Sau một khoảng dài im lặng, Đường Thận hết sức căng thẳng, cậu nói: “Thật ra cũng không phải việc gì ghê gớm. Tháng trước, Phi kỵ úy phủ Kim Lăng Thôi Hiểu lên kinh thành tìm đệ, muốn đệ giúp hắn tháo gỡ một phiền phức nhỏ. Đệ không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nên mới sai người đến Kim Lăng điều tra cụ thể.”
Vương Trăn lặng im một thoáng, hỏi: “Tại sao hắn tìm đến đệ?”
Đường Thận: “Đệ với Thôi Hiểu từng biết nhau từ xưa.”
“Xưa là xưa thế nào?”
Đường Thận ngập ngừng, cậu rất muốn biện minh cho bản thân, nhưng lúc này quả thật cậu đang đuối lí.
Hồi lâu sau, Đường Thận bỗng vặn hỏi: “Làm sao sư huynh biết đệ phái người đi Kim Lăng?” Cậu chĩa mũi dùi về phía Vương Trăn.
Câu hỏi ấy khiến Vương Trăn phải nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên. Có lẽ chính Đường Thận cũng không phát hiện, nếu tình huống này xảy ra vào thời điểm ba năm trước, chắc chắn cậu không thể nói chuyện với Vương Tử Phong bằng thái độ này. Nhưng giờ đây, cậu chẳng những dám nói, mà còn dõng dạc hùng hồn như thể không biết mình sai ở đâu.
Vương Trăn giải thích: “Vì có người hầu cận của ta về Kim Lăng làm việc, tình cờ gặp Diêu Tam trên đường.”
Đường Thận không ngờ nguyên nhân lại là thế, cậu cứ tưởng…
“Đệ tưởng ta cố ý theo dõi đệ à?”
Đường Thận ngẩng phắt đầu đầy kinh ngạc.
Lạ thay, Vương Trăn không hề tức giận. Cứ như thể cơn giận đã trôi qua từ lâu, chàng chỉ cười một tiếng.
Chuyện Đường Thận nghi ngờ và không tin tưởng chàng, Vương Trăn không còn xa lạ nữa. Chỉ có điều, chàng không nghĩ mình hỏi chuyện thẳng thắn và bình tĩnh như vậy mà Đường Thận lại tưởng mình sai người giám sát cậu.
“Ta cố ý theo dõi đệ ư?”
Vương Trăn mỉm cười, khẽ “ồ” một tiếng. Rồi bất chợt, những lời chất vấn dồn dập tung ra: “Phi kỵ úy Kim Lăng Thôi Hiểu? Hắn quen biết đệ trong hoàn cảnh nào? Năm nào, tháng nào, ở đâu, tại sao lại quen? Hắn là quan ở phủ Kim Lăng, đệ lớn lên ở Cô Tô từ nhỏ, số lần sang Kim Lăng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dù hắn có quen ta đi chăng nữa thì cũng không thể nào quen đệ, Đường Thận – Đường Cảnh Tắc. Vậy mà hắn lặn lội đến tận Thịnh Kinh để nhờ vả đệ? Hắn cậy vào đâu để cho rằng đệ nhất định sẽ giúp hắn…”
“Sư huynh!”
Đường Thận choáng váng. Hai hàm răng nghiến chặt, cậu trân trân ngước nhìn Vương Trăn.
Vương Trăn im bặt.
Ánh mắt run rẩy của Đường Thận tràn ngập sự van lơn, như muốn nói: Sư huynh, xin huynh đừng ép đệ…
Vương Tử Phong, huynh đừng bức ép đệ nữa!
Muôn lời chất vấn và bức bách của Vương Trăn lạc đi trong ánh mắt Đường Thận.
Vương Trăn lẳng lặng nhìn chàng trai trẻ trước mặt mình. Một lúc sau, chàng mới khẽ khàng hỏi: “Vì sao em không chịu nói với ta?”
Nghe câu ấy, Đường Thận bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Với hiểu biết của cậu về Vương Tử Phong, Vương Tử Phong nhất định sẽ bỏ qua chứ không buộc cậu phải nói thật.
Vương Tử Phong là vầng trăng sáng tỏ, là gió mát đại ngàn, là chính nhân quân tử đích thực. Từ xưa tới nay Đường Thận vẫn biết, sư huynh của cậu không bao giờ trở mặt hoàn toàn với ai, cũng không bao giờ trải lòng với ai. Tối nay Vương Tử Phong đã rất khác so với mọi khi, chàng bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Cảm xúc cháy bỏng như ngọn lửa bừng bừng bị kiềm nén dưới vẻ bề ngoài dửng dưng và trấn tĩnh. Đường Thận sợ hãi tột độ, cậu sợ Vương Trăn dồn mình vào đường cùng thật.
Nhưng Vương Trăn không làm thế đâu.
Có lẽ cậu đang ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, ỷ có chỗ dựa nên không sợ hãi. Nhưng Đường Thận biết, Vương Trăn sẽ không làm thế.
Bất ngờ, Vương Trăn siết lấy tay cậu. Những ngón tay thuôn của chàng thít chặt cổ tay Đường Thận, thít mạnh đến mức cậu đau cả tay. Theo bản năng, Đường Thận ngước lên. Chàng Vương Trăn lịch thiệp hơn người đang cười với cậu thật âu yếm, giọng chàng mới êm ái và dịu dàng xiết bao: “Những việc xảy ra ở phủ Kim Lăng, dù có bị vùi sâu đến mấy cũng không giấu nổi Lang Gia Vương thị.”
Đường Thận tròn mắt.
Vương Trăn: “Nếu xảy ra ở nơi khác thì không bàn đến, nhưng đã diễn ra ở Kim Lăng thì dầu việc lớn hay nhỏ, hệ trọng hay vặt vãnh, hễ Lang Gia Vương thị muốn biết thì kiểu gì cũng biết được, chỉ tốn chút công sức mà thôi. Tiểu sư đệ đã bao giờ tò mò xem rốt cuộc năm năm về trước, Lương Bác Văn đến Kim Lăng hết lần này đến lần khác để tìm kiếm sự hỗ trợ của ai chưa? Tại sao một Phi kỵ úy lục phẩm mà cũng dám tìm đệ kể công, đòi hỏi đệ phải giúp đỡ hắn?”
“Đệ không…”
Vương Trăn ngắt lời cậu: “Nếu Lương Bác Văn muốn cầu viện thật thì ông ấy có vô số người để nhờ vả! Xa không nói, Phủ doãn Kim Lăng bấy giờ là bạn thân lâu năm của Lương Bác Văn. Ấy là chưa kể, muốn tỏ tường thánh ý, đi thăm dò tin tức từ quan lại địa phương phỏng có ích chi? Phải hỏi quan kinh thành, hỏi những quan lớn trong kinh thành mới được. Phó Vị – Phó Hi Như cũng là một trong Tứ nho thiên hạ giống Lương Bác Văn, là chỗ quen biết lâu năm. Tại sao ông ấy không tìm đến Phó Hi Như? Dù Phó Hi Như có không biết đi chăng nữa, thì đã có học trò của Phó Hi Như là Vương Trăn Vương Tử Phong – con cháu Lang Gia Vương thị, Thượng thư bộ Hộ, bề tôi được hoàng đế rất đỗi tin yêu. Nếu Lương Bác Văn cất lời nhờ cậy tiên sinh, Vương Tử Phong há có thể chối từ? Có lí nào ta lại không ra tay tương trợ? Nhưng ông ấy chưa từng làm thế.”
Sau một thoáng im lặng, Vương Trăn thở dài thườn thượt, tiếng thở dài dường như vô tận: “Bởi, ông ấy không muốn liên lụy đến bất cứ ai có thể bị vạ lây!”
“Đệ có biết tại sao Chung Thái Sinh sống hàng bao nhiêu năm như thế, bỗng dưng hoàng thượng bắt ông ấy phải chết không?”
Đường Thận sững sờ, đây chính là nỗi trăn trở của cậu bấy lâu nay!
Vương Trăn chỉ cần liếc mắt là biết Đường Thận đang nghĩ gì, chàng cười khẽ: “Vì một ngôi sao băng đấy.”
Đường Thận ngỡ ngàng: “Sao băng?”
“Năm Khai Bình thứ hai mươi tư, ngày mùng bốn tháng tám, có một ngôi sao băng lớn như quả đào xông ra khỏi cung Tử Vi, lao vào cung Thái Vi, vượt qua đầu Đế tinh, rơi về phía Đông Nam, bay xuyên qua hai mươi hai vì sao trong cung Thiên Thị.” Vương Trăn nói, “Lúc ấy, Thánh thượng đang thổ nạp tu tiên trong đài Đăng Tiên, bỗng thấy đèn trường minh lụi tắt mấy ngọn, người lập tức triệu Giám chính Khâm Thiên Giám vào cung gặp mặt.”
Nhịp thở của Đường Thận nghẹn lại, dòng ghi chép mà cậu đọc được trong Khởi Cư chú của hoàng đế cách đây bốn năm bỗng bật ra trong đầu.
“Mùng bốn tháng tám năm Khai Bình thứ hai mươi tư, có ngôi sao băng lớn như trái đào rơi về phía Đông Nam. Đang đêm, Giám chính Khâm Thiên Giám Lý Tiêu Nhân vào cung diện thánh.”
Vậy những gì xảy ra sau đó…
Vương Trăn: “Ba ngày sau, Thiếu Khanh Đại lý tự Tô Ôn Duẫn vào cung yết kiến, thánh quân đại xá thiên hạ, ban thưởng cho chúng sinh.”
Đường Thận: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến Tô Ôn Duẫn?”
Vương Trăn nhìn sâu vào mắt cậu: “Ta đã từng nói với tiểu sư đệ, trên đời, phàm những việc mà Thánh thượng muốn thực hiện mà không thể thực hiện, luôn cần có người thay ngài ra tay. Kim long quăng thanh đao vào màn đêm, nơi nào lưỡi đao vút qua, nơi ấy máu đào lênh láng. Kim long chỉ quăng đao, tự lưỡi đao có sức xẻ vàng chém ngọc chứ có can hệ gì tới kim long?”
Đường Thận run lẩy bẩy, chỉ vài câu của Vương Tử Phong đã tháo gỡ mọi nghi vấn khiến cậu đau đầu suốt bao năm nay.
Lòng cậu như có ngọn đuốc bùng cháy, lửa ngùn ngụt thiêu rụi cậu thành tro, Đường Thận thấy miệng lưỡi khô ran, cảm giác nôn nóng, bất an ngập tràn trong từng hơi thở.
Đường Thận: “Chỉ đơn giản thế thôi ư?!”
Vương Trăn: “Đúng, chỉ đơn giản thế thôi.”
Một khi có người vén màn, Đường Thận có thể mường tượng ra ngay những nút thắt trong câu chuyện. Hiển nhiên, cậu cũng nhận ra rằng: “Chỉ vì một ngôi sao băng mà hoàng đế liền cho là điềm gở rồi lấy mạng Chung Thái Sinh?!” Cậu không tài nào lí giải được, không thể nào hiểu nổi tại sao trên đời lại có người sát hại ai đó chỉ vì một ngôi sao băng.
Vương Trăn hỏi ngược lại: “Đệ phải tự vấn xem vì sao sau hai mươi tư năm, hoàng thượng mới bắt Chung Thái Sinh phải chết!”
Đường Thận nín thinh không trả lời được.
Vương Trăn cũng không nói gì.
Hồi lâu sau, Đường Thận mới lẩm bẩm: “Bởi vì, ông ấy là minh quân.”
Là người đứng đầu trong Tứ nho thiên hạ, Chung Thái Sinh có danh vọng cực kì cao. Hoàng đế nhân từ giữ mạng cho ông ta, nên giành được lòng kính yêu của Nho sinh khắp thiên hạ.
“Giờ đệ đã biết chân tướng năm ấy, biết việc khiến Lương Bác Văn hao tâm tổn sức kiếm tìm suốt nửa năm là gì.” Vương Trăn ngừng lại một thoáng mới hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ còn muốn biết gì nữa?”
Đường Thận ngây dại nhìn Vương Trăn, ruột gan cồn cào. Cậu muốn nói, nhưng cứ hễ định nói thì hai môi mím chặt. Sự ngập ngừng rối rắm của cậu được thâu hết vào mắt Vương Trăn. Trông Vương Trăn bình thản lắm, nhưng bàn tay chàng đã bóp nghiến cây quạt từ lâu.
Khi sự giằng co đi vào bế tắc, Đường Thận chợt nhớ lại một câu Vương Trăn vừa nói.
Tại sao Lương Bác Văn không nhờ cậy những người bạn cũ?
Bởi, ông ấy không muốn liên lụy đến bất cứ ai có thể bị vạ lây!
Rốt cuộc mình muốn biết điều gì, rốt cuộc mình muốn làm điều gì?
Việc mình khao khát được biết!
Việc mình mong mỏi thực hiện!
Đường Thận: “Sư huynh, huynh chớ ép đệ.”
Vương Trăn ngây người.
Đường Thận nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt chàng, nhắc lại từng câu, từng chữ: “Sư huynh, huynh đừng bức bách đệ nữa.” Tiếng cậu thật sắt đá và dứt khoát, nhưng ánh mắt lại khẩn khoản mong chờ, ầng ậng nước mắt như đang làm nũng. Cậu mong manh tựa ảo ảnh trong một giấc chiêm bao, dường như Vương Trăn chỉ cần chạm mạnh thôi là tan mất.
Vương Trăn làm sao không mềm lòng cho được?
Sử ký có câu: “U mê vì lợi lộc.”
Vương Tử Phong chợt nghĩ, thế này là u mê vì sắc đẹp mới phải!
Mắt Vương Trăn vô thức lia xuống làn môi Đường Thận. Đường Thận còn chưa nhận ra thì bất ngờ, chàng đã lấy tay bị kín hai mắt cậu. Tầm nhìn bỗng bị che khuất, trong bóng tối, Đường Thận nghe rõ mồn một tiếng thở của mình giao hòa với tiếng thở của Vương Trăn, quyện thành một thể.
Cậu không biết Vương Trăn đang làm gì, nhưng cậu cảm nhận được ánh nhìn cháy bỏng của chàng.
Đường Thận vội vàng gọi: “Sư huynh?” Cậu không đủ can đảm để hất tay Vương Trăn ra.
Ánh mắt Vương Trăn ngấu nghiến đôi môi Đường Thận, thậm chí chàng đã sáp lại gần, suýt thì ấp môi mình lên làn môi ấy. Nhưng Vương Trăn đã kịp kìm lại, chàng chuyển hướng, chỉ hôn lên mu bàn tay của mình thôi. Giây phút Vương Trăn đặt môi hôn, cả người Đường Thận căng cứng. Hơi thở ấm nồng của chàng phả lên mí mắt cậu qua từng kẽ ngón tay. Đường Thận nghe thấy tiếng thì thầm pha lẫn ý cười êm ru và dịu ngọt của Vương Trăn.
“Được rồi, không ép em đâu.”
Đường Thận quên cả thở.
Sau đó, bằng chất giọng trong ngần như nước suối reo vang trên bờ đá, bài thơ “Trăn Vị” được chàng khe khẽ ngâm lên: “Dòng sông Vị với sông Trăn, thuỷ triều vào khoảng mùa xuân dẫy đầy. Khắp vùng con gái con trai, hoa lan mới bẻ cầm tay trao lời…”
“Lại nhân dịp ấy vui cười, tặng nàng thược dược ghi lời ái ân.”
Lúc ra khỏi phủ Thượng thư, Đường Thận không có can đảm ngoái đầu lại. Cậu biết, Vương Tử Phong đang cầm đèn lồng dõi mắt nhìn cậu đi.
Khi về đến phủ Thám hoa, nét mặt Đường Thận thay đổi ngay tức khắc. Điệu bộ rơm rớm nước mắt làm nũng ở phủ Thượng thư đã biến mất trong nháy mắt. Cậu biết phải làm thế nào để ứng phó với Vương Tử Phong, dù cậu không có cách nào đấu trí lại với người đàn ông này, cậu cũng biết làm sao mới có thể thoát thân thuận lợi.
Đường Thận bước xăm xăm vào thư phòng, giở giấy mực, muốn viết lại hết những gì nghe được, biết được hôm nay lên giấy. Nhưng khi cầm bút lên, ngón tay cậu run lẩy bẩy, không tài nào hạ nổi bút.
Đường Thận nắm lấy cổ tay phải cho vững.
Hồi lâu sau, cậu giơ tay lên bịt mắt mình.
Sau tấm màn đen đặc, cậu không biết Vương Trăn đã nhìn vào đâu, cũng không biết biểu cảm của Vương Trăn khi ấy thế nào. Thế nhưng, khi nụ hôn đặt xuống trên mu bàn tay Vương Tử Phong, hình như nó thiêu đốt tới tận đáy lòng cậu.
“Vương Tử Phong…”
Khi tên chàng bật ra khỏi bờ môi, Đường Thận giật mình thảng thốt. Cậu không ngờ mình sẽ vô thức gọi tên Vương Trăn. Lúc hồi thần, Đường Thận cúi đầu xuống, phát hiện trên tờ giấy Tuyên chi chít ba chữ…
“Vương Tử Phong”
Đường Thận thẫn thờ ngồi trên ghế, không nói nổi một lời.