Editor: Vô Ngôn Team
Tích ——
Thanh âm vang dội, đêm khuya yên tĩnh làm điếc tai.
Bác sĩ khoanh tay, thở sâu, nghiêng đầu nói với bác sĩ áo xanh: “Ngày tháng năm , giờ phút giây, xác nhận tử vong.”
Có y tá tới phủ lên khăn trắng, dọn dụng cụ, đưa thi thể vào nhà xác, đồng thời có y tá đi liên lạc với người nhà, Tùy Hi cứng đờ, tròng mắt vẫn không nhúc nhích.
Hết thảy những chuyện xảy ra, giường đã rất nhanh được dọn dẹp sạch sẽ, trống rỗng, như là chưa từng có người nằm ở đây.
“Đây là thật sao?” Cùng Tùy Hi động nghiệp tựa vào tường, trừng lớn hai mắt lẩm bẩm: “Tôi không mơ chứ?”
Sao có thể?
Hai tiếng trước còn là người rất khỏe mạnh, như thế nào…… Giờ có nói cũng không thể……
Tùy Hi trầm mặc.
Có y tá trực đêm nghe được, thật sâu nhìn mắt hai người, thở dài: “Được rồi, đừng ở đây ngây ngốc ra nữa, nên kiểm tra phòng nào thì kiểm tra đi, một người đi trấn an bệnh nhân chút.”
Người bệnh cùng ở chung phòng với Diệp Oánh, chính mắt thấy cô rời khỏi thế giới, sợ đến mức khóc lên. Đồng nghiệp phụ trách trấn an, Tùy Hi đi kiểm tra phòng, đi một vòng khu dưới, như người mất hồn về lại phòng trực, đứng trước cửa.
Không mở đèn, bên trong đen thành một mảnh, an tĩnh phảng phất như chuyện vừa rồi không có xảy ra, Tùy Hi cúi đầu cố mở to mắt, đem nước mắt sắp tràn ra thu về lại.
“Ổn không?”
Tùy Hi tiến vào phòng trực ban liền nghe thấy Mang giáo sư hỏi.
Cô dùng sức véo mình một cái, ừm một tiếng.
Mang giáo sư đi tới, lôi kéo cô ngồi xuống.
“Lần đầu tiên gặp chuyện này, chắc sợ hãi lắm đúng không?” Vỗ vỗ vai Tùy Hi Mang giáo sư nhẹ giọng hỏi, “Sợ không?”
“Không sợ…… Không có…… Không phải…… Tôi……”
Cô muốn cho lão sư yên tâm, kết quả nói chuyện lại lộn xộn, Tùy Hi ảo não mà cắn khóe môi, dùng sức càng mạnh, lưu lại chút bầm tím.
“Được rồi,” Mang giáo sư vờ như không nhìn thấy hốc mắt Tùy Hi đỏ bừng, “Nếu đã chọn ngành này, chuyện này là điều không thể tránh được, tự điều chỉnh tâm trạng mình, được không?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
Mang giáo sư đi ra ngoài, phòng trực chậm rãi an tĩnh lại.
Tùy Hi không nhúc nhích. Cô nhìn chăm chú vào tay mình, hai tiếng trước, đôi tay này từng giúp chỉnh lại góc chăn cho Diệp Oánh.
Không thể ngờ, trong đầu chợt xuất hiện bóng dáng già nua hiền lành, như là cọng cỏ cứu sống lúc này, ngay lập tức liền biến mất……
Nhanh như vậy, cô không có kịp chuẩn bị gì.
Hai má có chút ướt, cô biết đó là gì, không nhúc nhích, tự nhiên để thứ gì đó trong suốt rơi xuống trên quần áo, và mặt đất.
Thấm ướt cổ áo, ướt một mảnh trên sàn nhà……
……
Giao lại công việc xong, Tùy Hi thay đồ rồi ra khỏi bệnh viện.
“Tùy Hi.”
Tùy Hi nghe tiếng nhìn lại.
