Editor: Vô Ngôn Team
Beta: Tử Hy
Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc chỉ điểm mười hai giờ, trong phòng rất yên lặng, ngoại trừ tiếng hít thở thì không còn gì khác.
Đã cúp điện thoại rồi, nhưng giọng nói của anh lại phảng phất như vẫn còn ở đây, trầm tĩnh, ôn hòa, vẫn như dáng vẻ cô đã nghe nhiều năm qua.
Ủ rũ từ trong chăn ngồi dậy, Tùy Hi xoa xoa mặt, đứng lên thay quần áo.
Không biết nên mặc gì, cô đơn giản đem quần áo trong tủ đều xả hết lên trên giường, chậm rãi chọn từng bộ, chọn xong rồi ở trước gương xoay một vòng, bỗng nhiên vỗ gáy ảo não.
Cô mới làm gì thế? Ngớ ngẩn quá đi!
Phòng không cách âm lắm, có lẽ là động tĩnh của cô đã làm ồn đến Tạ San, cửa phòng nhẹ nhàng bị gõ.
“Hơn nửa đêm rồi cậu làm gì thế?”
Tùy Hi lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, làm ồn cậu rồi.”
Tạ San xua tay, tầm mắt tò mò nhìn vào, ánh mắt dừng trên cái giường lộn xộn của cô, khóe miệng giật giật.
“Gì đây? Nửa đêm đi hẹn hò?”
“…… Sao có thể!”
“Vậy cậu làm gì đó?”
“Tớ……” Tùy Hi dời mắt đi, vụng về tìm cớ, “Có đứa bạn lại đây, tớ ra ngoài gặp, sẽ trở về ngay.”
Vừa dứt lời, Tạ San đột nhiên cười ra tiếng, cười một tiếng rồi lại dừng không được, biến thành cười ha ha.
Vẻ mặt Tùy Hi khó hiểu, cười gì thế?
Vốn đang còn có chút buồn ngủ, giờ thì hoàn toàn tỉnh luôn rồi, Tạ San chậm rì rì đi đến bên cạnh Tùy Hi, bắt lấy ngón tay không ngừng vặn vẹo của cô, ung dung liếc mắt nhìn cô một cái.
“Tùy Hi, cậu có biết cậu một chút cũng không biết nói dối không?” Tạ San cười nhạo: “Hẹn hò thì hẹn hò, cứ lấy lý do khác qua mặt tớ, xem tớ là đồ ngốc à?”
“……”
“Được rồi cậu mau đi đi, tốt xấu gì cũng là hẹn hò, đừng làm chú út của cậu chờ lâu,” Che miệng ngáp một cái, Tạ San trở về, tay vẫy vẫy ở bên tai, “Ngủ ngon.”
Tùy Hi lại lần nữa: “……”
Vành tai được mái tóc dài che đậy đỏ một tảng lớn, Tùy Hi che mặt lại, xấu hổ đến đầu óc trống rỗng, cũng may tiếng chuông ngắn ngủi phát ra từ di động ngưng hẳn trạng thái tự cháy tạm thời của cô, cô đọc tin nhắn xong, nhanh chóng dọn quần áo về lại tủ, mang giày xuống lầu.
Độ chênh lệch nhiệt độ vào ban đêm lớn hơn so với vào ban ngày, gió lạnh vừa thổi, Tùy Hi đã bị lạnh đến mức run rẩy, cô ôm chặt chính mình, muốn đi lên lấy thêm cái áo, lại sợ đánh thức Tạ San, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bỏ đi.
Khu chung cư đã cũ, tất cả đều cổ xưa vô cùng, đèn đường mờ mờ chỉ còn một cái sáng lên.
Dậm chân một cái xua đi cái rét giá, Tùy Hi cầm di động xem giờ, đúng lúc này, có một chiếc xe tiến vào, ánh sáng sáng ngời xua tan đi bóng tối, rọi thẳng vào hai mắt cô.
Quý Cảnh Thâm đã sớm ở ngã rẽ liền thấy Tùy Hi, dừng xe trước người cô, cởi bỏ đai an toàn, cúi người mở ra cửa xe bên cạnh cho cô.
“Chờ lâu không?” Anh nhíu mày hỏi.
Trên xe ấm áp, gió lạnh lạnh lẽo bị ngăn cách ở bên ngoài, Tùy Hi xoa xoa cánh tay.
“Không ạ, cháu mới vừa xuống.”
Quý Cảnh Thâm hiển nhiên không tin. Ghế sau xe hàng năm có để chăn, anh kéo lại đây, khoác lên người cô.
Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi anh chỉ cần rũ mắt xuống liền thấy ngay lông mi nhỏ dài khẽ run của cô, anh bình tĩnh nhìn, giọng nói rất thấp: “Buổi tối lạnh.” Đừng để bị cảm.
Ngón tay siết chặt góc chăn, Tùy Hi vẫn không nhúc nhích, mặt bình tĩnh không hề gợn sóng, trong lòng lại khẩn trương muốn nhảy dựng lên, cô khẽ khàng gật đầu.
Anh lùi lại.
“Muốn ăn gì?”
Tùy Hi: “Sao cũng được ạ.”
Quý Cảnh Thâm không hỏi nữa, quẹo trái quẹo phải chạy xe đến một phố gần chợ đêm, tùy ý vào quán ăn khuya, đưa thực đơn cho cô.
“Muốn ăn cái gì thì chọn nhé.”
Tùy Hi không đói bụng, tùy tiện chọn rồi đưa cho anh, chống cằm xem bên ngoài cửa sổ.
Quý Cảnh Thâm nhận lấy, nhanh chóng chọn mấy món.
Người phục vụ lấy đi thực đơn.
Cửa sổ mở ra một khe hở, hướng gió ở phía trái ngược, hai người chọn phòng ăn không tồi, từ khe hở trông ra, vừa lúc là con sông trải dài ánh đèn từ trên đường cái.
“Mấy năm nay, có thường xuyên trở về không?”
Anh nhìn gò má cô, đánh vỡ sự trầm mặc thật lâu này.
Tùy Hi quay đầu lại, thành thật nói: “Lúc đầu cháu tương đối thường xuyên về, khoảng hai tháng một lần, sau rồi việc học rất bận, không có thời gian rảnh chút nào, nên ít đi về lại.”
“Học y quả là vậy thật, thấy vất vả không?”
“Cũng được ạ,” Tùy Hi mếu máo, “Phải ôm hết cả một chồng sách, nhìn rất đáng sợ.”
“Ừ, tuần nào cũng thi làm người ta rất đau đầu.”
Tùy Hi cười: “Thi không tốt càng đau đầu hơn.”
Cửa mở rồi khép rồi mở, người phục vụ không ngừng bưng thức ăn tiến vào, trong lúc đó có một bé mèo con từ khe cửa tiến vào, công khai đi thong thả, nhảy lên sườn ghế Tùy Hi, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn đông nhìn tây.
Mắt Tùy Hi sáng ngời, thử vươn tay sờ đầu nó.
Mềm mại nhỏ nhỏ, rất thoải mái.
Bé mèo cũng không sợ người lạ, đôi mắt tròn xoe chậm rãi nheo lại, thích ý meo meo.
Tùy Hi thấy nó dễ thương quá, đầu ngón tay nâng cằm nó lên tiếp tục sờ, vuốt vuốt, ký ức quay trở về lúc trước, đã từng cũng có một chú mèo con như vậy, thích ở bên cạnh cô cọ tới cọ làm nũng, muốn được vuốt ve, đáng tiếc…… Sau đó lại bị cô đưa cho người khác nuôi.
Quý Cảnh Thâm biết chuyện này, lo lắng cô nghĩ nhiều khổ sở, dời đề tài đi: “Nhìn có vẻ là mèo đi lạc, không có ai nuôi sao?”
“Cháu không biết nữa,” Tùy Hi không ngẩng đầu, “Cũng có thể có người nuôi, chỉ là không tắm rửa.”
Anh châm chước tìm từ: “Hi Hi, chú út lại đưa cháu một con, thế nào? Cháu thích chủng loại nào?”
Tùy Hi dừng lại bàn tay đang vuốt ve mèo, im lặng rất lâu, rồi chậm rãi lắc đầu: “Cảm ơn chú út, cháu không cần đâu ạ.”
Quý Cảnh Thâm không nói gì, nhìn cô.
Tùy Hi muốn nói đưa lại thì cũng không phải là Thập Tam nữa, lời nói đến bên miệng lại ngừng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất…… Mèo là chính cô chọn đưa đi, nói như vậy thì ra vẻ quá.
