Sơn Hà Nhật Nguyệt

chương 39: tin tức động trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức Dận Tự bị thương truyền về tới kinh thành là vào lúc ánh chiều tà bao trùm khắp nơi, nhà nhà thổi lửa nấu nướng.

“Ngươi vừa nói gì?” Dận Chân nhìn người đang quỳ trên mặt đất, tính tình của y xưa nay bình tĩnh khép kín, lúc này lại phản ứng có phần hơi dữ dội.

Thị vệ truyền lời đầu đầy mồ hôi. “Tứ A ca, Hoàng thượng truyền ngài lập tức tiến cung.”

“Dận Tự đệ ấy sao rồi?” Dận Tự đứng phắt dậy đến cả chén cơm trong tay cũng quên buông xuống.

“Nô tài cũng không rõ lắm, xin Tứ A ca hãy mau chóng theo nô tài đi một chuyến!”

“Chuẩn bị ngựa, tiến cung.” Dận Chân thuận tay đặt chén cơm xuống, nói cũng không nói thừa một câu, Tô Bồi Thịnh nhanh nhạy đã chạy ra ngoài chuẩn bị từ trước.

“Gia!” Ô Lạt Na Lạp thị đột nhiên lên tiếng, Dận Chân vốn đã bước chân qua ngưỡng cửa cũng thoáng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn nàng.

“Mọi chuyện đều phải bình tĩnh.” Khi nàng nói ra câu này, thật chất cũng là đang tự trấn an chính nàng.

Dận Chân gật đầu, nhấc chân đi ngay.

Dận Chân tiến cung, không nói hai lời đã quỳ gối trước mặt Khang Hy.

“Thỉnh Hoàng a mã ân chuẩn cho phép nhi thần đi Sơn Tây trước, đón bát đệ về.”

Khang Hy đem quyển tấu chương đưa cho y.

Dận Chân nhận lấy mở ra xem, quét mắt thật nhanh, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Hoàng a mã...”

Khang Hy xua tay. “Con cũng không phải Thái y, đi cũng có thể làm gì, trẫm đã phái một Thái y giỏi nhất trong Thái Y Viện theo thị vệ đi đến đấy rồi, con cũng không cần phải đi, chuyên tâm làm việc trẫm giao cho con trước đi đã.”

Dận Chân có lòng muốn phản bác, lại không biết phải bắt đầu từ đâu, nghe vậy chỉ có thể quỳ yên tại chỗ, khẽ cúi thấp đầu.

Thái tử đứng một bên thấy thế không khỏi khẽ cong khóe môi, xong lập tức thay bằng gương mặt nghiêm túc, lên tiếng: “Hoàng a mã, không bằng để tứ đệ đi xem thử tình hình thế nào, trong thư Mã Tề nói không rõ ràng, trong lòng nhi thần cũng vô cùng lo lắng.”

Năm Khang Hy thứ hai mươi chín trên đường thân chinh Cát Nhĩ Đan bị Sách Ngạch Đồ ngấm ngầm cắt xén lương thảo, nếu không phải do ông bị bệnh bất ngờ trên đường đi phải quay về, nói không chừng đã bị chết đói.

Từ đó về sau, Khang Hy đối với những người dưới quyền có lòng đề phòng rất cao, đương nhiên Sách Ngạch Đồ là người đứng đầu bảng, nhưng sâu trong nội tâm ông vẫn luôn cho rằng Thái tử do một tay ông dạy dỗ từ nhỏ, phẩm chất không kém, lần bất trắc đó suy cho cùng là do Sách Ngạch Đồ tự mình bày ra, hơn nữa sau lần đó cuộc chiến ngầm dường như có xu hướng chững lại, kể cả đám người bình thường xum xuê chung quanh Thái tử nhất thời cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, quan hệ phụ tử giữa Khang Hy và Dận Nhưng, có vẻ như lại từ từ trở nên hòa hợp, phụ từ tử hiếu, ấm áp vui vầy.

Hiện tại nghe Thái tử nói xong, Khang Hy trầm ngâm trong chốc lát rồi mới gật đầu: “Cũng được, Lương Tần vì việc này mà hoảng sợ không nhẹ, đã ngất lên ngất xuống hai ba lần, con nên thay mặt nó đi thăm Ngạc nương của nó chút đi.”

Dận Chân mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ơn.

Khang Hy giữ y lại nói một hồi xong mới chịu để cho y quỵ an.

Dận Chân tâm sự nặng nề, ra khỏi Dưỡng Tâm Điện lại thấy Thái tử đang đứng đợi bên ngoài.

Thái tử cười như có như không: “Lão Tứ, đệ vội vã như vậy làm gì chứ, có gấp gáp cũng không thể trong một ngày đi đến Sơn Tây được.”

Dận Chân cười khổ, cung kính hành lễ: “Lúc nãy đa tạ Thái tử điện hạ đỡ lời trước mặt Hoàng a mã, thần đệ mới có thể toại nguyện.”

Dận Chân lúc này dù có điềm tĩnh khép kín thế nào đi nữa cũng chỉ mới mười bảy, không có nhiều ý nghĩ phức tạp, đa số các huynh đệ đều còn nhỏ, sóng gió bão bùng giữa Đại A ca và Thái tử tạm thời vẫn chưa lan đến gần những người khác, Khang Hy càng không để lộ chút ý gì có vẻ như muốn phế Thái tử.

Vị trí của Thái tử điện hạ, ở trong mắt rất nhiều người chính là danh chính ngôn thuận, căn cơ vững chắc, Dận Chân đương nhiên cũng cho là vậy.

Nên khi y nói lời cảm tạ mang theo mười phần thật lòng trong đấy, nếu không phải lúc nãy có Thái tử lên tiếng chỉ sợ Khang Hy sẽ không nhanh chóng đồng ý như vậy.

Thái tử vỗ vỗ vai y. “Được rồi, giữa huynh đệ với nhau có cần khách sáo vậy không, ta mới vừa bảo nhị tẩu đệ làm thêm nhiều thức ăn, đệ tới Dục Khánh Cung dùng bữa đi.”

Dận Chân hơi bất ngờ, đang định mở miệng từ chối, nhưng lời tới tận bên môi lại vẫn nuốt xuống.

Dận Chân nhìn thức ăn bày đầy trên bàn ăn trong Dục Khánh Cung, thậm chí còn muốn phong phú hơn cả ngự thiện của Khang Hy, nhưng y lại không có tí hào hứng ăn uống nào.

Đích phúc tấn của Thái tử —— Thạch thị, hiện tại vẫn chưa được sắc phong chính thức làm Thái tử phi, nên vẫn chỉ là Đích phúc tấn mà thôi. Thạch thị tính tình hiền lương thục đức, đối xử với người khác hòa nhã, quan hệ với người trong cung cũng không tệ lắm, nay thấy Dận Chân cứ rề rà không chịu động đũa, vội hỏi: “Tứ đệ, mấy món này không hợp khẩu vị đệ sao?”

Dận Chân gượng cười: “Không đâu, tay nghề của nhị tẩu rất giỏi, đệ nhìn một bàn cơm nước thế này liền muốn ăn ngay.”

Thạch thị mỉm cười dịu dàng, lại múc cho hai người mỗi người một chén canh rồi dẫn theo người lui xuống.

Chỉ còn lại Thái tử và Dận Chân.

Thái tử gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén của Dận Chân, ngón tay thon dài trên nền đũa bạc càng làm tôn lên làn da trắng mịn xinh đẹp.

“Lão Tứ, chắc đệ biết rõ lần này đệ đi Sơn Tây là vì cái gì?”

“Hồi Thái tử điện hạ, đương nhiên là đi xem tình hình bát đệ.”

