“Khoan đã, cô gái ban nãy đâu?”
“Cô gái nào, cô gái căn bản không ở đây, tao bảo cô ta rời khỏi sơn động đó rồi.”
“Rời khỏi sơn động là ý gì? Mày có thể nói tiếng người không?”
Chử Hoàn: “Ôi, đều là cảm giác thôi, có nói mày cũng chẳng hiểu đâu.”
Viên Bình đi bên cạnh giậm chân rên rỉ: “Mày rốt cuộc có ổn không đó? Tộc trưởng à, Chúa cứu thế các cậu tìm đến là cái thể loại quỷ quái gì vậy? Có thể đổi ai khác đáng tin hơn không?”
Cả bọn hốt hoảng chạy trốn, căn bản không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra sau lưng.
Sau khi họ đi, chỉ thấy bóng tối xung quanh vẫn toan tính quấn lên người cô gái như pho tượng, nhưng năm lần bảy lượt thất bại.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế vốn có, ngay cả sợi tóc cũng chẳng rung rinh, dưới bàn tay chống đất lại bỗng nhiên tuôn ra một tia sáng nhỏ, mới đầu chỉ có một đoạn dài bằng móng tay, sau đó chậm rãi, chậm rãi… nó tựa như mầm đậu ngâm nước, uốn éo nảy mầm rồi dài lên, một mình một cõi mà lớn mạnh dần.
Bọn Chử Hoàn lần này lại chạy một mạch không biết bao xa, sau đó, Chử Hoàn đã hoàn toàn đánh mất khái niệm về thời gian và khoảng cách.
Trên đường còn gặp vài người đơn độc khác, họ cũng giống cô bé kia, ý thức sa vào hoàn cảnh sợ hãi tột cùng, tiếng gào thét hoảng sợ từng đợt nối liền trong tai Chử Hoàn, thê lương đến mức khiến anh hoài nghi phải chăng những người này đã điên rồi.
Nhưng khi Chử Hoàn định giở lại trò cũ, không biết do nguyên nhân gì mà anh không thể tạo thành liên hệ song hướng với họ, đành phải vừa chạy trối chết vừa nhanh chóng lướt qua những người này.
“Chẳng lẽ phải bị thứ này rượt vãi đái đến tận Trầm Tinh đảo?” Chử Hoàn hơi tuyệt vọng nghĩ bụng.
Tính cả lạc đường lẫn chướng ngại vật, đến Trầm Tinh đảo chắc phải chạy một năm rưỡi nữa, Chử Hoàn hoài nghi họ sẽ giống lũ người dẹp trúng độc hoa uổng tử, chạy đến gãy chân mới thôi.
Chử Hoàn tự so mình với thợ săn, có thể quá trình giữa và giai đoạn trước đôi khi chuẩn bị sẽ hơi kỹ lưỡng, nhưng xưa nay toàn là đuổi theo đánh người khác, còn về mặt bị người ta đuổi đánh, thì nghiệp vụ thật sự chẳng thạo chút nào.
Huống hồ thứ đuổi theo anh đánh không được, chạm không tới, anh ôm trường đao chẳng có chỗ nào để chém, thật sự buồn khổ vô cùng.
Chử Hoàn: “Chạy hoài không nghỉ, chúng ta đúng là A Cam số một hai ba bốn mà!”
Nam Sơn chẳng biết còn đang giận dỗi gì mà không thèm trả lời.
Lỗ Cách hỏi: “A Cam là ai?”
Viên Bình lớn giọng đáp: “Một tên ngốc!” ()
Chử Hoàn: “…”
Trong lồng ngực anh thật sự tràn đầy bi thương và đau xót.
Tình hình thê thảm này kéo dài đến tận khi họ vượt qua một con sông.
Bản thân con sông ấy không có gì là lạ, cũng giống với vô vàn dòng sông khác trong vùng đình trệ, đều mất đi sức sống, nặng nề vẻ chết chóc mà ngừng chảy, nhưng khi nhìn thấy nó, tim Chử Hoàn bỗng nhiên “Thịch” một phát.
