Sơn Hà Nhật Nguyệt

chương 45: đế tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc họ còn đang cách kinh thành hơn ngàn dặm, thì Khang Hy cũng đang nằm nghiêng người dựa vào gối, nhấp ngụm sữa, thuận tay cầm quyển đặt đầu tiên trên xấp tấu chương.

Lương Cửu Công đúng một bên nhưng khóe mắt thỉnh thoảng lại vô tình hữu ý liếc qua, loáng thoáng thấy được mấy chữ chữ “tố cáo”, “Cát Nhĩ Đồ”, vội vàng thu ánh mắt trở về, không liếc ngang liếc dọc nữa.

Khang Hy xem một hồi, lại khép tấu chương đặt xuống bên cạnh, biểu hiện trên mặt không rõ đang vui hay giận, lát sau, Lương Cửu Công mới nghe thấy giọng nói vang lên bên tai: “Đi gọi Thái tử và Đại A ca đến đây.”

“Dạ!” Lương Cửu Công cúi người lui về sau mấy bước, chạy bước nhỏ chuồn ra ngoài gọi một tiểu thái giám tới sai đi mời người, đồng thời trong đầu nghi hoặc: theo như dự tính thì Tứ A ca và Bát A ca cũng sắp hồi kinh, chẳng lẽ chuyến này trở về, lại muốn khơi lên nguyên do sự việc sao?

Người đến đầu tiên là Thái tử, áo mũ chỉnh tề, bước đi bình thản, nhìn qua hòa ái dễ gần, chưa mở miệng đã mỉm cười trước. “Lương công công.”

“Thái tử gia.” Lương Cửu Công vừa hay đang đứng ở cửa, vội vàng chạy bước nhỏ tới gần, Khang Hy dường như hơi nôn nóng, liên tục thúc giục lão, bởi vậy lão cũng đành thỉnh thoảng chạy ra xem thử người đã đến chưa.

“Hoàng a mã đột nhiên triệu kiến, không biết có chuyện gì gấp không?”

Lương Cửu Công thoáng do dự, đắn đo nói một câu: “Nhìn sắc mặt của Thánh thượng cũng không có gì khác thường.”

Thái tử đã hiểu, từ trong tay áo móc ra một miếng ngọc bội nhét vào tay lão, nhấc chân đi vào Dưỡng Tâm Điện.

Chốc sau, Đại A ca cũng vội vội vàng vàng đi tới, hỏi Lương Cửu Công một câu tương tự.

Lương Cửu Công lại cúi thấp đầu, cung kính nói: “Hồi Đại A ca, nô tài lúc nãy không để ý kỹ.”

Đại A ca không rảnh truy hỏi lão, chỉ gật đầu rồi đi vào.

Trong Tây Noãn Các, Khang Hy đưa tấu chương cho Lương Cửu Công, bảo lão chuyển cho hai người kia xem.

Đại A ca vốn tưởng nó là mật tấu của Mã Tề, kết quả khi mở ra xem kỹ, lại bị bất ngờ quá độ.

Y không hỏi liếc mắt nhìn qua Thái tử, chỉ thấy trên gương mặt đối phương phảng phất ý cười, dường như đã biết từ sớm.

“Mã Tề còn chưa quay về, ở đây mà đã có người tố cáo Cát Nhĩ Đồ không chỉ huy viện trợ kịp thời cho bá tính Bình Dương, mà tự ý quay về tỉnh thành, còn dung túng em vợ tích trữ lương thực, thấy chết không cứu, các con thấy thế nào?” Khang Hy chống tay lên trán, dường như có hơi mệt mỏi, đến cả giọng nói cũng toát lên vẻ lười biếng.

Thái tử cất cao giọng nói: “Hoàng a mã, nếu như những gì trên sớ nói là sự thật, như vậy dù Cát Nhĩ Đồ không hay biết hành vi của em vợ thì cũng bị liệt vào tội danh xao nhãng nhiệm vụ, nhi thần thiết nghĩ cần phải cách chức hắn tra hỏi.”

Khang Hy gật đầu, chuyển đường nhìn. “Dận Đề, con thấy thế nào?”

Đại A ca trong lòng căm tức cùng cực, y biết tỏng Cát Nhĩ Đồ là người của Thái tử, vốn ban đầu còn định chờ Mã Tề quay về, dâng sớ tố cáo, nhân cơ hội đó kéo gã vào, thuận tiện dây đến trên người Thái tử, nào ngờ lại có người giành trước một bước, khiến những dự định của y trở thành uổng công vô ích.