Vốn trong lịch sử, thời trẻ Thái tử địa vị vững chắc, Tứ A ca Dận Chân là người thuộc đảng Thái tử ai ai cũng biết, ủng hộ chính thống, lẽ đương nhiên không ai nghi ngờ y. Nhưng đời này do thuở ban đầu Dận Tự đắc tội với Thái tử, rồi vụ khi không rơi xuống nước nên khiến sâu trong nội tâm của Dận Chân luôn luôn tồn tại thái độ chống đối Thái tử, mặc dù thứ khúc mắc này không hề biểu hiện ra bên ngoài.

“Ta là nhị ca của đệ, gọi nhị ca là được rồi.” Thái tử mắt trợn trắng, vờ sẵng giọng: “Bình thường rảnh rỗi nên thường xuyên đến Dục Khánh Cung chơi, lý nào nhị ca ta lại bạc đãi đệ sao?”

Thấy Dận Chân đặt đũa xuống, cúi đầu lắng nghe lời hắn, Dận Nhưng tiếp tục: “Lúc nãy Hoàng a mã giữ ngươi lại để nói chuyện liên quan đến cứu nạn Sơn Tây.”

Dận Chân gật đầu: “Hoàng a mã nói, Mã Tề đã làm việc nhiều năm lại rất quen thuộc với sự vụ của Sơn Tây, bảo lúc thần đệ tới nơi, nên hợp mặt với Mã Tề.”

Thái tử mỉm cười, từ tay áo lấy ra một phong thư, đặt lên bàn đẩy về phía y.

“Phong thư này là ta viết cho Tuần phủ Sơn Tây Cát Nhĩ Đồ, đệ mang theo, có chuyện gì khó xử thì cứ đi tìm hắn giúp đỡ.”

Dận Chân tim đập thình thịch, nhưng ngoài lại mặt không có biểu hiện gì chỉ đơn giản nói lời cảm tạ, nhận thư.

Lúc về tới nhà, Dận Chân lập tức mở lá thư ra.

Nội dung trong thư rất đơn giản, lác đác mấy chữ, đại ý bảo Cát Nhĩ Đồ cố gắng hết sức giúp đỡ Dận Chân làm việc.

Nhưng Dận Chân lại nhận ra được rất nhiều vấn đề.

Thứ nhất, Hoàng a mã đã dặn dò, lần này y đi để xem tình hình bát đệ, hiển nhiên là người thân mang hoàng mệnh, vậy thì tại vì sao Thái tử còn muốn viết thư riêng?

Thứ hai, cách dùng từ đặt câu trong phong thư này cũng rất tự nhiên, chứng tỏ mối quan hệ giữa Cát Nhĩ Đồ và Thái tử không hề tầm thường.

Thứ ba, Thái tử muốn thông qua phong thư này nói với Dận Chân rằng, hắn bán cho Dận Chân một món nợ nhân tình to lớn.

Dận Chân vẫn gương mặt vô cảm, im lặng trong chốc lát rồi cầm đèn lên, đem phong thư để trên ngọn lửa, thiêu rụi từng chút từng chút một.

Tảng sáng ngày hôm sau Dận Chân lập tức dùng khoái mã phi nhanh rời kinh, phía sau chỉ dẫn theo Thái y và hai thị vệ đắc lực.

Trong lòng y đang rất lo lắng, sợ Dận Tự xảy ra chuyện gì bất trắc, chỉ một lòng mong mau chóng đến Bình Dương.

Ngựa đang cưỡi là ngựa tốt thượng đẳng do Khang Hy ban tặng, có thể một ngày chạy sáu trăm dặm, may là vậy mà y còn chê chậm, mỗi ngày đều vào lúc trời chưa sáng đã lật đật chạy đi, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới tùy tiện tìm một trạm dịch nghỉ tạm, hành đến nỗi lão Thái y thở không ra hơi, thiếu chút nữa đã đứt hơi trước khi đến được địa điểm.

——————

Thẩm Triết chống gậy khập khiễn đi tới hậu viện của phủ nha Bình Dương, vừa liếc mắt đã thấy người đang đứng giữa khóm hoa.

