Đường Thận nói đầy chân thành và tha thiết.
Vương Trăn lẳng lặng nhìn cậu, tình ý sâu đậm đong đầy trong ánh mắt, chàng bỗng nhoẻn cười.
Cõi lòng khẽ rung rinh, Đường Thận hỏi chàng: “Sư huynh cười gì thế?”
Vương Trăn: “Trong lòng tiểu sư đệ, Tô đại nhân được mấy phần nhỉ?”
Đường Thận không hề nghĩ ngợi: “Được mấy phần ư? Một phần cũng chẳng có!” Lòng cậu làm sao mà có chỗ cho Tô Ôn Duẫn kia chứ? Họ còn chẳng phải bạn bè nữa là.
Vương Trăn thở dài: “Vậy xem ra trong lòng tiểu sư đệ cũng chẳng có chỗ cho ta rồi.”
“Ơ kìa?”
“Tiểu sư đệ nói, trong lòng đệ, Tô đại nhân chẳng bằng một phần vạn của ta, nói cách khác, nếu so sánh ta với Tô đại nhân, tiểu sư đệ thấy ta quan trọng gấp một vạn lần y.” Vương Trăn trông cảm động lắm, nhưng chàng chỉ xúc động thoáng qua rồi đổi giọng u oán ngay: “Tô đại nhân là số không tròn trĩnh, nhân một vạn lên chẳng phải vẫn bằng không à?”
Đường Thận: “…”
Biết huynh giỏi toán rồi, huynh im đi.
Trời đã tối, Vương Trăn không nán lại lâu, Đường Thận tiễn chàng ra về. Hai người lưu luyến bên cửa phòng, Vương Trăn dặn dò: “Tiểu sư đệ, tuy đã sang tháng sáu, nhưng vùng ngoài biên ải như U Châu vẫn chưa vào xuân, không giống ở Thịnh Kinh. Gió xuân có tới Ngọc Môn đâu nào, mấy bữa nữa về Thịnh Kinh, đệ nhớ đổi xiêm y, đừng mặc như mọi khi nữa nhé.”
Đường Thận ngơ ngẩn: “Sư huynh?”
Vương Trăn mỉm cười: “Không cần tiễn đâu.”
Đường Thận đứng ở cửa, nhìn Vương Trăn ra về.
Quay trở lại phòng, Đường Thận cau mày. Cậu suy nghĩ thật lâu, cực chẳng đã thở dài: “Rõ rành rành có điều muốn nói, vậy mà cứ úp úp mở mở. Vương Tử Phong, huynh đúng là… đã bốn năm rồi, sao huynh ấy cứ không chịu tìm cách nói cho người ta hiểu chứ!” Mặc dù vậy, Đường Thận cũng hiểu có một số việc Vương Trăn không thể nói trắng ra, hoặc chàng cứ thích đùa cậu thế cơ. Có lẽ chàng cảm thấy thiệt là đắc thắng mỗi khi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác của Đường Thận.
Chẳng trách sao Đường Thận cứ năm lần bảy lượt tìm cách trêu chọc sư huynh. Không có lửa làm sao có khói? Rõ ràng là vì Vương Tử Phong suốt ngày trêu cậu nên cậu mới muốn thỉnh thoảng trả đũa một phen.
“Có biến động ở Thịnh Kinh ư? Thay đổi ở chỗ nào nhỉ?”
Nếu chỉ tính riêng câu cuối của Vương Trăn, Đường Thận có thể đoán đại khái ý chàng, nhưng điều họ nhận xét về Tô Ôn Duẫn trước đó khiến nét mặt Đường Thận đanh lại. Cậu nhớ về những thông tin mình thu thập mấy năm nay về tiên thái tử, Chung đại nho, về tiên đế, tiên hoàng hậu, thậm chí cả về vụ cung biến năm xưa.
Tô Ôn Duẫn mới hai mươi sáu tuổi, vụ cung biến cách đây ba mươi mốt năm hiển nhiên không dính dáng gì đến anh ta. Song Vương Trăn nói, Tô Ôn Duẫn là người lòng dạ thâm hiểm, không từ thủ đoạn. Những việc Triệu Phụ không tiện làm đều giao cho Tô Ôn Duẫn hết.
“Sư huynh nói thế có lẽ là để chỉ điểm cho mình. Chuyện ba mươi năm trước không liên quan đến Tô Ôn Duẫn. Năm năm trước, cái chết trong tù của Chung Thái Sinh liệu có liên quan đến anh ta không?”
Đường Thận nhắm mắt, hít sâu một hơi. Khi đôi mắt khép lại, dường như có một giọng nói trầm ấm cất lên bên tai cậu, tiếng ông cụ pha chút bất đắc dĩ, vừa như bực dọc lại vừa như buồn cười, mắng: “Ngài phắn đi!”
Đến giờ, Đường Thận sắp quên gần hết những gì Lương Tụng từng nói với cậu khi trước, nhưng cậu không bao giờ quên Lương Tụng đã dặn đi dặn lại rằng chớ nhúng tay vào chuyện tiên thái tử. Ông chỉ mong Đường Thận có thể sống đời an vui của một phú ông. Dẫu hi sinh bản thân mình vì nghĩa cả, ông chưa bao giờ muốn lôi kéo Đường Thận theo.
“Mình phải làm thế nào mới được đây?”
Càng biết nhiều thêm về cuộc đảo chính trong cung đình, Đường Thận càng khiếp hãi.
Lương Tụng nghĩ Chung Thái Sinh bị oan, tức tiên thái tử cũng phải chịu oan khuất. Mà khi ấy, bè phái thái tử đương lớn mạnh như mặt trời ban trưa, muốn mưu hại phe thái tử, sức của một mình Triệu Phụ không thể kham nổi. Sau lưng ông ta nhất định có bàn tay thúc đẩy của kẻ khác.
Rốt cuộc chân tướng nằm ở đâu?
Nơi hang hùm miệng rắn ấy, Đường Thận chỉ có thể đơn độc xông pha.
Bên kia, Vương Trăn về phòng cũng không đi nghỉ ngay. Chàng gọi Lâm Hủ thuộc ty Ngân Dẫn đến. Lâm Hủ cung kính vái chào, Vương Trăn hỏi ông ta: “Những người đến Thượng Kinh nước Liêu vào tháng chạp năm ngoái, giờ còn lại mấy người?”
Lâm Hủ báo một con số.
Vương Trăn: “Thế mà ngay cả ta cũng không biết, Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca của nước Liêu là đoạn tụ.”
Nghe thế, Lâm Hủ cũng bàng hoàng, ông ta vô thức nhìn lên Vương Trăn, bởi ông ta biết Vương Trăn cũng là người chuộng Long Dương, chuyện này rất nhiều quan viên đã ngờ tới. Giờ Vương Trăn đột nhiên nói thế là có hàm ý gì đây?
“Thượng thư đại nhân, giờ hạ quan cũng mới biết việc này. Phủ Gia Luật Xá Ca vẫn có cơ thiếp, e là sự tình không chỉ đơn giản thế.”
“Hoàng tử của một nước, dẫu đoạn tụ thì cũng phải lấp liếm bớt đi.” Vương Trăn suy nghĩ một chút, “Hình như Gia Luật Xá Ca hơi tò mò về ‘con trai’ của Kiều Cửu?”
Việc này Lâm Hủ càng không biết.
Vương Trăn cười: “Tóm lại là y muốn gặp cậu ta, Tô đại nhân hẳn đã có phương án đề phòng. Nắm được điểm yếu của Tả Bình chương chính sự thôi chưa chắc đã đầu xuôi đuôi lọt. Ngươi phái người đến phủ Tích Tân báo cho Tô đại nhân rằng, Đường đại nhân phải về kinh ngay lập tức, ‘con trai’ Kiều Cửu nên lộ mặt hay nên chết bất thình lình, tùy y quyết định.”
Lâm Hủ: “Nên báo như thế nào ạ?”
Vương Trăn ngẫm một lát: “Cứ nói thẳng thế là được.”
“Vâng.”
Khi lời nhắn được gửi đến phủ Tích Tân đã là chuyện của ba ngày sau.
Kiều Cửu dần dần chiếm được lòng tin của Tiêu Châm, nhóm Lư Thâm cũng bắt đầu vững gót ở phủ Tích Tân. Quan sai thuật lại lời Vương Trăn cho Tô Ôn Duẫn, Tô Ôn Duẫn sa sầm nét mặt, cười gằn: “Đường Cảnh Tắc đi về rồi không quay lại, Vương Tử Phong muốn ta dọn dẹp cái đống hổ lốn sư đệ hắn bày ra phải không? Mơ đẹp gớm!”
Quan sai chỉ thuật lại đúng lời, nào dám đối đáp với Tô Ôn Duẫn.
Tô Ôn Duẫn mỉa mai dè bỉu ý tưởng hão huyền của Vương Trăn và sự ngu xuẩn thái quá của Đường Thận, im im một hồi rồi cân nhắc: “Thực ra cũng không phải không được. Chậc, Vương Tử Phong à, ngươi tính kiểu khôn lỏi thế, kể cũng có chỗ hay, nhưng ngươi có nghĩ nếu ta giúp Đường Cảnh Tắc dọn dẹp vụ này, cậu ta sẽ mắc nợ ta không?”
Tức thì, Tô Ôn Duẫn gọi Kiều Cửu đến, sai hắn lợi dụng Tiêu Châm để mở tiệc thết đãi Gia Luật Cần và Gia Luật Xá Ca.
Đại Tống, thành U Châu.
Đường Thận đến U Châu từ tháng ba, giờ đã hơn ba tháng trôi qua, Triệu Phụ cũng phái Dư Triều Sinh đến tiếp quản công việc của cậu, cậu làm việc với anh ta mấy hôm rồi cũng phải về Thịnh Kinh.
Sau khi bàn giao công việc xong, Dư Triều Sinh cười nói: “Chúc mừng Đường đại nhân.”
Đường Thận giả vờ kinh ngạc: “Đa tạ Dư đại nhân. Chỉ có điều hạ quan không rõ, đại nhân nói thế là…”
Dư Triều Sinh vuốt chòm râu ngắn ngủn, cười ôn hòa: “Đường đại nhân về kinh tất sẽ gặp cơ duyên tốt. Ta không thể về cùng Đường đại nhân nên báo tin vui trước.”
Đường Thận vui mừng ra mặt.
Đợi đến khi gặp riêng được Vương Trăn, Đường Thận mới hỏi: “Sư huynh ơi, có phải vì đệ mà hoàng thượng phái Dư Triều Sinh đến không?”
Vương Trăn nhướng một bên mày: “Hử?”
Chàng bảo Đường Thận nói tiếp, Đường Thận bèn bảo: “Việc nước Liêu lần này, tuy đệ không làm đến nơi đến chốn, nhưng cũng không phạm sai lầm nào. Giờ Tô đại nhân đã sang đó thì càng có khả năng thành công. Tuy thế, chuyện này chỉ có mấy người chúng ta được biết, thánh thượng không thể công khai, nên ngài khó lòng ban thưởng cho đệ. Sư huynh từng nói nếu không có gì bất ngờ thì trong vòng năm năm nữa đệ không thể thăng lên hàm nhị phẩm, cao nhất là tam phẩm thôi. Mà bây giờ, đệ lại nghĩ thánh thượng có ý thăng chức cho đệ.”
Vương Trăn bật cười dịu dàng: “Chỉ bốn năm mà thăng bốn cấp, thánh thượng quả là tinh mắt biết ngọc, tiểu sư đệ cũng là rường cột nước nhà!”
Đường Thận: “Nói nghiêm túc đi nào.”
Vương Trăn ngạc nhiên, chàng không ngờ Đường Thận lại thẳng thắn vậy. Sau khi hồi thần, chàng hạ giọng nói: “Em càng ngày càng ỷ lại ta.”
Chàng nói nhỏ quả, gần như chỉ cho mình mình nghe, Đường Thận hỏi: “Sư huynh mới nói gì vậy?”
Vương Trăn: “Nói đệ đoán không sai.”
Đường Thận vốn đang đoán già đoán non rằng lần này về kinh mình sẽ được thăng chức, giờ được Vương Trăn tán thành, cậu vừa mừng vừa bất ngờ, rồi bỗng đâm chán nản. Cậu áy náy nói: “Nhưng để đệ thăng quan, hoàng thượng cố tình phái Dư Triều Sinh đến tước bớt quyền hành của sư huynh.”
Đường Thận mà thăng quan thì quyền thế của phe cậu và Vương Trăn tự nhiên sẽ tăng lên. Để cân bằng triều đình, Triệu Phụ mới phái Dư Triều Sinh tới. Dư Triều Sinh tham gia vào việc ty Ngân Dẫn, lúc về kinh tất cũng được ban thưởng như Đường Thận. Ngoài ra, Đường Thận đến U Châu không phải vì ty Ngân Dẫn, Dư Triều Sinh cũng vậy.
Chỉ e mấy tháng nữa, Dư Triều Sinh sẽ biết được một số tin tức về ty Ngân Dẫn, mà thầy của anh ta – Từ Bí, cũng sẽ nắm được đôi điều.
Việc Đường Thận hai mươi tuổi đã thành quan tam phẩm sẽ kéo theo xáo trộn trong các đảng phái, tuyệt đối không thể làm ngơ.
Đường Thận cảm thấy mình đã liên lụy đến Vương Trăn, hại chàng bị Dư Triều Sinh kiềm chế, thành thử trong lòng cậu rất hổ thẹn. Vương Trăn lại nói: “Dù không có đệ, hoàng thượng cũng sẽ phái người đến. Đây là chuyện bất khả kháng, ta cũng không thể độc chiếm ty Ngân Dẫn cho riêng mình.”
Đường Thận: “Nhưng trước khi Dư Triều Sinh tới đâu phải vậy. Ty Ngân Dẫn là của sư huynh mà.”
Môi Vương Trăn mấp máy, chàng nhìn Đường Thận bằng ánh mắt thẳm sâu, im lặng mãi. Đường Thận bị chàng nhìn thì bắt đầu hoảng, cậu nén nỗi sợ, hỏi nhỏ: “Sư huynh?”
Vương Trăn bỗng nghiêm giọng: “Ta chợt tự hỏi, rốt cuộc trong lòng tiểu sư đệ, ta là người thế nào?”
Đường Thận: “Dạ?”
Vương Trăn không trả lời, Đường Thận chỉ biết đăm chiêu suy nghĩ rồi đáp: “Trong mắt đệ, sư huynh sáng suốt thông minh, linh hoạt nhưng không khôn lỏi, thận trọng nhưng không cổ hủ. Bất cứ việc gì, dù khó đi chăng nữa, chỉ cần có sư huynh, đệ sẽ thấy yên tâm. Sư huynh hơn đệ chín tuổi, nhưng chín năm nữa đệ chắc chắn vẫn thua xa sư huynh.”
Vương Trăn: “Vậy đệ nghĩ vì sao ta phải làm nhiều việc như thế?”
Đường Thận mông lung quá, cậu không hiểu rốt cuộc Vương Trăn muốn nói gì.
Vương Trăn có phần thất vọng, chàng nhìn Đường Thận thật kĩ, nói: “Chúng ta là tri kỷ, ta đã xem tiểu sư đệ là người hiểu lòng ta nhất, hiểu con người ta nhất trong suốt hai mươi chín năm qua. Ta cứ ngỡ sau hai mươi chín năm đợi chờ trong cô độc, cuối cùng cũng có người hiểu ta. Vậy mà đệ chẳng hề nghĩ xem tại sao ba năm trước ta phải xuất hiện ở Thứ Châu, tại sao năm ngoái ta lại gánh vác ty Ngân Dẫn. Thậm chí, đệ cũng không buồn nghĩ xem hôm ấy trên lầu Hư Cực, ta nói với đệ rằng đồng môn là bằng, đồng chí là hữu, rốt cuộc là vì lẽ gì.”
Sóng lòng Đường Thận đổ dồn, Vương Trăn nhìn cậu với vẻ thất vọng, nhưng từ giọng nói của chàng, Đường Thận thấy nhiều hơn cả là sự tổn thương và nỗi cô đơn.
Nói hết lời, Vương Trăn quay lưng bỏ về.
Đường Thận quá đỗi choáng váng, cậu níu tay áo Vương Trăn, lớn tiếng hỏi: “Sư huynh làm quan để làm gì?”
Vương Trăn dừng bước. Chàng quay lại, lặng yên nhìn Đường Thận, đáy mắt đầy ắp hi vọng và trông mong.
Đường Thận hít sâu một hơi. Cậu nghiêm túc nhìn Vương Trăn, nói rành rọt: “Đệ biết, từ trước tới giờ đệ vẫn biết. Sư huynh làm quan không phải vì công danh lợi lộc, cũng không vì quyền thế nghiêng trời. Sư huynh không phải quan thanh liêm, cũng không rập khuôn cứng nhắc theo lễ nghĩa và lề lối thông thường, nhưng huynh là một vị quan chân chính. Vì thế, khi đệ thấy quyển tấu chương về giao tử ở đất Thục, người đầu tiên đệ nghĩ đến chính là sư huynh, bởi đệ biết, chỉ có sư huynh mới không ngại gian nan hiểm trở, chỉ có huynh mới bắt được ánh ban mai ở cuối con đường dài tăm tối.”
Vương Trăn sững sờ.
Đường Thận siết chặt tay áo chàng. Hồi lâu sau, Vương Trăn mới cầm lấy tay Đường Thận. Chàng giật tay cậu khỏi áo mình, song không buông ra mà vẫn nắm chặt lấy.
Họ lẳng lặng nhìn nhau, một đáp án vô cùng chân thực ngỡ như đã hiện ra trong trái tim Đường Thận. Dường như cậu đã hiểu ra điều gì đó, mà dường như cậu vẫn chẳng hiểu chút nào.
Lúc này, Vương Trăn cười khẽ: “Ta không phải quan thanh liêm ư?”
Đường Thận ngây người.
Một tay Vương Trăn nắm tay Đường Thận, tay kia nhẹ nhàng đưa lên ngang trán cậu, gõ một cái êm ru. Động tác của chàng dịu dàng quá đỗi, không hề có một chút trách cứ nào.
Vương Trăn: “Rốt cuộc tiểu sư đệ đang khen ta hay đang phỉ nhổ ta vậy?”
Đường Thận vô thức sờ lên chỗ bị gõ vào trên trán, bỗng cậu tỉnh táo lại: “Sư huynh, huynh lại trêu đệ rồi!”