Mùa đông tháng Chạp lạnh thấu xương, thành Thịnh Kinh trắng phau màu tuyết. Cả hoàng cung chìm trong trận tuyết lớn trắng toát mù mịt đất trời.
Hữu thị lang bộ Công kiêm Đại lý tự Thiếu khanh Tô Ôn Duẫn trong bộ quan bào đỏ thẫm đang tiến vào hoàng cung. Dưới làn mưa tuyết liên miên bất tận, Tô Ôn Duẫn bước tới điện Thùy Củng. Anh ta không được vào điện yết kiến ngay mà phải chờ thái giám vào thông báo. Xong xuôi, Tô Ôn Duẫn mới được đặt chân vào điện Thùy Củng. Trước tiên, Tô Ôn Duẫn hành lễ với Triệu Phụ. Lúc ngẩng đầu lên, ánh nhìn của anh ta đột nhiên khựng lại ở Đường Thận – người đang đứng giữa điện Thùy Củng.
Hai người chạm mắt, Đường Thận lia mắt đi, nét mặt bình thản.
Triệu Phụ vẫn ngồi trên giường La Hán, ấp tay lên lò sưởi nhỏ, nói: “Phỉ Nhiên cũng đến rồi, tuyết đầy trên mũ quan kìa.”
“Thần – Tô Ôn Duẫn xin diện kiến Thánh thượng.”
Triệu Phụ cười: “Ngồi đi.”
Tiểu thái giám lập tức bê ghế sang. Đường Thận và Tô Ôn Duẫn cùng nhau ngồi xuống.
Triệu Phụ nói: “Ngươi hãy đọc kĩ bản tấu của Cảnh Tắc.” Đại thái giám Quý Phúc lập tức đưa quyển tấu của Đường Thận cho Tô Ôn Duẫn.
Tô Ôn Duẫn mở bản tấu ra xem. Càng đọc, nét mặt anh ta càng khó hiểu. Cuối cùng, anh ta kìm nén mong muốn được hỏi chuyện Đường Thận để tâu với Triệu Phụ: “Bẩm bệ hạ, xem ra thần và Đường đại nhân không mưu mà hợp.”
Hình như tâm trạng của Triệu Phụ rất tốt, ông ta cười ha hả: “Đúng thế. Hôm nay lúc ta đọc bản tấu xong cũng ngạc nhiên như vậy. Hôm qua ngươi vừa dâng tấu, hôm nay Cảnh Tắc cũng dâng theo.”
Nghe thế, Đường Thận liền biết hôm qua Tô Ôn Duẫn đã đề xuất gì với Triệu Phụ.
Tô Ôn Duẫn tâu với Triệu Phụ rằng, cần cài mật thám vào nước Liêu!
Đường Thận không biết Tô Ôn Duẫn định lợi dụng con đường nào để cài mật thám vào nước Liêu. Nhưng về lí thuyết, anh ta sẽ không nghĩ đến ty Ngân Dẫn. Ty Ngân Dẫn thuộc quyền quản lí của Vương Trăn, Tô Ôn Duẫn và Vương Trăn xưa nay không hợp nhau, chỗ có người này thì không có người kia. Nếu Vương Trăn không lén tiết lộ cho Đường Thận chuyện ty Ngân Dẫn, cậu chắc chắn đã không nảy ra ý tưởng mượn ty Ngân Dẫn để dò xét tình hình nước Liêu.
Đang nói chuyện dở thì có thái giám bê một tô canh bồ câu nấu với nấm Tùng Nhung lên, thưa rằng có vị nương nương trong hậu cung tự tay nấu dâng hoàng đế. Triệu Phụ ngồi nghiêng mình, nhẹ nhàng húp canh. Mí mắt ông ta rủ xuống, thần thái bình thản, tựa như mọi ông lão tuổi sáu mươi trên đời. Sau hai hớp canh, Triệu Phụ nói: “Canh bồ câu hôm nay chẳng còn ngon như ngày xưa.”
Quý Phúc cười xòa: “Tài nấu nướng của Thục phi nương nương có thể nói là đứng đầu hậu cung, có lẽ hôm nay thời tiết lạnh quá, thái giám dâng canh bồ câu đến điện Thùy Củng thì đã nguội bớt nhiều, khiến quan gia thấy canh kém ngon so với thuở xưa.”
Triệu Phụ nói: “Trẫm không cho là vậy. Trẫm nghĩ, nếu nấm Tùng Nhung này có thể tươi ngọt hơn, thịt bồ câu có thể mềm non hơn, hai yếu tố trung hòa, bổ trợ cho nhau, thì dù tuyết lớn gấp mấy đi chăng nữa, canh vẫn sẽ ngon.”
Quý Phúc hết sức căng thẳng, lão biết Triệu Phụ đang mượn chuyện nọ để nói chuyện kia, nhưng rõ ràng Triệu Phụ không hề nói với lão. Ánh mắt có phần hoang mang của Quý Phúc liếc về phía Tô Ôn Duẫn và Đường Thận. Nếu không nói với lão, thì chỉ có thể là nói với hai vị đại nhân này thôi.
Đường Thận và Tô Ôn Duẫn cũng đều có suy tính trong lòng cả.
Không lâu sau, Đường Thận rời khỏi điện Thùy Củng trước, Tô Ôn Duẫn lưu lại.
Bước ra ngoài điện Thùy Củng, Đường Thận xòe ô. Hoa tuyết khẽ đậu trên tán ô, tiếng rơi nhẹ đến nỗi chẳng thể nhận ra được. Đường Thận lên đường về điện Cần Chính, lúc gần đến cổng điện, cậu dừng bước, khóe miệng bỗng nhếch lên.
Triệu Phụ muốn cậu và Tô Ôn Duẫn liên thủ thực hiện nhiệm vụ này, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Từ vụ việc hai năm trước đến nay, đây là cơ hội hiếm hoi để cậu tiếp xúc với Tô Ôn Duẫn. Nếu có thể tận dụng dịp này, cạy được chút tin tức từ miệng họ Tô, thì chuyến này coi như không uổng.
Chiều hôm ấy, Triệu Phụ hạ chỉ, ra lệnh cho Đường Thận khởi hành đi Tây Bắc vào tháng hai, sau dịp đầu xuân năm mới. Cậu có nhiệm vụ chỉ huy và giám sát tình hình xây dựng ti Ngân Dẫn, thay mặt Thiên tử tuần tra.
Thái giám ty Lễ cầm thánh chỉ vào gian nhà Đường Thận làm việc, tuyên đọc ý chỉ của đức vua. Đường Thận lĩnh chỉ xong thì tin tức đã truyền ngay đến chỗ Từ Bí. Từ Bí đang thong thả nghiên cứu một cuốn sách cổ. Nghe tin ấy, ông gật đầu, kèm theo chút suy tư, nhưng không có phản ứng gì khác.
Trước khi ngày làm việc kết thúc, chuyện này cũng truyền đến gian làm việc của các Tướng công còn lại.
Thượng thư bộ Lễ Mạnh Lãng nghe tin mà sửng sốt. Quay ra nhìn người đồng nghiệp cùng phòng của mình – Thượng thư bộ Hộ Vương Trăn, Mạnh đại nhân đảo mắt, hỏi: “Vương đại nhân, bản quan nghe phong thanh là Hữu thị lang bộ Công Tô Ôn Duẫn – Tô đại nhân – hôm nay cũng nhận được chiếu thư, lệnh rằng năm sau lên Tây Bắc giám sát quân tình?”
Vương Trăn đang ngắm nghía một viên ngọc trắng trong veo tuyệt đẹp, dường như chàng quá nhập tâm vào việc thưởng thức mà không nghe thấy những gì Mạnh Lãng nói.
Mạnh đại nhân rủa thầm “Viên ngọc báu kia là của đút của biếu từ phương nào không biết, liệu hồn chớ để ông bắt thóp mi”, đoạn ông ta gập ngón tay gõ bàn một cái, hỏi tiếp: “Ta nhớ ty Ngân Dẫn do Vương đại nhân quản lí cũng ở ngay U Châu mà nhỉ? Đường đại nhân đến U Châu, Tô đại nhân cũng đến U Châu, chẳng lẽ Tô đại nhân và Đường đại nhân đi U Châu cùng nhau à?”
Bấy giờ Vương Trăn mới thôi ngắm viên ngọc đẹp, chàng ngẩng lên nhìn Mạnh Lãng, mỉm cười.
Vương Trăn: “Hình như ta chưa nghe chuyện Tô Thị lang cũng đi?
Mạnh Lãng: “Hôm nay vừa nhận thánh chỉ đấy.”
Vương Trăn: “Mạnh đại nhân là Thượng thư bộ Lễ mà thân với các quan bộ Công thật.”
Mạnh Lãng: “Hả?”
“Ngay cả Trung thư Xá nhân dưới quyền Từ tướng công, đại nhân cũng hết lòng quan tâm.”