Thế nhưng phụ hoàng hỏi ý kiến, y không thể không trả lời, y đành tiến lên một bước, nói: “Nhi thần tán thành nhận định của Thái tử.”

Khóe môi của Thái tử khẽ nhếch lên, cười như có như không.

Khang Hy cũng không chú ý đến làn sóng ngầm đang dâng lên cuồn cuộn giữa hai người họ, thuận miệng chuyển đề tài: “Trẫm cho triệu các con đến, là vì một chuyện khác.”

Khang Hy thấy hai người tập trung lắng nghe, thở chậm lại nói: “Cát Nhĩ Đan càng ngày càng ngông cuồng, từ năm Khang Hy thứ hai mươi chín lúc gã dùng kế để chạy trốn, chúng ta mấy năm qua nghỉ ngơi dưỡng sức không ngờ lại tạo cơ hội để gã từ từ khôi phục thực lực, đây là mối họa lớn của triều đình, trẫm quyết định không tiếp tục khoan nhượng nữa, không chừng sang năm sẽ thân chinh, hai con thân là Hoàng tử nên lấy mình làm gương, ra sức cho quốc gia, quay về suy nghĩ kỹ càng, nộp một bản điều trần, nói lên cách nghĩ của bản thân.”

Ông đã phê tấu chương suốt đêm, thật sự có hơi mệt mỏi, nói một hơi cho hết lời, thì hít một hơi dài, xua tay nói: “Nếu như không có chuyện gì, thì quỵ an.”

“Dạ.”

Hai người đồng loạt hành lễ, Đại A ca đang định lui ra ngoài trong khi Thái tử thì ngược lại tiến lên trước, hai tay đặt trên vai Khang Hy xoa bóp, đồng thời nói: “Hoàng a mã thân thể người có quan hệ đến vạn dân thiên hạ, đừng nên hao phí sức khỏe và tâm trí quá mức, nhi thần chứng kiến người cực nhọc, trong lòng cũng không chịu nổi.”

Ánh mắt của Khang Hy trở nên dịu dàng, ngước mắt nhìn người nhi tử khiến ông thấy kiêu ngạo nhất, mỉm cười: “Con có thể làm một Thái tử xứng đáng, trong lòng trẫm đã rất vui mừng rồi.”

Đại A ca nghe hai phụ tử trò chuyện hòa thuận vui vẻ, dường như không có chỗ trống cho bản thân chen chân vào, trong lòng oán hận đến gần như muốn nghiến nát răng, nhưng chỉ có thể im lặng lui ra ngoài.

Đại A ca vừa đi, Khang Hy lại đột nhiên nói: “Dận Nhưng, quyển tấu chương tố cáo Cát Nhĩ Đồ này, không phải do con bày ra chứ?”

Tim Thái tử đập mạnh một cái, gần như sợ hãi tột độ, nhưng vẫn cố hết sức kìm nén, vội vã quỳ xuống.

“Nhi thần quả thật cảm thấy sợ hãi, Hoàng a mã từ đâu nghe được lời ấy?”

Khang Hy nhìn nhi tử phủ phục trên mặt đất, vô thanh thở dài một tiếng, vươn tay nâng hắn dậy. “Trẫm cũng chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, con mấy ngày qua tiến bộ thế nào trẫm đều nhìn được, hy vọng con đừng phụ kỳ vọng của trẫm, cũng không làm thất vọng Hoàng ngạc nương mất sớm của con.”

“Tấm lòng từ ái của Hoàng a mã, nhi thần không dám quên.”

“Đứng lên đi.”

Khang Hy vẫn giữ nét mặt ôn hòa như trước, Thái tử lại có vẻ như chưa hoàn hồn, mãi đến khi trở về Dục Khánh Cung rồi, trên gương mặt vẫn thấp thoáng nét hốt hoảng, đến nỗi Sách Ngạch Đồ đúng lúc tới thăm nhìn thấy cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Thái tử điện hạ có tâm sự sao?”

“Thúc công.” Thái tử thở dài. “Người có biết hôm nay ta vừa trải qua một màn nguy cơ không?”

Sách Ngạch Đồ giật bắn, đương nhiên phải hỏi rõ lý do.

