Từ lúc Gia Luật Cần bị ám sát đến nay đã năm ngày trôi qua.
Vì sự xuất hiện của Gia Luật Cần ở phủ Tích Tân quá đột ngột, ngay đêm ông ta đến lại xảy ra ám sát, nên Đường Thận không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu chân tướng. Nhưng sau một vài ngày trôi qua, cậu đã ngẫm ra được dần dần: “Phủ Tích Tân là đại bản doanh của quan miền Nam. Là Nhị hoàng tử nước Liêu, không phải ngẫu nhiên mà Gia Luật Xá Ca lặn lội đến tận đây. Như vậy, bọn họ không phải là người điều khiển thích khách, bằng không Gia Luật Cần đã không cần tự đâm mình, cứ sai thích khách làm mình bị thương là được. Tuy thích khách là thật, nhưng mật thư thì chưa hẳn. Chuyện Gia Luật Cần vô duyên vô cớ bị ám sát cũng chưa chắc đã là thật. Toàn bộ chuyện này, e đều do Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần sắp đặt hết!”
Đây đích thị là tình huống trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Nhờ Lư Thâm nhìn thấy Gia Luật Cần tự đâm dao vào người mà Đường Thận vén màn được một nửa bí mật.
Đường Thận nói tiếp: “Gia Luật Xá Ca cố tình tới phủ Tích Tân mới dàn dựng chuyện này là bởi giới cầm quyền ở Tích Tân phần lớn đã ngả về phe hắn. Trong triều đình nước Liêu, vua Liêu lâu nay không màng chính sự, quan miền Bắc ủng hộ Tam hoàng tử Gia Luật Hàm, quan miền Nam ủng hộ Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca. Gia Luật Xá Ca muốn tương kế tựu kế, khiến phe đối địch gậy ông đập lưng ông. Chỉ cần bắt được thích khách, bọn họ có thể gây khó dễ cho Gia Luật Hàm bất cứ lúc nào. Thậm chí rất có thể bức mật thư cũng là giả. Để đối phó với Gia Luật Hàm, Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần dày công toan tính thật đấy.”
Đường Thận phân tích rành rọt, không có chỗ nào bất hợp lí cả, và thật ra cũng khớp với suy đoán của Vương Trăn.
Khắp nước Liêu, người muốn diệt trừ Gia Luật Xá Ca nhất đích thị là Gia Luật Hàm. Ngược lại, Gia Luật Xá Ca cũng là người nóng lòng diệt trừ Gia Luật Hàm nhất.
Song có điều Đường Thận chưa tính đến, bởi dù sao cậu cũng mới sang Liêu, chưa nắm bắt được hết thông tin về nội bộ nước này. Vương Trăn bèn bổ sung: “Nếu chỉ để xử lí Gia Luật Hàm thì không cần tốn công tốn sức đến vậy.”
Đường Thận thắc mắc: “Ý của sư huynh là…?”
Vương Trăn nói: “Phần đông các quan miền Nam ngả về phe Gia Luật Xá Ca, nhưng cũng chỉ là đa số thôi chứ không phải toàn bộ. Gia Luật Hàm thì khác, sau lưng Gia Luật Hàm đã sừng sững Vương tử Thái sư nước Liêu – Gia Luật Định.” Dường như nhớ lại điều chi, Vương Trăn cảm thán: “Gia Luật Định. Người này chẳng khác nào định hải thần châm! Nếu không vì ông ta, hai mươi mốt năm trước, đại chiến Tống Liêu chưa chắc đã kéo dài suốt mười năm ròng không dứt.”
Đường Thận hiểu ngay: “Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần hợp mưu cài bẫy Gia Luật Hàm, nhưng thực chất là để đối phó với Vương tử Thái sư Gia Luật Định.”
Vương Trăn cười bảo: “Tiểu sư đệ cũng biết nếu chọn bừa lấy một người trong số bốn hoàng tử, kể cả không tính Gia Luật Xá Ca – người có học thức và phẩm chất xuất chúng nhất, thì hai người còn lại cũng hơn xa Gia Luật Hàm hữu dũng vô mưu. Thế nhưng Gia Luật Định cứ khăng khăng ủng hộ Gia Luật Hàm là cớ làm sao?”
Đường Thận sửng sốt, cậu suy nghĩ giây lát, đáp: “Gia Luật Định xuất thân quý tộc, thế nên ông ta sẽ thiên vị Gia Luật Hàm là người cùng thuộc dòng dõi cao quý.”
“Đó là một nguyên nhân.”
“Còn nguyên nhân khác ư?”
Vương Trăn nhếch môi, mỉm cười: “Kiểm soát một kẻ ngu dốt bao giờ chẳng dễ hơn kiểm soát một kẻ khôn ngoan!”
Đường Thận bừng tỉnh.
Ty Ngân Dẫn đã thành lập được hai năm nên Vương Trăn hiểu biết nhiều về nước Liêu hơn Đường Thận. Nước Liêu thua Đại Tống ở chỗ, vua Liêu thuở trẻ chinh chiến quá nhiều nên về già sinh bệnh tật. Quyền lực trong triều đình bị thâu tóm bởi Gia Luật Định, mà các quan thì cũng chia bè kết phái giống như Đại Tống. Về phần mình, vua Tống Triệu Phụ có sở trường dùng thuật đế vương, thế nên dù Triệu Phụ già hơn vua Liêu rất nhiều nhưng trong triều đình không có đại thần nào dám cả gan ủng hộ hoàng tử.
Không tính nhóm Hoàng đảng như Vương Trăn, Tô Ôn Duẫn, ngay cả các quyền thần ngoài Hoàng đảng cũng không tỏ rõ thái độ với việc lập trữ.
Bởi vì một mình Triệu Phụ đủ sức đánh bạt cả nghìn, cả vạn hoàng tử không ra hồn!
Nếu các đại thần được lựa chọn, giả sử bây giờ Đường Thận hỏi thẳng Vương Trăn xem chàng mong Triệu Phụ băng hà sớm cho hoàng tử nối ngôi, hay mong Triệu Phụ hoàn thành được tâm nguyện “Tu tiên thành đạo”, thọ dài thêm trăm năm nữa, Vương Trăn nhất định sẽ quả quyết đáp rằng: “Chúng hoàng tử chẳng bằng một góc của bệ hạ.”
Thậm chí nếu được hỏi, Đường Thận cũng sẽ nhận xét: “Triệu Phụ sống thêm ngày nào thì hòa bình Tống – Liêu kéo dài thêm ngày ấy.”
Đêm xuống, Vương Trăn trông Đường Thận đến khi cậu khỏe hơn và hạ sốt, rồi lại phải về lo việc ở ty Ngân Dẫn.
Đường Thận hỏi: “Trễ thế này rồi, sao sư huynh không ngủ lại đại doanh U Châu luôn?”
Vương Trăn: “Tiểu sư đệ biết Dư Triều Sinh đến U Châu làm gì không?”
Vừa tỉnh dậy thì nhận được thánh chỉ, đương nhiên Đường Thận đã biết: “Thánh thượng phái Dư đại nhân đến tiếp quản việc đôn đốc kiểm tra ty Ngân Dẫn của đệ.”
Vương Trăn hỏi luôn: “Thế đệ đã đôn đốc kiểm tra chưa?”
Đường Thận: “…”
Vương Trăn: “Nếu tối nay ta không về ty Ngân Dẫn giải quyết đống việc chất chồng mấy hôm nay của đệ, thì ngày mai ai sẽ lấp liếm hộ đệ trước Dư đại nhân?” Vương đại nhân thở dài, than: “Không ngờ cũng có ngày Vương Tử Phong này phải vì tình riêng mà trái luật, vì người mà phạm pháp.”
Vương Trăn nói thống thiết đến nỗi Đường Thận quên béng luôn rằng: Bộ xưa nay huynh chưa vì tình riêng trái luật, dối trên gạt dưới bao giờ hả Vương Tử Phong?
Nói ra đến Lý Cảnh Đức cũng chả thèm tin!
Còn giờ phút này Đường Thận đang cảm động rớt nước mắt, ước ao được hát bài “Trên đời này chỉ có sư huynh là tốt nhất”, nhưng nghĩ bài đó vốn là để hát cho mẹ, cậu lại liên tưởng đến câu “con đi ngàn dặm mẹ âu lo” của Vương Trăn. Đường Thận méo mặt, buồn bã nói: “Sư huynh tử tế với đệ quá, đệ cảm động lắm…mỗi tội, đệ hơi ngại.”
Vương Trăn: “Đệ ngại cái gì?”
Đường Thận không trả lời, chỉ nói: “Để đệ hát cho sư huynh nghe bài này.”
Vương Trăn tò mò nhìn cậu, không hiểu sao bỗng dưng Đường Thận lại hát cho mình nghe.
Thế là Đường Thận cất giọng ca liền: “Trên đời chỉ có sư huynh là tốt nhất, không có sư huynh, đứa trẻ thơ có khác nào ngọn cỏ!”
Vốn nhạy bén hơn người, Vương Trăn chỉ im lặng một thoáng rồi nghi ngờ ngay: “Sao ta cứ có cảm giác bài này vốn không được hát như thế.”
Đường Thận nói: “Tối rồi, ngoài thành có sói hoang đi kiếm mồi đấy. Sư huynh về thành mau lên, muộn nữa thì không về được đâu.”
Vương Trăn bỗng bật cười: “Đệ đúng là…” Chàng ngắt câu ở đó, tựa như muốn nói thêm điều gì mà lại thôi.
Vương Trăn lên xe ngựa, rời đại doanh về thành U Châu.
Đường Thận thấy chàng đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc chỉ còn một mình, cậu chợt nhớ: “Trước khi đi Vương Tử Phong định nói gì thế nhỉ?” Không hiểu sao, một câu nọ bỗng bật lên trong trí óc cậu, Đường Thận thốt lên: “Ỷ chiều sinh kiêu?!”
Nửa năm trước, Vương Trăn đã từng nói thế với Đường Thận, hôm nay bỗng dưng cậu lại nhớ đến. Đường Thận trầm ngâm hồi lâu, thì thầm: “Rốt cuộc từ bao giờ, mình và Vương Tử Phong đã thành như vậy?” Sự dè chừng và cẩn trọng khi mới gặp đã biến mất, thay vào đó, cậu luôn dành trọn niềm tin cho chàng.
Đường Thận một mình lặng lẽ hồi tưởng lại từng chút, từng chút khoảng thời gian bốn năm ở bên Vương Trăn. Cậu còn chưa phát hiện ra manh mối, binh sĩ gác ngoài trướng đã vào thông báo rằng có người đến gặp cậu.
Đường Thận ngạc nhiên nói: “Cho vào đi.”
Không lâu sau, một người đàn ông dáng người mảnh dẻ mặc chiếc áo choàng có mũ màu đen bước vào quân trướng. Người này cao trên năm xích, chiếc áo choàng màu đen che kín toàn thân anh ta, khuôn mặt khuất sau vành mũ, chỉ để lộ chiếc cằm thon trắng trẻo. Chờ đến khi trong lều chỉ còn lại mình và Đường Thận, Tô Ôn Duẫn mới cởi mũ ra. Đôi mắt hoa đào diễm lệ rà từ đầu đến chân Đường Thận xong, anh ta nhếch mép: “Nghe nói Đường đại nhân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, được Vương đại nhân chăm sóc tỉ mẩn suốt cả ngày. Ta cứ ngỡ Đường đại nhân kiểu gì cũng đi đời nhà ma, bèn đến đây gặp ngươi lần cuối. Giờ xem ra không vấn đề gì rồi nhỉ?”
Đường Thận: “…”
Đúng là mồm chó khó mọc ngà voi!
Đường Thận không thèm hơn thua với chó, cậu nói chẳng mấy mặn mà: “Hạ quan bái kiến Tô đại nhân. Đội ơn Tô đại nhân đã gửi mật thư, bằng không ta về muộn một ngày thôi thì hỏng cả đại sự.”
Nhắc đến việc chính, Tô Ôn Duẫn không nói năng càn rỡ nữa: “Tối nay ta sẽ đi Tích Tân ngay, giục ngựa chạy gấp thì chỉ hai ngày là đến.”
Đường Thận: “Lư Thâm có nhắn là đã bắt được thích khách không?”
“Vẫn chưa thấy nhắn.” Tô Ôn Duẫn ngừng một chút, nghiêm túc nói: “Trước khi ngươi đi có kịp sắp xếp gì không?”
Xưa nay hai người vẫn đứng ở hai đầu chiến tuyến, mỗi người một đảng phái, thường xuyên đối chọi gay gắt, nhưng giờ thì cả Tô Ôn Duẫn lẫn Đường Thận đều gạt mâu thuẫn qua một bên để bàn bạc cùng nhau. Đường Thận nói: “Ta có sắp xếp một chút, trước tiên Tô đại nhân hãy nghe ta nói…”
Tô Ôn Duẫn ở trong lều Đường Thận chừng nửa canh giờ.