Thôi, vẫn là không nói.
Không khí cứ như vậy mà yên lặng lại, hai người từ từ ăn đồ ăn, ngẫu nhiên câu được câu không mà nói chuyện phiếm. Tùy Hi đã ăn chiều, cũng không đói bụng, không ăn được bao nhiêu liền no rồi, cô yên lặng đẩy đồ ăn về phía Quý Cảnh Thâm một chút rồi buông đũa xuống.
Cửa phòng ăn không khép kín, để lại một khe cửa, âm thanh lộn xộn ở phía sau chen vào phía trước, trong những tiếng ầm ĩ ấy, suy nghĩ Tùy Hi bay ra xa, nhiều đoạn ngắn trong quá khứ tự do qua lại, cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên ——
“Chú út, mấy năm nay chú sống tốt không?”
Vừa dứt lời Tùy Hi liền hối hận, cô cảm thấy mình không nên hỏi, nhưng nói thì cũng đã nói rồi, đã không còn đường rút về, cô đành phải cắn khóe môi, ngón tay đặt trên đầu gối dùng sức siết chặt.
Quý Cảnh Thâm ngoài ý muốn chớp mắt một cái.
“Cháu muốn biết sao,” Anh tạm dừng, bắt giữ đến đôi mắt của cô, giọng nói thật nhàn nhạt, “Chờ khi…… Chú sẽ nói hết cho cháu.”
Hô hấp của Tùy Hi dừng lại.
……
Tay chân nhẹ nhàng trở về phòng, một lần nữa đánh răng rửa mặt, xốc chăn nằm xuống.
Tất cả những suy nghĩ đều bị người nào đó chiếm cứ, tất cả toàn bộ, Tùy Hi nhắm mắt lại, không thể kiềm lại được mà cứ nhớ lại câu nói muốn nói lại thôi của anh.
“Cháu muốn biết sao, chờ khi…… chú sẽ nói hết cho cháu.”
Rõ ràng anh chưa nói, cô lại như đã biết rồi.
Loại cảm giác này…… Thật không xong.
Ngày một tháng năm rất nhanh đã đến, Tùy Hi cùng Tạ San dậy thật sớm, đến bệnh viện tìm được trưởng ban, được trưởng ban đưa tới ban y tá đưa tin.
Phát cho mỗi người một tờ giấy, trưởng ban nói: “Đây là lịch trực phòng của mọi người, trước xem một chút, sau đó dựa vào đó mà tiến hành luân phiên đổi khoa nhé.”
Tạ San hoả tốc đọc xong tờ của mình, tiến đến bên cạnh Tùy Hi: “Tớ bắt đầu từ khoa Ung bướu, cậu thì sao?”
“Khoa Nội một (khoa Nội xuất huyết não).”
“…… Được rồi, còn tưởng rằng có thể ở gần nhau nữa.”
Chờ nhóm thực tập sinh đều xem xong hết rồi, trưởng ban vỗ vỗ cái bàn để mọi người yên lặng lại, tiếp tục: “Chút nữa tôi sẽ giới thiệu các bạn cho y tá trưởng, y tá trưởng sẽ quyết định y tá nào trở thành thực tập viên, tổng cộng mười một phòng, ngày một mỗi tháng cố định chuyển khoa, cũng chính là đi phòng tiếp theo đưa tin, mỗi phòng cuối tháng đều sẽ có kỳ kiểm tra hết khoá, thi lý thuyết và thực hành, còn có ai không rõ không?”
Không ai nói chuyện, trưởng ban vừa lòng cười cười: “Đi thôi, mang các bạn đến phòng báo danh.”
Trưởng ban đi ở phía trước, một nhóm thực tập sinh đi theo phía sau, sau khi thấy mặt làm quen với nhau một chút, trưởng ban phân phối ký túc xá, bảo mọi người tùy ý sửa sang lại đồ đạc, ngày mai chính thức bắt đầu thực tập.
Nhà Tùy Hi ở ngay Nam Lâm, cách bệnh viện không tính là xa, liền không chọn ở ký túc xá. Tạ San thì khác, cô đến sửa sang lại rồi dọn qua.
Đồ đạc không nhiều lắm, thu thập chỉ cần vài phút, Tạ San khép chiếc hành lý, nhìn quanh bốn phía rồi thở ra một hơi.
“Uầy, dọn đi thì có chút luyến tiếc, sau này phải ở cái chỗ ký túc xá nát đó rồi.”
Tùy Hi cũng không muốn cô đi, nghe vậy giữ lại: “Vậy cậu ở lại đi, dù sao phòng cũng trống, có thêm cậu cũng khá tốt.”
Tạ San kiêu ngạo hừ một cái, cười: “Khó mà làm được, tớ ở ký túc xá thì càng gần bạn trai tớ hơn, trong khoảng thời gian này cứ ở cùng cậu, anh ấy sắp ghen tị đến nơi rồi, không ổn không ổn.”
“……” Xem như cô chưa nói gì đi.
Đánh xe đến bệnh viện, Tạ San sửa sang lại đồ vật, Tùy Hi hỗ trợ lau ván giường chiếu trúc, tốn hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong, hai người rời đi, thuận đường đi dạo bệnh viện một vòng cho quen đường.
“A, đây, đây không phải là……”
Tùy Hi phát hiện là đang gọi mình, xoay người, nữ y tá trước mặt có chút quen mắt, cô suy tư một lúc lâu, a ——
“Chào chị ạ.”
Y tá Thiệu lúc này cũng nghĩ tới, kinh ngạc: “Thời gian thật nhanh quá, nhoáng lên một cái em đã lớn như vậy rồi.”
Tùy Hi cười.
“Bây giờ đây là……?”
“Em đang đi dạo bệnh viện, ngày mai bắt đầu thực tập.”
“Thực tập? Em làm y tá sao?”
Cô hắng giọng.
“Ai da một nhà các em thật là,” Y tá Thiệu nói, “Chú út em là bác sĩ, em thì là y tá……”
Tùy Hi khẽ cười, vẫn là không đi giải thích như năm đó, nhưng cô không sao cả, người khác thì lại không cho là vậy!
“Ớ, Hi Hi, cậu và bác sĩ Quý khi nào thành người một nhà thế?”
Tùy Hi ngẩn người, y tá Thiệu mở to mắt: “Các em……”
“Hay cậu về sau đừng gọi anh ta là chú út nữa, miễn cho người khác cứ cho rằng hai người là người một nhà.”
Tùy Hi: “……”
Y tá Thiệu toát mồ hôi lạnh: “Hai người không phải người một nhà sao?” Năm đó không phải nói là chú út của con bé sao!
“…… Không phải,” Bất đắc dĩ bị ép, Tùy Hi giải thích, “Bác sĩ Quý là chú út của bạn học em, em chỉ là lúc còn rất nhỏ đã biết nhau, quen gọi theo là chú mà thôi, không nói cho chị thật ngại quá.”
“Không, không sao đâu, có gì ngại đâu, sớm nói là được rồi, chị còn tưởng rằng hai người là người một nhà, làm trò cười rồi thật ngại quá……”
Xấu hổ quá……
Y tá Thiệu đi rồi, Tùy Hi vỗ Tạ San một chút, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì thế hả?”
Tạ San câu môi, có chút đắc ý: “Tớ đang giúp cậu nha, nhìn không ra sao?”
“…… Ngại quá không thấy.”
“Chậc,” Tạ San trợn trắng mắt lên trời, “Nếu đã biết nhau rồi, vẫn là làm sáng tỏ không phải thân thích cho thỏa đáng, nếu không ngộ nhỡ về sau cậu và bác sĩ Quý ở bên nhau, người ta không chừng sau lưng cho rằng hai người loạn luân, cái này gọi là ra tay trước, còn không mau cảm ơn tớ?”
Tùy Hi: “……”
……
Ngày đầu tiên chính thức thực tập, vội vàng bận rộn vô cùng, thật vất vả mới có thời gian đi ăn cơm, Tùy Hi gọi điện thoại cho Tạ San, biết được Tạ San còn đang bận, liền tự mình đi xuống nhà ăn.
Cô đói bụng, không để ý người xung quanh mà nhanh chóng bước đi, thẻ ăn cơm ở trong túi, cô vừa muốn duỗi tay cầm lấy, cánh tay lại chợt bị ai bắt lấy, cô hoảng sợ lui về phía sau một bước, thấy rõ người tới, trái tim nhấc lên chậm rãi buông xuống.