Thái tử kể vắn tắt mọi chuyện lại một lần, cuối cùng thở dài: “Hoàng a mã suy cho cùng cũng là Hoàng a mã, chúng ta quá coi thường ông ấy rồi.”

Sách Ngạch Đồ trầm tư trong giây lát, nói: “Điện hạ an tâm, chuyện lần này không một kẽ hở, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện được, Hoàng thượng suy cho cùng cũng chỉ là dò hỏi một câu vậy thôi, bên phía Cát Nhĩ Đồ, ta đã đánh tiếng với hắn rồi, lần này bị bãi quan là việc không thể tránh khỏi, nhưng tội của hắn cũng không phải lỗi lầm không thể tha thứ, đợi qua một hai năm nữa sẽ kiếm cơ hội phục chức cho hắn là được, về phần tổn thất của Từ Thái, cùng lắm là hạt cát trong sa mạc, tuyệt đối không ảnh hưởng đến ngân lượng năm nay được hiếu kính.”

Sách Ngạch Đồ tạm ngừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: “Lần này Đại A ca muốn mượn việc này kéo Thái tử vào, may mà chúng ta nhận được tin báo sớm, thí tốt bảo tướng, việc đầu tiên là phải đẩy Cát Nhĩ Đồ ra, mới không tự chuốc lấy họa, nhưng nếu nghĩ thật kỹ thì ngược lại đây là một chuyện tốt, ai ai chẳng biết Cát Nhĩ Đồ là hiền tài năm đó do chính điện hạ tiến cử, nay ngài có thể chí công vô tư, còn đề nghị trừng phạt nghiêm khắc, Hoàng thượng hiển nhiên sẽ nghĩ ngài là người có tài có đức mà lại sáng suốt nữa.”

Thái tử liên tưởng đến câu nói cuối cùng của Khang Hy, cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười nói: “Thúc công nói chí phải, chỉ có điều hai đứa Dận Chân Dận Tự, chỉ đi ra ngoài một chuyến, lại khơi màu chuyện lớn như vậy, bổn cung thực sự nuốt không trôi cục tức này.”

Sách Ngạch Đồ nhíu mày: “Tứ A ca và Bát A ca, chẳng lẽ đã bị Đại A ca lôi kéo rồi sao?”

Thái tử lạnh lùng nói: “Nếu đúng là như vậy, càng không thể tha cho bọn chúng được.”

Vì là xe ngựa nên đi đường không nhanh, cuối cùng sau nửa tháng cũng về đến kinh thành, Tam A ca Dận Chỉ bị phái đến nghênh đón, lúc mọi người đi diện thánh, Khang Hy chỉ sai người tiễn Dận Tự về nghỉ ngơi trước, lại hỏi thử xem trên đường học hỏi được những gì cùng vài việc vặt vãnh, khen thưởng bọn họ mấy câu, như vậy rồi thôi.

Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đám người Dận Chân, về chuyện kích động dân đói ép Từ Thái quyên góp lương thực, giam giữ Cát Nhĩ Đồ ở phủ nha Bình Dương, Khang Hy không hề nhắc tới dù chỉ một chữ.

Dận Chân cảm thấy bản thân thấp thỏm không yên đúng là dư thừa, lại mơ hồ nhận ra kỳ thật Khang Hy nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, có đôi khi ông không làm không nói, không phải ông không biết.

Khang Hy không phải chỉ là phụ thân của họ, còn là một Hoàng đế, một vị Hoàng đế tai thính mắt tinh, không thích bị người che mắt.

Nhưng Dận Chân chưa từng hối hận vì những gì y đã làm, thậm chí không phải y chỉ mới nghĩ qua một lần, nếu như không phải e ngại Thái tử đứng sau Cát Nhĩ Đồ, chỉ sợ ngày ấy khi bọn họ còn ở Bình Dương, đã tháo mũ ô sa của gã rồi.

Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Dận Chân im lặng suốt dọc đường, sắc mặt khó coi, Tô Bồi Thịnh đi theo phía sau y, cũng không dám hó hé.

Dận Chân bất ngờ ngừng bước, Tô Bồi Thịnh thiếu chút nữa đã đâm vào lưng của y, vội vàng ngừng bước, lùi về sau mấy bước.

“Chủ tử?”

“Ngươi về trước đi, nhắn với Phúc tấn chuẩn bị một lễ vật có thể đem tặng, lát nữa ta sẽ hồi phủ lấy.”