“Bát gia.” Y nhẹ nhàng gọi.

Người nọ xoay đầu lại, quay chính xác về hướng của y, mỉm cười nói: “Tử Thanh đến đấy à, vào phòng ta nói chuyện đi.”

Thẩm Triết ngập ngừng: “Mắt của ngài...?”

“Đại phu nói mỗi ngày chịu khó bó thuốc là được, vải gạt thì có thể tháo rồi nhưng bây giờ nhìn mọi thứ có hơi mù mờ, qua mấy ngày nữa thì ổn rồi.” Dận Tự trả lời, xoay người đi về sương phòng, Thẩm Triết vội theo sau.

Ngày ấy gian nhà bị sập, đem ba người vùi lấp ở dưới, Thẩm Triết bị gãy chân, còn Dận Tự thì bị xà nhà đập vào sau ót, hôn mê bất tỉnh suốt hai ngày, ngày đầu tiên tỉnh lại không thể nhận biết cả một tia sáng, Mã Tề hoang mang lo sợ, lập tức truyền tin về kinh thành, đồng thời bắt Tri phủ Bình Dương tìm một đại phu giỏi nhất đến chẩn bệnh bốc thuốc.

Vương Phụ Tri phủ Bình Dương, mặc dù không biết rốt cục thân phận của Dận Tự là gì nhưng nhìn thấy phản ứng của Mã Tề, cũng biết người này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với hắn nên nào dám chậm trễ.

Chẳng qua là Dận Tự bị thương không nhẹ, kết hợp cả uống thuốc, bó thuốc, châm cứu cũng chỉ có thể khôi phục nhiều nhất là năm sáu phần thị giác, đại phu còn luôn miệng dặn dò, sau này không thể để mệt mỏi, cần tĩnh dưỡng đàng hoàng, mới có thể từ từ hồi phục.

“Hai ngày trước nhìn không thấy gì cả nên ta vẫn chưa đi tìm ngươi, mắt thấy ý chỉ vẫn chưa xuống tới, nghe nói dân bị nạn phía bên Hồng Động bất ngờ bạo động, chuyện mượn lương cấp bách, ngươi có cách gì hay?” Dận Tự vừa ngồi xuống lập tức hỏi han.

Thẩm Triết thoáng trầm ngâm, “Hiện tại có hai kế sách, Bát gia cho phép ta nói tường tận.”

Y xưng hô như vậy với Dận Tự là vì Dận Tự nói với y rằng hắn xếp thứ tám trong nhà, hơn nữa Thẩm Triết còn trông thấy thái độ của vị khâm sai chính quy đối xử với Dận Tự, trong nghiêm túc mang theo cung kính, trong lòng ngầm hiểu thân phận của Dận Tự không thấp, không chừng còn cao hơn cả khâm sai, nên bèn gọi thử một tiếng Bát gia, ai ngờ rằng tuy Dận Tự nhỏ tuổi hơn y nhiều lại rất bình thản tiếp nhận cách xưng hô này, càng chứng thực hơn phỏng đoán của Thẩm Triết đối vối thân phận của hắn.

Dận Tự gật đầu.

Thẩm Triết nói: “Hạ sách đương nhiên là dùng thủ đoạn quang minh chính đại, lấy danh nghĩa khâm sai đại thần triệu tập phú thương trong Phủ Bình Dương, bảo chúng quyên góp lương thực.”

Thấy Dận Tự không có vẻ muốn nói, y tiếp tục: “Về phần thượng sách, hiện tại các huyện Hồng Động bạo động, nói vậy những vùng khác chắc chắn cũng xảy ra tình trạng tương tự nhưng khác nhau ở quy mô lớn hay nhỏ thôi, bá tính không có cơm ăn, so với việc ngồi chờ chết thì chi bằng liều mạng một lần, hiển nhiên sẽ có người đánh cướp lương thực, trở thành giặc cướp, chúng ta cũng có bắt chước theo cách này, chỉ cần sai một người trà trộn vào dân gặp nạn kích động họ, nhằm dẫn dụ những người bụng đói ùng ục này đều chỉa mũi dùi hướng về phía quý phủ Từ Thái gây sự, như vậy đương nhiên Từ Thái sẽ sợ, nếu gã dám cho gia đinh đánh chết người thì hiển nhiên bản thân gã sẽ trở thành người gây sự, tinh thần của bá tính tất nhiên sẽ càng kích động hơn, lúc này chúng ta lại ra mặt, danh chính ngôn thuận bắt gã, ép gã giao lương thực ra, nếu như gã vẫn không chịu giao, thì chúng ta giao gã lại cho dân đói tự xử lý, đến lúc đó không cần chúng ta nói gã cũng sẽ cam tâm tình nguyện tự động hiến lương thực ra.”

Thẩm Triết nói xong lập tức ngậm chặt miệng, trong phòng nhất thời im ắng, không ai lên tiếng.

Y biết kế sách này không chỉ có phần độc ác, mà còn rất hung hiểm, nếu có một người lắm điều, thì sẽ bị tình nghi là kích động tạo phản, nhưng thứ nhất, y có thù oán với Từ Thái, không lo được nhiều như vậy, thứ hai, y cũng muốn thử vị Ứng Bát này, mức độ quyết đoán hiểu biết được đến đâu.

Hai ngày nay y đã âm thầm quan sát, nhận thấy khâm sai đại thần Mã Tề là loại người sống nghiêm túc thận trọng, vô cùng ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không có khả năng hắn chấp nhận chủ ý thứ hai của y, chỉ sợ ngoài việc không chấp nhận hắn còn đuổi y ra ngoài luôn ấy chứ, nhưng vị Ứng công tử này, thì lại khác.

Dận Tự trầm tư một hồi, mới nói: “Những lời ngươi vừa nói, không được để truyền đến tai người thứ ba.”

Thẩm Triết này, không chỉ có năng lực mà đồng thời đầu óc còn không tồi, từ thái độ làm người của y có thể nhìn ra cũng không giống hạng người gian xảo, nếu như có thể dùng được, ngược lại là một nhân tài.

Thẩm Triết nghe Dận Tự nói thế biết hắn là vì muốn tốt cho mình, vốn chỉ xuất phát từ lòng cẩn thận nhưng cũng hóa thành cảm kích của y với thiếu niên này, huống hồ hi vọng báo được đại thù của mình e rằng phải đặt hết lên người người này, lập tức đứng dậy nghiêm túc nói: “Tạ ơn Bát gia nhắc nhở, Tử Thanh hiểu.”

“Ngươi lui ra trước đi, ta muốn bình tâm suy nghĩ cho kỹ.”

Thẩm Triết xin cáo lui, chỉ để lại một mình Dận Tự dạo bước trong phòng, tự mình nghiền ngẫm.

Nước cờ này quá hung hiểm, trách nghiệm này, liệu hắn có nên gánh vác không?

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa bị mở ra.

Dận Tự vốn đang đưa lưng về phía cửa phòng, hiện tại hắn nhìn mọi thứ không được rõ ràng nên cũng không vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ tưởng là Cao Minh, bèn nói: “Không phải nói không được vào quấy rầy ta sao, có chuyện gì đi nói với Mã đại nhân trước là được rồi.”

Người nọ ngược lại không lùi bước mà tiếp tục tiến tới, từng bước từng bước, tới gần phía sau hắn.

Không giống là Cao Minh.

Dận Tự hơi sửng sờ, xoay người.

Người nọ mặc một bộ áo bào màu xanh nhạt, do vết thương nên Dận Tự không thể nhìn rõ dung mạo của đối phương như ngày xưa được, nhưng đường nét tướng mạo này, lại quen thuộc không gì sánh bằng.

Hắn hít sâu một hơi, lại có cảm giác giống như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, không khỏi ngờ vực gọi: “Tứ ca?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio