Trong phòng bếp có tiếng nước chảy róc rách, Mạnh Triều Huy đi qua, đứng ở cửa bếp hơi dựa vào khung cửa để ngắm cô.
Khương Mộ Vân đang rửa rau, mái tóc dài được búi gọn ra sau, chỉ để lộ phần gáy trắng nõn, cô đeo một chiếc tạp dề hoa, và cái tạp dề như tôn lên bờ eo nhỏ nhắn.
Ánh đèn chiếu vào người cô, toàn thân cô toát ra một loại ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp mà xinh đẹp.
Loại cảm giác này rất tốt, như thể anh đang được sống vậy. Mạnh Triều Huy nghĩ thầm, anh tiến tới duỗi tay ôm cô từ phía sau, anh hỏi: “Em làm gì vậy?”
Khương Mộ Vân không để ý tới anh, ai bảo anh vừa nói cô hùng hổ, nghĩ lại lúc đó thì đúng là cô nhìn hơi dữ, nhưng anh cũng không thể nói thẳng như vậy được, cô là người có sĩ diện rất cao đấy nhé.
“Thật ra tôi thích dáng vẻ lúc em hùng hổ.” Mạnh Triều Huy áp một nụ hôn lên trán cô, anh cười bảo.
Khương Mộ Vân tát nước nhẹ vào mặt anh, khuôn mặt nhỏ ửng hồng: “Anh còn nói nữa à!”
“Cái tôi bảo là lúc em lái xe máy chở tôi dạo biển, xong gặp phải một tên du côn, em bảo vệ tôi phía sau, còn đánh tên du côn đó hai lần, nhìn em lúc đó rất hùng hổ. Em nhớ lại xem.” Mạnh Triều Huy cười nói, mặt anh lại bắt đầu dán lên má cô.
Cằm anh có vài sợi râu lún phún, nó cọ qua làn da non mềm của cô, trên mặt anh còn đọng lại vài giọt nước nó cọ vào mặt cô, lành lạnh rất thoải mái.
Khương Mộ Vân không tin lời nói nhảm của anh, nên cô dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người ai kia: “Anh ra ngoài đi, đừng cản trở em nữa.”
“Không đi, tôi muốn ôm em mà sao em cứ rửa rau vậy?” Mạnh Triều Huy lại bắt đầu đùa giỡn.
Khương Mộ Vân không biết Mạnh Triều Huy vẫn còn một mặt ngây thơ như vậy, cô quay đầu cười rồi hôn lên má anh, giống như đang dỗ một đứa trẻ: “Được rồi, ngoan nào, anh mau ra phòng khách chờ em, đừng nghịch ngợm ở đây nữa.”
“Ở đây nè.” Mạnh Triều Huy cò kè bớt một thêm hai.
Khương Mộ Vân hết cách chỉ đành mỉm cười, cô nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Lúc này Mạnh Triều Huy trông giống hệt một đứa trẻ được thưởng kẹo, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng lim vành môi mình, anh cười rồi buông cô ra, xong sau cũng vui vẻ rời đi.
Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm, cô chạm vào mặt mình nơi đó thật sự rất nóng.
Cô mân mê trong phòng bếp nửa tiếng để làm một bát mì gà trứng.
Khương Mộ Vân bưng bát đến phòng khách, nhưng lại không thấy ai, cô nghĩ chắc anh đang ở trong phòng sách, quả đúng như vậy.
Anh đeo kính mắt, một tay treo trước ngực, tay còn lại thì điều khiển con chuột, mắt anh chăm chú nhìn máy tính, chăm chú đến mức không biết cô bước vào.
Cô rất thích nhìn anh lúc đeo kính, bởi vì trông anh có chút bá tổng cấm dục nhã nhặn, cô không nhịn được mà dựa vào khung cửa nhìn một lúc.
“Tôi đẹp như vậy à? Đâu mà em nhìn mãi thế.” Mạnh Triều Huy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, mặt mày tươi tắn.
Khương Mộ Vân bưng bát mì đến rồi đặt nó trên bàn sách, tránh né câu hỏi của anh: “Tiểu Trần bảo anh không ăn nhiều nên em nấu cho anh bát mì.
Mạnh Triều Huy bắt lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo qua, để cô ngã lên đùi mình.
“Tôi phát hiện em rất thích nhìn tôi khi tôi đeo kính.” Mạnh Triều Huy nói.
Đến cả chuyện này mà anh cũng phát hiện, xem ra cô không có sức chống cự đối với vẻ đẹp của anh.
“Có lẽ là bởi vì em thấy lúc anh đeo kính rất đặc biệt.” Khương Mộ Vân cố ý dừng một chút, xong cong mắt nhìn anh: “Có loại cảm giác nhã nhặn bại hoại.”
Cặp mắt đào hoa của Mạnh Triều Huy híp lại đầy nguy hiểm, tay trái anh vươn ra xoa nhẹ hông cô, chậm rãi di chuyển lên trên, sau mắt kính là đôi mắt vừa đen vừa trầm, tiếng nói trầm trong: “Em đã nói vậy mà tôi không làm gì thì có lỗi quá.”
Trái tim vốn đang bình tĩnh của Khương Mộ Vân lại bắt đầu đập mạnh, tóc gáy cả người dựng hết lên, cô vội vàng nắm lấy tay anh, không dám nhìn thẳng mặt anh: “Em có làm mì nếu anh không ăn thì trương lên mất.”
Mạnh Triều Huy nhìn tay phải của mình, tội nghiệp nhìn về phía Khương Mộ Vân, ý tứ rất rõ ràng, anh muốn cô đút cho anh.
Khương Mộ Vân muốn đứng dậy khỏi lòng anh, nhưng Mạnh Triều Huy đã giữ eo cô lại, không định cho cô đi.
Cô không thể làm gì khác ngoài truyện bưng bát gắp mì đưa đến bên miệng anh, Mạnh Triều Huy ăn một miếng rồi gật đầu liên tục: “Ngon quá, không ngờ tay nghề của mây nhỏ nhà tôi lại tốt như vậy.”
Khương Mộ Vân lại gắp thêm một miếng nữa cho anh, cô bảo: “Hồi em ở Mỹ cũng không hay đi chơi, không có việc gì thì nghiên cứu đến ẩm thực một chút, nhưng cũng không quá nhiều.”
Mạnh Triều Huy hỏi cô: “Vậy em có thích không?”
“Thích chứ, nhưng em không thích rửa rau, cũng không thích rửa bát.” Khương Mộ Vân gắp rau dưa cho anh.
Mạnh Triều Huy nói: “Vậy sau này anh rửa rau, em rửa chén, còn em thì chỉ cần làm những điều mình thích.”
“Thật hả?” Cặp mắt Khương Mộ Vân hơi cong lên, phảng phất như vầng trăng khuyết trên bầu trời, khiến lòng người rung động lạ kỳ.
Mạnh Triều Huy ăn một miếng mì, mơ hồ nói: “Thật.”
Ăn hết mì, Mạnh Triều Huy cuối cùng cũng giơ cánh tay trái cao quý của mình lên, anh bưng bát húp sạch nước súp.
Khi Khương Mộ Vân ở bên Mỹ, thỉnh thoảng sẽ xuống bếp nấu cơm cho Khương Nhàn và chồng cô út ăn, bọn họ hết lời khen ngợi, làm bao nhiêu hết bấy nhiêu, khi đó cô liền có cảm giác rất thành công.
“Không phải em muốn đi xem phim à, chúng ta xem ở nhà nhé.” Mạnh Triều Huy đề nghị.
Khương Mộ Vân: “Dạ, lâu lắm rồi em không xem phim, anh muốn xem cái gì?”
“Anh xem gì cũng được, chọn bộ em thích ý.” Mạnh Triều Huy ngồi vào ghế sa lon, mở ti vi.
Khương Mộ Vân lấy máy tính bảng từ phòng làm việc, ngồi bên cạnh anh tìm một bộ phim kinh dị, xong kết nối với tivi.
Mạnh Triều Huy nhướng mày: “Phim kinh dị à?”
Khương Mộ Vân gật đầu: “Làm sao? Anh không dám xem à?”
Mạnh Triều Huy: “Không phải, chỉ là ít xem.”
Khương Mộ Vân đặt tay lên vai anh, ấn đầu anh vào vai mình: “Không sao hết, có em ở bên rồi.”
Mạnh Triều Huy: “…” Cô ấy coi mình là đứa nhát gan thật rồi.
Xem xong bộ phim, Mạnh Triều Huy thở dài: “Nhàm chán quá rồi.”
“Nhàm chán cái gì cơ? Thế vừa nãy ai trốn vào vòng tay em thế nhờ?” Khương Mộ Vân nói.
Mạnh Triều Huy trầm mặt, đôi mắt đen hơi đảo quanh, hình như có hơi ấm ức: “Tại em có trốn vào lòng tôi đâu, nên tôi chỉ còn cách trốn vào lòng em.”
Khương Mộ Vân cười ha ha, cô nắm tay anh, đầu cô trôn trên hõm vai anh, hai tay ôm lấy hông thuận thế chui vào lòng ai kia, còn ỏn ẻn bảo: “Hu hu hu, anh ơi, em sợ quá, anh phải bảo vệ em…”
Mạnh Triều Huy: “... ”
“Mười một giờ rồi, em đi đun thuốc cho anh, uống xong phải nghỉ ngơi thật tốt.” Khương Mộ Vân đứng dậy từ trong ngực anh, cô nàng vui vẻ vào phòng bếp đun thuốc cho anh.
Mạnh Triều Huy nhìn bóng lưng của cô, nghĩ đến những chuyện tiếp theo, khóe môi anh anh vểnh lên chứng tỏ tâm trạng anh đang rất tuyệt vời.
Sau khi uống thuốc, Mạnh Triều Huy bảo: “Bộ phim vừa rồi thực sự quá kinh khủng rồi, vừa nãy tôi còn toát mồ hôi lạnh.”
“Cũng có đến nỗi nào đâu, bộ phim Mỹ này không kinh dị lắm đâu, đợi hôm nào chúng ta xem mấy bộ Nhật, Hàn, Thái đi, mấy bộ đó mới kinh dị.” Khương Mộ Vân nói.
“Cả người hơi ướt, tôi phải gội đầu đi tắm.” Mạnh Triều Huy hơi nhíu mày, nhưng đuôi mắt anh hơi nhướn lên.
Khương Mộ Vân nhìn anh: “Gội đầu tắm rửa? Anh định gội đầu tắm rửa như thế nào?”
Mạnh Triều Huy không nói lời nào, anh chỉ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen kịt, vừa sâu lại vừa trầm.
Tim Khương Mộ Vân đang loạn nhịp vì cái nhìn của anh, cô hoảng loạn vén mái tóc lòa xòa của mình ra sau tai: “Sao anh nhìn em như vậy hả?”
Cô lập tức hiểu vấn đề, chắc anh đang muốn cô giúp anh tắm rửa đồ.
“Không nhé!” Khương Mộ Vân lập tức lùi một bước, đứng càng xa càng tốt.
Mạnh Triều Huy theo sau đứng lên, anh ấm ức bảo: “Thôi quên đi, tôi tự mình tắm gội vậy.”
“Không được, ngộ nhỡ anh làm vết thương dính nước thì sao? Anh đợi hai ngày nữa hẵng tắm gội nhé.” Khương Mộ Vân dịu dàng khuyên anh.
Mạnh Triều Huy không đáp lời, anh đi thẳng đến phòng thay đồ, anh muốn đi tìm một bộ quần áo để thay.
Khương Mộ Vân theo đi: “Hai ngày không tắm sẽ không chết đâu.”
“Không, sẽ chết đấy.” Mạnh Triều Huy xoay người nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ một.
Khương Mộ Vân: “…” Sao cô lại quên mất chuyện anh mắc bệnh sạch sẽ nhì!
Mạnh Triều Huy lấy một bộ quần áo ở trong tủ đi về phía phòng tắm, anh bước vào phòng đang định đóng cửa thì Khương Mộ Vân đã đứng ở khung cửa, cô dùng cả người chắn cửa.
“Em có thể giúp anh gội đầu tắm rửa, nhưng em chỉ có thể giúp anh lau nửa người trên. Mấy cái khác thì anh tự mình xử lý nhé.” Khương Mộ Vân nói xong sắc mặt đỏ bừng, cô đi vào đóng cửa lại, cô quay lưng về phía anh hít một hơi thật sâu, bình tâm tĩnh khí.
Trên khóe môi của Mạnh Triều Huy có đọng một nụ cười đẹp, khi Khương Mộ Vân quay đầu thì nụ cười kia đã biến mất.
“Vậy cũng được.” Anh hơi chu môi, mang theo vẻ không tình nguyện nhưng lại không làm gì được.
Khương Mộ Vân xả nước vào bồn tắm trước, quay người, đối mặt với anh, còn đưa tay giúp anh cởi bỏ bộ treo tay trên người anh, sau đó cô bắt đầu cởi cúc áo cho anh.
Mạnh Triều Huy ngoan ngoãn đứng đấy cúi đầu nhìn cô, nhìn những ngón tay mảnh khảnh đang hơi run của cô, ngón tay kia lần lượt cởi cúc áo sơ mi của mình, tự nhiên anh nhớ tới đêm đó, khi đó cô không cởi được cúc áo, còn sốt ruột kéo mạnh, xong cuối cùng là giật mạnh cúc áo.
“Anh cười cái gì hả?” Khương Mộ Vân nhìn thoáng qua nụ cười trên mặt anh, nghiêm mặt hỏi.
Mạnh Triều Huy cố nén cười nhưng trong giọng anh vẫn vui lắm: “Có cười gì đâu, chỉ thấy em cởi cúc áo dịu dàng hơn trước kia thôi.”
Khương Mộ Vân biết anh đang nói về chuyện đêm đó, cô vô cùng không xấu hổ, đêm đó thực sự là nỗi xấu hổ lớn nhất trong đời cô.
Chiếc áo sơ mi đã cởi.
Vai rộng, cơ bụng rõ ràng, khuôn ngực có đường nét hoàn hảo, Khương Mộ Vân gắng sức tập trung vào cái tay phải đang quấn băng gạc trắng của anh: “Phải cẩn thận một chút, đừng để đụng nước.”
“Ừ.” Mạnh Triều Huy nhìn đôi tai đỏ thấu của cô, không nhịn được mà cười.
Nước trong bồn tắm cũng sắp đầy, Khương Mộ Vân cho tay vào thử nhiệt độ của nước, cô khẽ cắn môi nhẹ giọng nói: “Tự anh cởi quần ra đi, nhưng đừng cởi hết.”
Mạnh Triều Huy nâng tay phải lên, tay phải anh còn quấn một vòng băng gạc, cố ý duỗi ra trước mặt cô: “Tay anh như này cởi ra hơi khó.”
Khương Mộ Vân hít sâu rồi lại thở ra, cô cúi đầu cởi thắt lưng của anh, hai tay run không chịu nổi, mãi mà không cởi ra được.
Mạnh Triều Huy bỗng nhiên đè lại tay cô, lòng bàn tay anh vừa rộng vừa nóng, anh thấp giọng cười: “Sao em căng thẳng vậy? Em muốn làm gì hả?”
“Em không định làm gì cả.” Khương Mộ Vân nuốt nước bọt, rút tay mình ra, ổn định tinh thần rồi nhanh chóng cởi thắt lưng cho anh, sau đó xoay người nhắm tịt mắt lại.
“Anh mau xuống nước đi.” Khương Mộ Vân giục anh.
Một lát sau, Khương Mộ Vân nghe thấy tiếng Mạnh Triều Huy ngồi vào nước rồi mới từ từ mở mắt, quay sang nhìn anh, cũng may anh không cởi hết.
Lúc này hai tay anh đặt trên thành bồn tắm, đôi dân dài to nằm ngay ngắn trong bồn, đôi chân kia hơi gấp lại, nhìn dáng vẻ rất thoải mái thản nhiên, giống như một chàng công tử nhà giàu ngày xưa đang đợi kẻ hầu người hạ đến tắm. Mà cô chính là kẻ hầu người hạ.
“Anh ngửa đầu ra sau đi, em giúp anh gội đầu trước.” Khương Mộ Vân nói rồi gỡ vòi hoa sen xuống, cô chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp.
Mạnh Triều Huy ngoan ngoãn nghe theo, đôi mắt đen kịp đang nhìn cô chằm chằm.
Khương Mộ Vân đưa tay che mắt anh: “Nhắm mắt nào.”
Lúc cô buông tay thì anh đã nhắm mắt, hàng mi dày còn đọng vài giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn.
Khương Mộ Vân dùng nước làm ướt tóc anh trước, cô lấy một ít dầu gội đầu rồi xoa hai lòng bàn tay vào nhau tạo bọt, xong xuôi mới bắt đầu gội đầu cho anh.
Mười ngón tay của cô không nặng không nhẹ xoa bóp da đầu anh, cực kỳ thoải mái. Mạnh Triều Huy có loại cảm giác buồn ngủ.
Khương Mộ Vân xả nước ba lần cho anh, cô hỏi: “Cậu Mạnh nhà em ơi, tay nghề gội đầu của em thế nào vậy a?”
Mạnh Triều Huy mở mắt, gật đầu thỏa mãn: “Tốt lắm, tay nghề của em rất tốt.”
“Khiếp, anh coi em là em gái gội đầu thật đấy à.” Khương Mộ Vân vờ tức giận, còn hất vài giọt nước lên mặt anh.
Mạnh Triều Huy giơ tay lau nước trên mặt, cười bảo: “Nếu em thấy không công bằng thì để hôm nào tôi làm cậu em gội đầu cho em nhé?”
Cuối cùng còn nói thêm một câu: “Tiện tay hầu em tắm rửa luôn.”
“Xéo, em chê.” Khương Mộ Vân cười mắng, mặt đỏ như quả cà chua.
Khi đó quyền quyết định sao nằm trong tay em được, Mạnh Triều Huy nghĩ thầm, anh cười nhạt, ngồi dậy: “Mau lau người đi thôi.”
Hơi nước dần dần bốc hơi, nó bao phủ lấy khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Triều Huy, Khương Mộ Vân cầm khăn đã nhúng ướt, chiếc khăn chạm vào chiếc yết hầu cao ngất, lướt nhẹ qua cái cổ thon dài, đi qua khuôn ngực rắn chắc của anh…
Cơ thể Mạnh Triều Huy nóng lên theo động tác chà lau của cô, nhất là ở bộ phận nào đó, cổ họng anh trượt xuống hết lần này đến lần khác, không nhịn được mà nhìn cô, trong hơi nước mông lung là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, đôi mi dài đen nhanh, hai con mắt như làn nước thu động lòng người, chóp mũi hơi vểnh lên, đôi môi nhỏ đỏ thắm, một vài lọn tóc xõa xuống đầu vai cô.
Mạnh Triều Huy bỗng nhiên vươn tay giữa lấy đầu cô, anh ngẩng đầu hôn lên đôi môi kia, còn dùng sức.
Hai tay Khương Mộ Vân như nhũn ra, ý thức cô dần rơi vào hỗn loạn, khi phản ứng lại thì môi anh đã rời khỏi môi cô, hai mắt anh tối sầm mà cũng ươn ướt, giọng anh khàn hẳn đi, cứ như thể đang cố nhịn điều gì đó: “A Mộ, em ra ngoài trước đi, lau cũng kha khá rồi.”
Khương Mộ Vân vô thức nhìn qua chõ kia, mặt và tai cô đỏ hỏn, cô nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không được, cô chỉ vội ‘ừm’ một tiếng rồi phóng như bay trốn ra khỏi đây.