“Dạ.” Đây là muốn làm gì? Tuy Tô Bồi Thịnh rất ngạc nhiên, nhưng cũng vội vàng lên tiếng trả lời.

Lúc Dận Chân bước vào chỗ ở của Dận Tự, ở đấy tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng.

Dận Tự là Hoàng a ca, lại thêm Khang Hy đã hạ lệnh phải toàn lực chữa khỏi cho hắn, Thái Y Viện đương nhiên không dám chậm trễ, có mấy người Thái y đang hội chẩn ở đấy, châm cứu thì châm cứu, kê đơn thì kê đơn, tình cảnh nhất thời có chút rối loạn ồn ào.

Dận Tự lẳng lặng ngồi giữa đám người, trên mắt vẫn quấn băng.

“Tiểu Bát.” Dận Chân đi vào.

Đám Thái y quay đầu lại, đồng loạt quỳ xuống, Dận Chân phất tay bảo bọn họ miễn lễ. “Mắt của Bát A ca có thể trị khỏi?”

Thái y đứng gần y nhất hơi ngập ngừng, nói: “Hễ có một phần hi vọng, chúng vi thần đều đã thử hết.”

Nói cách khác chính là không thể trị khỏi. Lòng Dận Chân không khỏi chùng xuống, nói: “Không thể hồi phục giống như trước sao?”

“Nếu như cẩn thận tĩnh dưỡng, cũng không hẳn là không có khả năng, chẳng qua về phần thời gian, có thể sẽ hơi lâu....”

Dận Chân nhìn về phía Dận Tự, lại thấy sắc mặt hắn rất bình tĩnh và dửng dưng, từ khi bắt đầu đến giờ, căn bản không có chút thay đổi, không khỏi thấy hơi buồn bã.

Dận Tự cứ như phát hiện tâm tư lúc này của y, khóe môi khẽ cong, nói: “Tứ ca không cần lo lắng, hiện tại đệ tháo băng ra cũng có thể nhìn thấy bảy tám phần, chẳng qua là các Thái y không muốn đệ hao tâm tổn sức, nên mới bịt kín mắt của đệ đấy thôi.”

Bí mật khó lòng giữ được nếu nhiều người biết, Dận Chân không cách nào nói với hắn những lời gần gũi riêng tư, chỉ có thể nói: “Vậy đệ ráng tĩnh dưỡng thật tốt, tứ ca hồi phủ xem thế nào trước đã.”

Dận Tự gật đầu, Dận Chân sâu xa nhìn hắn một lúc xong mới xoay người rời đi.

Tô Bồi Thịnh tay chân cũng tính là lanh lẹ, y vừa về đến phủ, Ô Lạt Na Lạp thị đã lấy ra thứ y cần, là một bức họa Đường Dận Triều Minh.

“Gia muốn lấy cái này tặng người khác à?”

Dận Chân gật đầu. “Nàng bảo bọn họ chuẩn bị ngựa, ta lại muốn tiến cung một chuyến, đem thứ này tặng cho Thái tử.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Na Lạp thị ngạc nhiên nói, “Tháng trước sinh thần Thái tử, thiếp vừa tặng một phần lễ vật rồi mà.”

Dận Chân khẽ thở dài nói. “Nàng không hiểu đâu.”

Hành vi lần này của họ ở Sơn Tây, chẳng khác nào mạo phạm đến Thái tử, nếu như trước khi đi Thái tử không đưa cho y lá thư kia thì cũng thôi đi, nhưng ngược lại đã hết lần này đến lần khác ám chỉ với y, mà y còn làm như vậy, ở trong mắt Thái tử, nhất định sẽ cho rằng họ đang giúp đỡ Đại A ca hãm hại mình, hoặc không đem vị Thái tử này để vào mắt.

Tuy rằng hiện tại hai người cũng là Hoàng a ca, nhưng so với Thái tử, tuyệt đối không có bất kỳ ưu thế nào, mặc dù mọi việc đã xảy ra rồi, nhưng bù đắp lúc sau cũng là việc không thể thiếu, tuy Dận Chân có đôi khi làm việc không biết nể nang ai, nhưng những cái đó cũng chỉ biểu hiện ở một phương diện khác, từ nhỏ lớn lên ở chốn cung đình, tuyệt đối không thiếu bất cứ thứ gì như tầm nhìn hay nhạy bén.

