Sở Hân bỏ kính ra, bà lạnh lùng nhìn Sở Tố. “Vừa nói gì?”
Sở Tố đưa tay lên lau khóe mắt, mặt mũi méo xệch cả đi, lời nói cũng không được bình tĩnh. “Con nói cho mẹ nghe, Sở Minh Thành sau khi cùng tiểu Hàn về nước đã bị một ả đàn bà dụ dỗ. Tiểu Hàn cũng bị cô ta làm cho mê muội gọi là mẹ luôn rồi. Con sống trên đời còn có ý nghĩa gì chứ!”
Liên tục đưa tay lên vỗ ngực vẻ đau đớn, Sở Tố khiến Sở Hân không khỏi bất ngờ. Bà nhìn vào hư không chau mày suy nghĩ. Con trai bà...yêu ư?
“Chuyện này có đúng là sự thật hay không?” Bà đặt hai tay lên vai Sở Tố, muốn hỏi cho ra lẽ. Bởi lý mà nói từ khi Giai Nghi đó chết, con trai bà chưa từng động lòng với phụ nữ, ngay cả Sở Tố này sau khi đem về, dù đã giúp Sở Minh Thành hạ sinh tiểu Hàn nhưng con trai bà vẫn luôn lạnh nhạt với con bé, bà còn biết Sở Minh Thành rất ghét Sở Tố.
Vậy mà...nó lại động lòng với người phụ nữ nào khác bên ngoài, ngay cả cháu trai bà là tiểu Hàn thông minh như vậy cũng gọi là mẹ. Rốt cuộc chuyện này không có chứng cứ thì bà vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm.
“Đúng mẹ à, con còn biết danh tính của cô ta nữa.” Sở Tố đặt tay lên gối Sở Hân như van xin.
“Cô ta là ai?”
“Cô ta chính là siêu mẫu đình đám gì đó, tên Layla.” Sở Tố rút điện thoại trong túi áo ra, run run lên mạng tìm kiếm hình ảnh của người phụ nữ như viên trân châu đẹp đẽ đó cho mẹ chồng xem.
Sau khi nhìn xong ảnh của Layla, Sở Hân đưa tay lên xoa xoa thái dương. Thấy bà không nói gì Sở Tố liền lấn tới. “Mẹ à, con muốn xử lý con nhỏ đó.”
Sở Hân đứng dậy, bà đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài trầm tĩnh, không nói gì thêm khiến Sở Tố càng sốt ruột hơn. Rốt cuộc bà ta đứng về phe ai vậy chứ?
“Mẹ, con muốn về nước, con muốn làm cho rõ chuyện này. Mẹ cũng là một người mẹ, một người vợ, mẹ sẽ hiểu cảm giác của con đúng không?”
Bà quay lại, đôi môi đỏ trầu khẽ nhếch, mái tóc đen mượt dường như đang óng lên nhờ tia sáng qua khe cửa sổ. “Muốn làm gì, thì làm đi.”
Nghe được vậy Sở Tố lấy làm vui sướng, cô ta cười thỏa mãn chỉ biết cúi người cảm ơn Sở Hân rồi ra khỏi phòng bà ta. Trở về phòng của mình, Sở Tố nhìn đống bừa bộn trên sàn nhà rồi nhìn khắp căn phòng. Không được rồi, không kịp mang theo thứ gì, cô ta muốn đến bên Sở Minh Thành ngay lập tức!
Sân bay quốc tế đông người qua lại, một mình Sở Tố cầm túi xách bước ra. Mái tóc buông thả, phía sau kẹp chiếc nơ màu tím ren, chiếc váy xòe chuẩn mực của một quý cô cùng nhiều trang sức đắt tiền. Cô ta ra khỏi sân bay và nhìn đất nước mới lạ này bằng đôi mắt mơ màng. Cô ta thậm chí không biết Sở Minh Thành đang ở đâu.
Chưa kịp phản ứng Sở Tố đã bị một đám người bao vây. “Tiểu thư xinh đẹp, cô muốn đi về đâu để tôi chở?”
“Tiểu thư, taxi của tôi không có mùi đâu, ngồi rất dễ chịu.”
Sở Tố tức đến đỏ mặt, mãi không bon chen qua được họ, mấy người này nói còn nhiều hơn mấy phóng viên nữa.
“Cút hết ra, tôi mà lại phải đi xe rẻ tiền của mấy người à? Tránh đường!” Sở Tố tháo kính, cô ta đưa tay lên chỉ trỏ từng người khinh bỉ, đôi mắt miệt thị khiến bọn họ ai cũng giật mình nhìn kỹ cô ta.
Lần lượt bọn họ rời đi, trước khi rời không quên rèm pha đôi ba lời, cố tình để Sở Tố nghe thấy.
“Tưởng mình xinh đẹp thì muốn làm gì thì làm sao?”
“Vàng bạc đeo trên người chắc toàn đồ mỹ nghệ thủ công. Chẳng có gì đáng giá.”
Đám người ở nước này ai cũng vô duyên và bất lịch sự, không hiểu sao Sở Minh Thành có thể trở về đây để định cư, não của anh lẽ nào có vấn đề. Không thể để như vậy được, tiểu Hàn mà ở đây nhất định bị môi trường làm ảnh hưởng, trở thành một đứa trẻ không ra gì!
Cầm điện thoại trên tay, Sở Tố bực bội đi qua đám đông để gọi điện cho những thuộc hạ ở trong nước mà cô ta đã lén lút sai về đây theo dõi nhất cử nhất động của Sở Minh Thành ra đón mình. “Tôi cho các người năm phút, ra đây cho tôi.” Sở Tố đanh giọng lại.
“Phu nhân, không thể đâu. Từ chỗ chúng tôi qua chỗ phu nhân sớm nhất cũng mất hai mươi phút.” Bên đầu dây là chất giọng áy náy và sợ hãi.
Sở Tố bất mãn, một người cao quý như cô ta mà phải đứng dưới thời tiết nóng bức này để đợi người tới đón, thật không ra thể thống gì. “Chết tiệt. Nhanh lên cho tôi!”
Buổi tối hôm đó tại một căn biệt thự lớn, Sở Minh Thành trầm ngâm ngồi thưởng thức cà phê. Căn biệt thự này đã được anh xây gần một năm, tuy không to bằng biệt phủ trước đó nhưng lại gấp năm gấp sáu lần biệt thự của Triệu Đình Đình. Bản chất ngông cuồng, thống trị và độc nhất của anh không cho phép mình sống dưới căn nhà nhỏ.
Đối diện là trợ lý Hàn Lâm, Sở Minh Thành đặt tách cà phê còn bốc làn khói mờ xuống bàn. Anh cao giọng hỏi đối phương bằng khuôn mặt tràn đầy sát khí. “Điều tra ra được đám người đó là ai chưa?”
Trợ lý Hàn Lâm gật đầu, anh ta đẩy tới một bản thống kê chứa đầy đủ hình ảnh của những người đã hại Triệu Đình Đình ở tiệc cưới, bên dưới là đầy đủ các thông tin cá nhân. Anh ta nghiêm tôn đáp lại. “Đã điều tra ra được đám người đó là ai. Ngày diễn ra tiệc cưới mà Triệu tiểu thư đến đã có một tốp người cố tình hãm hại cô ấy bằng cách đổ đầy dầu ăn lên sân khấu. Đám người boss nhìn thấy bên ngoài cũng là những người đó, chỉ có điều…” Hàn Lâm e ngại.
“Nói.” Sở Minh Thành trợn mắt nhìn đối phương. Không phải Diệp Linh hại Triệu Đình Đình, vậy là ai đã có lá gan làm những chuyện xấu xa, lén lút đó.
Bị một phen hoảng hồn, Hàn Lâm hắng giọng một cái rồi trả lời. “Những người đó khai người đứng sau những âm mưu hãm hại Triệu tiểu thư...không ai khác là Sở Tố!”
“Cái gì?” Sở Minh Thành nhíu mày, anh đứng bật dậy nhìn Hàn Lâm. “Cô ta dám?” Hơn nữa, Sở Tố sao lại biết Triệu Đình Đình mà hại, lẽ nào cô ta đã biết được người đêm hôm đó là Triệu Đình Đình, nói đúng hơn là Layla?
Anh siết chặt bàn tay, từng đoạn gân xanh cứ thế nổi lên. Cô ta rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt, ở lại cung điện sống sung túc đã là phúc ba đời nhà cô ta, vậy mà còn dám động tay động chân đến người của anh, đúng là điếc không sợ súng! Lời cảnh cáo của anh xem ra vẫn bằng thừa.
“Cho người theo dõi Sở Tố, /!” Anh ngồi xuống ghế, nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, đôi mắt càng như đen hơn, đáng sợ hơn.
“Rõ!”
Thành phố về đêm phồn hoa, màu sắc sặc sỡ đang nhảy múa trong mắt Sở Tố. Cô ta ngồi trong xe, mắt nhìn ra ngoài với đôi lời khen ngợi. “Không ngờ về đêm cũng không tệ. Ở đây đông dân thật, không khí ô nhiễm nặng, Sở Minh Thành bị ả ta bỏ bùa gì không biết.”
“Phu nhân, người đừng nói vậy. Tôi thấy boss lớn vẫn luôn yêu thương cô mà.” Người lái xe đem lòng khen ngợi.
Yêu thương? Yêu thương là gì cô ta còn không biết nữa kìa! Sở Tố nhướng mày khép mi. “Tất nhiên, chẳng qua tôi muốn anh ấy thư giãn đầu óc. Không ngờ lại bị mấy con hồ ly tinh nhảy vào quậy phá.”
Người phụ nữ lái xe nghe vậy không khỏi khinh thường trong lòng. Nếu không phải vì Sở Tố là phu nhân của Sở gia, cô ta sao phải hạ miệng đến vậy chứ. Bị Sở Minh Thành ghét bỏ bấy lâu xem ra vẫn chưa làm Sở Tố tỉnh ngộ, cô ta cũng chỉ là con ghẻ trong cung điện mà thôi.
“Phu nhân, đến công ty của boss rồi, phu nhân có muốn xuống không?”
“Đến rồi sao?” Sở Tố mở cửa xe. “Xem qua một chút, tôi không muốn làm phiền anh ấy.” Nói thì nói thế, chẳng qua trời đã tối nên có khả năng Sở Minh Thành đã về nhà, bấy giờ Sở Tố mới dám xuất hiện, để anh ấy bắt gặp há chẳng phải tìm cái chết?
Nào ngờ vừa bước ra khỏi xe Sở Tố đã đâm phải một người, cả hai ngã ra đất theo phản xạ.
“Bị mù à!”
Chưa kịp lên tiếng để oán trách đối phương Sở Tố đã bị chất giọng the thé của một người phụ nữ quát nạt. Nhưng mà...giọng nói này có phần quen thuộc thì phải…
Sở Tố nhìn vài tờ giấy rơi dưới đất, xem ra là đồ của người vừa chửi cô ta. Được lắm, không biết Sở Tố này là ai nên chửi đúng không? Tôi sẽ xé hết đồ của cô!
Vừa nghĩ vừa hành động, Sở Tố trừng mắt cầm lên tờ giấy, môi bặm chặt lấy nhau.
“Ê, cô làm gì vậy, trả đây!” Vẫn là giọng người đó.
Tay đã cầm đến giữa đỉnh tờ giấy, chỉ cần dứt khoát xé nó ra, nhưng dường như Sở Tố lại không làm được điều đó...cô ta từ từ đứng dậy, loạng choạng hướng tờ giấy về nơi có ánh sáng nhất, đôi mắt căng ra để không phải đọc nhầm. “C...cái quái gì vậy?”
“Này cô kia, có biết chạm vào đồ của người khác khi chưa được cho phép là vô duyên lắm không?” Người đó cúi xuống nhặt nốt vài tờ giấy rồi đi về phía Sở Tố.
Sở Tố đột nhiên quay lại, hai người phụ nữ mặt đối mặt với nhau, cả hai đều sững người và trừng mắt. Diệp Linh run run tay nhìn Sở Tố, chẳng phải cô ta đang ở Mỹ sao? Bây giờ...cô ta lại ở đây.
“Là cô?” Cả hai trùng hợp đồng thanh lên tiếng.
Diệp Linh nhanh chóng muốn gặp lại tờ giấy trong tay Sở Tố nhưng lại bị cô ta giấu đi. Sở Tố có vẻ rất sốc và đang không làm chủ được bản thân. “Cái này là cái gì? Cái này là sao chứ! Tôi cần một lời giải thích, mau nói đi! Nói đi, nói cái này là thứ gì?”
Diệp Linh nuốt một ngụm nước bọt, tay chơi vơi thu về. Tờ giấy đó mà đến tay Sở Minh Thành thì Diệp Linh chết chắc, không ngờ lại bị Sở Tố phát hiện ra rồi.
Vì muốn chắc chắn xem tiểu Hàn là con của ai, có chắc chắn là con của Triệu Đình Đình hay không. Diệp Linh đã lén lút thuê người giúp việc ở cung điện Sở gia trộm lấy mẫu vật thử nghiệm của Sở Tố đem về đây, cộng thêm vài sợi tóc của tiểu Hàn. Kết quả xét nghiệm ADN cho thấy quan hệ huyết thống giữa Sở Tố và tiểu Hàn là .%, bọn họ không phải mẹ con!
Không thể làm gì khác, Sở Tố khoanh tay nhếch mép, cùng lắm để cho Sở Tố biết sự thật, cái ngôi vị phu nhân mà cô ta đang ngồi vốn không tồn tại.
“Hãy chấp nhận sự thật mà mắt cô nhìn thấy, tiểu Hàn không phải con ruột của cô, nó là con của người phụ nữ khác.”
Sở Tố ôm lấy ngực mình, mắt đỏ au tựa như trào khóc. Tiểu Hàn là do cô ta mang nặng đẻ đau sinh ra, làm gì có chuyện nó không phải con ruột của cô ta chứ, nói dối!
“Nó là do tôi sinh ra…”Sở Tố vứt tờ giấy xuống đất rồi ôm lấy đầu mình hét lên. Diệp Linh là thư ký luôn đi theo Sở Minh Thành, Sở Tố biết rõ tình ý của cô ta đối với Sở Minh Thành, nhất định là biết Sở Tố đến đây nên bày trò.
Diệp Linh tiến lên vài bước, vuốt nhẹ lọn tóc của Sở Tố nhưng rồi bị Sở Tố vung tay hất ra. Diệp Linh rất tức giận nhưng kiềm chế. “Đừng chối bỏ sự thật, đi theo tôi, tôi sẽ cho cô biết mẹ ruột của nó là ai.” Dứt lời cô ta quay lưng đi, tay đưa lên vẫy vẫy phiêu du. “Đi nào, người phụ nữ thất bại!”