“Sao tới giờ mới xuống, chờ cậu lâu quá.”
“Có chút chuyện nên chậm, cậu không nghỉ sao?”
Tạ San: “Đúng vậy, hai ngày trước vừa có ca đêm, không nói nữa, bữa sáng ăn chưa? Cùng đi ăn đi?”
“Được.”
Nghĩ giờ tan ca của Tùy Hi cũng sắp tới, Tạ San chọn quán ăn cũng không tồi, có phòng trống, hai người ngồi xuống.
Chọn chút cháo và mấy món điểm tâm để ăn sáng, Tạ San trả thực đơn lại cho người phục vụ, muốn hỏi chuyện tối hôm qua, lại sợ kích thích đến cô, rối rắm lặp lại, ánh mắt lại liếc trộm……
Bị Tùy Hi phát hiện.
“Có chuyện muốn nói sao?”
Tạ San cười gượng, thu lại ánh mắt: “Tớ nghe người bệnh tớ phụ trách nói, rạng sáng hôm nay……”
Tay Tùy Hi khựng lại, đáy mắt ảm đạm: “Ừ, không cứu được.”
Tuy rằng chưa thấy qua, nhưng Tạ San là biết vị bệnh nhân này, cô do dự, tay lướt qua mặt bàn, phủ lên mu bàn tay của Tùy Hi.
“Vất vả cho cậu rồi.”
“Cậu đối với Diệp Oánh tốt bao nhiêu, người trong phòng đều biết mà” Tạ San an ủi, “Sinh tử có số, cô ấy đi rồi, nghĩ cách khác có thể coi như giải thoát đi……”
“Tớ cũng biết vậy,” Tùy Hi cười cười, sắc mặt tái nhợt bình tĩnh “Tớ không sao, cậu đừng lo lắng.”
“Thật không sao thật chứ?”
“Thật.”
“Tùy Hi đừng nói dối, cậu sẽ không gạt tớ đúng không?” Tạ San nhíu mày, “Nếu trong lòng không dễ chịu, liền nói ra đi, cố gắng cũng khiến mình đau lòng.”
“Tớ không sao.” Tùy Hi liếm liếm môi, muốn nói thêm để chứng minh mình nói thật, nhưng từ đọng cứng ở cổ họng không mở được ra tiếng, chỉ có thể lặp lại ——
“Tớ không sao thật mà, đừng lo lắng.”
Tạ San bất đắc dĩ, hối hận khi nhắc đến chủ đề này liềnnhanh chóng chuyển chủ đề, không muốn cô nghĩ nhiều.
Gia đình Diệp Oánh có hoàn cảnh đặc biệt, trong lúc nằm viện không có người nhà đến thăm, xác nhận tử vong xong lại phản ứng lớn, trong điện thoại kêu trời khóc đất một hai đòi nghe giải thích, muốn Mang lão sư nhiều kinh nghiệm đến kiểm tra, hơn nữa muốn đến làm loạn.
Quả nhiên ——
Khi Mang giáo sư chỉ đạo người phụ giúp cắm ống vào thanh quản, dặn dò Tùy Hi vài câu, nhân tiện giúp người cùng phòng bệnh thanh lọc đường máu.
“Y tá, tôi sao rồi?”
Đem ven thử kiểm tra đường máu, con số chậm rãi ngừng ở . độ / giây.
“Vẫn bình thường,” cô cong cong môi, đôi mắt khẽ nheo lại, “Cứ thế phát huy.”
Đi theo Mang giáo sư đến phòng bệnh kế bên, vừa mở cửa, ồn ào ùa vào, trong đó giọng của người đang khóc kia mang đầy phần tức giận……
Tùy Hi sửng sốt, cùng Mang giáo sư liếc nhau ——
Người nhà Diệp Oánh đến làm loạn!
……
“Oánh Oánh ơi, con làm sao lại bỏ mẹ! Mẹ đến lần cuối cùng nhìn mặt con cũng không có……”
“Oánh Oánh số khổ của mẹ, sao bỏ mẹ một mình, mẹ cũng không muốn sống nữa……”
Mẹ của Diệp Oánh vừa khóc vừa vỗ đùi, khóc đến thở hổn hển, bên người trái phải có hai đứa bé trai, tuổi không lớn, mặt âm trầm không tốt, chắc là em trai của Diệp Oánh.
Dù có người ở đây, mọi người đều tránh xa không tới gần, sợ rìu trong tay của cha Diệp Oánh nhắm vào mình.
Y tá trưởng ở bên khuyên can: “Có chuyện gì từ từ nói……”
“Nói cái gì mà nói!” cha của Diệp Oánh trừng mắt như hung thần ác sát: “Ông đến đây để đòi lại công bằng, con gái của ông đến trị liệu ở bệnh viện này, buổi tối trong điện thoại nói còn tốt lắm, không được mấy giờ đột nhiên bảo là chết rồi, ai biết bệnh viện làm ăn thất trách hay không?”
Người không rõ việc gì bắt đầu ghé tai bàn luận xôn xao.
“Bệnh viện đã cố gắng cứu giúp……”
Lời nói chưa nói xong, cha Diệp Oánh cắt ngang: “Ý của cô, con gái tôi chết là đáng lắm sao?”
Y tá trưởng nhíu mày: “Tôi không có ý này.”
“Vậy các người có ý gì? Sau khi làm mất mạng người liền vỗ mông chạy sao? Nói cho các người biết, không dễ vậy đâu!”
Cha Diệp Oánh nhặt rìu lên: “Gọi bác sĩ chủ nhiệm của con gái tôi đến đây, còn có y tá chăm sóc nó, hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích thì một người cũng đừng mong rời đi!”
Biết người nhà họ không đi nếu không được gặp Tùy Hi, nhưng Mang giáo sư vẫn đẩy cô vào đám người khác, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, cháu đừng có ra mặt.”
“Lão sư,” Tùy Hi bắt lấy cánh tay của Mang giáo sư, “Thầy muốn làm gì?”
“Tôi phải giúp y tá trưởng, ổn định trước rồi hãy nói, không thể để họ làm bậy được.” lão sư nói xong, nắm chặt tay cô: “Chắc đã có người gọi bảo vệ, cháu ở đây đợi, nghe rõ không?”
“Vâng ạ, lão sư, ông cẩn thận đừng tới quá gần.”
Lão sư nhìn cô cười cười: “Biết rồi.”
Rống nửa ngày không thấy ai ra, cha Diệp Oánh tức giận, bước đến gần y tá giữ trạm, đập vỡ chậu hoa, bồn hoa vỡ toang ra, nước và bùn chảy xuống đầy đất.
Y tá trưởng sợ thét chói tai, liên tục lui về phía sau vài bước, lúc này Mang giáo sư từ sau đỡ lấy, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi có thể thông cảm cho việc ông đau lòng khi mất con gái, nhưng tất cả việc cứu giúp, ngay cả quá trình trị liệu, đều đúng quy trình, bác sĩ chúng tôi và y tá đều hết lòng tận tụy, mong ông mau chóng nguôi ngoai.”
Không đợi cha Diệp Oánh nói tiếp, mẹ Diệp Oánh đã khóc sướt mướt kêu to:
“Đúng quy trình, đúng pháp luật vậy con gái tôi sao lại chết? Đừng nghĩ bọn tôi già mà nói bậy bạ, các người hạ độc, đừng lừa gạt bọn tôi!”
Cha Diệp Oánh vốn đang bị kích thích, càng kích động: “Không sai, bọn mày đều là kẻ giết con gái tao! Tao muốn mọi người nhìn xem, bác sĩ với y tá ở bệnh viện này tâm địa rắn rết ra sao!”
Đẩy ra đám người, cha Diệp Oánh huơ rìu hướng đến phòng nhân viên y tế, hai đứa em trai nhặt mảnh vở chậu hoa đi sát phía sau ——
Tiếng thét chói tai vang vọng, có y tá bị thương, máu trên bả vai chảy xuống, đỏ hồng một đoạn.
Cha Diệp Oánh giơ rìu, tròng mắt như muốn nứt ra: “Trả mạng cho con tao!”
Mắt thấy Cha Diệp Oánh nhắm đến phía đồng nghiệp, Tùy Hi vội níu cô né đi, chạy vào phòng khóa trái cửa.
“Không làm việc trái lương tâm trốn gì mà trốn, ra đây cho tao!”
Cửa bị đá ầm ầm, mạnh mẽ như muốn rơi xuống, Tùy Hi gắt gao chống lại, tim như muốn nhảy lên cổ họng……
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Đồng nghiệp hoảng loạn, tay đè ở cửa run lên.
Tùy Hi không biết làm gì, bèn trấn an: “Đừng lo, khóa trái cửa, lão ta sẽ không vào được.”
Quả nhiên cha Diệp Oánh đạp lâu không có kết quả lập tức đi đến nơi khác, Tùy Hi không dám mở cửa, áp tai vào cửa nghe tiếng động……
Đột nhiên có tiếng đập cửa, cô hơi trừng mắt hít một hơi, trong lòng sợ mình không qua được nạn này, đột nhiên nghe được tiếng của Mang lão sư.
“Tùy Hi, có bên trong đúng không? Ra đi, không sao rồi.”
Cô chớp mắt, lại chớp mắt.
Đồng nghiệp kéo cổ tay áo cô, lắp bắp: “Được rồi, chắc là lão sư, không có chuyện gì đúng không?”
Cô bừng tỉnh, đầu tiên là mở khóa trái, mở ra lần nữa, nhìn thấy Mang lão sư sợ hãi mệt mỏi ôm má cô kéo ra.
“Bị dọa hoang mang rồi, đừng sợ.”
Đồng nghiệp chút sắp khóc: “Làm tôi sợ muốn chết……”
Mang giáo sư nhìn về phía Tùy Hi: “Không sao chứ?”
“Không sao……”
“Không sao là được rồi.”
Edit by Vô Ngôn Team. Truyện chỉ đăng tải tại medoctruyen.vn, cấm reup!
Vết máu trên mặt đất rất nhanh được rửa sạch sẽ, chậu hoa vỡ cũng được dọn, trong phòng khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi, sợ ông ta sẽ quay lại.
“Hiện tại không có việc gì, chắc cháu mệt rồi, nghỉ chút, chờ đến khi đến giờ cơm.” Mang giáo sư lại đây.
Đồng nghiệp gật đầu, bưng đồ vật trên bàn đi xử lý, Tùy Hi về phòng trực uống nước, nghĩ đến bệnh nhân, muốn nghỉ trưa một lần, mới vừa bước đến cửa đã bị người khác đẩy về ——
“Chú út?” Cô ngạc nhiên.
Người tới thở phì phò, hơi khom lưng, mắt sáng như đuốc, sốt ruột quan sát cô.
“Có bị thương không?”
Tùy Hi: “Không có……”
“Thật sự?”
“Thật” Tùy Hi kỳ quái, “Chú út, sao chú lại ở đây không phải hôm nay……” Ở phòng khám bệnh.
Ba chữ lại nuốt lại.
Bởi vì Quý Cảnh Thâm cúi người ôm lấy cô, vòng tay siết chặt, giống như muốn khảm cô vào xương tủy……
Hoàn cảnh thân mật này diễn ra quá đột ngột khiến cô không kịp trở tay.
Khoang mũi tràn đầy hơi thở của anh, là mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
Sợ hãi cố nén lúc trước giờ giống như núi lửa phun trào, mạnh mẽ nóng rực……
Khắc chế run rẩy, Tùy Hi nhắm mắt lại, rất chậm rất chậm, vươn tay ôm lấy eo của anh.