Tặng lễ vật, chỉ là cái cớ mà thôi.

Quả nhiên, Thái tử nghe nói Tứ A ca đến cửa bái phỏng, lông mày khẽ giật giật, sóng mắt lưu chuyển, nụ cười lạnh lùng để lộ ngụ ý không rõ. “Cho y vào.”

Dận Chân vừa bước chân vào cửa, chợt nghe thấy giọng Thái tử vang lên bên tai: “A, tứ đệ, ngọn gió nào thổi đệ đến đây vậy?”

Dận Chân đem bức tranh đưa cho một cung nhân hầu hạ đứng một bên, xong lại cung kính hành lễ. “Sau khi quay về bị Hoàng a mã triệu kiến, không thể đến bái kiến Thái tử điện hạ trước được, xin điện hạ thứ lỗi.”

Thái tử ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chỉ cười nói: “Lần này tứ đệ giúp đỡ thiên tai ở Bình Dương, lập được đại công, chỉ nghe có công, nào có tội gì.”

Dận Chân thấy Thái tử không nói tiếp, than thầm một tiếng, dứt khoát lên tiếng làm rõ: “Cát Nhĩ Đồ mượn danh Thái tử, dung túng em vợ tích trữ lương thực, kháng lệnh không chịu quyên góp, thực sự đáng khinh, Dận Chân dùng một ít thủ đoạn ép Từ Thái giao lương thực ra, nhưng do sự việc gấp gáp, lại thêm lộ trình xa xôi, không thể tường trình rõ ràng với Thái tử, cũng xem như bất kính, đương nhiên là có tội.”

Thái tử thấy y cử chỉ cung kính, ngữ điệu bình tĩnh, cơn tức cũng tiêu tan ít nhiều, tự mình đứng lên nâng y dậy, cười nói: “Tứ đệ nói quá lời, trong cung cấm này tuy nói đều là thủ túc, nhưng nếu bàn về người gần gũi ta nhất, cũng chỉ có mình tứ đệ, đừng nói đến thân phận của đệ là dưỡng tử của Đông nương nương, dù sao cũng cao hơn những huynh đệ khác một bậc, thì chỉ với thái độ cẩn thận tỉ mỉ của đệ cũng đáng để nhị ca tán thưởng rồi, tên hèn Cát Nhĩ Đồ đấy trị là phải, hà tất vì hắn mà phá hỏng tình cảm giữa huynh đệ ta.”

Dận Chân đa tạ Thái tử, cả hai chia nhau ngồi xuống, sai người dâng trà, thuận miệng hàn huyên về phong tục con người của Sơn Tây, Thái tử đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Tứ đệ một lòng làm việc là điều tốt, có điều sau khi xong việc vốn không nên gánh tội thay người khác mà bản thân không hay không biết.”

Thấy Dận Chân lộ ra sắc mặt khó hiểu, Thái tử mỉm cười, nâng chung trà lên khẽ nhấp môi, mới thong dong nói tiếp: “Nghe nói lần này kích động dân đói đến tận cửa ép quyên góp, là chủ ý của Dận Tự, sao cuối cùng lại là đệ ra mặt? Cẩn thận bị người lợi dụng, trở thành bia đỡ.”

Dận Chân trong lòng chấn động mạnh, chỉ cảm thấy chung trà trong tay sắp sửa nhiễu xuống đất.

Lúc đề cập đến cách này, ở đấy chỉ có mấy người, làm sao Thái tử biết được, lẽ nào trong số đấy có người Thái tử sắp xếp vào sao?

Dận Chân miễn cưỡng bình tâm, nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ dạy bảo.”

Thái tử biết lời nói của bản thân đã làm y sợ hãi, nên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Ta biết đệ và Lão Bát quan hệ thân thiết, nhưng dù có thân đến đâu cũng phải biết đề phòng ít nhiều, làm sao đệ biết nó không có tâm tư khác, bằng không sao nó không chịu ra mặt, trái lại là đệ thỉnh tội ở trước mặt Hoàng a mã?”

Dận Chân ngoài mặt không để lộ bất kỳ biểu tình nào, đăm chiêu không một lời.

“Nói tóm lại, đệ hãy tự mình cẩn thận, từ cổ chí kim, chuyện huynh đệ bất hòa, thủ túc tương tàn cũng không thiếu gì.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio