Hai người đứng trước mặt lão, ăn vận đầu tóc, không khác gì bình dân bá tính đi lại trên đường, đến cả cử chỉ cũng không lộ ra đầu mối gì, chỉ khi chúng mở miệng nói chuyện, mang theo chút giọng địa phương, mỗi chữ mỗi câu đều nhấn rất mạnh.
Man di quan ngoại, tướng bại trận.
Sách Ngạch Đồ nhìn chúng, thầm lặp lại những lời này trong đầu, trên mặt hiện hữu vẻ tự cao ngạo mạn không thể nghi ngờ, cũng không mời chúng ngồi xuống, chỉ nói: “Các ngươi cũng xem như rất can đảm, vậy mà dám từ Chuẩn Cát Nhĩ ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành, lẽ nào không sợ lão phu tố giác các ngươi sao?”
Hai người nhìn nhau, một người trong đó nhếch môi cười, vừa không kiêu ngạo nhưng cũng không tỏ ra thấp hèn. “Trung đường đại nhân, nếu ngài thật sự muốn tố giác chúng tôi, sẽ không đời nào ngồi ở đây nói chuyện với chúng tôi, đây là tín vật của Đại hãn, mời xem qua.”
Gã sau khi dứt lời lập tức móc một vật từ trong ngực ra, quản gia bước lên trước nhận lấy, chuyển qua trình cho Sách Ngạch Đồ xem.
Do Khang Hy khá xem trọng Chuẩn Cát Nhĩ, nên Sách Ngạch Đồ cũng từng vì thế mà dốc không ít công sức, ý nghĩa của miếng lệnh bài này, lão đương nhiên biết, nhìn qua rồi đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Có chuyện gì nói mau, nhân lúc lão phu còn chưa thay đổi chủ ý.”
Trong mắt người này chợt lóe lên một tia tức tối, nhưng cũng lập tức cười nói: “Lần này chúng tôi tới đây, là muốn làm một giao dịch với Trung đường đại nhân.”
“Hử?” Sách Ngạch Đồ vuốt vuốt lông mày hoa râm của lão, trên mặt lộ vẻ khinh thường. “Mông Cổ các ngươi hàng năm không biết nhận được bao nhiêu giúp đỡ từ Đại Thanh, lại chưa từng nghe qua có thứ gì đáng giá giao dịch với triều đình.”
“Xin Trung đường đại nhân hãy cho mọi người lui ra ngoài.” Người nọ liếc mắt nhìn qua quản gia của Sách phủ.
“Không cần kiêng kỵ, có việc cứ nói, lão đứng đây đương nhiên là người ta tin tưởng.”
Người nọ hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói: “Nghe đồn Hoàng đế Khang Hy lại muốn thân chinh?”
Sách Ngạch Đồ vỗ một phát mạnh xuống bàn. “Láo xược! Đó là chuyện các ngươi có thể hỏi thăm sao, mau nói cho xong những gì muốn nói rồi cút ra ngoài!”
“Trung đường không cần tức giận!” Người nọ dường như đã nhìn ra Sách Ngạch Đồ chỉ là đang nói một đằng nghĩ một nẻo mà thôi, khẽ mỉm cười, lúc này mới từ tốn nói ra ý chính: “Đại hãn chúng tôi sẵn lòng dùng mạng Hoàng đế Đại Thanh, để đối lấy quyền quản hạt toàn bộ Mông Cổ.”
Sách Ngạch Đồ sắc mặt đại biến. Sở dĩ lão giữ hai người này lại, chẳng qua là định từ miệng chúng moi một ít tình báo, nhưng trăm triệu lần không thể ngờ giao dịch mà chúng đề cập, lại là một câu nói như vậy.
“Ngươi lui ra ngoài trước đi.” Câu này là nói với quản gia.
Quản gia không dám chần chờ, vội vã lui ra ngoài, tiện tay khép kín cửa lại.
“Các ngươi biết mình đang nói gì không? Những gì các ngươi nói ngày hôm nay, ta có thể xem như không nghe thấy, nếu còn dám nói những lời bất kính như vậy nữa, đầu của các ngươi chắc chắn sẽ rơi xuống đất!” Sách Ngạch Đồ cười gằn nói.
Người nọ vẫn mặt không đổi sắc. “Chúng tôi đương nhiên biết mình đang nói gì, Trung đường đại nhân cứ thử đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình xem, lẽ nào những gì chúng tôi nói, đều không phải suy nghĩ trong lòng ngài sao?”
“Láo xược!” Mặt Sách Ngạch Đồ thoáng chốc trở nên lạnh lùng, nhưng nếu để ý kỹ sẽ có thể phát hiện thật chất sắc mặt lão không có vẻ gì đang tức giận cho lắm.
Người nọ đã dự tính sẵn, đương nhiên nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, thấy thế tiếp tục cười nói: “Nếu như Thái tử điện hạ thật sự có thể nắm giữ giang sơn, Đại hãn chúng tôi không cầu mong gì nhiều, chỉ cần Mông Cổ mà thôi. Trung đường đại nhân là người biết nhìn xa trông rộng biết nghĩ cho lợi ích của đất nước của bá tính trăm họ, đừng ngại suy nghĩ kỹ càng, cuộc buôn bán này suy cho cùng có lợi hay không.”
Gã thấy Sách Ngạch Đồ đăm chiêu không nói, biết lão đã xiêu lòng, chắp tay nói: “Nếu như Trung đường đại nhân muốn tìm chúng tôi, đến khách Vận Lai ở ngoại thành, chúng tôi sẽ ở đó suốt để đợi tin tốt của ngài.”
Sách Ngạch Đồ lạnh lùng nói: “Không tiễn.”
Đợi đến lúc hai người kia đã đi ra ngoài, quản gia mới vòng trở vô, thì thấy Sách Ngạch Đồ đang ngồi một mình trong thư phòng, nhắm mắt suy tư.
“Lão gia....”
Rất lâu sau, Sách Ngạch Đồ mới mở mắt, thản nhiên nói: “Ra ngoài chuẩn bị đi, ta muốn tiến cung.”
Trong Dục Khánh Cung, Thái tử hiếm khi được tâm tình tốt thế này, đang đề bút viết như bay, bỗng nghe ngoài cửa báo Sách Ngạch Đồ tới, tuy trong lòng lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẫn đặt bút xuống đi ra tiếp đón.
“Bên ngoài trời đông giá rét, tại sao thúc công có vẻ gấp gáp, đầu đầy mồ hôi như vậy?” Thái tử cười trêu lão, người đứng hầu hạ một bên lập tức bưng khăn nóng lên, Sách Ngạch Đồ tiện tay cầm lấy lau qua loa.
Gần đây tâm tình của Thái tử không tệ, mối quan hệ giữa hắn và Khang Hy đã có dấu hiệu trở nên hòa thuận vui vẻ hơn xưa, phảng phất như quay trở về những năm tháng thân thiết khắng khít đã qua, hơn nữa Khang Hy đã quyết định phải thân chinh Chuẩn Cát Nhĩ, đến lúc đó đương nhiên hắn lại là giám quốc.
Mặt Sách Ngạch Đồ lại trầm như nước, cũng không vội vã nói, Thái tử thấy điệu bộ của lão thì biết ngay lão có lời muốn nói, phất tay cho mọi người xung quanh lui xuống, mới nói: “Thúc công, có chuyện gì sao?”
“Hiện tại có một chuyện, cần điện hạ quyết đoán.”
“Chuyện gì?” Sách Ngạch Đồ nói năng trịnh trọng như vậy, Dận Nhưng cũng không khỏi thu lại vẻ cười cợt trên mặt.
Sách Ngạch Đồ đưa đầu qua, từ tốn nói: “Điện hạ đã từng nghĩ tới, tiến thêm một bậc không?”
Thái tử biến sắc, hồi lâu sau, mới lộ ra nụ cười khổ, trả lời: “Người đừng hại ta.” Hắn thở dài: “Biến cố năm Khang Hy thứ hai mươi chín, thiếu chút nữa đã lấy mạng của chúng ta, lẽ nào thúc công đã quên?”
Năm ấy Khang Hy lần đầu tiên ngự giá thân chinh, hai người Thái tử và Sách Ngạch Đồ liên thủ lén lút cắt xén lương thực ở hậu phương, ý đồ đưa Khang Hy vào chỗ chết, nhưng không ngờ rằng Khang Hy đi tới giữa đường đột nhiên bị nhiễm sốt rét, phải lập tức hồi kinh chữa trị, bởi vậy cũng làm trù tính của bọn họ thất bại.
“Điện hạ an tâm, chuyện lần đó, những người biết rõ nội tình đều đã chết bất đắc kỳ tử, ngoại trừ ta và người, tuyệt đối không có người thứ ba biết.” Sách Ngạch Đồ trầm giọng nói.
“Tuy là vậy, nhưng ta không muốn nếm thử cảm giác ấy lần nữa, cái loại cảm giác phập phòng lo sợ....” Dận Nhưng sắc mặt phức tạp.
Năm ấy nhất thời bị ma quỷ che mắt gật đầu đồng ý, đến nỗi sau đấy mỗi lần đối mặt với Hoàng a mã, hắn vẫn không kìm được cảm thấy chột dạ, mặc dù có lẽ Hoàng a mã vĩnh viễn sẽ không biết chuyện đó.
Sách Ngạch Đồ mặt không biểu cảm nói: “Điện hạ có còn nhớ, lúc đám người Tứ A ca từ Bình Dương quay về, Vạn tuế gia đã nói gì với người không?”
Mặt Thái tử thoáng cứng đờ.
Dận Nhưng, quyển tấu chương tố cáo Cát Nhĩ Đồ này, không phải do con bày ra chứ?
Nhi thần quả thật cảm thấy sợ, Hoàng a mã từ đâu nghe được lời ấy?
Trẫm cũng chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi....
Sách Ngạch Đồ là lão già thành tinh, đương nhiên có thể nhìn ra biến hóa nhỏ nhặt của hắn, khe khẽ thở dài: “Điện hạ, cũng không phải lão già này muốn gây chia rẽ ly gián, nhưng ngài hãy thử ngẫm lại xem, nếu Hoàng thượng thật sự đối đãi tốt với ngài, thì hà tất phải nâng đỡ Đại A ca đối nghịch với ngài?”
Đây là mưu kế đế vương, cho dù là nhi tử, thì cũng là thần tử, dù có sủng ái đến đâu chăng nữa, cũng sẽ không quên đề phòng.
Thái tử chỉ im lặng, đứng dậy dụi tay vào nhau, đi qua đi lại trong thư phòng.
“Điện hạ không cần phải lưỡng lự, hiện tại chúng ta cũng không phải muốn soán vị, nếu điện hạ có thể đăng quang, đến lúc đó noi gương Đường Thái Tông thì còn ngại gì?”
Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Huyền Vũ Môn giết anh đoạt ngôi, tôn phụ thân làm Thái Thượng Hoàng, phụng dưỡng ông an hưởng tuổi già.
Thái tử vẫn duy trì im lặng, nhưng sắc mặt đã dần thả lỏng.
“Từ cổ chí kim, ngôi vị Thái tử này ngồi càng lâu sẽ càng nguy hiểm, đặc biệt là khi vị bên trên tài hoa tinh tường, suy cho cùng sẽ luôn cảm thấy nhi tử của mình vẫn chưa đủ, cộng thêm có lời gièm pha lọt vào tai, dần dà sẽ từ yêu thích, biến thành chán ghét mà vứt bỏ.” Sách Ngạch Đồ chậm rãi nói, “Thái tử của Hán Vũ Đế chính là như vậy đấy, Thái tử của Đường Thái Tông cũng thế, chẳng lẽ điện hạ muốn đợi đến khi Đại A ca đè tới trên đầu, mới chịu ra tay à, đến lúc đó chỉ sợ đã muộn!”
Thái tử cắn răng nói: “Hoàng a mã chưa từng bạc đãi ta, sao ta có thể làm việc bất trung bất hiếu như thế?”
Sách Ngạch Đồ nở nụ cười: “Điện hạ lo lắng nhiều rồi, ngài cũng không cần phải làm gì cả, chỉ cần phía Cát Nhĩ Đan hành sự thuận lợi, đến lúc đó Hoàng thượng thân chinh, nếu có bất trắc, không phải ngài sẽ danh chính ngôn thuận trở thành tân vương sao?”
Dận Nhưng lắc đầu: “Hoàng a mã có thân chinh hay không, còn phải đợi phân trần, dù thế nào thì....” Thở dài: “Thúc công, một kế không thể dùng hai lần, biện pháp năm Khang Hy thứ hai mươi chín, tuyệt đối không thể dùng lại.”
“Điện hạ an tâm, đây là điều hiển nhiên.” Sách Ngạch Đồ nói: “Trước khi tiên hậu qua đời, từng căn dặn ta phải cố gắng phụ tá điện hạ, ta từng giây từng phút cũng chưa từng quên, ta trù tính mọi cách cũng đều là vì điện hạ.”
Dận Nhưng cụp mắt xuất thần, bản thân hắn lúc một tuổi rưỡi đã được lập làm Hoàng thái tử, đến nay đã hơn hai mươi năm, chứng kiến các huynh đệ mỗi ngày một lớn, lớn một chút thì như Dận Chỉ, Dận Chân, thậm chí là đám Dận Tự, đều có thể một mình gánh vác trọng trách, Hoàng a mã không chỉ một lần ngay trước mặt quần thần khen ngợi chúng nó, còn cả Đại A ca lúc nào cũng đứng một bên chầu chực.... Trái lại, yêu cầu của Hoàng a mã đối với hắn lại càng ngày càng nghiêm khắc, đến cả thái giám tùy thân hầu hạ bên cạnh hắn, cũng đã thay đổi không ít người.
Đây là nghi hắn, hay là tin hắn?
Dận Nhưng cười khổ, một hồi lâu, giấu đi nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Thúc công, người hãy nói thử biện pháp của mình xem.”
Bên đây Dận Tự đang ngồi trong Khảo công ti của Lại bộ, tập trung nhìn quyển sổ trên tay đến xuất thần, thình lình có một bàn tay đặt lên trên trang giấy, hù hắn giật bắn.
[Khảo công ti: một trong bốn ti của Lại bộ]
“Tứ ca.” Dận Tự thở phào, bóp bóp trán. “Sao giờ này lại rảnh rỗi đến đây vậy.”
“Nhìn đệ kìa, quên ăn quên ngủ.” Dận Chân lạnh lùng nhìn hắn, đưa tay rút đi thứ trong tay hắn. “Theo huynh đi ăn nào.”
“Đi đâu?” Dận Tự bỡ ngỡ, suy nghĩ vẫn chưa thoát khỏi những trang chữ trong quyển sổ, chỉ cảm thấy con mắt âm ẩm đau đớn.
Dận Chân có chút bất đắc dĩ, biểu tình trở nên dịu dàng hơn. “Đệ ngay cả sinh thần của bản thân cũng quên sao?”