Minh Tô mới vừa dấy lên một chút hy vọng thì đã bị đánh vỡ.
Hào quang trong mắt người ảm đạm dần, nghĩ thầm, hóa ra nàng ấy chịu bôi thuốc cho người là vì đó là lần dịu dàng cuối cùng.
Minh Tô tự chống tay chậm rãi ngồi dậy, mặc áo ngoài vào.
Quần áo vừa che lại thì không thấy vết thương nữa.
Minh Tô ngồi xuống mép giường, cách Trịnh Mật khoảng một người, hai chân rũ xuống, hơi cúi đầu.
Rốt cuộc thì bản tính của một người như thế nào, nhân phẩm ra làm sao thì dường như chỉ sau khi trải qua những biến cố lên thì mới có thể nhìn thấu.
Trịnh Mật nhìn Minh Tô, trên người bị thương nặng như vậy, nhưng sau khi mặc y phục vào, trừ bỏ khuôn mặt có vẻ đặc biệt tái nhớt, thì những cái khác không nhìn ra được.
Nàng vẫn luôn biết Minh Tô rất giỏi chịu khổ, nhưng lại không biết khả năng chịu đựng của người cũng vượt xa người thương.
Bỗng nhiên Trịnh Mật lo lắng cho Minh Tô.
Hoàng cung sâm nghiêm, cung uyển thâm sâu, người còn phải sống trong nơi cung đình, hoàng đế tàn nhẫn vô tình, tâm tư kín đáo.
Minh Tô coi như là được cô mẫu nuôi dưỡng, liệu hoàng đế có giận chó đánh mèo lên người không? Những ngày tháng sau này của người sẽ khó khăn biết bao.
"A Mật." Minh Tô đã mở miệng.
Tiếng gọi bình tĩnh này khiến trái tim Trịnh Mật căng thẳng, không khỏi nghiêm túc nghe.
Minh Tô không nhìn nàng, cúi đầu, mắt nhìn mặt đất, người nói thong thả mà lại kiên định: "Ta làm không được."
Trịnh Mật ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hiểu được, đây là đang trả lời câu nói kia của nàng, "Sau này ngài đừng tới nữa."
"Nơi này dơ bẩn, ăn thịt người không nhả xương, ngươi lại ở chỗ này, tạm thời ta chưa có cách nào để chuộc người ra ngoài, là ta vô năng.
Nhưng nếu chỉ vì một câu đừng tới của ngươi mà đã bị thương tâm, lại cảm thấy hổ thẹn nên thật sự không tới nữa, để người ở chỗ này chịu nhục, vậy ta đây vẫn là người sao?"
Nói xong câu đó thì Minh Tô rời đi.
Thuốc trị thương vẫn đặt trên bàn con, cũng quên cầm theo.
Nàng ngồi ở trên giường, cầm lấy bình thuốc kia, nhìn một hồi lâu, khi đứng dậy thì rốt cuộc vẫn cất thuốc giùm người.
"Sao nương nương không nói gì, là chột dạ chăng?"
Giọng nói của Minh Tô truyền đến, cắt ngang hồi ức của Trịnh Mật.
"Chỉ ta nhớ tới một vài chuyện cũ mà thôi." Trịnh Mật nhẹ giọng nói.
Nàng ấy bình tĩnh ôn hòa như vậy, thì ngược lại khiến nàng trông có vẻ chuyện bé xé ra to, hỉ nộ vô thường.
Minh Tô cau mày không vui.
Trịnh Mật lại không giống người khác, hoặc là sợ nàng, hoặc là có việc cầu nàng, tự nhiên là có thể nói chuyện với nàng một cách bình tĩnh.
"Ta ở trong cung tứ cố vô thân, nhận được sự giúp đỡ của công chúa, sẵn lòng vì ta mà nhường ra một chỗ nhỏ.
Ta muốn thêm hiểu biết về công chúa thì không phải cũng là chuyện hợp tình hợp lý sao?" Trịnh Mật lại nói.
Đương nhiên là nàng không điều tra về nàng ấy rồi, nhưng nếu không thừa nhận thì khó mà giải thích chuyện vì sao nàng lại biết được chuyện nàng ấy bị thương vì trượng hình được.
Thật ra mặc dù tính tình của Minh Tô trở nên lập dị dễ cáu kỉnh, nhưng nàng cũng không phải là người hoàn toàn không nói đạo lý hay không hiểu chuyện.
