Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào tối chủ nhật, Khương Mộ Vân trở về nhà Lâm Hồng ở phía đối diện, không, chính xác hơn thì là nhà của Mạnh Triều Huy.
Cô cảm thấy mình vẫn nên ở riêng với Mạnh Triều Huy, nếu không bọn họ sẽ không có cách nào chia xa.
Có lẽ là mới vừa khai trai, nên hai người không thể tự kiểm soát được bản thân, nhất là Mạnh Triều Huy – kẻ hận không thể dính bên người cô /.
Lúc về đến nhà, Lâm Hồng còn chưa có trở lại.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho bạn mình: Chị em của tôi ơi, lúc nào chị mới về hả?
Lâm Hồng trả lời: Cuối cùng cô cũng nhớ tới người chị em này rồi. Em đi mua đồ ăn khuya, chị muốn ăn gì đây?
Khương Mộ Vân trả lời cô nàng: Không ăn, trở về nói chuyện đàng hoàng với tôi.
Lâm Hồng gửi tới một nụ cười đểu, cũng trả lời: OK, nửa tiếng nữa về nghen.
Khương Mộ Vân tắm rửa, nằm dài trên giường, cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, nhịn không được mà trốn dưới chăn cười trộm.
Thì ra yêu đương lại tốt đẹp như vậy, khó trách mọi người ai cũng thích yêu đương.
Ong ong ong, Khương Mộ Vân cầm điện thoại lên xem, là một tin nhắn ngắn.
【 Ngân hàng Chiêu Thương 】 Tài khoản của ngài đã nhận được , tệ kèm lời ghi ‘đây là tiền thưởng hạng mục của em’ vào ngày tháng .
Khương Mộ Vân lấy làm kinh hãi, ngay sau đó là tin nhắn thứ hai.
【 Ngân hàng Chiêu Thương 】 Tài khoản của ngài đã nhận được , tệ vào ngày tháng .
Cái quái gì đây?
Khương Mộ Vân lập tức gọi video Wechat cho Mạnh Triều Huy, Mạnh Triều Huy đã nhận video call nhanh như chớp.
“Nhớ anh sớm như vậy hả?” Mạnh Triều Huy dựa vào thành giường, đeo kính, laptop được đặt trên đùi, anh cười, cặp mắt đào hoa sâu hoắm kia hơi nhếch lên, hồn xiêu phách lạc, cười đến mức nhã nhặn bại hoại.
Khương Mộ Vân ngây người một lúc, sau đó đầu óc cô đình trệ một lúc, cô muốn nói gì ý nhỉ?
“Sao em không nói chuyện vậy? Có phải là bị choáng váng bởi vẻ đẹp của anh hai không?” Mạnh Triều Huy tiếp tục trêu chọc cô.
Cuối cùng Khương Mộ Vân cũng nhớ đến chính sự: “Số tiền kia là sao hả? Do anh gửi hả?”
“À, em hỏi số tiền kia ý hả. là tiền thưởng từ công ty. Còn là tiền tiêu vặt của bạn trai cho bạn gái.”
“, anh nói cũng nhẹ nhờ, đó là vạn, còn có , đó là vạn đấy ạ. Anh cũng nhiều tiền ghê nhì! Hành vi của anh bây giờ có phải là lạm dụng chức quyền?” Khương Mộ Vân che trán.
Mạnh Triều Huy cười nói: “ là từ tài khoản cá nhân của tôi, còn là đúng là từ tài khoản công ty, nhưng tổng giám đốc có quyền hạn tài chính luân chuyển khoảng vạn, lần trước em có công lớn trong hạng mục khu đồng cỏ, nên em có tư cách nhận phần tiền thưởng này. Tôi hoàn toàn có thể không tuân theo quy định. Hơn nữa tiền thưởng này cũng không chỉ trao cho mình em, còn có tôi và mấy người giám đốc Liễu cũng nhận được.”
“Ồ, vậy anh nhận được bao nhiêu?” Khương Mộ Vân nhịn không được hỏi.
Mạnh Triều Huy thản nhiên nói: “Không nhìn kỹ lắm, hình như là hơn vạn.”
“Cái gì? Không phải anh bảo em là người có công lớn sao? Sao mà tiền thưởng của em lại kém anh như vậy?!” Khương Mộ Vân thành công đi trật đường nói chuyện.
Mạnh Triều Huy: “Vậy tôi chuyển cho em nhé.”
Khương Mộ Vân tức giận à một tiếng: “Hóa ra anh còn để lại cho mình hơn vạn.”
Mạnh Triều Huy gỡ kính xuống, mặt mày vui vẻ: “Đến người tôi còn là của em thì dù cho có bao nhiêu cũng là của em. Thế nào? Có phải là em quên cảm giác chúng ta ở cùng rồi đúng không? Em có muốn qua đây thử lại không?”
Khương Mộ Vân thoáng chốc đỏ mặt, tim đập như sấm, sao tự nhiên lại khai tra vậy, hại cô có chút thích, ghét quá.
“Không thèm đâu nhé, ngày nào anh cũng như vậy thì sao chịu nổi!” Khương Mộ Vân nhất thời lanh mồm lanh miệng, cô còn không thèm suy nghĩ mà bật thốt tiếng lòng. Nói xong, nội tâm cô loạn mất vài nhịp, xong rồi, cô lỡ lời rồi.
Quả nhiên Mạnh Triều Huy đen mặt, lập tức tắt video đi.
Khương Mộ Vân tranh thủ thời gian xuống giường, khóa trái cửa, sau đó nằm xuống phủ chăn ở kín đầu, quả thực là chán nản muốn chết, lời cô vừa nói chẳng khác nào nói “anh không được”, chắc bây giờ anh cũng điên lên rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Nguy rồi, không nên khóa cửa, xem cái chỉ số thông minh của mày kia, làm thế càng khiến anh tức giận hơn thôi.
Khương Mộ Vân nhảy xuống giường, chân trần dự định đi mở khóa, nhưng vẫn chậm một nhịp.
Mạnh Triều Huy đã đứng ở ngoài cửa, anh vặn tay nắm phát hiện cửa bị khóa.
“Ha ha.” Khương Mộ Vân nghe được tiếng cười lạnh của anh, huhuhu, đáng sợ quá, cô sợ đến mức chạy về giường, chui tọt vào trong chăn, đầu tiên cứ tránh thoát khỏi đêm nay đã.
Nhưng cô đã quá ngây thơ rồi, trên tay Mạnh Triều Huy cầm một chùm chìa khóa lớn, anh đến có chuẩn bị.
Cửa mở ra, Khương Mộ Vân nhịn không được lạnh run trong chăn.
Mạnh Triều Huy đóng cửa lại, cũng thuận tay khóa cửa, sau đó sải bước đến giường.
Chiếc giường bị lún xuống, anh ngồi trên giường, Khương Mộ Vân thấy sống lưng mình hơi lạnh, cô vén chăn lên quay người ôm chăn đáng thương nhìn anh, cô giãy giụa như ‘hấp hối’: “Huhuhu, em sai rồi.”
“Sai chỗ nào?” Mạnh Triều Huy đeo kính, trong kính phản chiếu ánh sáng xanh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, cười nhẹ nhìn cô.
Quá mẹ nó nhã nhặn bại hoại rồi!!
Khương Mộ Vân nuốt một ngụm nước bọt: “Anh, anh chịu nổi! Là em, em ăn không tiêu.”
Mạnh Triều Huy từ từ vén chăn lên, anh ngồi lên rồi đột nhiên cúi xuống, áp lòng bàn tay nóng hổi vào nơi mềm mại của cô, nhẹ nhàng nghịch nó rồi cười bông đùa: “Đến tôi còn ăn tiêu được, Tiểu Vân nhà tôi có quyền anh, chơi được bóng rổ, còn chạy bộ rất đỉnh làm sao lại ăn không tiêu nhì?”
Khương Mộ Vân mặt mũi đỏ hỏn, nhưng cũng muốn khóc lắm: “Đừng, Lâm Hồng có gửi tin nhắn cho em rồi, cậu ấy bảo cậu ấy sắp về rồi.”
Mạnh Triều Huy cảm nhận được ý xuân thủy ấm áp ươn ướt, nhịn không được mà cười khẽ, anh tháo kính đặt trên tủ đầu giường, cúi đầu hôn lên môi cô: “Không sao hết, tôi khóa cửa rồi.”
Khương Mộ Vân: Quá mức nhã nhặn bại hoại rồi huhuhu~
Ngay khi hai người không còn khoảng cách để tách rời thì lại có tiếng gõ cửa.
“A Mộ ơi, tớ về rồi nè.” Lâm Hồng ở bên ngoài kêu to, cô nàng vặn nắm tay cửa nhưng không mở được đành bảo: “Sao cậu khóa cửa rồi hả? Không phải muốn tớ vào nằm rồi cùng nhau tâm sự tuổi hồng sao?”
Cả người Khương Mộ Vân căng cứng, cô vô thức siết chặt lấy anh, lơ đãng trả lời cô bạn mình: “Không, không tâm sự nữa, hôm nào nói, nói sau nhé. Tôi mệt quá, ngủ trước đây.”
“À, thế cũng được. Nhưng mà nghe giọng cậu yếu thế, có phải ốm rồi không?” Lâm Hồng lại nói.
Khương Mộ Vân sắp khóc đến nơi rồi, cô sắp bị anh ép khô rồi, nào còn sức lực.
“Không, không sao đâu.” Khương Mộ Vân nhanh chóng trả lời cô.
Lâm Hồng đứng ngoài lẩm bẩm mấy câu rồi mới chị đi.
Mạnh Triều Huy thở dốc bên tai cô: “Nằm tâm sự?”
“Anh là dấm vương đấy hả, còn ăn cả dấm của con gái nữa!” Khương Mộ Vân giơ tay đấm nhẹ vào người anh, cô còn nhỏ giọng làu bàu.
Nhưng mà ngay giây sau đã bị anh trả thù, Mạnh Triều Huy không muốn để cô cắn môi mình, nên anh hôn lên môi cô, động tác vẫn không dừng.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn giữa môi răng hai người, Khương Mộ Vân ôm chặt lấy anh, từng đợt thủy triều đánh đến, bao phủ lấy cô.
Cô run rẩy mở mắt, dưới hàng mi ướt nhẹp, đôi mắt thu sáng như sương, mơ màng áng nước, ngẩn ngơ như thấy bóng hoa trên trần nhà đang khẽ đung đưa mê hồn người nhìn, cực kỳ tươi đẹp.
Sáng sớm, Khương Mộ Vân tỉnh lại, toàn thân rã rời.
Cô đưa tay sờ bên người, hơi ấm vẫn còn đó, hình như Mạnh Triều Huy mới vừa đi không lâu.
Cô cầm điện thoại bên cạnh lên nhìn, bây giờ là bảy giờ, tin nhắn Wechat cũng vừa hay gửi đến.
Khương Mộ Vân nhấp vào đọc, là tin nhắn của Mạnh Triều Huy: 【 Hôm nay là đại hội thể dục thể thao của nhân viên lần thứ hai, tôi phải lộ mặt một chút. Em ngủ thêm một lúc nữa chờ tôi quay về. 】
Đại hội thể dục thể thao, cô vậy mà không biết ở đây có tổ chức đại hội thể dục thể thao?
Khương Mộ Vân thoáng cái đã lấy lại tinh thần, cô ngồi dậy trả lời tin nhắn của anh: 【 Không đâu, em muốn tham gia đại hội thể dục thể thao. Lâu lắm rồi em không tham gia đại hội thể dục thể thao. 】
Một lúc sau Mạnh Triều Huy mới trả lời tin nhắn cô: 【 Em chắc là mình có thể đi? 】
Vui sướng đêm qua lúc này vẫn còn đọng lại đôi chút, cô có hơi choáng, nhưng đã rất lâu rồi cô chưa tham gia đại hội thể dục thể thao, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đã không tham gia, cô thực sự rất muốn tham gia.
Đầu ngón tay Khương Mộ Vân lướt lướt trên bàn phím điện thoại: 【 Đương nhiên là chắc rồi, nói không chừng em có thể mang cúp về cho anh á. 】
Mạnh Triều Huy thay quần áo xong quần áo, đang chuẩn bị đi chạy bộ, cười trả lời cô: 【 Ừ, vậy hai đứa đi chung. 】
Khương Mộ Vân: 【 Có phải anh định đi tập thể dục không, đợi em với, em cũng muốn đi tập thể dục khởi động trước. 】
Mạnh Triều Huy không nhịn cười được: 【 Xem ra mây nhỏ nhà ta hoàn toàn chịu nổi nha, sang hôm nay có thể chạy bộ còn tham gia được cả đại hội thể dục thể thao, có vẻ là do tôi còn chưa dùng đủ sức. 】
Gương mặt Khương Mộ Vân nóng lên: 【 nếu em không lấy được giải thưởng là lỗi tại anh đấy! 】
Mạnh Triều Huy: 【 Chuyện này có khó gì đâu, tôi bảo em đứng nhất thì ai dám bảo em về hai. 】
Khương Mộ Vân vừa rửa mặt vừa trả lời tin nhắn: 【 Anh đừng có chơi cái trò quy tắc ngầm đấy, đừng làm mất mặt em, em muốn thắng bằng thực lực cơ. Không nói với anh nữa, bảy giờ mười lăm gặp nha. 】
Mười lăm phút sau, Mạnh Triều Huy trực tiếp mở cửa phòng đối diện bằng dấu vân tay.
Khương Mộ Vân đang thay giày ở lối vào, cô không vui bảo: “Kính nhờ anh hãy tuân thủ quy tắc, nếu cho người khác thuê phòng thì anh không thể tự tiện xông vào, anh làm vậy là tự ý xông vào nhà dân đấy.”
Mạnh Triều Huy suy nghĩ một chút, cũng đúng nếu Lâm Hồng đứng đây thay giày thì cả anh và cô bạn kia sẽ hoảng giật mình.
“Ừ, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Mạnh Triều Huy nói, lại thử hỏi dò: “Không thì em đến chỗ tôi ở đi, như vậy sẽ không gặp phải những chuyện oái ăm này.”
Khương Mộ Vân trừng mắt nhìn anh: “Không có cửa đâu anh, làm vậy có mà oái ăm hơn ý.”
Nếu mà vậy thật thì ngày nào chân cô cũng run, không khéo còn không rời khỏi giường được.
Khương Mộ Vân thay giày xong nhìn về phía Mạnh Triều Huy, anh mặc đồ thể thao đen, đôi giày anh đi cũng là màu đen, mái tóc đen được cắt ngắn, bên môi mang nụ cười, có loại cảm giác thiếu niên tỏa nắng.
Khương Mộ Vân ở trên mặc một chiếc áo phông thể thao màu trắng, còn ở dưới là một chân vay thể thao trắng, chân đi đôi giày thể thao trắng, cô buộc tóc cao, tựa như trở lại năm mười tắm tràn trề thanh xuân.
“Đi, đi chạy bộ.” Mạnh Triều Huy kéo tay cô đi về phía thang máy.
Khương Mộ Vân cười để mặc anh kéo, ngửa đầu hỏi anh: “Đại hội thể dục thể thao có sự kiện gì không anh?”
Mạnh Triều Huy suy nghĩ một chút, anh không thể nhớ ra, bèn nói: “Năm ngoái tôi chỉ đọc diễn văn ở lễ khai mạc năm ngoái, cũng không tham gia nên không biết có những sự kiện gì.”
Khương Mộ Vân cười nói: “Sao anh làm tổng giám đốc hay vậy, cũng không khuyến khích nhân viên nhiều hơn ở đại hội thể dục thể thao.”
“Hôm nay tôi nhất định sẽ cổ vụ em nhé!” Mạnh Triều Huy nói.
“Đã đến lúc phải chạy bộ rồi.” Khương Mộ Vân nhìn về phía Mạnh Triều Huy – người đang nắm chặt tay cô, đang kéo tay cô chạy.
Mạnh Triều Huy lưu luyến buông tay cô ra: “Chúng ta chạy bộ trước đã.”
Khương Mộ Vân vừa cười vừa chạy ra ngoài: “Để em chạy trước một bước.”
Mạnh Triều Huy cười cất bước đuổi theo cô, chạy song vai với cô.
“Em biết không? Từ trước đến nay tôi luôn có một nguyện vọng.” Mạnh Triều Huy nói.
Khương Mộ Vân nhìn về phía anh: “Nguyện vọng gì?”
“Tôi mong có một ngày nào đó, tôi có thể cùng em chạy bộ trong rừng như buổi sáng hôm nay, không khí trong lành, chim nhỏ hót, hoặc là đi trong một chiều nắng, hoặc là đi ở nơi nào đó, miễn là có em bên cạnh, hai đứa cùng nhau đón gió sóng vai chạy trốn.” Mạnh Triều Huy vừa chạy vừa thở hổn hển.
Khương Mộ Vân cười với anh: “Chỉ có một nguyện vọng như vậy thôi hả, cũng đơn giản quá rồi. Anh còn nguyện vọng nào khác không để em giúp anh thực hiện.”
Mạnh Triều Huy dương môi, lộ ra hàm răng trắng nõn, nụ cười anh cực kỳ chói mắt: “Vậy là quá nhiều rồi, nhưng em nhất định phải giúp tôi đấy, không được đổi ý!”
Khương Mộ Vân bị cái cười của anh làm mù mắt.
Đại hội thể dục thể thao của công nhân viên chức tập đoàn Triều Vân được cử hành ở sân vận động nhà thi đấu thành phố.
Lúc tám giờ năm mươi, Khương Mộ Vân theo Mạnh Triều Huy đến sân điền kinh.
Từ xa Khương Mộ Vân có thể nhìn thấy khoảng nhân viên của tập đoàn được chia thành bốn đội hình vuông, trang phục thể thao của tốp người chia ra làm bốn màu đỏ, vàng, xanh, trắng; đội ngũ xếp hàng chỉnh tề, tinh thần phấn chấn sôi nổi đứng trên sân điền kinh.
Thấy Mạnh Triều Huy đi tới, các nhân viên giương cao cờ nhỏ, nhiệt liệt mà hoan hô.
Đầu tiên Lương Lượng đứng trên bục phát biểu, hắn với tư cách chủ tịch công đoàn của tập đoàn, giơ tay ý bảo mọi người im lặng, cầm bài phát biểu trên tay, bắt đầu đọc bài phát biểu khai mạc chính thức: “Đây là lần thứ hai chúng ta tổ chức đại hội thể dục thể thao ‘Cúp Triều Vân’ cho nhân viên tập đoàn ở đây, chỗ này vạn vật xanh tốt, hơn nữa tiết trời cũng rất đẹp nhìn tràn trề sức sống, đại hội lần này vừa nâng cao được thể lực, vừa làm giàu được văn hóa, còn thúc đẩy sự hài hòa, điều này cũng có ý nghĩa rất quan trọng với công việc… Bây giờ mọi người hãy vỗ tay cổ vũ giám đốc Mạnh lên nói mấy lời.”
Dưới bục phát biểu là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có tiếng thét chói tai của một số nhân viên nữ.
Mạnh Triều Huy đi lên bục phát biểu, hôm nay anh mặc đồ thể thao, thiếu âu phục làm anh thiếu hẳn vẻ tự phụ trầm ổn nghiêm túc thường ngày, thay vào đó là cảm giác thiếu niên trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, cặp mắt đào hoa hơi cong lên, dáng cười quyến rũ, chọc cho vô số tâm hồn thiếu nữ của nhân viên dưới bục nhảy loạn.
“Trong cuộc sống có sự vận động, mà vận động mang lại sức khỏe. Tôi mong mỗi một nhân viên trong công ty chúng ta đều có thể kiên trì vận động, mong cho tinh thần và thân thể của mọi người ngày một khỏe mạnh, chỉ có khỏe mạnh thì hiệu quả làm việc mới cao. Chúc mọi người vui vẻ trong đại hội thể thao, đoàn kết hăm hở tiến bước, giành được thành tích tốt! Cảm ơn mọi người!”
Sau khi Mạnh Triều Huy đọc diễn văn cổ vũ ngắn gọn, đại hội thể dục thể thao “Cúp Triều Vân” mới chính thức khai mạc.
Trong đại hội thể dục thể thao có nội dung cá nhân và đồng đội, trước lúc tổ chức Khương Mộ Vân không biết có đại hội thể dục thể thao nên không báo danh, tối hôm qua Mạnh Triều Huy đã bảo Lương Lượng giúp cô báo danh nội dung cá nhân, bao gồm cả nội dung chạy m của nữ và nhảy cao.
Khương Mộ Vân đang khởi động làm nóng người, nội dung chạy mét sắp được tổ chức, nội dung này không có nhiều người tham gia, chỉ có người báo danh, tính cả Khương Mộ Vân nữa là người, cũng không có vòng đấu loại hay gì, trực tiếp tham gia trận chung kết.
Mạnh Triều Huy và Lương Lượng cùng nhau tới, những nhân viên nữ tham gia đều kích động hẳn lên.
“Giám đốc Mạnh tới rồi kìa, ngài ấy vậy mà lại đến đây nhìn chúng ta thi đấu!”
“Đúng vậy, trước đây giám đốc Mạnh đọc xong diễn văn là sẽ rời đi, vậy mà lần này ngài ấy lại ở lại để xem chúng ta thi đấu!”
Kể từ khi Mạnh Triều Huy đến xem cuộc thi mét, có rất nhiều nhân viên đang xem thi đấu ở các nội dung khác cũng ùa nhau đến nhìn, nhất thời nội dung này náo nhiệt hẳn lên.
“Trợ lý Khương, cố lên!” Mạnh Triều Huy làm động tác “fighting” với Khương Mộ Vân, anh thẳng thắn công khai cổ vũ Khương Mộ Vân ngay trước mặt mọi người.
Khương Mộ Vân cong đôi mắt trăng lưỡi liềm, còn nghiêm trang nói: “Ừm, cảm ơn sự cổ vũ của giám đốc Mạnh.”
“Giám đốc Mạnh vậy còn bọn em thì sao?” Có một nữ nhân viên gan to gọi Mạnh Triều Huy.
Lương Lượng ghé sát vào tai Mạnh Triều Huy: “Bây giờ ngài là tổng giám đốc, không được nặng bên này nhẹ bên kia.”
Mạnh Triều Huy liếc mắt nhìn Khương Mộ Vân, cô cũng đang cười nhìn anh, Mạnh Triều Huy nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng: “Ừm, mọi người cũng cố lên nhé!”
Tất cả nữ nhân viên dự thi thoáng chốc cười tươi như hoa.
_Chú thích:
Được ăn mặn sau quãng thời gian ăn chay, nói thẳng ra là được chịt sau quãng thời gian dài giữ mình đó =))