Em đến thoáng qua, sáng rọi cả đời anh.
Đứng ở cửa phòng họp, nhìn thấy cô gái đang giới thiệu PPT ở bên trong, Lục Tranh cười từ trong lòng. Anh chưa từng nghĩ đến đời này còn có thể gặp cô, lại không ngờ là tình cảnh này, anh nhớ đến… Lục Tranh lắc đầu, lại gật gật đầu.
Ngô Thiên nhìn hành động kì quái của Lục Tranh, trong lòng rất kinh ngạc. Anh ta từng làm trợ lý cho Lục Tranh sáu năm, mà đây là lần đầu tiên anh thấy Lục Tranh tươi cười như thế. Cũng không phải Lục Tranh không thích cười, trái lại, anh nổi tiếng nham hiểm trong giới doanh nghiệp, trên gương mặt tao nhã vĩnh viễn mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng ai cũng không dám đem nụ cười này lý giải vì tính tình anh tốt, dễ khi dễ, ngược lại có chút e ngại với nụ cười của anh.
“Cô ấy là ai?”
Vấn đề của Lục Tranh kéo sự chú ý của Ngô Thiên quay về. Anh ta theo tầm mắt Lục Tranh nhìn về phía cô gái đang giới thiệu đề án: mặt trái xoan tinh tế, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn sạch sẽ, có vài phần tư sắc, nhưng cũng không phải diện mạo khuynh quốc khuynh thành, trong công ty với vẻ ngoài của cô ta, xinh đẹp bằng cô ta không phải ít, anh ta không rõ người luôn thanh tâm quả dục như Lục Tranh sao lại cảm thấy hứng thú với cô.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Ngô Thiên vẫn báo cáo chi tiết, “Cô ấy là Thích Giai, là GS phái tới VP lần này.”
“Thích Giai.” Lục Giai thấp giọng nỉ non, “Thì ra cô ấy là Thích Giai.”
Ngô Thiên biết làm trợ lý không nên lắm chuyện, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, “Lục tổng, ngài quen cô ấy?”
Lục Tranh liếc mắt nhìn Ngô Thiên một cái, tầm mắt rất nhanh lại quay về trên người Thích Giai, thật lâu không nói lời nào. Ngay khi Ngô Thiên nghĩ không có được đáp án, bên tai bỗng nhiên truyền đến một câu nói thật nhẹ, “Suốt đời khó quên.”
Lục Tranh không hề nói bừa, mùa hè kia thật sự khắc sâu trong trí nhớ anh cả đời.
Lục Tranh trước năm tuổi thuận buồm xuôi gió, thân phận là thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh J ngành cơ điện, vừa tốt nghiệp đại học đã có cơ hội lớn, một tiến sĩ là ngôi sao sáng trong ngành cơ học cả nước đặc biệt thu nhận anh làm nghiên cứu sinh thạc sĩ. Trong lúc nghiên cứu, cả hai phát minh của anh đều được cấp bản quyền sáng chế quốc gia, một hạng mục nghiên cứu khoa học đã được đại học T duyệt. Giai đoạn học tiến sĩ, anh lại lấy được cổ phần độc quyền, cùng sư huynh đồng môn Từ Tùng hùn vốn khởi đầu với ZG chủ yếu về chế tạo máy móc ở bến cảng, công ty xây dựng không bao lâu liền đạt quy mô ban đầu, cũng được một nhà đầu tư nước ngoài ưu ái, mạo hiểm bỏ ra vốn.
Khi cùng công ty đầu tư ký hiệp nghị hợp tác, Lục Tranh và Từ Tùng nâng cốc vui vẻ, đang mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp __ thậm chí đứng đầu cả nước về máy móc bến cảng, năm năm nữa, vươn tới thị trường New York.
Nhưng mà, đường đời sao có thể thuận buồm xuôi gió?
Lục Tranh nằm mơ cũng không nghĩ tới Từ Tùng, người cùng mình khởi đầu sự nghiệp lại là người mê đánh bạc, nợ lớn nợ nhỏ bên ngoài, cuối cùng cuốn gói chạy trốn, không chỉ cầm đi số tiền mạo hiểm vừa mới nợ, còn để lại khoản nợ lớn với vài ngân hàng.
Khi quản lý của công ty tìm tới anh, đem một đống báo cáo ra trước mặt anh, lo lắng báo, “Lục tổng, vậy phải làm sao bây giờ? Khoản vốn lưu động của chúng ta không đủ, tiền cuối tháng phải trả lương cho công nhân, còn lợi tức ngân hàng, phí nguyên liệu của nhà máy cũng phải chi…” thì Lục Tranh mới biết được công ty lâm vào khốn cục trước nay chưa từng gặp __ tài chính đứt đoạn, trói buộc bởi nợ bên ngoài.
“Chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu?” Lục Tranh hỏi.
Quản lý tài vụ nhắm mắt tính toán, nhẫn tâm nói, “Một tháng.”
“Anh có đề nghị gì không?” Lục Tranh lại hỏi.
Quản lý tài vụ vô lực lắc đầu, “Không có, trừ phi có thể mau chóng tìm được tiền vốn, nếu không chúng ta chỉ có thể tuyên bố phá sản.”
“Phương diện tài chính trước kia Từ tổng làm như thế nào?”
“Tiền của chúng ta chủ yếu dựa vào ngân hàng cho vay, nhưng hai năm nay công ty chúng ta kinh doanh lợi nhuận xem như tốt, cho nên hàng năm sẽ xuất ra % tài chính chi cho việc kinh doanh, bất quá năm nay Từ tổng lại lấy tài sản cố định làm thế chấp, để vay ngân hàng vài khoản tiền.”
“Tài sản cố định?”
“Đúng vậy, chính là đất kinh doanh ở Bắc Kinh và nhà xưởng ở Sơn Đông của chúng ta, còn có thiết bị nữa.”
Lục Tranh nhìn quản lý tài vụ, không dám tin hỏi, “Anh ta đem toàn bộ tài sản của chúng ta thế chấp nợ?”
“Lúc trước, ngài đã kí tên trên hợp đồng vay tiền.” Quản lý tài vụ nhắc nhở nói.
Lục Tranh sắc mặt tối sầm lại, anh dám khẳng định trước đây Từ Tùng tuyệt đối không nói cho anh biết khoản vay là thế chấp toàn bộ tài sản của ZG, nếu không thuyết phục anh điều gì cũng sẽ không ký tên. Ngàn sai vạn sai đều chỉ do anh quá mức tín nhiệm Từ Tùng, một lòng nhào vào nghiên cứu kỹ thuật, cơ hồ không hỏi đến vấn đề quản lý và tài chính, mới có thể bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Theo luật, Lục Tranh trong một đêm lúc đó đã gánh trên lưng một món nợ lớn. Nhân viên trong công ty đều rời cương vị đến công ty khác, trong đó có các nhân viên nghiên cứu kỹ thuật trung tâm đang làm hạng mục phát triển cũng tìm ông chủ mới nương tựa, chỉ còn lại vài đồng nghiệp lâu năm cùng gây dựng sự nghiệp với Lục Tranh nguyện ý cùng anh đồng tâm hiệp lực.
“Lục Tranh, chúng ta có thị trường, có kỹ thuật, chỉ cần có thể tìm được nguồn vốn thì có thể sống sót, ngàn vạn lần đừng buông tay.”
Nhóm đồng nghiệp cổ vũ làm cho Lục Tranh dấy lên tin tưởng, cũng không ngừng cố gắng giao tiếp vì sự nghiệp mà chạy hết các ngân hàng, tìm đảm bảo, liếm mặt cười làm lành, uống rượu uống đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng tình huống cũng không dễ dàng như anh tưởng tượng, ngân hàng biết tin Từ Tùng xuất cảnh bỏ trốn, không chỉ không muốn cho bọn anh vay tiếp, còn yêu cầu họ trả nợ, đây không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí.
Buồn cười nhất chính là vị hôn thê luôn miệng nói còn yêu anh lúc này đưa ra lời chia tay, “Lục Tranh, chúng ta không thích hợp bên nhau.”
“Không thích hợp?” Anh cười lạnh, nếu nhớ không lầm, lúc trước là cô ấy chủ động tìm anh, hiện tại mới nói đến chuyện thích hợp hay không.
“Em biết hiện tại chia tay với anh là không đúng, nhưng ba mẹ em kiên quyết không đồng ý cho chúng ta quen nhau, mẹ em nói nếu em nhất định kết hôn với anh, liền đoạn tuyệt quan hệ với em.” Bạn gái đường đường chính chính nói, “Lục Tranh, em đã gần , em không thể kéo dài nữa, anh hiểu không?”
“Hiểu được.” Anh cười khẽ. Đạo lý tai vạ đến thì tự chạy, anh đương nhiên hiểu được.
Anh không tốn sức giữ lại, sảng khoái đồng ý chia tay, hơn nữa không phải lúc trước anh tặng lễ vật đính hôn là căn nhà ba phòng ngủ ở kinh đô cùng một trăm vạn tiền mặt sao. Đương nhiên, vị hôn thê cũng không đề cập đến trọng điểm trả lại cho anh.
Khắp nơi đều vấp phải trắc trở, chủ nợ tới cửa ép trả nợ, trong thời gian hơn nửa tháng kia, Lục Tranh cơ hồ đều trợn tròn mắt hàng đêm đến sáng, anh nghĩ tới tự sát, cảm thấy nếu chết đi rồi, không cần trả nợ, không cần gánh trên lưng kỳ vọng của nhân viên… Nhưng anh không dám, cũng biết chính mình không thể ích kỷ như thế.
May mắn thay, ngay tại lúc anh cùng đường bí lối, một nhà tài trợ đã vươn tay ra với anh, giúp đỡ liên hệ với mấy nhà đầu tư ngân hàng bên ngoài, sau khi đối phương xem qua kỹ thuật độc quyền của anh tỏ vẻ, “Chỉ cần các người có thể được quốc gia chứng nhận độc quyền, chúng ta có thể cho các người vay tín dụng.”
Nửa tháng, cách thời gian ngân hàng giải quyết chỉ có nửa tháng. Lục Tranh phải trong nửa tháng này lấy được chứng nhận độc quyền để đổi lấy tài chính, bổ sung vào chỗ hở. Nhưng mà, đối với việc xin độc quyền như mọi người đã biết, đánh giá hạng mục độc quyền, được duyệt, lấy được phê chuẩn, không phải mấy tháng sao có thể lấy được.
Nếu muốn đi đường tắt, chỉ có một con đường, đó là dựa vào quan hệ, lấy được phê chuẩn đặc biệt.
Trải qua nhiều người giật dây bắc cầu, bọn họ dù sao cũng gặp được lãnh đạo quan trọng, bất quá nếu ai cảm thấy tặng quà, ăn vài bữa cơm có thể khắc phục khó khăn mà thành công, như vậy người đó đã quá xem thường quy tắc quan trường Trung Quốc.
“Trương cục trưởng, ngài xem có thể để công ty chúng tôi nhận được phê chuẩn đặc biệt được không?” Trên bàn cơm, Lục Tranh cẩn thận hỏi.
Người được xưng là Trương cục trưởng cười khoát tay áo, “Tiểu Lục, ăn cơm không nói chuyện công!”
“Trương cục trưởng, chúng tôi thật sự rất cấp bách, thật không giấu giếm gì, ZG phải dựa vào việc độc quyền này để cứu mạng đó.” Lục Tranh đưa tay đem món quà đã mua lặng lẽ đẩy về phía ông ta, nghiêm túc cầu xin, “Ngài xem có tiện hay không?”
“Ai nha, tất cả mọi người đều cấp bách, ai cũng nói cứu mạng nhưng làm việc phải theo quy tắc thôi!” Trương cục trưởng không lấy món quà kia, nhưng hướng đến bí thư bên cạnh ra hiệu, người phía sau lập tức ngầm hiểu cầm lấy đồ trên bàn.
“Lục tổng, chuyện công việc tối nay nói sau, uống rượu trước, uống rượu.” Bí thư lần lượt hướng ly rượu về phía Trương cục trưởng và Lục Tranh, khi đã ngồi xuống, món quà trên bàn đã không thấy bóng dáng.
Tiền phải nhận, việc không nhất định phải bàn, đây là thái độ của người làm quan phục vụ nhân dân. Lục Tranh cười khổ oán thầm, ngửa đầu cụng ly uống cạn rượu.
Rượu chừng cơm no, bí thư thừa dịp Trương cục trưởng “đi giải quyết” không cản trở nữa, có tình cảm gọi tên Lục Tranh, “Lục tổng, chuyện của ngài Trương cục trưởng đã có chút cân nhắc, tôi thấy nếu không thì cơm nước xong ngài lại an bài một chút, thổi chút gió cho ông ấy nữa, van cầu, nói không chừng chuyện này sẽ thành.”
Lục Tranh vội vàng đón lấy, cười làm lành hỏi, “Bí thư Trần, ngài thấy an bài làm sao cho thích hợp?”
“Việt Giới đi.” Trần bí thư thoải mái trả lời.
Lục Tranh rất ít xã giao, cũng không biết Việt Giới là nơi nào, còn lập tức phân phó quản lý thị trường của công ty đi đặt chỗ. Rất nhanh, vị quản lý thị trường liền gọi điện tới, báo cho biết số phòng, ấp a ấp úng nói, “Lục tổng, nơi này chi phí rất cao, ngài mang nhiều tiền chút.”
Mãi đến khi nhìn thấy bảng giá chi phí ở Việt Giới, Lục Tranh mới biết được rất cao theo lời cấp dưới là như thế nào, nơi này quả thực chính là nơi đốt tiền không thấy khói.
Bí thư Trần ngồi xuống liền phân phó nói, “Kêu mấy tiểu thư bồi rượu đến đây, ngoài ra mang thêm hai bình rượu, đồ nguội, trái cây cũng mang ra đi.”