“…?”
“Vừa rồi nói đến ty Ngân Dẫn, Mạnh đại nhân cũng nắm rõ như lòng bàn tay…”
“Khoan khoan, Vương Tử Phong kia, từ bao giờ ta nắm rõ ty Ngân Dẫn như lòng bàn tay? Ngươi chớ có ngậm máu phun người.”
Mạnh Lãng không đời nào muốn dính líu đến ty Ngân Dẫn. Mỗi viên quan trong triều đều ôm một suy đoán riêng về ty Ngân Dẫn, Mạnh Lãng cũng không ngoại lệ. Tuy ông ta không biết Triệu Phụ thiết lập cơ quan này với mục đích gì, nhưng chắc chắn là có mục đích trọng đại. Chuyện hay chẳng tới phần mình, chuyện dở thì ông ta không muốn dây. Thượng thư bộ Lễ Mạnh đại nhân xưa nay không ưa rớ tay vào phiền toái bao giờ.
Vương Trăn cất viên ngọc quý đi rồi đứng dậy. Chỉ giây lát sau, ngoài cửa vang tiếng quan sai gióng cồng báo hiệu giờ giấc.
Đã đến giờ ra về.
Vương Trăn nghiêm túc nhìn Mạnh Lãng, rạp người vái chào, xúc động than: “Mạnh đại nhân chỉ được giữ chức Thượng thư bộ Lễ, ấy là có tài mà chẳng được phát huy.”
Mạnh đại nhân ngây người, đến khi Vương đại nhân đi mất hút, ông ta mới phản ứng lại.
“Gượm đã, Vương Tử Phong đang khen mình đấy ư? Sao cứ thấy là lạ thế nào ấy nhỉ?”
Hạ tuần tháng chạp, năm mới cận kề, các quan đều được nghỉ.
Năm nay Đường Thận không về Tô Châu vì cậu vừa nhận thánh chỉ đi Tây Bắc đầu xuân năm sau. Hôm giao thừa, cả nhà ăn bữa cơm tất niên ở lầu Tế Hà. Mấy tháng trước, Đường phu nhân đã lặn lội từ Cô Tô lên Thịnh Kinh để búi tóc cài trâm cho Đường Hoàng.
Đường Hoàng tròn mười lăm tuổi, đã là một cô gái trưởng thành, có thể gả chồng, lập gia đình.
Về lý thuyết thì Đường Hoàng nên về Cô Tô làm lễ, nhưng Đường phu nhân lại đích thân đến đây, khiến Đường Thận có chút áy náy.
Đường phu nhân cười: “Biết các con bận mà. Bá mẫu sống quá nửa đời đã bao giờ được đặt chân đến Thịnh Kinh? Dịp này ta lên đây, cũng tiện chiêm ngưỡng phong cảnh ngoài phủ Cô Tô.” Dẫu Đường phu nhân có là tiểu thư nhà quyền quý, cả đời bà vẫn chỉ quanh quẩn chốn Cô Tô.
Qua thời khắc giao thừa, Đường Hoàng mời Đường Thận ly rượu: “Đến lượt anh trai em đội mũ rồi.”
Diêu Tam cũng nói: “Sinh nhật của tiểu đông gia là tháng ba, vốn nên tổ chức lễ đội mũ ở Thịnh Kinh, nhưng đầu tháng hai cậu phải đi U Châu rồi, e rằng buổi tiệc sinh nhật sẽ không cử hành được.”
Đường Thận nói: “Chờ tôi về rồi tổ chức cũng không sao.”
Không chỉ riêng Diêu Tam để tâm chuyện Đường Thận sẽ phải làm lễ đội mũ ở thành U Châu. Trong dịp năm mới, Đường Thận đến Phó phủ chúc Tết, Phó Vị cũng ý thức được vấn đề này. Gần đây Phó Vị tập trung biên soạn sách vở ở viện Hàn Lâm, người ốm đi nhiều, nhưng tinh thần quắc thước, thần thái sáng láng. Ông cau mày, vuốt râu: “Cũng dở nhỉ.”
Đường Thận cười: “Tiên sinh chớ lo chi, chừng nào học trò công cán ở U Châu xong, về đây làm lễ cũng không muộn. Đến lúc ấy con còn phải mời tiên sinh làm đại tân, giúp con cử hành lễ đội mũ.”
“Chuyện ấy thì đương nhiên rồi.”
Con trai hai mươi tuổi đội mũ, con gái mười lăm tuổi cài trâm.
Lễ đội mũ cần phải có một người chủ trì gọi là đại tân, một người phụ giúp gọi là tán tân. Ở các nhà khác, đại tân là vị trí thường dành cho cha ruột của người được đội mũ, còn thầy của người ấy sẽ được mời làm tán tân. Nhưng phụ thân của Đường Thận mất sớm vì bệnh tật, cậu chỉ có thể nhờ Phó Vị chủ trì lễ đội mũ, mà tán tân thì…
Đường Thận nói: “Con muốn mời Tử Phong sư huynh làm tán tân ạ.”
Phó Vị đáp: “Tán tân nên là thầy tốt, bạn hiền, là ân nhân, trưởng bối của con. Để Tử Phong làm cũng là hợp lẽ. Nhưng việc này con phải bàn với nó. Làm tán tân không phải chuyện nhỏ, ấy là đại sự cả đời của con và cũng là đại sự cả đời của nó. Nếu nó không muốn, vi sư cũng không có cách nào.”
“Vâng.”
Chúc mừng năm mới Phó Vị xong, Đường Thận cũng không đến tìm Vương Trăn ngay, vì năm nay Vương Trăn về phủ Kim Lăng đón năm mới.
Từ Phó phủ về đến nhà, Đường Thận bỗng cảm thấy hơi cô đơn quạnh quẽ, như là thiếu vắng một điều gì đó. Ngẫm nghĩ kĩ, cậu không khỏi bật cười: “Mấy năm vừa qua mình toàn đón Tết cùng sư huynh mà!”
Quả đúng thế. Những năm Đường Thận không về Cô Tô thì Vương Trăn cũng ở lại Thịnh Kinh. Lần duy nhất cậu về Cô Tô thì Vương Trăn cũng ăn Tết ở Kim Lăng. Nhờ đó, hai người mới gặp nhau ở nhà họ Vương, Đường Thận với Vương Trăn còn chung chăn sẻ gối, gác chân lên nhau mà ngủ.
Năm nay tự dưng lại không có Vương Tử Phong ở bên, Đường Thận thấy chỗ nào cũng bứt rứt.
Mười ngày trôi qua, Vương Trăn từ Kim Lăng về kinh thành. Vừa hay tin, ngay hôm sau Đường Thận đã sắm nắm quà cáp sang thăm hỏi, chúc Tết Vương Trăn.
Vương Trăn sai quản gia nhận quà Tết, lại lấy quà mình mang từ Kim Lăng lên cho Đường Thận. Thư đồng của Đường Thận nhận quà thay chủ.
Vương Trăn hỏi: “Nghe tiên sinh bảo, tiểu sư đệ muốn mời ta làm tán tân trong lễ đội mũ phải không?”
Đường Thận “Ồ” lên trong lòng, có lẽ nào? Nghe giọng Vương Tử Phong, phải chăng chàng bằng lòng làm tán tân cho cậu?
Đường Thận nói: “Vâng, năm nay đệ đã hai mươi, sắp đến lúc đội mũ rồi. Phụ mẫu mất sớm, nên đệ muốn mời tiên sinh và sư huynh cử hành lễ cho đệ.”
Vương Trăn nhấp một ngụm trà, nói: “Ngồi đi.”
Đường Thận chỉnh vạt áo, ngồi xuống.
Vương Trăn không trả lời ngay câu hỏi của cậu, mà chỉ nói: “Ta nhớ sinh nhật tiểu sư đệ là mùng bảy tháng ba.”
“Dạ.”
“Nhưng tháng hai là đệ đi U Châu công tác rồi đúng không?”
“Vâng, chuyện ấy bất khả kháng, nên đệ dự tính bao giờ công tác ở U Châu xong sẽ làm lễ.”
Vương Trăn gạt nắp chén trà bằng một tay. Hồi lâu, chàng mới nói: “Cũng chưa hẳn là phải thế.”
“Ấy?” Đường Thận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Trăn.
Nửa tháng sau, Triệu Phụ bỗng hạ chỉ, lệnh cho Đường Thận cuối tháng ba mới phải đi U Châu. Đường Thận thoạt tiên không hiểu nguyên do, nhưng cậu sực nhớ đến những gì Vương Trăn nói thì không nhịn được cười.
“Rốt cuộc, sư huynh nhà mình bỏ bùa gì mà hoàng đế nghe lời huynh ấy thế chứ nhỉ? Lạm quyền để mưu việc riêng mà cũng để yên cơ à?”