Anh biết giác quan thứ sáu chẳng hiểu là phúc hay họa của mình lại tới nữa, bởi vậy như ma xui quỷ khiến ngoảnh đầu lại.
Chử Hoàn nhìn thấy, bóng đen vẫn bám riết không tha cho anh không biết do nguyên nhân gì mà chẳng cách nào qua sông được, ở bờ bên kia chật hẹp không cam lòng mà lồng lên, y như hai con rắn thè lưỡi vậy.
Độc xà Tiểu Lục trên vai Lỗ Cách giống như rốt cuộc tìm được đối thủ, cũng ngóc cao lên, làm động tác sắp công kích – đương nhiên, kẻ thức thời là trang tuấn xà, nó biết đây không phải nơi để mình khoe tài, bởi vậy chỉ trưng ra thức mở đầu, “Phì” cả buổi trời mà đuôi vẫn quấn chặt trên người Lỗ Cách, chẳng mảy may có động tác thực tế đi quá giới hạn.
Cả bọn rốt cuộc có thể dừng lại thở một hơi – không biết mệt không có nghĩa là công năng của tim và phổi vẫn theo kịp.
Chử Hoàn cơ hồ muốn ngồi phịch mông xuống đất, song liếc thấy Viên Bình đã làm như vậy, để thể hiện hình tượng anh dũng, anh cố giữ nguyên tư thế đứng thẳng, lượn tới trước mặt Nam Sơn, gợi chuyện hỏi: “Lãnh đạo, ngài nói nó sợ nước hay sợ thứ bên này?”
Nam Sơn đanh mặt, tiếc chữ như vàng: “Không phải nước.”
Chử Hoàn xem sắc mặt cậu mà sán tới, hoàn toàn ngó lơ hai con kì đà phía sau, ôm dính lấy vai Nam Sơn, ra vẻ vô tội: “Sao vậy? Tuy rằng cô bé ban nãy còn là một pho tượng, song cô ta đã biến thành pho tượng biết phát sáng, tôi cảm thấy thử nghiệm phương diện này của chúng ta mặc dù có trắc trở, nhưng chỉnh thể là thành công, cậu không cảm thấy thế à?”
Nam Sơn vẫn đanh mặt, đại khái là không hề cảm thấy.
Nam Sơn giống như muốn nhịn một chút, nhưng thật sự là trời sinh lòng dạ không thâm sâu lắm, vẫn không nhịn được hỏi: “Đối với con gái anh luôn nói như vậy à?”
Chử Hoàn: “…”
“Người đàn ông đã kết hôn” này im lặng không nói gì, thầm cân nhắc dưới đáy lòng đây rốt cuộc là “vấn đề nguyên tắc” hay “vấn đề râu ria”, song chưa kịp nghĩ ra, thì tên “bạn tốt” Viên Bình chuyên nghề chọc gậy bánh xe đã trả lời thay: “Đúng vậy tộc trưởng Nam Sơn à, ở bên kia sông cũng thế đó, không thì tại sao nó lại có biệt danh là khổng tước chứ?”
Chử Hoàn: “…”
Anh hầm hừ nhìn Viên Bình một cái, tính toán ngày tốt giờ lành nào thích hợp để giết tên này ăn thịt.
“Ừm… việc này, thực ra là…” Chử Hoàn đang vắt hết óc muốn giải thích, bỗng nhiên, tầm nhìn dừng trên quyền trượng tộc trưởng, ánh mắt tụ lại, “Khoan đã, Nam Sơn, quyền trượng tộc trưởng của cậu ngâm nước còn co lại cơ à? Tại sao ngắn mất một đoạn rồi?”
Lúc anh nói nửa câu đầu vẫn miệng lưỡi trơn tru, nửa câu sau lại đột nhiên nghiêm túc, mấy người kia đều sửng sốt.
Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên Chử Hoàn có cảm giác “quyền trượng ngắn đi”, có điều lần trước vẫn chưa rõ lắm, anh chỉ cho là mình hoa mắt thôi, còn lần này quyền trượng lại ngắn mất khoảng năm centimet, cơ bản như mất một đôi giày cao gót rồi, không quá mù quá cẩu thả thì đều có thể nhận ra.
Nhưng quyền trượng này không phải lưu truyền từ xưa đến giờ à? Không phải nên cháy ngót một ngàn năm rồi à?
Sao lại ngắn đi được?
Nam Sơn nghe vậy lập tức đưa tay đo thử, sau đó cậu cũng chẳng màng chuyện ghen tuông nọ kia nữa, nhanh chóng nói: “Ngắn mất nửa ngón tay rồi.”
Lỗ Cách thở dài: “Chỉ sợ là càng đốt càng ngắn.”
Còn tin tức gì gây choáng váng hơn là “cây dù che chở trong tuyệt cảnh lại là vật dễ hao”?
Chử Hoàn: “Vì… vì sao?”
“Nói như trưởng giả Người Thủ Sơn, thì quyền trượng tộc trưởng đốt chính là ‘sinh khí’.” Lỗ Cách đặt nhẹ ngón tay trên quyền trượng, hắn nhắm mắt lại, giống như lẳng lặng lắng nghe tiếng “lách tách” khi lửa đốt gỗ.
Nam Sơn trầm giọng nói: “Đợt trước khi mutai bao vây ngọn núi, ta đã từng đốt một lần.”
“Vậy thì đúng rồi, có thể là từ khi đó nó đã bắt đầu ngắn đi,” Lỗ Cách nói, “Lúc ấy vùng đình trệ đã tới gần, sau khi sơn môn đóng cửa, thì thế giới này ngay cả sinh khí trên thần sơn cũng không đủ, quyền trượng đương nhiên sẽ tự tiêu hao mình, khiến nó càng cháy càng ngắn.”
Viên Bình rùng mình: “Thế… thế nếu chúng ta ở trong vùng đình trệ thủy chung không tìm được đường ra, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cháy hết?”
Lỗ Cách gật đầu.
“…” Viên Bình, “Sau đó thì sao?”
Chử Hoàn: “Sau đó mọi người cùng ngỏm củ tỏi, còn phải hỏi? Hỏi cái đầu! Có điều theo như hiện tại, xem ra nếu không có biến cố gì, tốc độ quyền trượng cháy là đều đều, thì chúng ta hẳn vẫn còn thời gian, không sao đâu, đừng căng thẳng.”
Nam Sơn thở dài: “Bất kể thế nào, phải tăng tốc thôi.”
Vốn đã như lọt vào sương mù, lo lắng hãi hùng, trước mắt lại còn bị hạn chế thời gian!
Chử Hoàn liếc thử tốc độ cháy của quyền trượng, đột nhiên cảm thấy như có một thanh đao treo trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống chém cả bọn.
Người Thủ Sơn cũng thế, Người Thủ Môn cũng thế, độc xà ngoài mạnh trong yếu cũng thế, cho dù mỗi kẻ trông đều trâu bò, trong thế giới bị bóng tối bao vây này, lại đều có vẻ nhỏ bé, y như mấy con chuột nhắt mệt mỏi trốn chạy vậy.
Chử Hoàn hoạt động khớp cổ chân một chút, mạnh chân quá làm “Rắc” một tiếng, còn rất đau, anh tức thì yên tâm một nửa – có cảm giác đau là có cảm giác an toàn, chứng minh xương chân anh vẫn chưa có ý định bất tri bất giác bong da lộ diện.
Họ chỉ nghỉ ngơi một lúc chưa đủ để nói hai câu, rồi lập tức lại ngựa không dừng vó tiếp tục tiến lên, dần dần, bóng đen xung quanh bình tĩnh trở lại, nhưng cảm giác lành lạnh tự dưng nổi lên.
Chử Hoàn rùng mình, Nam Sơn lập tức nhận ra: “Lạnh à?”
Chử Hoàn im lặng lắc đầu – ở đây chỉ có anh là mặc nhiều quần áo nhất, thật sự không tiện nói lạnh.
“Hình như ta đã nhìn thấy thôn xóm,” Lỗ Cách chợt xen vào, “Phía trước hẳn sẽ gặp người, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Gặp người” hiện giờ với họ mà nói là một thanh kiếm hai lưỡi, đặc biệt là loại có thể trao đổi.
Chẳng ai biết đây rốt cuộc là tốt hay xấu.
“Tôi cảm thấy chúng ta y như một nhóm người đi đốt lửa khắp bốn phương vậy.” Chử Hoàn nói, “Mọi người nói liệu có một khả năng, nếu lửa đốt nhiều, cho dù cây đuốc của chính chúng ta bị tắt, tử địa trong truyền thuyết cũng sẽ cháy lên?”
Chử Hoàn thấy đây là cách giải thích gần với từ “mồi lửa” nhất.
Không ai trả lời được vấn đề này, Chử Hoàn mới là người có khả năng tạo thành liên hệ một cách khó khăn trong tử địa, họ chỉ có thể mò mẫm theo anh thôi.
Đi thêm chút nữa, Chử Hoàn mới nhìn rõ cái thôn ban nãy Lỗ Cách nói, anh không nhịn được thở dài thườn thượt: “Vọng sơn bào tử mã -” (Vọng sơn bào tử mã đại khái là nhìn rất gần nhưng thực tế rất xa)
Thôn ấy tuy trông thấy, thực tế lại phải trèo qua một ngọn núi, trên núi là rừng rậm vắng lặng uy nghiêm, nhưng cánh rừng nơi đây tựa hồ bất đồng với những nơi khác, cây cối cơ hồ cách đều nhau, như là do người trồng.
Chử Hoàn không nhịn được hỏi: “Bên này cũng có trồng cây gây rừng à?”
“Đó là nơi chôn người chết, không khác lắm với mồ mả bên kia sông.” Viên Bình nói, “Con người sau khi chết về với thiên nhiên, có thể làm thuốc thì làm thuốc, có thể ủ phân thì ủ phân, còn có vài nơi chôn tộc nhân đã chết trên sườn núi, để trồng cây ăn quả.”
Có lẽ là do không thứ gì dày đặc quỷ khí hơn chính bản thân vùng đình trệ, so ra thì tất thảy những thứ khác, bao gồm bóng tối hung tàn, đều có vẻ ôn hòa hẳn, thành thử khi đi qua bức tường tro cốt mở rộng này, Chử Hoàn không hề mất tự nhiên như giẫm trúng biển số nhà người ta. Tập tục mai táng ở chỗ Nam Sơn chính là như vậy, luôn làm cho người ta cảm thấy tôn trọng, nhưng không hề trầm trọng.
Chắc khi hái trái cây cho lũ nhóc trong nhà ăn, cư dân nơi đây sẽ thuận miệng nói một câu: “Đây là bà cố trồng cho con đấy.”
Vừa nghĩ vậy liền cảm thấy rất có ý nghĩa.
Chử Hoàn không nhịn được thuận miệng nói với Nam Sơn: “Nghĩa địa ở chỗ chúng tôi hai mươi vạn một mét vuông, còn phải chờ tới lượt, chắc các cậu dựa vào bán thịt khô cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền này đâu. Tôi thấy mai kia nếu tôi chết rồi, cậu cũng đem tôi đi trồng cây là được.”
Nam Sơn biến sắc: “Anh nói bậy bạ gì thế!”
Chử Hoàn đưa tay làm động tác kéo khóa, làm bộ khóa miệng mình.
Nhưng bốn bề thật sự quá yên tĩnh, nếu không nói chuyện thì chỉ có thể lo lắng vớ vẩn, áp lực rục rịch kia và bóng tối chẳng mấy chốc sẽ làm họ phát điên, thế nên Chử Hoàn im lặng chưa được mấy giây, đã lại cảm khái: “Tôi thật sự cảm thấy nơi này rất ấm áp, chúng tôi thì chẳng có biện pháp nào – người quá đông đúc, mỗi ngày trong cùng một thành phố, có mấy ngàn vạn người chạy tới chạy lui, chẳng đặng đừng mới phải dời nghĩa địa đến nơi rất xa nội thành, đi lại một lần cũng bất tiện, cảm giác như chẳng được mấy năm đã lãng quên họ, không giống chỗ các cậu, dường như luôn sống bên nhau vậy.”
Nam Sơn nhớ tới, liền hỏi: “Các anh có tới sáu mươi… vạn vạn người, thế một người chết đi, không phải sẽ bị lãng quên rất nhanh?”
“Rất nhanh.” Chử Hoàn gật đầu, “Chẳng được mấy năm, bạn bè thân thiết cùng một thời đại thỉnh thoảng liên hệ cũng đều mất hết, người này sẽ triệt để biến mất trên thế giới.”
Nam Sơn cảm thấy không tài nào lý giải nổi, lần đầu tiên sinh ra một chút đánh giá tiêu cực với thế giới “bên kia sông” mà cậu luôn hướng về – hình như hơi lạnh lùng.
Chử Hoàn cười: “Kỳ thực cũng không hề gì, người chết dù sao cũng chẳng biết gì hết, ngược lại là kẻ sống đến cuối cùng, bạn bè lần lượt mất đi, tiễn đưa đến tận sau cuối, nhiều lúc cũng hoài nghi phải chăng mình sẽ đi theo, khá là tra tấn người.”
Chử Hoàn là người nói vô tâm, Viên Bình lại là người nghe hữu ý, Viên Bình hiếm khi nhạy bén một lần, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Chử Hoàn một cái.
Hắn rất muốn giống tộc trưởng nhà mình, thản nhiên nói một câu “không dễ dàng cho mày”, lại chẳng tài nào thốt ra được, cũng giống như hắn rất muốn thừa nhận ngay trước mặt Chử Hoàn rằng anh ta là bạn bè sống chết có nhau, nhưng mỗi lần mở miệng lại luôn phải phun đầy mặt đối phương vậy.
Viên Bình suy nghĩ một chút, cho rằng điều này vẫn liên quan đến việc tên Chử Hoàn quá bỉ ổi, nếu đổi thành Nam Sơn, những lời thật lòng này dường như sẽ dễ nói hơn.
Trong lòng Viên Bình hiếm khi rối rắm một lúc lâu, cuối cùng lại chỉ giễu cợt nói: “Mày còn nhớ lại những năm tháng tranh vanh của mình không?”
“Không có năm tháng tranh vanh,” Chử Hoàn cười khổ, “Chỉ có năm tháng ‘lồng hấp’.” (Tranh vanh và lồng hấp – chưng lung âm hơi giống nhau)
Chử Hoàn không thích nhắc tới chuyện quá khứ của mình lắm, nhưng Nam Sơn vẫn rất muốn nghe, cậu không nhịn được hỏi Viên Bình: “Năm tháng tranh vanh là gì?”
Viên Bình đã có tinh thần, giống như vất vả lắm mới bắt được một cơ hội, trăm phương nghìn kế mách Nam Sơn: “Tộc trưởng, cậu có biết thằng này nhà cậu khốn nạn cỡ nào không? Tôi nói cho cậu biết nhé, từ nhỏ nó đã cực kỳ đê tiện vô sỉ, là tiểu gian tế của giáo viên chủ nhiệm, mãi đến trung học vẫn thường xuyên báo cáo giáo viên chuyện bạn bè hút thuốc trong nhà vệ sinh nam đấy.”
Nam Sơn nhướng mày, ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh ấy làm không đúng sao?”
Viên Bình: “…”
Lỗ Cách: “Hút thuốc là gì?”
Nam Sơn từng trông thấy, liền giải thích cho hắn: “Chính là cuộn một loại lá cây có độc để đốt và hít thứ khói trắng bên trong – đã biết rõ có độc, tại sao còn phải đụng vào? Không cho các ngươi đụng là muốn tốt cho các ngươi thôi.”
Viên Bình mách lẻo không thành công còn mất ngoại viện, tức khắc trưng ra dáng vẻ tội nghiệp chuyển hướng sang tộc trưởng của mình.
Tộc trưởng Lỗ Cách chính trực dừng một giây rồi nói một cách tàn nhẫn vô tình: “Y nói đúng đấy.”
Chử Hoàn cười muốn bể bụng.
Lúc này, Nam Sơn lại liếc Chử Hoàn một cái với khuôn mặt không cảm xúc, mang theo khí trấn nhà của của người chủ một gia đình, lầm bầm: “Nhưng không phải chính anh cũng hút à?”
Chử Hoàn: “…”
Anh phát hiện trước kia Nam Sơn còn “muốn nói lại thôi” một chút, còn ít nhiều khéo léo hàm súc, nhưng từ sau khi “kí tên” và “đóng dấu”, Nam Sơn ngày càng không khách sáo, đãi ngộ của “người trong” và “người ngoài” thật là khác nhau một trời một vực luôn.
Viên Bình nhe răng làm mặt quỷ, đột nhiên, nụ cười sững lại, ánh mắt nhìn đăm đăm phía sau Chử Hoàn, sắc mặt dần nghiêm trọng.
Chử Hoàn nhận thấy bất thường, chầm chậm quay đầu lại.
Anh nhìn thấy người đứng đầy trong sơn cốc, có nam, có nữ, có già, có trẻ, hình thái khác nhau, vẻ mặt bi thương, như một đám điêu khắc nổi trên tường, tối tăm và cứng đờ.
Tim Chử Hoàn đập điên cuồng đầy bất an, cầm lòng không được tiến một bước, Nam Sơn kéo anh lại: “Chậm thôi!”
Bốn người từ trên sườn núi bên cạnh vòng đường cẩn thận tới gần đoàn người ấy.
Thông thường mà nói, bất luận có thể trao đổi hay không, chỉ cần gặp người, Chử Hoàn đều có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, song tận đến khi cách người đầu lĩnh chưa đầy nửa thước, trong tai anh vẫn lặng ngắt như tờ.
“Thế nào?” Lỗ Cách hạ giọng hỏi.
Chử Hoàn lắc đầu, càng nặng nề hơn: “Thật kỳ lạ, không nghe thấy gì cả.”
Nam Sơn vượt qua anh, chặn mấy người kia ở phía sau, nhận quyền trượng giơ lên, chậm rãi đi vào chính giữa đoàn người quỷ dị này.
Chử Hoàn: “Không, chờ đã!”
Trong lòng anh có dự cảm xấu.
Chử Hoàn lúc trước nghe thấy âm thanh thì hoảng sợ, hiện giờ không nghe thấy âm thanh càng hoảng sợ hơn. Có lẽ do những người trước đây gặp đều đơn lẻ, còn lần này là cả đoàn đã tạo thành áp lực trên tâm lý, Chử Hoàn chỉ cảm thấy bên trong đám người ấy phảng phất ấp ủ mối nguy hiểm cực lớn.
Bốn người đứng ở ngoài đám đông kia, thở mạnh cũng không dám, như gặp phải đại địch vậy.
Không biết qua bao lâu, Chử Hoàn đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc yếu ớt, trong nháy mắt tóc gáy anh dựng ngược: “Lui lui lui! Mau lui đi!”
Anh không rõ nguyên do khiến mình sởn tóc gáy, đôi khi thứ không rõ nguyên do mới là đáng sợ nhất.
—
A Cam tức Forrest là một nhân vật thiểu năng trí tuệ với IQ chỉ trong bộ phim Forrest Gump do Tom Hanks đóng, do người yêu bỏ đi, cảm thấy cô đơn nên anh đã chạy vòng quanh nước Mỹ trong hơn năm. Cũng nhờ chạy rất nhanh nên sau này anh đã trở thành một siêu sao bóng bầu dục. Ở đây ý Chử Hoàn là họ chạy suốt như Forrest nhưng Viên Bình lại trả lời là tên ngốc.