin-cheol kiểm tra kết quả đo, anh đã bị sốc. Sau đó anh ta yêu cầu nhân viên kiểm tra lại nhiều lần.
“Tại sao nó không hoạt động? Tôi đã bảo cậu phải kiểm tra nó trước khi đến đây mà?”
‘ “Dạ?”
Bị mắng, người nhân viên bối rối nhìn vào đồng hồ thiết bị. Nó thực sự đã tắt lịm.
Trước đó, ma lực kế vẫn hoạt động bình thường. Nhưng sau khi Jinwoo đặt tay lên, nó không hoạt động nữa.
“Tsk”
Woo Jin-cheol tặc lưỡi và xin lỗi Jin Woo.
“Tôi nghĩ rằng có trục trặc gì đó... Cậu có thể đợi một chút không? Vưi lòng hợp tác, đây là thủ tục cần thiết để điều tra làm rõ trường hợp này...”
Woo Jincheol đưa mắt nhìn Jinwoo. Anh ta vẫn bình tĩnh trước lời giải thích này và chỉ thản nhiên gật đầu.
Woo Jin-cheol lặng lẽ bước ra khỏi phòng với cấp dưới.
Nhưng sau vài bước, Woo Jin-cheol ngay lập tức dừng lại sau.
“Chuyện gì vậy?”
Jin Woo ngắng đầu lên khi thấy hành động lạ của Woo Jin-cheol, người duy nhất anh biết ở đây.
Woo Jin-cheol đứng trước Jinwoo và hỏi.
“Cậu có biết... Hình phạt cho những thợ săn gian lận nặng nề đến mức nào không?”
“...”
“Tôi đã gặp nhiều thợ săn nổi bật, nhưng tôi chưa bao giờ thây thợ săn nào nhìn giống cậu. Nêu cậu có gì đó đang che giấu, thì ngay bây giờ hãy...”
“Chẳng có gì cả”
Jin Woo ngay lập tức cắt lời và trả lời ngắn gọn. Khuôn mặt Woo Jin-cheol đanh lại. Nghĩ một lúc, anh cúi đầu.
“Xin lỗi”
Nhìn theo bóng lưng của Woo Jin-cheol đang bước ra khỏi phòng, Jin Woo nghĩ rằng anh ta phù hợp với chức Quản lý Giám sát hơn là Chủ tịch Hiệp hội. Đó là sự thật.
“Cửa số trạng thái”
Cửa số hiện ra trôi nỗi trong không khí và Jin Woo không hè ngạc nhiên với những chĩ số thông tin đang hiển thị
[Tên: Sung Jinwoo]
[Level: 146]
[Nghề: Hoàng đế Bóng tối]
[Danh hiệu: Thợ săn Quỷ (Còn 2 danh hiệu nữa) ]
[Mệt mỏi: 0]
[HP: 93.300]
[MP: 155.720]
[Chỉ số Thống kê]
[Sức mạnh: 324] [Phòng thủ: 320]
[Nhanh nhẹn: 340] [Trí tuệ: 340] [Cảm giác: 321]
[Điểm còn lại: 0]
[Kỹ năng bị động ]
[Giảm sát thương vật lý: 65% ]
[Tiên hóa Lv. Max] [Tỉnh thần bất khuất Lv.1]
[Kỹ năng chủ động ]
[Phóng dao găm Lv. Max] [Tăng tốc Lv. Max]
[Khát máu Lv.2] [Ẩn thân Lv. Max]
[Cắt xén Ly. Max] [Đâm liên hoàn Lv. Max]
[Sức mạnh của kẻ thống trị Lv. Max]
[Kỹ năng đặc thù của nghề]
[Trích xuất bóng: Lv.2] [Lưu trữ bóng Lv.2]
[Lãnh thổ của hoàng đế Lv.2] [Hoán đổi bóng Lv.2]
Đây phải vì mình đã nhận được EXP sau khi giết vua Côn trùng không?
Và đó không phải là tất cả.
“Trong kho, các vật dụng của Jin Woo vẫn được sắp xếp gọn gàng. Khi nhìn thấy [Con cuồng nộ của Karmish] vẫn ở đó, Jin Woo cảm thấy vui vẻ.
Mình trở về quá khứ trong khi mang theo mọi thứ mình có trước đây.
‘Các chiến binh bóng tối của mình...’
Mình có phải thu thập chúng một lần nữa không?
Jin Woo mang theo khả năng và ký ức của mình
Trước kỉa, chắc chắn rằng anh ấy có thể làm lại mọi thứ tốt hơn trước đây.
Nhưng làm thế nào điều này xảy ra? Và tại sao điều này xảy ra?
Jin Woo không thể cười nổi khi nhìn lại tình hình thực tế hiện tại.
Rồi anh ngước lên nhìn đồng hồ và chờ đợi điều xảy ra tiếp theo.
“Sớm thôi... Mình biết nó sẽ xảy ra”
Jin-Ah xuất hiện đúng giờ, đúng như anh đã nhớ.
“Oppa!”
Sau khi chết một lần, Jin Woo không thể cười và anh cũng không biết phải biểu lộ cảm xúc ra sao khi gặp khuôn mặt của cô em gái luôn vui vẻ..
Jin Woo nhìn vào Jin-Ah, rồi ôm chằm lấy cô.
“Hey, Oppa?”
Jin-Ah đã cố gắng đẩy Jin Woo ra, nhưng sau một lúc, cô bé đã bỏ cuộc.
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại thế này? Đầu anh có bị va đập vào đâu không?”
Nhìn thấy anh trai mình có vẻ xúc động lạ thường, Jin Ah cảm thấy kỳ lạ.
Dù không rõ lắm, nhưng cô ấy cảm thấy anh mình có gì đó khang khác.
Và cô cũng hơi choáng khi thấy anh trai mình đã trở nên cao hơn chỉ sau vài ngày không gặp mặt.
Khi Jin-Ah còn đang bối rối, tâm trí Jin Woo dần bình tĩnh lại.
Anh có nhiều việc phải làm bây giờ.
Jin Woo thả JinAh ra và sau đó thay quần áo. Anh ấy mặc quần áo giống như trước đây, khi anh còn sống.
Bởi vì không thể đi lại trong thành phố bằng bộ đồ bệnh nhân.
Thấy Jin Woo thay đồ và vội vã rời đi, Jin-Ah vội hét lên “Oppa, anh định đi đâu?”
“Đến Hiệp hội thợ săn”
“Tại sao anh lại muốn đến đó?”
“Để từ bõ công việc thợ săn”
“Thật sao?”
Thấy Jin Ah tròn mắt, Jin Woo chế giễu:
“Anh biết em chỉ được ra ngoài một lúc, nên hãy quay lại trường sớm đi”
“Cái gì?”
Rất nhanh, Jin-Ah nhận ra hình bóng của Jin Woo đã biến mắt.
****
Người nhân viên Hiệp hội choáng váng dụi mắt sau nhiều lần đo đạc.
“Đã 2 năm trôi qua! 2 năm rồi mới có thêm một người”
, sau sự cố “Hầm ngục kép”
Nhân viên nhìn chằm chằm vào thợ săn hạng S thứ mười. Mặt anh ta tái đi.
Người đàn ông mà anh ta vừa tỏ vẻ coi thường, lại là một Thợ săn Hạng S.
“Er... Xin lỗi, tôi không thể đo được sức mạnh ma thuật của thợ săn Sung Jin Woo với thiết bị hiện tại”.
“Tôi biết. Nhưng, tôi có thể gặp Chủ tịch Hiệp hội trước khi đo lại không?”
“Chủ tịch hiệp hội?”
Jin Woo, một thợ săn đang kiểm tra lại sức mạnh, bất ngờ yêu cầu một cuộc gặp gỡ với Chủ tịch Hiệp hội. Người nhân viên đã ngay lập tức liên lạc.
“Vâng, vâng. Vâng, đúng rồi. Đãi ngộ cho hạng đó. Vâng, tôi sẽ bảo anh ấy như thế.”
Chủ tịch hiệp hội cho biết ông sẽ gặp người đàn ông này.
“Vậy Tôi sẽ hướng dẫn anh đến văn phòng của Chủ tịch”
“Tôi biết vị trí của văn phòng Chủ tịch. Tôi sẽ đi một mình”
Sau một câu chào ngắn, Jin Woo đến gần thang máy. Khuôn mặt của nhân viên có vẻ bối rối khi thấy anh bước đi một cách tự tin.
“Sao một người ngoài lại biết vị trí của văn phòng Chủ tịch?”
Nhưng anh ta đã bấm đúng chiếc thang máy đi lên đi lên tầng có phòng làm việc của Chủ tịch.
“Huh...”
Một nhân viên đang chờ thang máy, nhìn chằm chằm với đôi mắt lo lắng.
Tìng-!
Khi thang máy mở ra, Jin Woo nhanh chóng đi ra. Rồi anh quay lại và nhìn người đó.
“Anh kia”
Thấy Jin Woo lên tiếng, người đó bấm nút mở thang máy và hỏi lại.
“Cậu gọi tôi sao?”
“Anh có Kỹ năng Ẩn thân nhưng anh không báo cáo. Và anh là thợ săn cấp cao, anh che giấu năng lực thật sự của mình”.
Khuôn mặt của Kang Tae-sik từ Cục giám sát tối sắm lại.
“Ý cậu là gì...?”
“Ai đó sẽ yêu cầu anh trả thù cho con gái họ. Tôi không quan tâm anh sẽ làm gì với bọn tội phạm. Nhưng nếu anh làm tổn thương các thợ săn vô tội, anh sẽ chết trong tay tôi”
Khi Jin Woo đe dọa, Tae-sik cố gắng tìm thứ gì đó từ thắt lưng của mình.
Tuy nhiên, nó không còn ở đó nữa. Tae-sik bối rối, nhận ra rằng con dao đã biến mất.
“Đang tìm kiếm thứ này hà?”
Jin Woo ném trả lại con dao anh vừa lấy. Kang Tae-sik nhận ra rằng Jin-woo khác với các Thợ săn mà anh ta đã chơi đùa trong quá khứ, lặng lẽ lấy cầm con dao.
“Tôi chỉ cảnh báo một lần thôi”
Kang Tae-sik chậm rãi gật đầu, và cất con dao lại chỗ cũ. Rồi anh quay lại và hỏi Jin Woo.
“Này... Anh là ai? Chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Jin Woo bước ra trong hành lang mà không nói lời nào, lặng lẽ đi về phía văn phòng của Chủ tịch.
Sau khi anh rời đi, Kang Tae-sik nhìn xuống vào bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, và bỏ nút giữ thang máy.
“... Mình vừa gặp một con quái vật”
****
‘Chủ tịch...’
Jin Woo đừng lại. Chủ tịch Go Gunhee thực sự đang ngồi trên ghế của mình và đang xem xét một số tài liệu.
Từ cánh cửa, Jin Woo nhìn Chủ tịch với vẻ xúc động. Go Gunhee nói với một nụ cười.
“Tôi bận quá nên chưa ra đón cậu được. Vào đi, thợ săn Sung Jin Woo”
Go Gunhee đứng dậy khỏi ghế và đi ra phía trước, mời Jin Woo ngồi lên ghế sofa.
Và ông cũng ngồi xuống phía bên kia.
“Cậu không định ngồi xuống à?”
Đột nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của ông, Jin Woo cảm thấy một cảm giác chồng chéo, và điều đó làm cho khuôn mặt của Jin Woo cứng lại.
Jin Woo ngồi xuống.
“Không sao”
Go Gunhee nhìn Jinwoo một lúc bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Nếu cậu tìm tôi ngay sau khi có kết quả đo lường, tôi nghĩ rằng câu đã biết môt số quv trình”
“Phải”
“Rất tốt, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề...”
“Trước hết, tôi có vài điều muốn đề xuất với Chủ tịch”
“Đề xuất?”
Chủ tịch Go Gunhee đã rất ngạc nhiên bởi chàng trai trẻ hành động như thể anh ta chắc chắn biết mình sẽ trở thành Thợ săn Rank-S.
Nhưng, tự tin là sức mạnh của những người trẻ tuổi. Và ông không ghét điều đó.
Vì vậy mỉm cười và Gunhee lắng nghe những lời của chàng trai trước mặt.
“Cậu muốn đề xuất gì, cậu thợ săn?”
“Xin hãy thay đổi quy tắc cho các thành viên đột kích”
“Thay đổi quy tắc... Đây là một yêu cầu khá khó khăn. Tôi hy vọng nó sẽ được kèm theo một lý do đủ hấp dẫn”
Jin Woovội vàng nói.
“Tôi sẽ giết tất cả những con kiến trên đảo Jeju”
Ngay lúc này, đây là một tình huống cấp bách. Jin Woo cần tăng thêm sức mạnh cho Binh đoàn bóng tối của mình.
Và có rất nhiều nguyên liệu tốt đang chờ anh trên đảo Jeju.
Nếu đề xuất này được chấp nhận, anh không còn cần lo lăng về binh đoàn bóng tố, và cũng không cần bận tâm về hạn chế đối với các thành viên đột kích trong tương lai.
Anh ấy muốn hoàn thành công việc này trước khi đánh thức mẹ mình khỏi [Giấc ngủ vĩnh cửu]. Tuy nhiên đối với Go Gunhee, lời đề nghị của Jin Woo không khác gì một yêu cầu tự sát.
“Đừng ngốc thế!”
Tất nhiên, Go Gunhee sẽ trả lời như vậy.
Và Jin Woo bèn bộc lộ tất cả sức mạnh ma thuật đã ngủ yên trong anh.
Một cơn sóng ma thuật tưởng chừng như vô hạn tỏa ra từ Jinwoo. Và chỉ những người mạnh mẽ mới có thể cảm nhận được sức mạnh đó.
Rất mạnh. Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee, được gọi là thợ săn hàng đầu Hàn Quốc, lắc đầu với khuôn mặt khó tin.
“Làm thế nào... Làm sao có thể... Đây là gì?”
Cảm giác này. Ông chưa bao giờ cảm thấy sức mạnh ma thuật này ở bất cứ đâu và ở bất cứ ai.
‘Thợ săn cấp quốc gia?
Không, điều này còn hơn thế nữa’.
Chủ tịch Go Gunhee không thể ngậm miệng được.
“Tôi có thể giết tất cả những con kiến trên đảo Jeju”.
Ai cũng biết đó là một trong những giấc mơ của Chủ tịch Hiệp hội.
Và khi nhìn thấy biểu cảm tự tin trên khuôn mặt của Jin Woo, Go Gunhee đã bỏ cuộc và hỏi một cách lo lắng.
“Thật sao... Chỉ mình cậu?”
Jin Woo gật đầu và nói.
“Tôi có thể làm điều đó. Xin hãy để lại tất cả cho tôi”.
****
Jin Woo nhìn xác những con kiến nằm rải rác từ đầu này sang đầu kia. Và ngay dưới chân anh.
Ber, không, cơ thể của vua kiến vẫn ở đó.
‘Mình đã không nhìn thấy nó trong một thời gian dài, và mình rất nhớ tiếng Ber gọi mình là Hoàng thượng’.
Jin Woo than thở khi nhìn vào xác chết của vua kiến.
...
[Trỗi dậy ]
Sau đó, từ các xác chết rải rác trước mắt Jin Woo, các chiến binh lính bóng tối lần lượt xuất hiện.
Và trong số đó là Ber.
“Đức Vua...”
Nhìn xung quanh hàng ngàn con kiến đang quỳ xuống, Jin Woo chậm rãi gật đầu.
Đội quân kiến mới.
Ngay lúc này, vua kiến đang thể nguyện sự trung thành đối với Jin Woo. Nhưng Jin Woo cảm thấy không thoải mái với điều đó.
“... Dừng lại”
Dù anh đã có được đội quân kiến mới, nhưng sự trống rỗng trong trái tim anh không được lấp đầy,.
Ber ngắng đầu lên với vẻ lo lắng, nhưng Jinwoo cảm thấy ánh mắt lẫn cảm xúc của Ber này đều bất thường.
Jin Woo gân cổ và hét lên. “Ta biết tất cả những thứ này là giả. Dừng lại và bộc lộ danh tính của ngươi đi!”
Mặc dù giấc mơ này được cho là khá đẹp. Và thậm chí anh còn muốn điều này trở thành hiện thực.
Nhưng, càng dành nhiều thời gian ở thế giới này, anh càng cảm thấy trống rỗng.
Vì vậy...
“Nhanh lên!” – Jinwoo gào lên bằng tất cả sức mạnh của mình.