Hoàng hậu muốn chọn trận doanh, sai người điều tra nàng một chút thì cũng không có gì.
Chỉ là chuyện năm năm trước, vẫn luôn là nghịch lân của nàng, không cho phép người ngoài chạm vào, vẫn luôn nhạy cảm.
Nghịch lân: Tương truyền rồng có một nơi mọc vảy ngược, không thể chạm vào nếu không rồng sẽ nổi giận, Từ này cũng dùng để chỉ mấu chốt không thể bị xúc phạm hay động đến của một người.
Hoàng hậu bình tĩnh giải thích như vậy, khiến Minh Tô nhịn không được lại nhìn vào mắt nàng ấy.
Vẫn cảm thấy quen thuộc như cũ.
Cũng không phải là đôi mắt ngày đặc biệt động lòng người, nên mới khiến nàng sinh lòng thân cận.
Mà là trong mắt có sự lưu luyến, nên mới làm nàng cảm thấy thân thiết.
Lần này đã là lần thứ ba trong ngày rồi, Minh Tô rất là không vui, nhưng vừa mở miệng thì không biết vì sao lại thành nhận lỗi: "Nương nương nói phải, là nhi thần thất lễ."
Tuy là lời xin lỗi này trông cũng không có thành ý gì, chỉ là một câu nói qua loa mà thôi, cũng không làm một cái lễ nào.
Nhưng Trịnh Mật lại chú ý đến, khóe môi Minh Tô hơi nhấp một chút, ánh mắt cũng rũ xuống một chút, đây là thói quen mà nàng ấy thường làm khi thấy chột dạ.
Thế là Tín Quốc điện hạ quái đản khinh cuồng trong mắt người khác nhưng ở trong mắt hoàng hậu lại là đặc biệt ngoan ngoãn.
"Nên mang nhiều quần áo hơn, đừng để bị phong hàn." Hoàng hậu dặn dò lần thứ hai.
Nàng ấy lại dặn dò lần nữa, Minh Tô sợ nàng còn muốn dặn dò lần thứ ba, bèn vội gật đầu: "Nhi thần nhớ kỹ." Vừa dứt lời thì lại nói, "Sáng nay nhi thần đã cho người truyền lời đến điện Nam Huân, đồng ý với mẫu phi là sẽ dùng cơm trưa với người rồi, xin cáo lui trước."
Nàng ấy muốn đi dùng bữa với mẫu thân nên Trịnh Mật đương nhiên cũng không tiện ngăn trở, bèn đứng dậy tiễn nàng ấy.
Tới cửa tiền điện, Minh Tô hành lễ cáo lui, đứng thẳng, khi sắp sửa xoay lưng thì nàng lại nhịn không được nhìn vào mắt hoàng hậu.
Ánh mắt trong đôi mắt ấy vẫn dịu dàng ôn hòa lưu luyến như cũ, yên lặng như khe nước trong vắt chậm rãi xuôi dòng.
Trong một khoảnh khắc rất nhiều hồi ức đã ập đến, lại làm Minh Tô nhớ tới rất nhiều năm trước, Trịnh Mật cũng thường dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng, nhớ tới Trịnh Mật đã làm rất nhiều chuyện, nhớ tới giữa các nàng đã từng có rất nhiều ấm áp.
Trong lòng Minh Tô hoảng hốt, chẳng lẽ bây giờ nàng lại không chịu nổi cô đơn, muốn tìm được bóng dáng của Trịnh Mật từ trên người khác sao sao?
Nàng nhanh chân bước đi, chỉ muốn cách xa Nhân Minh điện này một chút.
Trịnh Mật nhìn nàng ấy vội vàng rời đi, mãi đến khi không còn thấy gì nữa thì nàng mới quay vào điện.
Quay lại nội điện, bỗng nhiên nàng hiện ra ý cười, càng làm cho vẻ mặt nàng càng thêm dịu dàng
Vân Tang thấy lạ, hỏi: "Sao nương nương lại cười ạ?"
Trịnh Mật lắc lắc đầu, không nói gì.
Chỉ là nàng nghĩ đến mới vừa rồi, Minh Tô lén lút nhìn nàng vài lần.
Nàng ấy từ nhỏ đã thích lén nhìn nàng rồi, lần nào cũng nghĩ là mình che giấu rất tốt nên nàng không phát hiện.
Da mặt Tín Quốc điện hạ mỏng là chuyện mà mọi người đều biết.
Vì thế nàng cũng chưa bao giờ vạch trần, để mặc nàng ấy thi thoảng lại nhìn lén.
Ai ngờ đã qua năm năm rồi, tính tình nàng ấy đã thay đổi, nhưng thói quen nhỏ này vẫn còn giữ.
Giờ Ngọ ánh nắng ấm áp, ấm đến mức xương cốt mềm nhũn.
Minh Tô rời khỏi Nhân Minh Điện, thong thả đi trên cung đạo, hai bên thỉnh thoảng lại có cung nhân đi qua, thấy nàng thì vô cùng hoảng sợ khom người hành lễ, nàng đã sớm quen việc người khác cung kính cùng sợ hãi nàng rồi, lập tức đi phía trước coi như không thấy gì.
Đi được chừng một nén hương, sắp đến ngoài Nam Huân Điện thì Minh Tô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời đổ xuống trên mặt nàng, giống như gió xuân ấm áp thổi qua.
Nhưng không hiểu sao nàng lại thấy phiền não.
"Vị hoàng hậu kia thật kỳ lạ." Minh Tô nói.
Huyền Quá đi sau lưng nàng, nghe vậy vội hỏi: "Kỳ lạ như nào ạ?"
Minh Tô nhíu chặt mày, nói: "Ánh mặt nàng ta rất câu nhân."
Huyền Quá bật cười một tiếng.
Những năm gần đây, dù là nữ nhân tuyệt sắc cỡ nào thì điện hạ cũng không thèm nhìn, nhưng vô duyên vô cớ lại phải gánh cái danh háo sắc.
Hắn ở cạnh ngài ấy, ngài ấy còn đứng đắn nghiêm túc hơn cả hắn thân là nội thị tịnh thân thì làm sao hiểu được cái gọi là câu nhân chứ?
Aka thái giám.
Minh Tô dừng lại bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Ngươi cười cái gì?" Vẻ mặt nàng rất là khó hiểu.
Huyền Quá không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, thu liễm ý cười, cung kính nói: "Tiểu nhân cho rằng, hoàng hậu nương nương xuất thân từ thi thư môn đệ, tất phải là hiền thục rụt rè, sao lại......"
Đúng là thế thật, gia giáo trong phủ của cự Tế tửu Quốc Tử Giám, Minh Tô vẫn có thể tin được.
Nhưng nàng không hiểu sao hoàng hậu lại liên tục nhìn nàng bằng ánh mắt đó, vẻ mặt rất không cam lòng: "Mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì hoàng hậu tất không đơn giản."
Huyền Quá chỉ cảm thấy trách nhiệm của mình ngày càng khó khăn, lúc trước chỉ khi điện hạ gặp chuyện liên quan đến Trịnh thị thì mới hỗn loạn mờ mịt, hoặc là táo bạo dễ giận, mà bây giờ tiếp xúc với người bình thường cũng rõ ràng lắm rồi.
"Không bằng điện hạ hỏi Thục phi nương nương đi ạ, nương nương ở hậu cung, tiếp xúc với hoàng hậu nương nương vẫn nhiều hơn ngài mà."
Minh Tô gật đầu, tựa hồ thấy đây là ý kiến hay, lại nghĩ tới một chuyện, dặn dò: "Ngươi đi tra thử là hoàng hậu điều tra ta từ ai."
Tuy là hoàng hậu thừa nhận là có điều tra nàng, nên mới biết nàng từng phải chịu trượng hình.
Nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy không đúng, không nói đến những cung nhân biết chuyện năm đó, phần lớn đều đã chết hoặc đã xuất cung.
Chỉ riêng chuyện hiện giờ người trong cung xem chuyện Trịnh gia và tiên hoàng hậu là cấm kỵ thì cũng khó tìm được người thoải mái nhắc tới chuyện này.
Căn cơ của hoàng hậu mỏng, sao lại điều tra ra được?
Huyền Quá cung kính dạ vâng, lập tức sai người đi tra xét.
Đến điện Nam Huân, Thục phi đã chờ đã lâu, nàng sai người dọn thức ăn lên trước, lại cùng Minh Tô dùng ngọ thiện, rồi cho cung nhân lui xuống, hỏi: "Vết thương trên lưng con sao rồi? Đã gọi thái y xem qua chưa?"
Minh Tô nghĩ đến vừa rồi hoàng hậu cũng hỏi vết thương do tích trượng của mình, khẽ lắc đầu, cười nói: "Chỉ là vết thương cũ thôi, sao lại dễ đau ốm như vậy chứ?"
"Đúng là vết thương cũ, nhưng lúc đó con chưa từng nghỉ ngơi lấy một ngày, bệnh căn không dứt, gặp lạnh gặp mưa thì đều không dậy nổi." Tuy Thục phi ở trong cung, dù cho tính Minh Tô chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng nàng cũng không phải tất cả đều không biết gì.
Thấy nàng ấy nói trắng ra như vậy thì Minh Tô cũng không giấu diếm nữa, nói: "Nhi thần đã mời viện trưởng Thái Y viện xem qua, không có gì đáng ngại đâu ạ."
Thục phi không tin, nhưng cũng không có biện pháp khá hơn, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Ta luôn nghĩ khi đó con còn nhỏ như vậy làm sao mà chịu được."
Hai mươi tích trượng, đủ để đánh chết người hoặc tàn phế.
Minh Tô nhớ lại tình hình ngày ấy: "Là rất đau, con cũng cho rằng con không chịu nổi."
Khi đó nàng tận mắt thấy mẫu hậu chết thảm, cả người đều sụp đỗ, khi thị vệ đè nàng xuống đất thì nàng thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tích trượng đánh xuống, dường như muốn đánh nát eo nàng.
Khi đó nàng chỉ có một suy nghĩ, phụ hoàng thật sự muốn nàng chết.
Trong nháy mắt đó, nàng đã nghĩ là dứt khoát chết đi cho rồi.
Từ nhỏ vẫn luôn kính yêu phụ hoàng nhưng hóa ra nàng chưa bao giờ nhìn thấu hắn, mẫu hậu yêu thương nàng nhưng lại chết ngay trước mắt nàng, nàng không làm gì được cả.
Còn có A Mật, giữa các nàng đã có mối thù gia tộc nhuốm đầy máu tươi.
không bao giờ khả năng nữa.
Nàng chỉ cảm thấy mất hết hy vọng.
"Nhưng trong lúc tuyệt vọng đó, đột nhiên con lại nghĩ, nếu con không còn thì nàng ấy phải làm sao bây giờ? Có ai sẽ bảo vệ nàng ấy? Tuy giữa hai đứa con đã không còn khả năng, nhưng con vẫn mong nàng có thể khỏe mạnh.
Chỉ cần nàng sống ở trên đời này thì thế gian sẽ là rực rỡ, dù cho con đường phía trước có như thế nào, thì con vẫn có thế giữ vững được.
Thế là con không muốn chấp nhận.
Vô cùng đau đớn, thế là còn liền nhớ lại dáng vẻ nàng, gọi tên nàng.
Nói ra thì cũng lạ, con người chỉ cần có lòng tin thì cái gì cũng không sợ, khổ đau gì cũng đều có thể vui vẻ chịu đựng.
Tích trượng đau thật, nhưng cũng không đến mức chịu không nổi."
Trên mặt Minh Tô lại có ý cười.
Những chuyện cũ tàn khốc đó đã phai mờ theo năm tháng, dường như cũng phải trắc trở gì, mà trở thành hồi ức nàng thường xuyên nhắc nhở bản thân, là tín niệm chống đỡ nàng ở nơi cung đình quạnh quẽ cô liêu, trên triều ngươi lừa ta gạt này.
Nói xong, lại không nghe được âm thanh Thục phi.
Minh Tô thấy lạ, nhìn về phía người thì lại thấy sắc mặt người ngập ngừng
"Sao vậy ạ?" Minh Tô hỏi.
Thục phi nhìn nàng, lắc lắc đầu: "Năm năm rồi con không chịu nhắc tới con bé, có hai lần không thể không nhắc tới thì đều là nghiến răng nghiến lợi, sao hôm nay lại......"
Minh Tô ngẩn ra, nàng vẫn chưa phát hiện ra khi nàng nói về Trịnh Mật thì lại đầy ý cười.
"Con không oán nàng ấy sao?" Thục phi nghi hoặc nói.
Minh Tô lập tức hoảng hốt, đương nhiên là nàng có oán giận nàng ấy rồi.
Mới vừa rồi nói về Trịnh Mật, nhất định là do hoàng hậu cứ nhìn nàng bằng ánh mắt đó, khiến nàng nhớ lại quá khứ nên lại mềm lòng với Trịnh Mật.
Nàng đã nói hoàng hậu này không đơn giản rồi, chắc chắn vừa rồi ở trong Minh điện nàng ta đã có ý câu nhân, làm loạn tâm chí nàng.
.