Thẩm Hữu bị đưa trở lại địa lao, cùng ngày hôm đó, nửa đêm Tưởng Thuần liền dẫn người xuất phát.
Sở Du dặn dò Tưởng Thuần mấy trăm lần rằng phải cẩn thận, Tưởng Thuần cười nói: “Tỷ không ngại, ngày thường muội chăm sóc bà bà hơn một chút là được.”
Sở Du đáp ứng, lại kéo tay Tưởng Thuần dặn dò những chuyên cần lưu ý, sau đó mới để Tưởng Thuần rời đi.
Sau khi Tưởng Thuần rời đi, không quá hai ngày, Tạ Vận liền vội vội vàng vàng tìm đến Vệ phủ.
Nghe tin Tạ Vận đến, Sở Du biết chắc chắn Sở Cẩm đã hành động. Nàng không hề sốt ruột, mời Tạ Vận về phòng, rót trà cho Tạ Vận, Tạ Vận đầy mặt nôn nóng, vừa mới ngồi xuống liền nói với Sở Du : “A Du, không thấy A Cẩm đâu!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao?”
Sở Du ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo kinh ngạc: “ Tại sao lại không thấy A cẩm?”
“Ngày hôm qua” Trong mắt Tạ Vận đong đầy nước mắt: “Ban ngày con bé nói muốn đi mua phấn son, ta cũng không quá để ý, buổi tối ta lại đi ngủ sớm, đến hôm nay tỉnh dậy, ta mới phát hiện, con bé một đêm chưa về, lúc này ta mới cho người đi tìm khắp nơi, hiện giờ vẫn chưa thấy người.”
“Tùy tùng bên người muội ấy thì sao?”
Kỳ thật Sở Du đã đoán được đại khái Sở Cẩm đi đâu, nhưng trên mặt nàng không hề để lộ dấu vết, Tạ Vận thở dài: “Ngay cả tùy tùng cũng không thấy, ta vốn định báo quan, nhưng lại tìm thấy lá thư dưới gối con bé, nó nói nó muốn đi Lạc Châu tìm Lâm Dương, chúng ta phải làm gì bây giờ?!”
Sở Du nghe được lời này, ánh mắt lạnh xuống, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Tạm thời cứ tìm người thử xem, con viết thư cho đại ca hỏi một chút.”
“Ta đã phái người đi rồi, thế nhưng một đường xóc nảy, con bé lại là nữ tử……”
Tạ Vận vừa nói vừa rơi nước mắt: “Phải trách ta, trước kia phụ thân con muốn con bé học võ nhưng ta không đồng ý, thế đạo hiện nay, nếu võ nghệ của con bé tốt bằng nửa con, ta cũng chẳng cần phải lo lắng như vậy.”
“Muội muội có điểm tốt của riêng mình.”
Sở Du cười cười, lại trấn an Tạ Vận một lát, sau đó cho người đưa Tạ Vận trở về. Tạ Vận vừa đi, Sở Du liền lập tức phái người đi tìm Sở Cẩm, lại viết một phong thư gửi cho Sở Lâm Dương, nói mình đã cho người đi tìm Sở Cẩm, bảo hắn không cần lo lắng.
Chờ làm xong mọi việc, lúc này Sở Du mới lấy sổ sách ghi chép trong phủ ra kiểm tra.
Hiện tại mượn tiền Sở Lâm Dương, mua đất trồng trọt ở Lạc Châu, đồng thời đặt mua cửa hàng sản nghiệp tại Lan Châu, Vệ phủ khó khăn túng thiếu, chi tiêu một đồng cũng phải tính toán.
Đến tối, những người phái ra đi tìm Sở Cẩm rốt cuộc cũng trở về, Sở Du vốn không thèm để ý, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy hai người đi vào, trong đó có một người vô cùng chật vật, trên người lầy lội đầy bùn đất, đúng là người đi theo Sở Cẩm.
Sở Du nhíu mày: “Tại sao ngươi trở lại vào lúc này?”
Sở Cẩm đang đi tìm Sở Lâm Dương xin trợ giúp, nàng phân phó bọn họ ngăn cản Sở Cẩm, vì sao bọn họ lại quay lại?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối phương nghe lời này, lập tức quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ có tội, đã để mất dấu nhị tiểu thư!”
“Mất dấu?”
Sở Du ngẩn người, nàng đứng bật dậy: “Vì sao lại mất dấu?”
“Hôm qua nhị tiểu thư rời kinh, đi thẳng về hướng Lạc Châu, thuộc hạ vốn tính toán đợi đoàn người tới gần Lạc Châu sẽ động thủ, ai ngờ sáng nay gặp phải thổ phỉ, thuộc hạ vì bảo vệ bá tánh và nhị tiểu thư nên dốc sức chiến đấu kịch liệt cùng đám cường đạo đó, tới khi quay đầu lại đã không nhìn thấy nhị tiểu thư!”
“Tìm!” Sở Du lạnh lùng nói: “Lập tức đi tìm!”
Thị vệ nhận lệnh, chạy chóng ra ngoài tìm người.
Tìm kiếm liên tục hai ngày, Sở Cẩm vẫn bặt vô âm tín, mà chiến tranh cũng từng chút từng chút một tới gần Hoa Kinh. Các hoạt động trong thành Hoa Kinh vô cùng trầm lắng, rất nhiều bá tánh bắt đầu di chuyển hoặc thu dọn đồ đạc sẵn sàng cho một cuộc tháo chạy, bầu không khí trên triều đình cũng ngày càng lụn bại một cách rõ ràng.
Hoàng đế năm lần bảy lượt phái người tới mời Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đều nằm trên giường giả bệnh không gặp, hoàng đế không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng yêu cầu triều thần ra chủ ý, nhưng không có ai dám đứng ra nhận quân lệnh trạng.
Lại qua bảy ngày, rốt cuộc tiền tuyến cũng truyền đến tin tức chiến thắng đầu tiên, tuy nhiên thời điểm nhận được tin chiến thắng, Thuần Đức Đế lại không hề vui mừng. Mà tin chiến thắng kia, Vệ gia đã biết từ nửa ngày trước.
Đội quân Bắc Địch tiến sát Phần Thủy không đến nửa ngày, liền bị Tống Thế Lan lãnh binh đánh lui.
Sắc mặt Thuần Đức Đế không tốt như thế, bởi vì sau khi Tống Thế Lan đánh lui Bắc Địch khỏi Phần Thủy, chúng trực tiếp quay đầu lại tấn công mạnh mẽ vào huyện Tiểu Quất. Cuối cùng Tống Thế Lan cũng bảo vệ được huyện Tiểu Quất, thế nhưng huynh trưởng của Tống Thế Lan lại chết trong chiến loạn.
Người vẫn luôn bại trận, có thể trong vòng nửa ngày thu phục được Phần Thủy, đối với hoàng đế mà nói, điều này chứng minh trong những trận chiến trước đó, Tống Thế Lan đã không dốc hết toàn lực. Mà một người như vậy muốn thay thế Tống Văn Xương tiếp nhận vị trí thế tử, danh chính ngôn thuận nắm giữ binh quyền Tống gia, hoàng đế cảm giác được tâm can mình đều phát đau.
Ông đã nuôi dưỡng một đám sói con!
Thế nhưng cho dù trong lòng Thuần Đức Đế rõ ràng chuyện xảy ra giữa hai người Tống Thế Lan và Tống Văn Xương, tuy nhiên ngoài mặt ông vẫn không thể hé răng nửa lời. Không chỉ không thể nói, mà còn phải biểu dương!
Vì thế Thuần Đức Đế cắn răng sắc phong Tống Thế Lan làm thế tử. Còn ban thưởng cho hắn chút tơ lụa hoàng kim.
Ban thưởng như vậy có thể nói là keo kiệt, nhưng hôm nay tình hình đất nước đang rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, cho nên mọi người cũng không ai ý kiến gì.
Ngày Thuần Đức Đế ban thưởng, tất cả danh sách vật phẩm đều được chuyển tới tay Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhìn báo cáo nở nụ cười, vừa cười vừa hết sức vui mừng miêu tả lại cảnh tượng trên triều cho Sở Du: “Hiện giờ trong lòng bệ hạ, nhất định vô cùng nghẹn khuất. Sợ rằng sẽ tức giận hại thân.”
“Hại thân cũng không sao” Sở Du cười nói: “Chỉ sợ ảnh hưởng tới đầu óc, lúc này sẽ không hay.”
Khi nói chuyện, bên ngoài truyền đến âm thanh truyền lời, Vệ Thu bẩm báo: “Hầu gia, bệ hạ lại phái người tới.”
Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn nhanh chóng nói: “Mau cho chuẩn bị gói máu cho ta, ta về giường trước.”
Hiện giờ Vệ Uẩn đã vô cùng thành thục trong việc giả bệnh, thái giám truyền chỉ vừa mới tiến vào đại sảnh, Vệ Uẩn đã nằm yên ổn trên giường ngủ. Sở Du mỉm cười đứng dậy tiếp đón thái giám truyền chỉ: “Hiện giờ tiểu hầu gia đang nằm trên giường, chỉ sợ khó có thể tới đại sảnh tiếp chỉ, mong rằng công công thứ lỗi. Thánh chỉ này thiếp thân lãnh thay tiểu hầu gia, không biết có được hay không?”
Loại sự tình như nhận thánh chỉ thay này, nếu đặt ở ngày thường, đó là một việc cực kỳ hoang đường.
Tuy nhiên hiện giờ quân không ra quân thần không ra thần, trên chiến trường gần như không có tướng lãnh nghe theo ý chỉ của Thuần Đức Đế, Vệ Uẩn chỉ phân phó Sở Du nhận thay thánh chỉ, đặt ở thời buổi hiện giờ thật ra cũng không có vấn đề gì.
Thái giám truyền chỉ cũng không hề tỏ vẻ tức giận, cười nói: “Không ngại.”
Sở Du thở phào một hơi, đang định nói gì đó liền nghe thấy thái giám mở miệng: “Thánh chỉ này, vốn cũng dành cho đại phu nhân.”
Sở Du kinh ngạc ngẩng đầu, mở to mắt: “Bệ hạ cớ gì hạ chỉ?”
“Hôm nay bệ hạ mời Vệ lão phu nhân tiến cung phẩm trà.” Đối phương cười thập phần xán lạn: “Lão phu nhân ở trong cung tịch mịch, muốn triệu đại phu nhân vào cung, không biết hiện tại có tiện hay không?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Sở Du lập tức lạnh xuống.
Tưởng Thuần ra cửa, Liễu Tuyết Dương không yên lòng, cố ý chọn ngày hôm nay đi thắp hương cầu phúc cho Tưởng Thuần.
Sở Du đã an bài người bảo vệ Liễu Tuyết Dương, nhưng không nghĩ tới, Thuần Đức Đế lại điên tới mức này?
“Công khai bắt gia quyến đại thần giữa thành Hoa Kinh” Sở Du cắn răng mở miệng: “Bệ hạ có từng nghĩ tới, nếu triều thần khác biết được, sẽ nghĩ như thế nào không?”
“Ai nha, Vệ Đại phu nhân nói gì vậy?”
Thái giám dùng phất trần phủi tay áo, đầy mặt tươi cười lấy lòng nói: “Chỉ là đi uống ly trà thôi mà, hơn nữa lão phu nhân cũng đồng ý rồi, sao ngài lại đại kinh tiểu quái()như thế?”
(): Chuyện bé xé to
Sở Du không nói chuyện, nàng hít một hơi thật sâu, trong lòng biết lúc này nên bình tĩnh. Thái giám kia cười nói: “Mẫu thân ở trong cung, không biết tiểu hầu gia có sức lực vào đón hay không? Bệnh của tiểu hầu gia thật sự nghiêm trọng, nhưng không sao, đại phu nhân thay ngài ấy tiến cung một chuyến cũng được.”
Nói xong, thái giám kia dường như chắc chắn Sở Du sẽ đi, hắn tránh đường, làm động tác “mời” nói: “Đại phu nhân, đi thôi?”
Sở Du trầm mặc, thái giám cười tủm tỉm nhìn nàng, dường như đang chờ cơn tức giận của nàng.
Một lát sau, Sở Du nhẹ nhàng cười nói: “Vậy làm phiền công công chờ một lát, thiếp thân đi rửa mặt chải đầu sau đó sẽ ra ngay.”
Nói xong, Sở Du không đợi thái giám kia nói chuyện, nàng xoay người đi vào nội đường, trở về trong phòng mình, nhanh chóng lấy ra rất nhiều trang sức, cắm ở trên đầu, rồi sau đó mặc nhuyễn giáp, một mặt vừa trang bị cho mình, một mặt nói với Vãn Nguyệt: “Đi bẩm báo tiểu hầu gia, nói ta tiến cung đón bà bà, bảo hắn yên tâm giả bệnh, hiện giờ hoàng đế đang ép hắn, chớ hành động thiếu suy nghĩ.”
Vệ Uẩn sắp xếp lâu như thế, chính là muốn bức Thuần Đức Đế không còn đường lui, lúc đó Thuần Đức Đế mới có thể vô điều kiện thoái nhượng.
Mà hiện giờ Đại Sở thất bại thảm hại, thời điểm Vệ Uẩn quay lại cứu vớt chiến cuộc sẽ khiến thế cục càng thêm chói mắt.
Giờ phút này Diêu Dũng vẫn chưa hoàn toàn bị đánh cho tan tác, Vệ Uẩn không thể khỏi bệnh, nếu khỏi bệnh lúc này, công sức lúc trước sẽ hoàn toàn uổng phí.
Thuần Đức Đế chưa bị ép đến tuyệt cảnh, Diêu Dũng không bị diệt trừ, hiện tại nếu Vệ Uẩn lên chiến trường, chỉ sợ sẽ dẫm phải vết xe đổ của phụ huynh hắn.
Sở Du suy nghĩ về thế cục, mặc áo khoác vào, thắt chặt đai lưng, nhanh chóng nói: “Bảo hắn yên tâm, ta sẽ xử lý tốt mọi việc.”
Nói xong, Sở Du liền bước chân ra ngoài.
Thái giám kia có hơi nôn nóng, đi tới đi lui, thấy Sở Du ra ngoài, hắn ta thở phào một hơi, sau đó khôi phục sự trấn định: “Đại phu nhân, xin mời?”
Sở Du hơi mỉm cười, thần sắc thản nhiên nói: “Công công, mời.”