Triệu Đình Đình nghe xong hai tai liền hơi ù đi, cô hơi nghiêng đầu muốn xác định xem mình vừa nghe nhầm hay là ảo giác. Một kế hoạch sát hại người thôi mà cần đến năm triệu USD, Lục Viên định tàn sát cả gia tộc họ Sở sao?
“Năm triệu USD? Ông biết là bao nhiêu tiền không?" Triệu Đình Đình mãi mới lên tiếng, đôi môi hơi khô nói cũng khó khăn.
Lục Viên cười nhạo báng. “Đương nhiên là tôi biết, Triệu Đình Đình cô mà nói số tiền này ít ỏi vô cùng. Sao? Muốn giữ của chứ không muốn trả thù à?” Ông ta vắt chéo một chân lên, hai tay gõ gõ trên đùi của mình.
Đúng là năm triệu USD đối với cô không hề gì, nhưng đó là đối với cô. Cô vẫn đủ tỉnh táo để xác nhận được năm triệu USD nó lớn cỡ nào. Tiền chứ có phải lá cây đâu mà ông ta muốn có là cô đáp ứng dễ dàng như vậy. Hơn nữa số tiền này còn có thể làm được rất nhiều thứ, vũ khí cô cung cấp, vậy thì ông ta muốn làm gì với số tiền này đây.
“Đình Đình, cô nên nhớ đã không thể quay đầu.” Lâm Bác khàn khàn giọng, mắt anh ta hơi nheo lại với nhau.
Vô dụng thôi, không thể khuyên bảo được hai người này nữa. Hai người với nỗi đau cực lớn đó chính là mất đi gia đình, mất đi người thân của mình. Lâm Bác không còn bố mẹ và em gái đã đành, Lục Viên ông ta còn bị sụp đổ cả một gia tộc, nỗi hận này nếu là Triệu Đình Đình cô tuyệt đối không tha thứ. Cảm giác bị thay thế và ruồng bỏ đã là gì chứ.
“Tôi sẽ chuyển tiền cho hai người nếu nghe được mục đích sử dụng tiền một cách thích đáng. Còn không các người đừng hòng lấy được một đồng từ tôi.” Triệu Đình Đình kiên quyết, cô không tỏ vẻ sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt của Lục Viên khiến ông ta cũng hứng thú mà bật cười.
Dù có nhìn sao đi nữa Triệu Đình Đình vẫn cảm thấy Lục Viên không an toàn chút nào, ông ta dường như đang lên một kế hoạch nào đó đặc biệt mưu mô và tốn kém. Thấy cô như vậy ông ta cũng biết rằng nếu không nói cho cô nghe thì thà cô chết chứ không cung cấp tiền cho ông ta, dù sao cũng là một hội chung thuyền. Lục Viên gật gù. “Được, tôi sẽ nói cho cô nghe.”
“Ông…” Lâm Bác quay sang muốn ngăn Lục Viên lại càng làm cho Triệu Đình Đình nghi ngờ hơn.
Sau khi nghe toàn bộ câu trả lời hoàn hảo nhất từ Lục Viên, Triệu Đình Đình như người mất hồn, mặt cô tái xanh lại không còn giọt máu. Đây chính là lý do mà ông ta cần tới năm triệu USD sao...có đáng hay không? Thậm chí để thắng cuộc trong kế hoạch lần này có thể tính mạng bị đe dọa, sự thành công không đến %.
“Ông nghĩ sẽ đột nhập vào Sở gia được? Ông có biết nơi này là trụ sở chính của Sở gia, nơi đã tồn tại hàng trăm năm không? Một gia tộc lớn mạnh sẽ được bao bọc rất tốt, một mảnh đất lấy đi còn khó hơn lên trời.” Triệu Đình Đình cố gắng khuyên giải cho Lục Viên, ông ta như vậy nên nói là thông minh hay ngu xuẩn chứ.
Lục Viên chau mày. “Cô có ý kiến gì, cô có kế hoạch gì hơn cả trí thông minh của tôi?” Một con nhỏ đầu ba sợi tóc, miệng còn hôi mùi sữa như Triệu Đình Đình thì biết gì mà phản đối kế hoạch của lão ta chứ, để lập ra được kế hoạch này ông ta đã làm việc đến mức già đi ở nơi đất khách quê người mà mãi không đủ số tiền cần dùng, đúng là vô dụng, ở độ tuổi này muốn kiếm được một công việc nhiều tiền là không thể, may mắn Triệu Đình Đình lại xuất hiện...ông trời giúp ông ta rồi!
“Im lặng và chuyển tiền đi, đừng nuốt lời nếu không muốn bị bỏ mạng tại nơi hoang vu này.” Lâm Bác bật con dao trong tay, mũi dao sắc nhọn dưới ánh đèn yếu ớt vẫn phát sáng như thường. Anh ta chính là đang dùng con dao đó để đe dọa Triệu Đình Đình.
Cô bất chợt cảm thấy khó thở khi tưởng tượng đến cảnh mình bị cắt cổ và vứt xác tại nơi này. Xong kế hoạch này vẫn có thể thất bại. “Não hai người bị úng nước ư? Chúng ta có thể bị bọn họ giết chết. Hai người không tiếc cái mạng quèn của hai người, còn tôi thì có đấy đồ khốn!”
Lục Viên chống tay trái lên cằm, im lặng nhìn Triệu Đình Đình phản đối không nói gì thêm. Bắt gặp không khí kỳ lạ, Triệu Đình Đình hơi giật mình theo phản xạ. “Hai người nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
“Mạng của cô so đối với chúng tôi không đáng một xu. Mất cô chúng tôi vẫn còn kế hoạch khác.” Lâm Bác tiếp lời Lục Viên.
“Anh…” Triệu Đình Đình á khẩu.
Cô từ từ nhớ lại từng lời nói của Lục Viên. Nghe nói cung điện của Sở gia là hơn mười nghìn mét vuông, có rất nhiều người ở nơi này. Đa số người họ Sở đều biết văn võ song toàn, người già còn biết dùng kiếm và súng để chém giết, huống hồ một nơi như vậy lẽ nào không có người canh gác mọi ngóc ngách. Lục Viên cần năm triệu USD để mua bom và các chất gây nổ, cố tình muốn gài vào những nơi khó thấy của Sở gia, xong xuôi chỉ việc đứng ở một nơi nào đó thuận tiện nhìn toàn diện cung điện đẹp đẽ này, tay cầm chiếc nút kích nổ và nhìn một màn pháo hoa lớn nhất từ trước đến nay chưa từng được chiêm ngưỡng.
Đúng, nếu thành công chẳng phải sẽ biến mất cái tên Sở Minh Thành sao? Không những vậy mà còn người nhà hắn ta, gia tộc hắn ta, con hắn, vợ hắn...quan trọng là hắn sẽ mãi mãi không thể trở về từ địa ngục. Liệu cái giá để làm cô tổn thương phải trả này có quá đắt không? Lục Viên và Lâm Bác bị thù hận che mắt rồi!
“Tôi sẽ coi như sự im lặng của cô là đồng ý. Nghĩ thông rồi?” Lâm Bác thu dao về túi mình.
“Tôi sẽ cung cấp tiền, nhưng tôi sẽ không tham gia…” Cô không có đủ tự tin để nhìn người đó chết, cô không lấy đâu được dũng khí nhìn hắn từ từ ra đi trong đau khổ. Mặc kệ hắn từng làm cô tổn thương như nào, cô tuyệt đối chưa từng nghĩ dùng các tàn ác này để đưa hắn về thế giới bên kia. Đã bốn năm không gặp rồi, cô sợ chỉ cần nhìn mặt hắn một chút trái tim cô cũng đủ để vỡ òa cảm xúc ra…
Lục Viên cắt ngang lời của Triệu Đình Đình, ông ta lắc đầu rồi trầm mặc vài giây. “Không, tiểu thư Triệu đây đương nhiên là được tham gia nhiệm vụ cao cả lần này. Cô sẽ là người, cầm súng bắn chết Sở Minh Thành.”
Bắn chết Sở Minh Thành...bằng súng?
“Hai người điên thật rồi, hai người nghĩ rằng tôi có thể làm được việc này à, tôi từ chối!” Nói xong Triệu Đình Đình quay người lại để mở cửa xe, cô muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, nói cô giết hắn sao, chi bằng giết cô trước!
Trước kia cô đã từng nghĩ nếu có cơ hội Sở Minh Thành đứng trước mặt mình cô sẽ giết hắn mà không cần bận tâm hay suy nghĩ, cô sẽ giết hắn, để hắn chết một cách đau đớn nhất, cô không muốn tha cho hắn dù chỉ là một giây, một phút. Sở Minh Thành không đáng tha thứ sau bao nhiêu cái mạng đã nằm dưới tay hắn, trong đó có Lục Niên, người cô cảm thấy thực sự đáng thương khi mà cậu ta chỉ mới hai mươi tuổi...một độ tuổi rất đẹp của đời người.
“Vào trong!”
Vừa thò đầu ra đến ngoài Triệu Đình Đình đã bị ba nòng súng nhắm vào người. Rõ ràng là cô đã bị bao vây kể từ khi đặt chân vào trong xe rồi. Bất đắc dĩ không thể ra ngoài Triệu Đình Đình lại ngồi xuống ghế, hai bên mai tóc của cô đã ướt đẫm.
“Tôi đã nói cô không có đường thoát ngay từ đầu. Sống và chết, cô chọn cái nào?” Lâm Bác ghé đầu sát tai Triệu Đình Đình, những lời cay nghiệt của anh ta khiến cô không thể nào giữ được bình tĩnh. Cô còn bố mẹ mình, cô còn Hy Nhi, cô còn Tú Dao nữa mà. Cô chưa thể chết được!
Chỉ có điều hiện tại tiền của cô là do bố mẹ cô giữ. Sau khi trở thành người nổi tiếng Triệu Đình Đình hàng tháng đều đưa tiền cho bố mẹ giữ hộ. Cô nghĩ bản thân sẽ không tiêu quá nhiều đến tiền nong. Số tiền cô hay tiêu đến đều là của Lưu Luân…
“Tôi sẽ chuyển tiền cho các người.” Triệu Đình Đình lạnh lùng nói, hai tay cô bấu chặt vào đùi. “Vậy thì hãy nói rõ ra đi, các người định làm thế nào để tôi có thể đột nhập vào trong để giết Sở Minh Thành? Mấy người cho rằng tôi là thần, hay là thánh?”
Lục Viên đưa tay lên gãi gãi tai mình. “Cô sẽ được hóa trang thành một người hầu trong cung điện đem đồ ăn đến cho Sở Minh Thành, chuyện tiếp theo thì cô biết như thế nào rồi đấy. Mọi chuyện bên ngoài để tôi lo.”
Mấy người này nói như vậy là có ý gì chứ. Nếu sau khi bắn Sở Minh Thành xong… “Nếu tôi không thoát ra ngoài kịp thì sao...nếu tôi...bị bắt lại thì sao? Nếu tôi chết trong vụ nổ thì sao?” Lẽ nào Lục Viên và Lâm Bác muốn cô chôn vùi trong đám nổ cùng Sở Minh Thành? Muốn giết người diệt khẩu!
“Cô không còn sự lựa chọn nào khác, mau trả lời có hoặc không.” Lâm Bác trừng mắt nhìn Triệu Đình Đình.
Khác gì sự sống chết của cô là do cô tự cứu vãn. Triệu Đình Đình cô phải tự sinh tự diệt, cô có phải người có siêu năng lực hay sức khỏe toàn năng đâu. Sau cùng suy nghĩ, Triệu Đình Đình hất mái tóc nóng nực ra sau. “Gửi tôi tài khoản ngân hàng, đêm nay tôi sẽ chuyển cho các người.”
Thấy sự đồng ý của Triệu Đình Đình, cả Lục Viên và Lâm Bác đồng thời nhìn nhau cười thỏa mãn, cuối cùng thời khắc này cũng tới, cuối cùng cũng có thể đứng trước bàn thờ tổ tiên, người thân để nở nụ cười mà đã bị giam trong nỗi hận suốt bao nhiêu năm qua.
Triệu Đình Đình nhắm chặt mắt. Bất giác mở ra tự nhủ trong lòng. Sở Minh Thành, là anh có lỗi với tôi.
Phần Lan.
Lưu Luân bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc còn vương đọng lại nước, nước lạnh chảy qua mắt anh rơi xuống, đôi mắt xanh giống như ngấn nước vậy, một đôi mắt không có sự vui vẻ nào.
Cầm lên điện thoại Lưu Luân bất giác mở to đôi mắt như muốn xác nhận xem mình vừa nhìn thấy gì. Ngỡ tưởng sau khi bay về nước mình bị ảo giác, nhưng không hề, tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của anh ghi rất rõ ràng. Năm triệu USD đã không cánh mà bay!