Đến giờ Sửu, lúc đêm khuya, anh ta mới khoác áo choàng lên, chuẩn bị xuất phát đến phủ Tích Tân. Lúc gần đi, Tô Ôn Duẫn bỗng dừng bước, quay lại bảo: “Chuyện ở phủ Tích Tân lộn xộn thật, ta đành phải đi thu dọn thôi. Đường đại nhân cứ an tâm tĩnh dưỡng nhé, khỏi cần nhúng tay.”
Đường Thận nghĩ thầm: Đây thèm mà rớ vào, ta sẽ chờ ngươi thâm nhập trại địch, giải quyết hết Gia Luật Xá Ca với Gia Luật Cần một thể hộ ta luôn.
Ngoài mặt, Đường Thận nói: “Cảm phiền Tô đại nhân.”
Tô Ôn Duẫn trông điệu bộ kính cẩn của Đường Thận thì phì cười, quay gót ra ngoài.
Tiễn ôn thần xong, Đường Thận tắt đèn đi ngủ. Cậu nào biết, Tô Ôn Duẫn vừa mới ra khỏi lều chưa được bao xa đã bị người ta chụp bao tải lên đầu. Tô đại nhân hoảng loạn, hô hoán ầm ĩ, nhưng chẳng ai buồn để ý đến anh ta hết. Kẻ chụp bao tải không nói không rằng, thoi cho anh ta một quả.
Ăn quả đấm đau điếng, Tô Ôn Duẫn tỉnh ra ngay. Anh ta giận tái mặt, rít lên từ trong bao tải: “Lý Cảnh Đức! Dừng lại ngay!”
Lý tướng quân bèn thôi không đấm nữa.
Đường Thận không biết rằng trong lúc cậu đi Liêu, vì nhiệm vụ vỏ bọc là thị sát đại doanh U Châu nên Tô Ôn Duẫn thường xuyên đến doanh trại kiếm chuyện với các võ quan. Tô Ôn Duẫn là Hữu thị lang bộ Công bậc tam phẩm, thấp hơn một cấp so với Lý Cảnh Đức, nhưng vì kiêm chức Khâm sai quân phòng U Châu, anh ta bảo gì Lý Cảnh Đức phải nghe nấy. Mấy ngày nay, các tướng võ U Châu đã cay Tô Ôn Duẫn đến ngứa cả răng, giờ anh ta vào doanh trại một mình giữa đêm khuya, làm gì mà không bị chụp bao tải đánh cho?
Lý Cảnh Đức giả giọng ồm ồm: “Mày nói gì ông chẳng biết. Ông không phải Lý Cảnh Đức.”
“Họ Lý kia, ngươi có tin ta về Thịnh Kinh sẽ tố cáo ngươi không? Ta giết ngươi bây giờ!”
“Tiên sư, cái thằng giẻ cùi này ác thế chứ lại!”
Tô Ôn Duẫn quát ầm lên: “Đồ ngu, ngươi thử đánh nữa xem?!”
Lý Cảnh Đức: “…”
Khóe môi Lý tướng quân máy một cái, hắn móc tấm lệnh bài từ trong tay áo ra quẳng cho Tô Ôn Duẫn. “Ông sợ quan văn chúng mày rồi. Cầm đi, ông đấm mày một quả, cho mày mượn một cái lệnh bài Chinh Tây nguyên soái này. Giở bài nham hiểm thì ông không chơi lại tụi bây được. Hai ta sạch nợ nhé, bao giờ về nhớ trả lệnh bài cho ông.”
Nói xong, Lý tướng quân bỏ chạy nhanh như chớp. Tô Ôn Duẫn lột bao tải ra khỏi đầu, tức mình sút một phát vào cái lều trong doanh trại.
Hôm sau biết chuyện này, Đường Thận than: “Lý tướng quân dụng tâm lương khổ.”
Hai ngày sau, Đường Thận về thành U Châu, bàn giao công việc cho Dư Triều Sinh.
Về phần mình, Tô Ôn Duẫn đóng giả người hầu, bí mật lẻn vào phủ Tích Tân. Anh ta cải trang đến gặp Kiều Cửu và Lư Thâm.
Tô Ôn Duẫn: “Bắt được thích khách rồi hả?”
Lư Thâm chắp tay: “Vừa bắt được sáng nay, đã nhốt ở hậu viện.”
Tô Ôn Duẫn “Ồ” lên một tiếng ngạc nhiên, nhếch môi cười: “Xem ra bản quan đúng là ngôi sao may mắn, vừa tới nơi là bắt được y ngay. Đi thôi, xuống hậu viện xem thử, cho tên thích khách ấy chọn coi thích chết kiểu gì.”