“Nó sợ lửa chứ? Đốt được không?” Lúc hỏi Chử Hoàn hạ giọng rất thấp, anh vô thức làm như vậy, giống như sợ kinh động đến cái gì. Theo anh can dự dần sâu hơn, bất tri bất giác, trong lòng Chử Hoàn đã sinh ra chút kính sợ khó nói rõ với thế giới này.
Viên Bình rất không xác định: “Việc này… Tao chỉ biết có loại như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp… chắc là phải sợ lửa chứ? Hay là thử xem?”
Mọi người tập thể lờ đi ý kiến của hắn, Tiểu Phương hỏi ý Nam Sơn: “Tộc trưởng, tôi nghe các cụ già nói, hoa uổng tử mọc rất nhanh, một dây có thể lan ra hàng dải lớn, nếu chúng ta không diệt trừ nó, chưa biết chừng nó ngày càng to, về sau sẽ đuổi ngày càng nhiều dã thú đến thượng du, hiện tại là mutai bao vây, tới lúc đó liệu có đến lượt thực nhãn thú không?”
Hắn vừa mở miệng, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Nam Sơn.
Nam Sơn hơi chần chừ, sau khi sơn môn đảo ngược, việc quan trọng nhất phải làm đầu tiên chính là tuần sơn, trước hết tìm hiểu rõ mọi tình huống trong khu vực, sau đó sẽ tiến hành dọn dẹp cả “mùa đông” đối với sơn vực, năm sau lúc sắp đi lại tuần sơn một lần, rồi mới để sơn môn lại cho Người Thủ Môn.
Thời gian tuần sơn bình thường khoảng mười ngày, đến nơi có mấy tấm bia đá to do người xưa để lại, mỗi lần Người Thủ Sơn đến bia đá, đều sẽ ghi ngày đến lần này, đây là lệ cũ.
Dựa trên khoảng cách thì hiện giờ họ tuần sơn mới được nửa đường, nhưng đã gặp rất nhiều người dẹp, âm thú, thậm chí thực nhãn thú… chưa bao giờ gặp phải.
Hiện tại là hoa uổng tử mà ngay cả Nam Sơn cũng chỉ nghe qua trong truyền thuyết.
Hoa uổng tử vì sao lại vô duyên vô cớ mọc ở đây? Nam Sơn có cảm giác – lần này, chỉ sợ là họ không đến nổi chỗ bia đá biên giới tuần sơn.
Cậu lắc đầu: “Không, đừng làm rắc rối thêm, đi.”
Mọi người đề nghị làm gì, người quyết sách quyết định không làm gì, bởi vậy Nam Sơn tuy không trình bày lý do, mọi người vừa thấy cậu lên tiếng, cũng đều nuốt lại dị nghị.
Chử Hoàn theo bản năng nhường cho những người khác, đi ở vị trí đoạn hậu, lúc rời khỏi, anh vô tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, cả dải hoa trắng lóa làm mờ mắt, Chử Hoàn cảm thấy hai mắt mình trong tích tắc như đột nhiên xuất hiện triệu chứng lòa, tất cả cảnh vật trong tầm nhìn đều có thêm một cái bóng.
Anh đứng khựng lại, dụi dụi mắt, mấy cái bóng đã không thấy tăm hơi.
Chày Gỗ đi đằng trước quay đầu lại hỏi: “Hảo tiện nhân, anh làm sao vậy?”
Viên Bình sốt ruột lải nhải: “Đúng vậy, tiện nhân, mày đang làm gì thế?”
Chử Hoàn lơ đãng đáp một tiếng, rảo bước đuổi theo, thuận miệng đáp: “Vừa rồi hơi hoa mắt, không sao.”
“Thôi mày đổi tên thành Chử Đại Ngọc luôn cho rồi.” Viên Bình nói, “Hay là tao cho mày một thỏi Snickers() nhé?”
Chử Hoàn mặt không biểu cảm nói: “Cút!”
