Sơn Hà Bất Dạ Thiên

chương 146

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Bí nói xong, mọi người trong điện Tử Thần đều ồ lên kinh ngạc.

Ngồi trên ngai vàng, Triệu Phụ khẽ nghiêng mình nhìn các quyền thần dưới thềm ngọc. Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi hỏi: “Vì sao Từ khanh lại thấy không thực hiện được?”

Phong thái của Từ Bí vẫn luôn điềm tĩnh và kín đáo như vậy, ông không bao giờ tỏ ra hân hoan hay buồn rầu, cũng không bận tâm đến bất cứ việc gì. Hồi Kỷ tướng còn tại chức, trong bốn vị tướng công, Từ Bí được lòng mọi người xung quanh nhất. Đường Thận từng làm thuộc hạ của Từ Bí một năm rưỡi, cậu không thể phủ nhận rằng, Từ tướng cư xử rất mực nho nhã, độ lượng, chẳng bao giờ gây khó dễ cho cậu.

Chẳng cứ Đường Thận mà ngay cả Triệu Phụ cũng không ngờ Từ Bí sẽ là người đầu tiên phản đối.

Dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể là Từ Bí. Đó giờ ông không phải người hay tranh đua hoặc gây sự chú ý.

Vương Trăn nhìn xuống gạch vàng lát điện. Cạnh chàng, Từ tướng khoan thai tâu: “Ty Ngân Dẫn thành lập đến nay đã được ba năm, song Ngân khế trang bộ Binh chỉ mới thành lập ở ba mươi sáu châu từ năm ngoái. Tháng tám, Ký Châu vừa thoát nạn lụt lội, vì thiên tai mà trăm họ trôi dạt muôn nơi, dân chúng lầm than cực khổ. Hiện giờ, việc cấp bách nhất là vỗ về người dân gặp nạn. Nay Đại Tống ta như mãnh hổ bị khoét thịt bụng, nếu Ngân khế trang bộ Binh chỉ dùng cho bộ Binh thì dĩ nhiên là tốt, ba quân mừng rỡ, thuận tiện cho muôn người. Tuy nhiên, để hàng ngàn, hàng vạn dân chúng cùng sử dụng, đâu phải chỉ bỏ thêm vài cắc bạc là xong? Việc này vừa hao sức người, vừa tốn kém tiền của. Kính mong bệ hạ xem xét lại!”

Vương Trăn ôn hòa nói: “Nếu sợ quốc khố eo hẹp thì Từ tướng lo xa quá rồi. Là Thượng thư bộ Hộ, thần khẳng định từ năm Khai Bình thứ mười đến nay, năm nào quốc khố cũng đủ đầy sung túc, việc cứu trợ thiên tai không hề tổn hại gì đến sức nước.”

Từ Bí cười: “Thế còn sức người thì sao?”

Vương Trăn nghiêng đầu, đôi mắt sáng rọi về phía ông.

Chàng chưa cất lời, đã có người tiến lên từ hàng đầu của các quan văn.

Tả thừa Trần Lăng Hải nâng cao hốt ngọc, hắng giọng thưa: “Thần cũng cho rằng, việc này không thể thực hiện.”

Đường Thận quay phắt đầu về phía Trần Lăng Hải.

Cậu có ngờ đâu người phản đối tiếp theo lại là Trần tướng? Từ tướng thuộc dòng dõi thế gia, Ngân khế trang Đại Tống ảnh hưởng đến lợi ích của các dòng họ lớn, ông phản đối là lẽ đương nhiên. Trong khi đó, Trần tướng xuất thân bần hàn, Ngân khế trang Đại Tống mang lại lợi ích to lớn cho thiên hạ, có lí do gì để ông phản đối đây?

Tuy thế, Đường Thận lập tức nhớ ngay rằng bốn năm trước, khi Hữu tướng Vương Thuyên đề xuất thành lập ty Độ Chi, Trần Lăng Hải cũng từng phản đối.

Hai vị tướng công đều phản đối, Vương Trăn đứng trước quần thần, ngẩng đầu nhìn Triệu Phụ.

Triệu Phụ cũng lẳng lặng đáp trả ánh mắt chàng.

Mọi con mắt đổ dồn vào, không một ai biết bọn họ đang nghĩ gì, hiểu gì trong đầu.

Triệu Phụ giơ tay, nói: “Nếu đã vậy, chuyện này để mai bàn lại.”

Quý Phúc lập tức hắng cái giọng the thé: “Bãi triều!”

Quần thần trong điện Tử Thần giơ hốt ngọc, cúi đầu, chờ hoàng đế thong thả rời khỏi đại điện. Đường Thận đứng trong hàng ngũ quan văn tam phẩm, sau khi hoàng đế rời điện thì đến lượt các đại thần nhất phẩm ra ngoài. Từ khóe mắt, cậu thấy những bộ quan bào thẳng thớm lần lượt lướt ngang qua. Rõ ràng tất cả đều ăn vận giống nhau, thế mà Đường Thận chỉ liếc mắt là nhận ra Vương Trăn ngay.

Khi đi ngang qua Đường Thận, Vương Trăn không hề bước chậm lại. Chàng ung dung bước ra khỏi điện Tử Thần với thái độ bình thản.

Ánh mặt trời chói lóa rọi thẳng tới ngay khi chàng bước ra khỏi điện. Vương Tử Phong khẽ nheo mắt, có vẻ như chưa kịp quen với thế giới sáng rực này. Khi đường nhìn của chàng rõ hơn, Vương Trăn thấy cách đó không xa, Tả tướng Từ Bí đang đứng dưới bậc thềm, tay đan trước bụng, mỉm cười nhìn chàng.

Hai người nhìn nhau chỉ trong chốc lát, Vương Trăn đi xuống bậc thang, hơi cúi mình, chắp tay: “Từ tướng.”

Từ Bí cũng chắp tay đáp: “Vương tướng.”

Tựa như hai người vừa đối đầu gay gắt trong điện Tử Thần hoàn toàn không phải họ, cả hai cùng nhau đi ra khỏi hoàng cung. Do tuổi cao, lưng Từ Bí hơi còng, trông ông có phần thấp lùn khi đứng cạnh Vương Tử Phong. Với nụ cười hiền hòa trên môi, Từ Bí thở dài khe khẽ, nói: “Có phải Vương tướng nghĩ lão phu không muốn Ngân khế trang Đại Tống được thành lập không?”

Vương Trăn tỏ ra kinh ngạc: “Sao Từ tướng lại nghĩ thế? Những điều ngài chỉ ra cũng có phần hợp lí mà.”

Từ Bí: “Lão phu đã từng nghe Hiến Chi kể về Ngân khế trang. Hiến Chi quản lí ty Ngân Dẫn Giang Nam, làm sao lão phu không biết đây là đại sự vì dân vì nước?” Nói đến đây, ông trịnh trọng nhìn Vương Trăn, nghiêm trang bảo: “Nhưng chung quy Vương tướng còn non trẻ và hấp tấp quá! Chỉ năm năm nữa thôi, Ngân khế trang Đại Tống thể nào cũng đánh đâu thắng đó, tạo phúc cho lê dân. Bây giờ mới được ít lâu, gương tày liếp của ty Độ Chi vẫn sờ sờ trước mắt, Vương tướng còn trẻ thế mà không chờ nổi năm năm nữa hay sao?”

Vương Trăn nghiêm trang thi lễ: “Xin nghe lời răn dạy của Từ tướng.”

Hai người nhìn nhau cười rồi cùng ra khỏi hoàng cung. Ra đến ngoài cổng cung, các quan lớn nhất phẩm đều có thể lên xe ngựa ra về. Đứng trước xe ngựa của mình, Vương Trăn và Từ Bí còn tán gẫu thêm một hồi, như thể tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn. Sau khi họ từ biệt thêm lần nữa thì ai nấy lên xe của mình, một người tới bộ Hộ, một người về điện Cần Chính.

Trong xe ngựa, Từ Bí mỉm cười nhè nhẹ như mọi khi, ánh mắt thâm sâu và sáng suốt.

Trong cỗ xe còn lại, vừa lên xe Vương Trăn đã lấy một cuốn sách ra đọc. Cuốn sách đó chính là Văn Tuân Kính tập – tác phẩm cuối cùng mà Phó Vị biên soạn trước khi từ quan về quê. Chàng trầm ngâm đọc sách, những ngón tay đốt nào ra đốt nấy gõ nhè nhẹ trên cửa sổ. Một lúc lâu sau, chàng nói với phu xe: “Đến điện Cần Chính đi.”

Phu xe vâng một tiếng, cỗ xe ngựa quay đầu về điện Cần Chính.

Sau khi đến điện Cần Chính, Vương Trăn chưa đi tới phòng mình đã gặp một người trên hành lang uốn quanh.

Tả thừa Trần Lăng Hải cũng vừa mới quay về từ cung điện sau lúc tan triều. Khi hai người chạm mặt nhau, Trần tướng có vẻ hơi ngạc nhiên. Vương Trăn thi lễ trước, Trần Lăng Hải cũng đáp lễ chàng. Đoạn, ông nhìn Vương Trăn bằng ánh mắt phức tạp, thở dài bảo: “Những năm gần đây, lão phu cũng đoán được đại để các cậu muốn làm gì rồi. Việc này là vĩ nghiệp nghìn thu, là việc lưu danh sử sách mà thánh thượng mong muốn, nhưng Vương đại nhân ơi, nói thì dễ hơn làm đấy. Lẽ nào cậu đã quên chuyện ty Độ Chi rồi ư? Động chạm nhiều đến lợi ích như vậy, cậu có gánh vác nổi không?”

Vương Trăn tròn mắt nhìn Trần Lăng Hải, ngỡ ngàng thốt lên: “Trần tướng, ngài…”

Trần Lăng Hải chân thành khuyên nhủ: “Nếu thành công thì đời nào ta lại không mong kia chứ? Nhưng Tử Phong à, ta với thầy cậu là bạn lâu năm, ta nỡ lòng nào nhìn cậu ngã xuống vực sâu muôn trượng? Dù bây giờ hay cả trăm năm nữa, việc này cũng không thể thành công! Cậu chớ lầm đường lạc lối!”

Ngay khi trở về điện Cần Chính sau buổi chầu, Đường Thận rời khu nhà cho quan tam phẩm chẳng chút đắn đo, vòng vèo mấy lượt để sang chỗ Vương Trăn.

Tựa như đoán trước được sự xuất hiện của Đường Thận, Vương Trăn đã đang hãm trà rồi. Chàng vén tay áo bào trắng lên một chút, rót nước trà trong veo vào chén, đoạn ngẩng lên cười với Đường Thận, ra hiệu cho cậu lại gần qua ánh mắt.

Đường Thận tự giác đến bên, định ngồi xuống phía bên kia chiếc bàn. Ngờ đâu, cậu mới lại gần thì Vương Tử Phong chợt đứng dậy, quàng một tay ôm lấy cậu.

“Kìa sư huynh?” Đường Thận hết sức ngạc nhiên.

Vương Trăn ôm ghì Đường Thận bên mình, hai người ngồi xuống cạnh nhau sát sạt. “Vừa tan triều đã đến tìm ta, hẳn là có việc đây. Liên quan đến ty Ngân Dẫn phải không?”

Đường Thận: “Dĩ nhiên rồi. Sư huynh, sau hôm nay, huynh tính làm thế nào?”

Vương Trăn mỉm cười: “Vừa hay ta cũng có việc cần bàn bạc cùng em. Sau khi rời điện Tử Thần, ta đã gặp hai người. Một người là Từ tướng, người kia là Trần tướng. Em cũng biết cả hai vị đại nhân đều phản đối việc xây dựng Ngân khế trang Đại Tống trên triều. Lúc gặp riêng ta, bọn họ cũng nói như vậy.”

“Từ tướng bảo ta hấp tấp quá, cứ đợi thêm vài năm thể nào cũng công thành danh toại.”

“Trần tướng thì nói ta đã lầm đường, sợ ta rơi vào cảnh ô danh muôn thuở, mong ta mau chóng thoát thân.”

“Em thấy sao?”

Đường Thận tròn mắt: “Họ nói riêng với huynh thế à?”

Vương Trăn gật đầu: “Đúng vậy đấy.”

Đường Thận có quan điểm riêng rồi, nhưng cậu không nói ngay mà hỏi ngược lại Vương Trăn trước: “Hôm nay thánh thượng bất ngờ xuống chỉ như thế, có liên quan gì đến sư huynh không?”

Vương Trăn nghiêm túc nhìn cậu, cười nói: “Có chứ. Chính vì hôm trước ta dâng tấu trình bày việc này với thánh thượng, nên thánh thượng mới xuống chỉ.”

Đường Thận không còn gì ngờ gì nữa, cậu quả quyết nói: “Nếu đã thế, huynh không cần bận tâm đến những gì hai vị tướng công nói đâu.”

“Vì sao vậy?”

“Bởi nếu sư huynh đã nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp, có thể làm nên chuyện, thì việc này tất sẽ thành công.”

Đường Thận tự tin vô cùng, cứ như thể đã nhìn tận mắt bản tấu mà Vương Trăn trình lên, cứ như thể chính cậu là người dâng tấu vậy. Vương Trăn ngỡ ngàng nhìn cậu, nỗi yêu thương và niềm sung sướng bung trào trong tim, trong ngực chàng. Chàng nén phấn khích, giả vờ “Ồ” một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Em tin tưởng ta đến thế cơ à?”

Đường Thận đáp như một lẽ đương nhiên: “Bởi vì huynh là Vương Tử Phong mà!”

Chẳng kìm nổi nữa, Vương Trăn bật cười vang, cúi xuống hôn chàng trai bên cạnh mình.

Lòng ta thương em, chỉ vì trên đời này, em là người đáng để ta yêu nhất!

Vì hai vị tướng công phản đối ngay trên triều đình nên việc Ngân khế trang Đại Tống cũng được đông đảo quần thần quan tâm. Trong buổi triều ngày hôm sau, Đại thái giám vừa hô “Khởi triều”, các quan liền lũ lượt xếp hàng cho ý kiến. Hôm qua, sự việc xảy ra quá đột ngột nên bọn họ chưa kịp ứng đối; một ngày trôi qua, ai nấy đều đã có quan điểm riêng. Như ngồi trên đống lửa, các quan tranh cãi đến nỗi mặt mũi đỏ gay, lời qua tiếng lại mãi không ngớt.

Trong khi đó, ba vị quan lớn nhất phẩm đã lên tiếng ngày hôm qua chỉ cầm hốt ngọc đứng im, chẳng ai nói năng gì hết.

Cả triều đình ồn ào náo loạn, Triệu Phụ hết sức không hài lòng: “Các ái khanh đều có chính kiến của mình, giờ đang so xem ai lớn tiếng hơn thì nghe người đó hả?”

Toàn thể các quan im bặt, câm như hến.

Triệu Phụ xua tay: “Bãi triều.”

Thêm một ngày trôi qua.

Sang ngày thứ ba, triều đình vẫn tranh luận dai dẳng về ty Ngân Dẫn. Sự việc rầy rà suốt nửa tháng cho đến khi có quân báo gửi về từ U Châu. Thì ra, Thiên hạ Binh mã Đại nguyên soái Chu Thái sư dâng thư, hết lời ngợi khen sự hữu dụng của Ngân khế trang bộ Binh. Bản tấu của ông liệt kê đầy đủ những lợi ích của Ngân khế trang bộ Binh ba mươi sáu châu.

Khi Triệu Phụ sai người đọc tấu chương của Chu Thái sư trên triều, các quan ai ai cũng ngỡ ngàng hết sức.

Tả tướng Từ Bí nhìn xuống sàn, những ngón tay ông siết chặt cây hốt bạch ngọc.

Tả thừa Trần Lăng Hải không giấu nổi kinh ngạc, quay đầu nhìn Vương Trăn.

Ngay cả Vương Thuyên cũng trộm liếc cháu trai mình mấy lượt, chỉ thấy Vương Tử Phong không hề phân tâm, thái độ thản nhiên, dường như chẳng hề hay biết chuyện Chu Thái sư bỗng dưng viết tấu chương ca ngợi ty Ngân Dẫn.

Sau khi tấu chương được đọc hết, Triệu Phụ phất tay hỏi: “Các ái khanh còn phản đối gì không?”

Không còn ai lên tiếng hết.

Triệu Phụ nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại ở Vương Trăn. Ông cười nói: “Tử Phong.”

Vương Trăn bước lên một bước, hành lễ thưa: “Thần lĩnh chỉ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio