Đến giờ Dận Chân vẫn còn giữ bức tranh mà năm mười tuổi Dận Tự đã tự tay vẽ tặng cho y, dù bức tranh chẳng thể gọi là xuất chúng ở chỗ nào, thậm chí nét vẽ còn mang theo chút vụng về của trẻ con, nhưng những năm qua vẫn được y cất giữ kỹ càng trong thư phòng, không cho người khác đụng tay vào.
Những năm tiếp theo, tuy Dận Tự vẫn tiếp tục tặng cho y không ít thứ, nhưng không biết tại sao, ở trong lòng y, lại không quý giá bằng bức «Hàn mai ngạo sương» kia.
Hôm nay thấy đàn hương trong tay đối phương đưa qua, tâm trạng lúc này, tuyệt đối không thua gì niềm vui khi nhận được bức tranh năm ấy.
Ngoài miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo. “Đi Giang Nam chuyến này, không nghiêm chỉnh làm việc, còn đi chơi khắp nơi.”
Dận Tự nghe vậy chỉ cười, để mặc y nói, cũng không biện bạch. “Tứ ca cũng đi Sơn Tây mà, lẽ nào không mua thứ gì về cho đệ sao?”
Hắn thật sự không ngờ rằng Dận Chân sẽ tới ngoại ô chờ họ, hơn nữa nhìn bộ dáng y lúc này, không giống như mới vừa tới, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp nhè nhẹ.
“Không có.” Dận Chân lườm hắn, cố gắng kiềm nén kích động muốn ôm hắn vào lòng. “Mau về phủ tắm rửa sơ, chỉ e Hoàng a mã muốn truyền đệ hỏi chuyện đấy.”
Dận Tự gật đầu, hai người cưỡi ngựa chạy về hướng trong thành.
Hắn chỉ mới kịp thu xếp một ít hành trang, vừa thay y phục xong, quả nhiên ý chỉ trong cung đã tới, truyền hắn vào cung yết kiến.
Đến Giang Nam tra án, là ý của Khang Hy, nhưng Khang Hy cũng không dặn dò Dận Tự cần điều tra ra kết quả gì, về mặt này có nhiều thứ đáng phải thương thảo nhiều hơn, chưa kể Ngự sử vạch tội, buộc Khang Hy phải giải quyết, ông tất nhiên sẽ cảm thấy không vui vào đâu được — một người đế vương, nhất là một người đế vương hùng mạnh, sẽ không cam tâm tình nguyện bị đưa vào tình thế bắt buộc phải đưa ra quyết định. Dận Tự đã tính toán sẵn trong lòng, chuẩn bị xong xuôi bất biến ứng vạn biến để trả lời trước thềm.
“Giang Nam tú lệ, nơi đấy đến cả nước cũng nuôi người, con đi một chuyến, ngược lại gầy đi.” Khang Hy nhìn thấy hắn, câu nói đầu tiên tràn đầy ấm áp.
Dận Tự cúi đầu, cung kính nói: “Làm phiền Hoàng a mã nhớ thương.”
Khang Hy nhíu mày. “Chuyến này trừng trị tham quan, chấn chỉnh thương nghiệp, con làm rất khá.”
“Đây là bổn phận của nhi thần, không dám nhận khen thưởng của Hoàng a mã.”
Vẫn cung kính như vậy, không hề tự mãn.
Khang Hy nhìn vào mắt hắn có phần trầm tư. “Con cũng sắp đại hôn, hiện tại lại hoàn thành công việc một cách mỹ mãn, muốn ban thưởng cái gì, cứ nói.”
Dận Tự lắc đầu. “Nhi thần không xin gì khác, chỉ mong Hoàng a mã bình an khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Cái nhìn của Khang Hy về hắn đã thay đổi, nay những lời này vào tai, không hề cảm thấy cảm động, trái lại đột nhiên cảm thấy người nhi tử này quá mức khôn khéo.
Trước đây nghĩ hắn là ông cụ non, chững chạc đáng khen, nhưng hiện tại xem ra, tuổi còn trẻ, đã biết cẩn thận như vậy, tâm tư khó lường, chưa hẳn là chuyện tốt.
Ngờ rằng bát đệ và đại ca kết bè kéo cánh.
Những lời này của Thái tử như còn lảng vảng bên tai, Khang Hy đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn quên.
Đăng cơ gần bốn mươi năm, Khang Hy ghét nhất, không gì ngoài việc người dưới kết bè kéo cánh, bước tiếp theo là mơ ước ngôi vị Hoàng đế.
Đối với người thời niên thiếu từng trải qua Ngao Bái lạm quyền, loạn Tam Phiên, thứ cảm nhận này lại càng sâu sắc hơn.
Dận Đề và Thái tử tranh giành ân sủng, ông mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu như Dận Đề kết hợp với Dận Tự để ép Thái tử thoái vị, trái lại Khang Hy không thể khoan dung.
Ngay cả khi đã biết Thái tử từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng người cuối cùng xử lý hắn, chính là người phụ thân này.
Dù sao đó là Thái tử, Thái tử của một nước.
Người khác không có quyền.
Nếu có người vượt quá chức phận.
Chính là bụng dạ khó lường.
Đây là vấn đề nhạy cảm liên quan đến hoàng quyền, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào.
Khang Hy không hề phát hiện sự khác thường trong việc thay đổi suy nghĩ của bản thân, từ lúc các nhi tử trưởng thành, từ lúc Đại A ca và Thái tử ganh đấu, cả đảng phái đấu tranh ngày càng kịch liệt sau lưng chúng, cách nhìn của ông đối với các nhi của mình, đã không còn dừng lại ở mức độ người cha hiền từ.
Dận Tự còn không biết trong thời gian một câu ngắn gọn, suy nghĩ của Khang Hy đã thiên biến vạn hóa, thay đổi không ngừng.
Câu trả lời của hắn, suy cho cùng cũng chỉ là một câu trả lời bình thường của người làm thần tử và nhi tử, tuyệt đối không có chỗ nào thất lễ.
Chỉ là lòng Khang Hy sớm đã mang nghi ngờ, tình cảm đối với hắn cũng nhạt theo.
“Mắt của con vẫn khỏe chứ?”
Khang Hy bất ngờ hỏi như vậy, Dận Tự thoáng lặng người, đáp: “Phiền Hoàng a mã hỏi thăm, lúc mệt mỏi sẽ đâu âm ẩm, thường ngày thì tốt, Thái y cũng đã kê thuốc.”
Khang Hy gật đầu, ôn hòa nói: “Đã vậy, con tạm thời miễn việc ở Lại Bộ, tháng sau cũng đã đại hôn rồi, từ đây đến đó nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Ngữ điệu của ông rất ôn hòa, Dận Tự nghe vậy trong lòng lại chùng xuống.
Nếu Dận Tự chưa từng sống lại, có lẽ sẽ vui mừng nhảy nhót, cho rằng đây là biểu hiện quan tâm của người phụ thân với nhi tử.
Nhưng hắn biết không phải, đây là lý do, mà Khang Hy mượn để cách chức của hắn.
Lẽ nào đúng như bản thân đã dự liệu, chuyện ở Giang Nam, khiến Hoàng a mã trong lòng không vui?
Người ở trước mắt hắn, đã ngồi trên đế vị ba mươi sáu năm, chuyên quyền độc đoán, cơ trí võ công không hề thua kém lịch đại đế vương, hiện giờ đang vào độ tuổi sung mãn nhất, ngay cả Dận Tự người đã sống qua hai kiếp, lòng dạ thâm sâu, nhưng muốn nhất thời cũng không phỏng đoán được suy nghĩ của ông, cũng không phải việc dễ dàng.
Khang Hy nói xong câu đấy thì dặn dò hắn chuyên tâm chuẩn bị cho việc đại hôn, xong liền cho Dận Tự lui ra.
Dận Tự ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, lại đi thỉnh an Lương Phi, Lương Phi đương nhiên hỏi han ân cần, chỉ lo nhi tử ở Giang Nam ăn không ngon mặc không ấm, Dận Tự không muốn mẫu thân lo lắng, chỉ kể những chuyện tốt, lặn lội đường xa, lại chưa được nghỉ ngơi đã phải vào cung bệ kiến, dày dò hết đợt này tới đợt khác nên sắc mặt hắn rất mệt mỏi.
Lương Phi nhận ra hắn mệt mỏi, trong lòng xót xa không ngớt, vội vàng cho hắn về phủ nghỉ ngơi.
Dận Tự thật sự khó khăn mới có thể thở phào một hơi, lúc này mới có thời gian gọt giũa suy nghĩ của Khang Hy.
Hắn ở Giang Nam bận rộn, mấy người huynh trưởng của hắn hiển nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, tứ ca tạm thời không nói, Đại A ca chỉ mong sao hắn đối phó Thái tử, không chỉ không cản trở, ngược lại có thể còn nói một hai câu khen ngợi hắn ở trước mặt Hoàng a mã, về phần Thái tử và Tam A ca, chính là, tệ.
Thái tử hiện tại, chỉ sợ đã hận mình đến tận xương tủy.
Đáng tiếc mình đến nay vẫn chưa thu nhận môn khách phụ tá, cho nên ngay cả một người hiến kế cũng không có, thấp thoáng hương vị cô đơn.
Dù tứ ca có thân thiết hơn thế này đi chăng nữa, cũng không thể chuyện gì cũng nói được.
Dận Tự đột nhiên nhớ tới Sầm Mộng Như, xong lại liền lắc đầu, người này quá mức chính trực, có phần giống như Tào Nhạc Hữu, có thể làm một người quan tốt, nhưng làm phụ tá, lại rõ ràng thiếu khôn ngoan.
Còn có một Thẩm Triết, quả thật không tệ, đáng tiếc lúc ấy khi còn ở Bình Dương không lập tức thu nhận y, mặc dù sau đó cũng từng mời y đến kinh, chỉ là người này không mấy vui vẻ khi phải chịu gò bó, ngày nay cũng không biết đang ở chốn nào.
Cao Minh đã đứng sẵn trước cửa phủ bối lặc cả buổi, thấy Dận Tự trở về, bước lên trước dắt ngựa, một bên nói cho hắn biết, Tứ A ca đã ngồi ở trong ước chừng nửa nén hương.
Dận Tự ngẩn người, bước nhanh vào, quả nhiên nhìn thấy Dận Chân đang ngồi trong sảnh, trên mặt cũng không có vẻ nóng nảy.
“Tứ ca!”
Dận Chân trên mặt mang theo ý cười. “Tứ tẩu đệ bảo huynh gọi đệ qua ăn cơm.”
Dận Tự vốn định từ chối khéo, nhưng nhìn thấy thần sắc trên gương mặt y, lời đến bên môi nhưng cuối cùng lại gật đầu. “Được.”
Tứ Phúc Tấn biết hắn dọc đường bôn ba, tất nhiên không thích ăn thức nhiều dầu mỡ, nên chuẩn bị mấy món thanh đạm, một vò Hoa Điêu lâu năm, cho mọi người lui ra, để hai huynh đệ lâu ngày không gặp ở riêng với nhau.
“Hoàng a mã cho triệu đệ vào cung, có nói gì không?” Dận Chân gắp thức ăn vào trong chén của hắn, giả như đang hỏi vu vơ.
“Chỉ bảo đệ tạm thời gác việc bên Lại Bộ, an tâm tịnh dưỡng.” Dận Tự cười nói, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản như thường.
Tay Dận Chân thoáng khựng lại, nhăn mày. “Hoàng a mã khiển trách đệ.”
Dận Tự lắc tay. “Chưa từng, có lẽ nguyên nhân là do để tâm đến bệnh mắt của đệ.”
Dận Chân muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Nếu đã vậy, đệ hãy nhân dịp này nghỉ ngơi thật tốt, đừng can thiệp mọi việc xung quanh, nếu Thái tử và Đại A ca đến đây triệu kiến, từ chối thì tốt nhất nên từ chối.”
Sau giây phút ngạc nhiên ban đầu, thật chất Dận Tự cũng không để ý lắm, kết quả như vậy không có gì không tốt cả, tóm lại có thể làm phai nhạt sự chú ý của mọi người vào mình.
“Biết rồi, tháng sau đã tới hôn lễ của đệ, không biết tứ ca định tặng đệ cái gì nha?”
Hai chữ hôn lễ dội vào tai, sắc mặt Dận Chân thoáng ngưng trệ, miễn cưỡng nhếch khóe miệng. “Đệ muốn gì?”
Dận Tự thấy sắc mặt y hiện rõ vẻ cứng nhắc, bật cười. “Thấy bộ dáng keo kiệt không nỡ của tứ ca, thôi thì đến lúc đó tùy tiện tặng thứ gì cũng được.”
Ca hai hàn huyên một hồi về mấy việc vặt vãnh chốn kinh thành, dùng cơm xong, hai người dời bước đến thư phòng tiếp tục trò chuyện, Dận Chân lúc này mới tới ngăn tủ lấy đôi tượng đất ra, nói “Đệ xem …..”
Không nghe thấy câu trả lời phía sau, y xoay người lại, thì thấy Dận Tự đang nghiêng đầu dựa vào ghế, say ngủ.
“Tiểu Bát?” Dận Chân gọi hắn hai tiếng, còn gọi nhủ danh của hắn giống như thuở nhỏ.
Dận Tự không có động tĩnh gì, không nghĩ cũng biết chắc do quá mệt, lại thêm uống rượu, chỉ sợ ngủ một giấc này phải đến sáng mai mới có thể tỉnh.
Dận Chân khom xuống ôm hắn lên, xoay người đi vào phòng trong.
Thư phòng không nhỏ, phòng trong có bày một cái giường, để chủ nhân tiện nghỉ ngơi ở đây.
Thân thể Dận Tự nói thế nào, cũng trọng lượng của thiếu niên sắp thành niên, nhưng Dận Chân cũng đang vào độ tuổi mạnh khỏe nhất, bế hắn cũng không khó nhọc lắm.
Dận Chân an bài cho hắn xong, ngồi xuống bên giường nhìn hắn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên làn môi mỏng tản ra mùi hương khiến người khác say mê.
Khoảng thời gian không có hắn bên cạnh, chung quy vẫn cảm thấy trống vắng, phảng phất như thiếu thứ gì ấy.
Lúc đứng ở ngoại ô, từ xa nhìn thấy bóng dáng dần dần rõ ràng của hắn, trong tim như từ từ được lấp đầy.
Tình cảm đối với hắn, đến cả chính y cũng không phân biệt rõ ràng được, giống như người thân nương tựa lẫn nhau, lại giống như huynh đệ sóng vai kề bước, rồi lại như …..
Khe khẽ thở dài, người nọ không hề phát giác, vẫn say trong giấc mộng đẹp đẽ của bản thân.
Vụ việc ở Giang Nam, gây nên sóng gió không nhỏ ở kinh thành, Hoàng a mã cách chức Dận Tự, chỉ e là có bất mãn với hắn.
Đằng mẹ của Dận Tự vốn đã không có thế lực, nếu mất đi thánh quyến, sợ rằng ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng.
Hay mình nên tìm một cơ hội, cầu xin dùm hắn.
Chỉ là, phải nói thế nào đây?
Dận Chân day day ấn đường, chỉ cảm thấy phiền não.
Chợt cảm thấy sự ấm áp trên tay, cúi đầu nhìn, y vẫn đang nắm lấy tay hắn.
Ngón tay giao nhau, Dận Chân liền chợt nhớ đến một câu nói trong kinh thi.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Câu này vốn là ca dao viết về tình nghĩa đồng đội, sau lại bị diễn giải thành tình yêu nam nữ, như vậy y và hắn, cũng có thể áp dụng chứ.
Trên đôi mày hiện lên nét dịu dàng, Dận Chân cũng nằm xuống bên cạnh người nọ.
Bên mũi truyền đến mùi hương quen thuộc, nhàn nhạt nhưng tràn ngập, khiến người khác an tâm.
Một đêm không mộng mị.
Về phần ý chỉ của Dận Tự, ngày mai lập tức được công khai truyền xuống, khiến rất nhiều người nhìn không thấu.
Chuyến đi Giang Nam có công, hiển nhiên phải ban thưởng, và quả thật Khang Hy cũng ban thưởng không ít thứ, nhưng theo đó, Dận Tự cũng đồng thời bị cách chức.
Thái tử hết lần này tới lần khác bị Dận Tự phá hỏng chuyện tốt, đương nhiên sẽ không còn ý lôi kéo hắn nữa, đến cả ý nghĩ bí mật không thể cho ai biết năm nào, cũng dần dần phai nhạt, chỉ một lòng nghĩ phải làm thế nào ở trước mặt Khang Hy khiến cho Dận Tự vĩnh viễn không thể trở mình, sẵn tiện đả kích thế lực của Đại A ca.
Tuy rằng ngày ấy ở trước mặt Khang Hy bâng quơ nói một câu gây nghi ngờ như vậy, nhưng hắn suy cho cùng cũng do Khang Hy một tay bồi dưỡng, cũng biết đạo lý khéo quá hóa vụng, sau chỉ thờ ơ bàng quan đứng nhìn, đợi phát triển thêm bước nữa.
Có điều bất kể người bên ngoài thảo luận thế nào, Dận Tự vẫn trước sau như một bình chân như vại, cả lễ nghĩa tiến cung thỉnh an vẫn đều đặn không sót một ngày, khiến Thái tử không bắt được một nhược điểm nào dù là nhỏ nhặt.
“Bát A ca ở Giang Nam chưa từng đi sai bước nào, Hoàng thượng làm như vậy, có phải thiên vị quá rõ ràng không?” Long Khoa Đa nhăn mày, trên mặt lộ rõ bất bình.
Hiện tại chỉ còn hai phụ tử, hắn cũng không cần phải kiềm chế cảm xúc bản thân.
“Vi phụ nhớ không lầm dường như trước đây con không hề coi trọng hắn, thế nào mới đi Giang Nam một chuyến, về đã thay đổi?” Đông Quốc Duy vuốt râu cười, mang theo chút chọc ghẹo.
“Con thật sự cho rằng Hoàng thượng làm vậy chỉ là vì trút giận cho Thái tử? Vậy con cũng quá coi thường ngài rồi, đương kim thiên tử là ai, trừ Ngao Bái, bình Tam Phiên, chiếm Đài Loan, thân chinh Chuẩn Cát Nhĩ, văn tài võ lược tuy rằng chưa đến mức tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhưng cũng ít người có thể sánh bằng, ngài dù có yêu thương Thái tử đến cỡ nào đi nữa, cũng sao có thể vì vậy mà rối loạn chừng mực?”
Long Khoa Đa do dự nói: “Nếu không phải vậy, thì …..”
Hắn bỗng dưng nghĩ đến một khả năng, không khỏi chấn động: “Lẽ nào Hoàng thượng bắt đầu nghi kỵ Bát A ca?”
“Phân nửa, phân nửa thôi.” Đông Quốc Duy híp mắt, “Mấy năm nay, Minh Châu và Sách Ngạch Đồ, đứng sau Đại A ca và Thái tử, hai bên càng đấu càng hăng, Hoàng thượng vẫn dễ dàng khoan dung lâu như vậy, nhưng hễ bên nào có xu hướng ngóc đầu, ngài lại lập tức ghìm xuống, nói đi nói lại, đơn giản là rắp tâm cân bằng của đế vương mà thôi, chỉ e Bát A ca, cũng là đã vô tình chọc trúng cái gai trong lòng Hoàng thượng mà thôi.”
Long Khoa Đa nghe phụ thân nói đến mơ hồ, giống như đang lạc trong gió, không khỏi mê man hỏi: “Vậy rốt cuộc chúng ta có tiếp tục ủng hộ Bát A ca không?”
“Tĩnh quan kỳ biến.” Đông Quốc Duy lắc đầu. “Hiện tại chúng ta không thể nhúng tay vào, một khi nhúng tay, lòng nghi ngờ của Hoàng Thương quá nặng, nói không chừng còn sẽ cho chúng ta thuộc đảng Đại A ca, tháng sau là đại hôn của Bát A ca, giao tình giữa ta và Mã Tề không tệ, vừa hay tới chúc mừng, cũng xem thử phản ứng của Bát A ca.”
Trung tuần tháng , Khang Hy chuyển đến Sướng Xuân Viên, vì chuẩn bị cho Mộc Lan Thu Tiển sắp đến, y theo lệ cũ, bên Tử Cấm Thành, chung quy phải để lại mấy người, vì vậy Dận Chỉ, Dận Chân, Dận Tự đều bị để lại.
Những người khác cũng không có gì khác thường, Dận Chỉ và Dận Chân cũng xem như Hoàng tử trưởng thành, để họ lại, hợp tình hợp lý, chỉ là trước nay, Dận Tự luôn luôn hộ tống Hoàng đế xuất tuần, hầu như không lỡ lần nào, nhưng lần này thật sự ngoài ý muốn.
Nhất thời, tin đồn Bát A ca thất sủng, từ từ lan truyền khắp kinh thành.
Dưới tình huống này, thậm chí có người bắt đầu thổn thức thương tiếc cho nhị Cách cách sắp xuất giá của nhà Phú Sát.
Kỳ thật luận về thánh quyến, Ngũ A ca và thất A ca, không thua gì Dận Tự, nhưng do thường ngày Dận Tự khá được Khang Hy coi trọng, cũng xem như người có năng lực xuất chúng trong chúng Hoàng tử, một ngày sa cơ, đương nhiên sẽ càng khiến người khác để ý.
Con người chính là như vậy, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi thì ít, cười trên nỗi đau của người khác thì nhiều.
Dận Chân lo lắng Dận Tự sẽ vì vậy mà sa sút tinh thần không gượng dậy nỗi, nhưng mỗi ngày đi gặp hắn, lại đều là dáng vẻ ung dung trước sau như một, Dận Tự thậm chí còn dành một mẫu đất trong hậu viện, dùng để trồng trọt rau quả thời vụ, tự mình chăm sóc, dáng vẻ như rất an nhàn thoải mái.
“Đệ dù sao cũng là một Hoàng a ca, cứ cho là gởi gắm tình cảm vào niềm vui trồng trọt, cũng không nên thái quá.” Có lúc Dận Chân thấy hắn xăn tay áo ống quần tự mình xuống ruộng bắt sâu nhổ cỏ, không khỏi nói nhiều hai ba câu.
Dận Tự ngược lại chỉ cười: “Trước đây không có thời gian, nay rảnh rỗi, đương nhiên phải thể nghiệm một phen, tự mình trồng ra thứ gì đấy, hương vị cũng đặc biệt ngọt hơn, đến lúc nó lớn rồi, đệ sẽ tặng cho phủ tứ ca một ít.”
Lời hắn nói là lời thật lòng, nhưng tới tai Dận Chân, lại cảm thấy xót xa khổ sở.
Không có Hoàng đế, tất cả mọi người thoải mái hơn, tuy rằng mỗi ngày vẫn bề bộn công vụ, nhưng cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều.
Một ngày nọ, Dận Chân bởi vì trong lòng có việc, tuy ngoài mặt không cười, nhưng cũng không có sa sầm như thường lệ, mọi người trong Hộ Bộ thấy tứ bối lặc thường ngày mặt lạnh đột nhiên như đổi thành người khác, không khỏi đều âm thầm to nhỏ với nhau.
Hết giờ, y liền đi về hướng phủ Dận Tự, quả nhiên, người nọ hiện giờ đang ngồi xổm dưới đất, loay hoay bên một mầm cây, hết sức chăm chú, hoàn toàn không hay biết Dận Chân đang đứng sau lưng hắn.
“Đây là cây gì?”
Dận Tự ngẩng đầu, giờ mới phát hiện ra Dận Chân.
Hắn lau mồ hôi. “Đây là mầm cây khoai lang, giống này chịu được hạn được dịch bệnh, nghe nói mỗi mẫu lên đấy mấy ngàn cân, gấp mấy lần ngũ cốc, nếu ra trái được, có thể góp ý với Hoàng a mã, trồng thử ở các vùng hay hạn hán, có thế làm lương thực cứu mang.”
Nghe hắn nói vậy, Dận Chân cũng ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát mầm cây thoạt nhìn bình thường chẳng có gì đặc biệt này, nói: “Có thật thần kỳ vậy không?”
Dận Tự cười: “Giống này được gọi là khoai từ đỏ, đã được ghi chép trong «Nông chính toàn thư» của Từ Quang Khải tiền triều, đệ tra qua các sách sử, năm Vạn Lịch thứ hai mươi mốt, lúc đó Phúc Kiến đại hạn, chính là dựa vào thứ này để vượt qua nạn đói.”
Dận Chân lộ ra sắc mặt vui mừng: “Nếu đúng như vậy, đây là thứ lợi nước lợi dân, công lao lưu truyền ngàn đời.”
Nói xong từ tận đáy lòng lại dâng lên dòng cảm xúc nhu tình, đây là người y thích, dù có bị Hoàng a mã đối xử lạnh nhạt, cũng chưa từng sa sút tinh thần, trái lại còn biết tự tìm con đường khác cho mình, những kẻ chỉ biết ở sau lưng chỉ trỏ gièm pha về hắn, sao có thể hiểu được.
“Khoai lang này, cần phải chăm chút mỗi ngày à?”
Dận Tự lắc tay. “Chỉ cần ba đến năm ngày xem một lần, đệ chiếu theo hoàn cảnh của bá tính dân gian để chăm sóc nó, nếu quá nuông chiều thì sức sống của cây sẽ yếu, cũng không thể phổ biến đại trà.”
Dận Chân khóe miệng khẽ nhếch: “Vậy đệ tạm thời thu dọn lại đi đã, huynh dẫn đệ đến một nơi.”
Dận Tự có hơi ngạc nhiên: “Đi đâu?”
“Theo huynh thì biết.” Hiếm khi thấy được người tứ ca mặt lạnh này trưng ra biểu tình bí ẩn, nhưng bên môi lại tràn đầy ý cười.