Anh từng là người suýt nữa tự nhảy xuống núi mà chết, có một dạo, những khi ở một mình, Chử Hoàn luôn hoài nghi mình xuất hiện ảo giác ảo thính, thần kinh của anh về mặt này đặc biệt nhạy cảm.
Chử Hoàn luôn cảm thấy có điều bất thường, song nhất thời lại không rõ là điều gì.
Mọi người kiềm chế mà nhanh chóng đi qua vùng nước chỗ hoa uổng tử sống, đi một mạch rất xa, cho đến khi quay đầu lại đã hoàn toàn không thấy tung tích của nó, mới hơi thở phào, dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Bản thân Chày Gỗ đã hơi trẹo chân, lại dắt Đại Sơn chạy nửa ngày, lúc này đã gần như kiệt sức, hắn buông gậy của Đại Sơn ra, ngồi phịch xuống đất: “Hàng năm tuần sơn chưa từng gặp phải mấy thứ này, mà giờ mới đến nửa đường, tộc trưởng, cậu nói phía trước sẽ không gần kề đình trệ chứ?”
Tiểu Phương: “Đừng đánh rắm, đình trệ làm sao có thể…”
Đình trệ sao có thể gần như thế, nếu là như vậy thật, họ không thành cô đảo duy nhất trên thế giới này sao?
Song liếc thấy sắc mặt Nam Sơn, hắn đột nhiên không nói được nữa.
Nam Sơn không lên tiếng, khi gặp chuyện không tiện nói hoặc là không thể trả lời, cậu sẽ nhìn chằm chằm một chỗ mà trầm mặc, trước kia là nhìn cây kèn Harmonica, hiện giờ ánh mắt đã có chỗ gửi gắm mới – cậu bắt đầu nhìn Chử Hoàn chằm chằm mà trầm mặc.
Chày Gỗ đoán ý qua sắc mặt, cảm thấy mình đã nói chuyện không nên, vội vàng tấu hài: “Tộc trưởng, có ai từng đến nơi đình trệ chưa?”
“Có,” Nam Sơn nói, “Trước kia ta từng nghe trưởng giả nhắc tới, đó là chuyện từ vài thập niên trước, trong tộc có một dũng sĩ một mình rời khỏi sơn môn, nói là muốn đi thăm dò tử địa.”
Chày Gỗ vội vàng truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Không biết, không trở về.” Nam Sơn nói, đoạn thoáng nhìn non xa sau lưng, “Nhưng đã qua ngần ấy năm, chắc là đã chết rồi? Ta vốn nghĩ, chờ tương lai một ngày kia không làm tộc trưởng nữa, ta cũng muốn đến biên giới thăm dò như người đó. Anh xem, người, người dẹp, thực nhãn thú, âm thú… Chúng ta cả ngày chen chúc trên mấy đỉnh núi tranh vùng sinh tồn to bằng bàn tay, ta luôn có cảm giác như bị nhốt trên núi. Nếu một ngày kia sẽ chết già, ta muốn tự mình đi xem thử bên ngoài rốt cuộc có cái gì, mới cam tâm nhắm mắt.”
Mọi sinh mệnh sôi nổi, tất nhiên bao hàm sự truy cầu không ngừng đối với tự do –
Đáng tiếc cậu hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, Chày Gỗ là một cái chày gỗ đúng chuẩn, hoàn toàn không cách nào hiểu được tâm tư tình cảm của tộc trưởng, còn tự cho là thông minh bắt lấy từ mấu chốt: “Tại sao lúc trước vốn nghĩ mà bây giờ không nghĩ nữa?”
Nam Sơn: “…”
Cậu không biết phải đáp gì, đành phải đạp tên Chày Gỗ này một phát, đồng thời lại lén liếc Chử Hoàn như phường trộm cắp.
Trong lòng cậu lại sinh ra sự bất mãn mới, nghĩ: “Tại sao mình nhất định phải lén lút như vậy?”
