“Thích tiểu thư có biết đan áo len không?” Đan áo len? câu hỏi này thật là kỳ lạ nha! Thích Giai ngẩng đầu, cười yếu ớt: “Tôi vụng về, loại việc này cần phải có sự khéo tay mới làm được”.
“Tôi cũng nghĩ vậy”. Lạc Húc nói xong xoay người rời đi.
Cảm giác không đúng sao? Sao cô lại có cảm giác biểu tình của Lạc Húc như là buông được tảng đá lớn trong lòng, đặc biệt an tâm nhỉ? Thích Giai lắc đầu quyết định không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Trở lại công ty, Tô Hà lập tức gọi cô vào văn phòng, đưa hạng mục IPO cho cô và nói: “Ở Thượng Hải, em đưa người qua đó đi”.
“Cảm ơn chị Tô”. Cô biết Tô Hà cũng là bận tâm lo lắng tới mối quan hệ không được tự nhiên giữa cô và Lâm Tiêu Mặc, nên mới cố ý cử cô đến chi nhánh.
“Vốn định giúp các em đốt cháy lại ngọn lửa tình, ai ngờ được lại làm dấy lên cơn tức giận. Giọng nói Tô Hà có chút bực mình: “Năm đó em đã làm cái gì mà để anh ta lại hận em như vậy?”
Thích Giai cười chua xót, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Em đá anh ấy!”
“À!” Tô Hà bất ngờ mở to mắt: “Em đá anh ta? Sao chị lại cảm thấy em đối với anh ta vẫn còn tình cảm lưu luyến nhỉ?”
“Khi nào thì đi vậy?” Cô lảng tránh, nói sang chuyện khác.
Tô Hà biết cô không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng không miễn cưỡng, chỉ than thở mà nói: “Đi luôn”.
“Để em bàn giao lại các công việc trong tay một chút rồi ngày mai đi luôn”.
“Ừm, đi đi”.
Thích Giai đứng dậy, vừa đi đến cửa Tô Hà gọi lại: “Đã là quá khứ thì cũng nên để nó trôi về quá khứ đi”.
Cô hiểu được ý sâu xa đó, cười nói: “Cảm ơn chị”.
Ngày hôm sau Thích Giai mang theo Trần Hân cùng với mấy cấp dưới bay thẳng đến Thượng Hải làm công tác khảo sát ban đầu. Bình thường đây là nơi AN hoạt động, cho nên sau khi cùng với đối phương đàm phán tốt phương án, Thích Giai căn bản cũng không có việc gì để làm. Nhưng từ chỗ Amy cô biết được, Tô Hà cùng với MH đang đứng ở trạng thái vô cùng lo lắng, tỉ lệ đầu tư cũng như số cổ phần của hai bên đang là vấn đề giằng co không dứt. Nếu bây giờ cô trở về thì chắc chắn rằng sẽ phải chạm mặt với Lâm Tiêu Mặc. Thôi cứ như vậy đi, vẫn là làm theo yêu cầu của anh, chớ có trêu chọc đến anh là tốt nhất. Hoàn thành tốt báo cáo điều tra giai đoạn đầu, Thích Giai thấy mọi người rất vất vả liền đề nghị trước khi trở về Bắc Kinh thì sẽ ở lại Thượng Hải chơi hai ngày. Đều là những người trẻ tuổi mới tốt nghiệp được một hai năm, nghe được có thể đi chơi liền vui vẻ không thôi, nhiệt tình thảo luận xem nên đi nơi nào.
“Đi Chu Trang đi”.
“Chu Trang không thích, nghe nói đi vào bên trong tất cả đều bán giò heo, trên sông toàn là váng mỡ, đi Ô Trấn là tốt nhất”. Cô xem trong quảng cáo của Lưu Nhược Anh cũng nói là, sơn thủy hữu tình.
“Tôi cảm thấy đến thị trấn cổ này cũng không tốt, không bằng đi Hàng Châu đi. Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng (Giang Tô và Tô Châu), tôi cũng chưa được tới đó, hiện nay có đường sắt cao tốc cũng thuận tiện để đi...”
“Hàng Châu có cái gì...”
“Phải, đi Hàng Châu đi”. Đang im lặng, Thích Giai đột nhiên cho ý kiến, cắt đứt cuộc tranh cãi của cấp dưới một cách hiệu quả.
Trần Hân hỏi cô: “Chị Giai, chị đi rồi sao?”
Cô mỉm cười gật đầu, đi rồi, nơi đó là quê hương của anh.
Đại khái là khi Lâm Tiêu Mặc muốn cho cô một bất ngờ nên đã đặc biệt tới nhà cô mừng sinh nhật của cô, khi trở về bọn họ đi qua Hàng Châu. Vốn là muốn đem cô đi gặp mặt cha mẹ anh, nhưng cô sống chết không chịu đi mà trách mắng nói: “Chưa chuẩn bị chu đáo, cứ như vậy mà đi gặp mặt cha mẹ thì coi sao được?”
Anh tức giận, mất hứng mà nói: “Anh sớm đã muốn như vậy gặp cha mẹ rồi, chỉ có em là không nghĩ thế”.
Đó là lần đầu tiên họ cãi nhau, ngay tại Tây Hồ này. Cũng giống như tất cả các đôi tình nhân khác, lôi kéo nhau, ai cũng không để ý tới ai, nhìn mặt nước hồ xanh dập dờn bồng bềnh, cô chỉ cảm thấy ủy khuất, giận dỗi xoay người bước đi, đi được một đoạn đường thật dài thì bỗng nhiên bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
“Bảo bối, đừng náo loạn nữa, anh sai rồi, đừng nóng giận nữa được không?” Anh dỗ cô, không biết làm sao rồi thở dài: “Em cũng thật hư, không thèm quay đầu lại, không sợ anh sẽ bỏ lại em sao?”
Cô dương dương tự đắc: “Hừ, em cũng có kêu anh đuổi theo đâu, là tự anh muốn đuổi theo em chứ”.
Anh nghẹn lời, nhíu mày, điểm điểm vào cái mũi của cô, tràn đầy sủng nịnh nói: “Em biết chắc chắn anh yêu em, hừ, cẩn thận có ngày nào đó anh bỏ lại em, cho em nếm thử tư vị chờ người quay đầu lại”.
“Chị Giai, chúng ta đi Linh Ẩn tự đi.” Trần Hân nói làm Thích Giai bừng tỉnh hồi ức.
“Được.” Cô gật đầu.
Tuy rằng không ở ngày nghỉ, nhưng chỗ này là chùa cổ ngàn năm nên hương khói vẫn rất nhiều, trong Đại Hùng bảo điện chật ních du khách dâng hương cùng khách hành hương, nhìn họ thành tâm lễ bái, trong đầu Thích Giai chợt hiện lên hình ảnh một người thanh niên trẻ tuổi, anh cũng giống như vậy, lôi kéo tay cô quỳ xuống, thành kính bái lạy.
Cô cũng không có tín ngưỡng phật giáo, nhìn anh nghiêm cẩn như thế, không nhịn được tò mò hỏi: “Vừa rồi anh cầu nguyện cái gì đó?”
Anh cười mà không nói, nâng bàn tay của cô lên, viết một chữ ở trong lòng bàn tay của cô. Cuối cùng khi một chữ đó viết xong thì khóe mắt của cô liền không nhịn được ẩm ướt, cô vội vàng quay đầu, giả vờ như không có việc gì rụt tay lại, mỉm cười đem chữ “Em” nắm chặt ở trong tay.
Đắm chìm trong ký ức nặng nề, hai mắt Thích Giai đẫm lệ, nhìn bàn tay trống trơn, trong lòng nổi lên từng đợt đau xót.
Cuối cùng Phật tổ cũng không để cho bọn họ được toại nguyện.
Lúc ra đến cửa chùa đã là gần đến hoàng hôn, Trần Hân đề nghị đi dạo ở đường Nam Sơn, cô lên tiếng từ chối: “Mọi người đi đi, nhớ lấy hóa đơn về cho tôi.”
“Vậy thì cám ơn chị!” Trần Hân cười hì hì kéo đồng nghiệp chui vào xe taxi.
Khách sạn bọn cô ở ngay cạnh Tây Hồ, Thích Giai cũng không đón xe, mà chậm rãi thong thả bước đi dọc theo bên hồ, khi đi đến quảng trường Kim Nghiễm cô nhìn thấy ở trong đình hóng mát có một đám người, bên trong còn mơ hồ truyền ra tiếng ca kịch còn có cả vài tiếng hoan hô ủng hộ.
Chịu ảnh hưởng của ông nội nên cô cũng coi như là nửa người mê kịch, thấy có người hát hí khúc, cũng lững thững đi về phía trong đình hóng mát. Xướng khúc cũng đều là những người lớn tuổi, mặc dù là gánh hát rong, nhưng cũng chuẩn bị đầy đủ thiết bị âm thanh, thoạt nhìn rất có quy mô, lúc này có một người phụ nữ trung niên diễn một tiết mục ngắn, bà ta xướng khúc Khổng Tước Đông Nam, giọng hát ấm áp, đúng nhịp vừa nghe liền biết chính là một người lớn tuổi mê kịch. Một khúc hát vừa kết thúc, Thích Giai cùng mọi người liền vỗ tay.
Người phụ nữ kia cúi đầu chắp tay thi lễ, cầm Microphone mỉm cười nói: “Hôm nay, đến đây còn có một nghệ nhân, chúng ta mời bà đi lên xướng một đoạn được không?”
Tất cả mọi người đều đồng ý.
“Trần sư phụ, xin mời ngài xướng một đoạn đi.” Người phụ nữ quay về phía khán giả, làm một cái tư thế xin mời.
Từ cử chỉ của người phụ nữ đó, Thích Gai mới phát hiện chỗ ngồi phía trên có một bà cụ tóc bạc phơ, rồi thấy bà đứng lên, nhận lấy Microphone, xướng một đoạn trong ngũ nữ mừng thọ.
Một khúc chấm dứt, mọi người la hét đề nghị xướng thêm một khúc nữa, bà cụ lại hát thêm một đoạn văn tú gì đó. Hát xong bà liền đưa micro cho người phụ nữ kia, rồi chỉ chỉ tay về phía khán giả nói: “Tôi không thể tiếp tục hát được nữa, cháu của tôi đến đón tôi rồi.”
Thích Giai nhìn theo hướng tay của bà cụ chỉ về phía khán giả, lại một lần nữa hóa đá. Lâm Tiêu Mặc? Tại sao anh lại ở chỗ này?
Trốn! Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô. Cô vội vàng xoay người, rời khỏi đám đông, trong lòng rất hoảng loạn, cuối cùng không cẩn thận giẫm phải chân một người con gái.
“Trời ơi, cô chen lấn làm cái gì vậy hả?” Người con gái đó thét một tiếng chói tai, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Thực xin lỗi!” Cô vội vàng xin lỗi, rồi cuống cuồng chui ra ngoài, nhưng trong một khắc cô trốn tránh khỏi hiện trường kia, cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiêu Mặc, trong lòng chợt lóe lên một tia kinh ngạc sau đó là từng cơn sóng trỗi dậy.
Cô dám khẳng định anh nhìn thấy cô, chỉ là anh lựa chọn coi như không thấy. Vuốt hai má đang nóng bừng, Thích Giai ngầm chế giễu bản thân mình tự cho là đúng. Người ta đã sớm coi cô như không khí, cô vội vàng trốn tránh làm cái gì nhỉ?
Trở lại khách sạn, cô mở TV ra ngồi xem một lát rồi mới tiến vào trong bồn tắm. Cô đổ một chút tinh dầu hoa cỏ mà Trần Hân đưa cho cô vào trong bồn tắm, mùi hương thơm mát làm cho cô thả lõng những dây thần kinh đang bị buộc chặt, nhiệt độ trong phòng tắm cũng làm cho cô dần dần nhắm mắt lại. Lúc cô đang buồn ngủ thì tiếng chuông cửa vang lên, cô hoàn toàn không muốn để ý tới, nhưng tiếng chuông càng lúc càng dồn dập.
Haizz, cô bé Trần Hân thật sự là quá mức nhiệt tình, cô nói cô không đói bụng, làm sao lại vẫn còn mang bữa ăn khuya đến cho cô chứ?
Thích Giai từ trong bồn tắm lớn đứng lên, lau khô toàn bộ cơ thể rồi mặc chiếc áo choàng tắm vào đi ra mở cửa.
“Chị thực….” Cô vừa mở cửa ra, khi nhìn thấy rõ ràng người đứng ở cửa thì những lời nói trong miệng liền dừng lại.
Trong nháy mắt Thích Giai liền hoảng hốt, bàn tay nắm cánh cửa hơi chút run run, thật lâu sau mới chua chát mở miệng: “Anh……Đến đây làm gì?”
Lâm Tiêu Mặc nhìn cô chằm chăm, khuôn mặt u ám nặng nề: “Em không có đầu óc sao, hỏi cũng chưa hỏi liền tùy tiện mở cửa?”
Bị anh nhắc nhở, Thích Giai cũng phát hiện quả thực là cô có chút thiếu cảnh giác, nhưng mà hơn nửa đêm rồi anh còn đến nơi này, chỉ vì muốn dạy dỗ cô một bài học về an toàn sao?
Thích Giai nắm thật chặt cổ áo choàng tắm, không kiên nhẫn hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Làm sao vậy, không hy vọng trông thấy anh?” Lâm Tiêu Mặc dựa người vào khung cửa, nghiêng người liếc nhìn cô.
Thích Giai bị nghẹn nói không lên lời, chỉ có thể nắm lấy cánh cửa. Cửa của khách sạn có thiết bị cảnh báo an ninh, nếu cứ mở ra liên tục như vậy, một lúc sau liền sẽ phát ra tiếng cảnh báo ‘tích tích’, cô sợ sẽ khiến cho người ngoài vây lại xem, liền ngượng ngập buông cánh cửa ra, bất mãn nói một câu: “Muốn vào thì vào đi, còn nếu không xin mời đi cho.”
Lâm Tiêu Mặc gắt gao nhìn cô, khinh khỉnh hỏi: “Em có biết mời một người đàn ông đi vào như thế là có ý nghĩa gì không?”
Lần này Thích Giai thực sự là phát hỏa, cô vung tay muốn đóng cửa, lại bị anh một tay đẩy cửa ra, thừa dịp nghiêng người lách vào bên trong.
“Đi ra ngoài!” Thích Giai phẫn nỗ chỉ vào cánh cửa quát.
Đáp lại lời cô là ‘oành’ một tiếng vang thật lớn, cánh cửa trực tiếp bị đá đóng vào.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thích Giai cắn răng, lộ ra cơn giận dữ rõ ràng.
“Không phải em mời anh đi vào sao?” Lâm Tiêu Mặc bĩu môi, giọng mỉa mai cười: “Ồ, làm sao anh quên mất, trí nhớ em không tốt, những lời đã nói qua làm sao nhớ rõ…..”
“Đủ rồi!” Thích Giai thét lên: “Lâm Tiêu Mặc, rốt cuộc anh muốn như thế nào hả?”
Trịnh trọng cảnh báo cô rằng không cho phép cô gặp gỡ là anh, ở trên bàn rượu cố ý làm cô khó xử là anh, hiện tại dây dưa không dứt cũng là anh.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thích Giai vô lực nói, trong giọng nói không giấu được chút bi thương chán nản. “Chúng ta đã chia tay, nếu hiện tại anh đã có bạn gái, tôi cũng có cuộc sống của tôi, vì sao còn muốn giữ lại những quá khứ đã qua?”
“Em có bạn trai?” Lâm Tiêu Mặc nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt bốc cháy một ngọn lửa.
Thích Giai đem tầm mắt quay về hướng khác, không nhìn đến anh.
Lâm Tiêu Mặc cho rằng là cô ngầm thừa nhận, con ngươi trở nên thâm trầm hơn: “Là người đàn ông họ Giang kia sao?”
“Không liên quan gì đến anh.” Thích Giai lười giải thích, thầm nghĩ mau chóng đuổi anh đi.
“Không phải lúc trước em nói chỉ là bạn bè thôi sao?” Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô, khinh thường hừ lạnh: “Như thế nào, bạn bè liền trở thành người yêu rồi?”
“Anh thôi đi!” Lửa giận mãnh liệt dâng lên, làm cho cô cũng mở miệng không đắn đo: “Đúng, tôi đã sớm thích anh ấy, vậy thì sao, anh có tư cách gì đến chất vấn tôi, anh là gì của tôi, chúng ta……”
Anh biết những lời nói không đầy đủ kia của cô là lời nói thật, nhưng vẫn làm cho anh vô cùng đau đớn. Lâm Tiêu Mặc nắm chặt bàn tay rồi mạnh mẽ đem cô kéo vào trong ngực, dùng sức ngăn chặn cái miệng đang tùy ý nói xằng bậy của cô.
“Anh….” Lời mắng cùng kinh hô chưa kịp thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng thì đã bị một làn môi mỏng cực nóng của anh áp lên, cái lưỡi nóng bỏng tiến vào trong miệng cô, càn rỡ thưởng thức vị non mềm, nhấn chìm hoàn toàn lời nói của cô .
Nụ hôn này cực nóng và cuồng bạo, lực đạo thật lớn như muốn đem cô nuốt lấy toàn bộ. Thích Giai muốn giãy dụa, bàn tay nhỏ của cô ở lưng và đầu vai anh vừa cào lại vừa đấm, nhưng thủy chung vẫn không ngăn cản được anh.
Mãi cho đến khi cô thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí thì anh mới lưu luyến không rời buông cô ra, ngón cái nhẹ nhàng vỗ về làn môi sưng đỏ của cô, khinh miệt trào phúng: “Muốn tiếp tục sao, anh không ngại giúp em nhớ lại một lần?”