Nhưng Chử Hoàn không để ý cuộc đối thoại của họ, anh đang cau mày, ánh mắt trống rỗng, chậm rãi nhìn quét hoàn cảnh xung quanh, giống như đang cân nhắc điều gì.
Chày Gỗ thấy anh ta không phản ứng thì hết sức bất mãn, vội vàng trêu ghẹo, hắn chọc chọc Chử Hoàn, chỉ không xa nói: “Ở đó có cái hốc cây thấy không? Vừa tránh gió vừa tránh người – chậc, hốc cây tuyệt lắm, thằng con tôi cũng sinh ra ở đó đó.”
Chử Hoàn vốn đang tập trung suy nghĩ mình đã bỏ sót cái gì, bị Chày Gỗ quấy rối làm quên sạch, chán nản liếc cây gậy chọc cứt kia, dùng tiếng phổ thông ăn không nói có: “Chẳng trách, tôi cảm thấy con anh mạng mộc, vừa lai gấu vừa lai khỉ.”
Chày Gỗ nghe vậy dấu chấm hỏi đầy đầu, Chử Hoàn lại vô tình liếc qua hướng hắn chỉ: “Mắt mũi sao vậy? Cây ở đâu ra?”
Chày Gỗ: “Ở ngay đó, sao lại không nhìn thấy được?”
Chử Hoàn dòm theo hướng ngón tay hắn, lại nghiêm túc quay đầu ngó Chày Gỗ, khi xác nhận Chày Gỗ quả thật không hề có ý đùa giỡn, lòng bàn tay Chử Hoàn chợt rịn mồ hôi lạnh.
Anh bất chợt nhớ ra là mình đã bỏ sót cái gì.
Chử Hoàn đứng dậy, quay người đè bả vai Nam Sơn, trong biểu cảm kinh ngạc của cậu, dán mũi lên mái tóc dài ấy, cẩn thận ngửi một vòng.
Anh ta đột nhiên làm ẩu, Viên Bình và Chày Gỗ thoạt đầu giật nảy mình, giật mình xong, chắc còn cảm thấy chưa đủ, lại cùng ho khan điên cuồng như nuốt phải lông gà.
Viên Bình trong lòng hiểu thì có hiểu, nhưng bất ngờ nhìn thấy vẫn có cảm giác khó chấp nhận, nghển cổ quát: “Ban ngày ban mặt giữa nơi đông người mà ấy nhau! Có mấy người phiền chú ý tư cách chút đi!”
Sắc mặt Chử Hoàn đột nhiên trở nên rất khó coi: “Chú ý cái đầu mày! Câm miệng!”
Anh phát hiện mình không ngửi thấy mùi hương hoa quế trên tóc Nam Sơn.
Nơi này có mùi thực vật, có mùi nước, có mùi bùn đất… nhưng không có mùi người.
Thì ra đây là chỗ mà Chử Hoàn vẫn mơ hồ cảm thấy bất thường – đoàn người họ đi lâu như vậy, chạy trong gió đi dưới nước, máu và mồ hôi đều chảy không ít, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy mùi máu và mồ hôi.
Cứ như thể…
Cứ như thể hết thảy mũi anh ngửi được đều là bị thứ gì đó mô phỏng ra một cách cứng nhắc.
“Ảo giác,” Chử Hoàn nhìn lướt chung quanh, “E rằng chúng ta còn chưa thoát khỏi bông hoa kia.”
Thần sắc Nam Sơn chợt lạnh đi: “Đừng đi bừa, ngồi hết xuống đây, làm thành một vòng.”
Mấy người lập tức xúm lại, kẹp Đại Sơn không thấy đường vào giữa.
“Hãy nói xem mọi người nhìn thấy gì.” Nam Sơn nói, “Ta trước, ta nhìn thấy một bên là núi, một bên là sông, bạt ngàn sơn dã đều là cỏ non mới mọc, cá dưới nước đều nhảy nhót bình thường, không thấy cây cối gì.”
“Tôi cũng không thấy cây cối,” Chử Hoàn nói, kế đó lại bổ sung một câu, “Ngay cả cỏ cũng thưa thớt vài gốc cơ bản như không có.”
Tiểu Phương đưa tay chỉ: “Tôi thấy bên kia có một gốc đại thụ, không có hốc cây nào cả.”
Viên Bình nuốt nước miếng: “Tôi không nhìn thấy dưới nước có cá.”
Chày Gỗ: “Tôi thấy bên kia có mấy gốc cây, chết héo rồi, gốc chính giữa có một cái hốc rất to.”
“Tôi…” Đại Sơn không thấy gì đột nhiên mở miệng, “Tộc trưởng, tôi ngửi thấy mùi hoa.”
Nhất thời, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói gì.
Một lúc lâu, Viên Bình run rẩy giơ một tay: “Tôi… tôi có một đề nghị, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên co cẳng chạy đi.”
Tiểu Phương: “Hướng nào?”
Viên Bình và Chày Gỗ đồng thời giơ tay, chỉ hai phương hướng ngược nhau hoàn toàn: “Bên kia.”
Hai người lập tức nhìn nhau một cái, đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Nam Sơn bình tĩnh khác thường, phàm là chuyện nguy hiểm nhất, tộc trưởng phải tự làm, cậu ứng phó cảnh này hiển nhiên phong phú kinh nghiệm hơn mọi người: “Đừng hoảng, đừng lo, nói cho ta biết các anh nhìn thấy nước ở đâu, có phải bên kia hay không?”
Lần này thì mọi người rốt cuộc thống nhất ý kiến.
Nam Sơn: “Được, bây giờ rời xa hướng dòng nước, lui hết về sau – Chử Hoàn, đưa cái hộp nhỏ của anh cho tôi – lui lại hết, nhanh lên!”
Không biết vì sao, chỉ cần Chử Hoàn vừa mở miệng thì mọi người nhất định bị anh dọa nổi hết da gà, Nam Sơn thì ngược lại, có khả năng là làm tộc trưởng quen rồi, mỗi một lời nói ra có sức nặng, mang theo cảm giác bình tĩnh có thể ép tim người về lại bụng.
Chử Hoàn đưa bật lửa: “Cậu muốn làm gì?”
Nam Sơn nghiêm mặt: “Anh cũng lui lại đi.”
Nam Sơn nhìn chằm chằm Chử Hoàn, cho đến khi tận mắt thấy anh lui hơn chục bước, mới quay đầu về hướng dòng nước, cậu quét ánh mắt nhìn quanh một phen, nhặt một cây gậy gỗ dưới đất, bật lửa đốt nó.
Ngay trong nháy mắt ánh lửa sáng lên, mặt đất tựa như bị lên dây cót, quay cuồng chấn động, cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm cực phẫn nộ, khúc cây trong tay Nam Sơn đột nhiên như có sinh mệnh, giãy giụa thoát khỏi tay cậu, ở giữa không trung cháy thành một cây đuốc, kéo ngọn lửa như sao chổi, đập thẳng xuống đầu cậu.
Tích tắc khi cậu đốt lửa Chử Hoàn đã muốn tiến lên ngăn lại, nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, anh không kịp cản, chỉ có thể lao lên người Nam Sơn, nhờ quán tính đè cậu xuống đất. Ngay sau đó từ lưng truyền đến cảm giác phỏng rộp đau đớn, khuỷu tay Chử Hoàn chợt mềm nhũn không chống được, trực tiếp ngã xuống người Nam Sơn.
Thì ra khúc cây bị đốt căn bản không phải cây gỗ gì, mà là một đoạn dây leo to bằng cổ tay, trên toàn gai nhọn như bụi gai, tựa một yêu quái ẩn hình, bị Nam Sơn đốt ra chân thân.
Dây leo bị cháy đau đớn vùng vẫy khắp nơi, như một cây roi rút ra từ lửa mạnh, cứa một vết máu dài trên lưng Chử Hoàn từ vai phải đến hông trái, gai nhọn kéo toác da thịt anh, để lại dấu vết cháy đen ở hai bên vết thương.
Chử Hoàn lập tức thấy trước mắt tối sầm, anh dằn tiếng hét thảm vào họng, thầm nghĩ: “Bà nội nó, chín mất bảy phần rồi!”
Nam Sơn tức khắc cảm thấy lưng mình giống như cũng bị quất một phát, so với đau đớn trong tưởng tượng còn chân thật hơn cả chân thật, cơ hồ chém nghiêng người cậu làm đôi, đau đến mức ngực tê dại.
Cậu ôm Chử Hoàn kéo ra sau hơn chục mét, trong tai Chử Hoàn nổ đùng đoàng, anh nhắm lại tiêu cự một lúc, mới miễn cưỡng đứng thẳng, quay đầu lại – chỉ thấy kéo dài qua hai bờ sông nào phải tấm mạng kết bằng cành khô gì đó, rõ ràng là một gốc cây khổng lồ, dây leo như xúc tu bạch tuộc to đùng tựa quần ma loạn vũ, gai trên đó đều dính máu, có vẻ như một đóa hoa trắng nhỏ xinh rễ dài thuộc họ dây leo đáng yêu tới mức khiến người ta sợ hết hồn.
Đúng, nó còn có mật hoa đáng yêu đến trí mạng.
Chử Hoàn thở hồng hộc mấy hơi, giống như muốn dùng hít sâu để bớt đau, sau khi đứng vững miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao không sao, vấn đề không lớn, bỏng một chút tiêu độc hết đau.”
Sắc mặt Nam Sơn không hề dễ coi chút nào.
Viên Bình đờ đẫn vỗ vỗ bả vai Tiểu Phương: “Này người anh em, chúng ta vừa nói phải đốt ai? Tôi thấy ta nên tự thiêu cho rồi!”
Khỉ Lông Hung Mãnh đã sợ thành một con khỉ ngón cái ngây ra như phỗng. (Khỉ ngón cái còn gọi là khỉ Marmoset hoặc khỉ đuôi sóc, chỉ to bằng ngón tay nhìn rất đáng yêu)
Chày Gỗ vội vàng cõng Đại Sơn đang không nhìn thấy gì: “Tộc trưởng, chạy hay đánh?”
Nam Sơn hạ tầm mắt, nhìn sâu vào vết thương dữ tợn sau lưng Chử Hoàn một cái. Lửa giận trong ngực sắp sửa đốt cháy cậu, tà hỏa ấy đốt sự ngượng ngùng trong lòng thành một đống tro, lồng ngực tràn ngập sát ý khó mà chịu nổi.
Nam Sơn cúi đầu, cằm cọ lên cần cổ chỉ chốc lát đã rướm đầy mồ hôi lạnh của Chử Hoàn, động tác cực dịu dàng, tay lại run dữ dội – vết thương như vậy, cậu vẫn không ngửi được một chút mùi cháy hay mùi máu nào.
“Nó đã theo dõi chúng ta, chúng ta chạy không thoát đâu.” Nam Sơn nói.
Sau đó, cậu dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán Chử Hoàn, mạnh mẽ nói: “Đánh!”
Cậu vừa dứt lời, giống như muốn đáp lại khiêu khích, vô số cành hoa uổng tử khô héo với đám dây leo to chui từ dưới đất lên, định cho mấy con mồi không biết trời cao đất dày cả gan phản kháng này biết thế nào là lễ độ.
Viên Bình có cảm giác như mình đang nhảy clacket, hai chân cơ bản không thể dừng ở cùng chỗ, hắn rút con dao bầu hình bán nguyệt ra chém nhau với dây gai, vừa chém vừa hô: “Tộc trưởng cậu là thiết huyết chân hán tử, nhưng mẹ kiếp phải đánh sao đây!”
Dây gai không phải đao thương bất nhập, song lửa rừng đốt bất tận, gió xuân thổi là lại sinh, chúng mọc còn mau hơn chém, rất nhanh, đám cành khô đượm mùi chết chóc đó bện ra một cái lồng gai che khuất cả bầu trời trên đầu họ.
Vết thương sau lưng đau đến mức làm Chử Hoàn chỉ muốn lăn lộn, nhưng đau đớn này vừa vặn có thể cho anh yên tâm, nó chứng minh đám gai nhọn không có kịch độc gặp máu là toi như trên hoa. Anh rút con dao nhỏ cắt một đoạn dây leo, méo mặt nói: “Nếu thứ này mà là thực vật thật thì về sau tôi sẽ chỉ ăn chay thôi.”
Dây leo bị anh chém bay vừa vặn bị Nam Sơn chụp được, Nam Sơn dùng bật lửa đốt, rồi ném lên lồng gai.
Đám dây leo cơ hồ không một kẽ hở nháy mắt đã bị cháy thủng một lỗ, hoa uổng tử lại gầm lên khàn khàn.
Mắt Chử Hoàn sáng lên: “Sợ lửa thật kìa!”
Nam Sơn ném cái bật lửa cho anh, Chử Hoàn chụp lấy, hai tay anh phối hợp không chê vào đâu được, chặt củi phóng hỏa một loạt động tác rất thuần thục.
Viên Bình: “Đây đây!”
Bật lửa nhanh chóng chuyền qua tay mấy người, họ ở bờ sông làm một phen hỏa thiêu liên doanh, dựng thành một trận chiến Xích Bích bản thực vật đại chiến cương thi.
Ánh lửa nhanh chóng bùng lên cao, hoa uổng tử kia tựa như một con bạch tuộc khổng lồ chiếm giữ trên nước, điên cuồng giương nanh múa vuốt.
Trước mắt Chử Hoàn lại xuất hiện cái bóng như bị lóa mắt ban nãy, anh sửng sốt, sau đó, đám dây leo hung tàn bỗng nhiên tập thể rút lui, lao đầu xuống nước, lửa gặp nước lại cháy thêm một lúc, rốt cuộc vẫn là thủy hỏa bất dung, mất dần trong khói nhẹ.
Hoa uổng tử không còn nhúc nhích.
Xung quanh yên tĩnh chốc lát, Viên Bình mở miệng hỏi đầu tiên: “Đánh nó phục rồi à?”
Chử Hoàn lạnh lùng nói: “Mày không phát hiện là bây giờ mùi vị gì cũng không còn à? Mùi nước, thực vật đều biến mất, chúng ta đã hoàn toàn mất khứu giác rồi.”
Tiểu Phương ngồi phịch xuống đất, tay còn run rẩy: “Bất kể thế nào, chờ quay về, tôi nhất định phải khoe khoang một phen, tôi đã thấy hoa uổng tử rồi – ai cũng từng nghe nói, nhưng chưa ai từng thấy nó đúng không? Tôi thấy rồi đây!”
Nam Sơn không nói tiếng nào, vẫn giữ nguyên tư thế cực đề phòng đứng ngay tại chỗ – đúng vậy, e là cả trưởng giả trong tộc cũng chưa từng gặp hoa uổng tử, hết thảy về loại hung vật này đều là lời đồn, ngoài ra, cậu còn từng nghe truyền thuyết về một loài khác.
Ảo ảnh hầu, không thể ngửi.
—
Bên TQ có một câu là “nhị hóa, lấy một thỏi Snickers, đánh tan cơn đói, quay lại làm nhị hóa”. Nhị hóa là đồ ngốc, nhại lại ngạ hóa (người đói), Snickers thì là một loại kẹo gần giống sô cô la nhưng khó ăn hơn. Ý Viên Bình là chửi xéo Chử Hoàn là đồ ngốc.
Ngoài ra Chử Đại Ngọc là nhại Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng.