Nước sông Hoàng Hà chảy xiết không ngừng, sấm sét lóe lên, che trời lấp đất.
Cảnh Thự cùng Khương Hằng bị xối đến cả người ướt đẫm, tránh vào một nhà trạm dịch.
Trái tim cùng thể xác Khương Hằng lúc này đều mỏi mệt trước nay chưa từng có, hắn thậm chí không kịp dò hỏi Cảnh Thự, bên trong thành An Dương đã phát sinh chuyện gì, bao gồm Hạng Dư làm sao đưa y ra ngoài, Ung quân cùng Dĩnh quân có bạo phát đại chiến hay không, cuộc đời của hắn chỉ còn có một việc.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ, cùng với Trấp Tông trở mặt vô tình, như vậy đã hoàn toàn kết thúc.
Tất cả những nổ lực của hắn đều đã tan thành bọt nước.
May mà Cảnh Thự vẫn như cũ, y vẫn luôn ở đây chưa bao giờ rời đi.
Khương Hằng ngồi ở trước giường thở dốc, trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ, Cảnh Thự trước sau cõng Hắc Kiếm, dọc theo đường đi này không dám buông lỏng cảnh giác một chút nào.
"Nơi này vẫn không an toàn," Cảnh Thự nói, "Phải mau rời khỏi, miễn cưỡng ngủ một đêm liền lên đường."
"Ta mệt mỏi, ca," Khương Hằng xuất thần mà nói, "Mệt mỏi quá a."
"Nghỉ ngơi đi," Cảnh Thự cố chấp nói, "Sẽ khá hơn, Hằng Nhi.
Không có là gì so với năm đó chúng ta rời đi Tầm Đông, đi đến Lạc Dương càng khó khăn hơn, có phải hay không?"
Vẻ mặt Khương Hằng có chút chết lặng, gật gật đầu.
Cảnh Thự đứng ở bên cửa sổ, nhìn mưa che trời lấp đất ở bên ngoài.
"Sau này chúng ta đi đâu đây?" Khương Hằng thật sự đã hết đường xoay xở.
"Ngươi muốn đi đâu?" Cảnh Thự quay đầu lại hỏi, "Muốn đi chỗ nào, chúng ta liền cùng nhau đi."
Khương Hằng không thốt ra được lời nào, hắn nằm ở bên giường, một lát sau lâm vào mộng đẹp.
Cảnh Thự buông xuống Hắc Kiếm, để nguyên quần áo nằm ở bên cạnh Khương Hằng, một tay ấn ở trên thân Hắc Kiếm, mọi lúc nghe động tĩnh ở bên ngoài trạm dịch, tiếng mưa rơi, tiếng bước chân, chiến ngựa hí vang, tiếng nói chuyện hòa quyện lại với nhau.
Khương Hằng trong giấc mộng không tự giác mà ôm lấy y, Cảnh Thự liền dang ra một tay, ôm sát bờ vai của hắn.
Hôm sau, Cảnh Thự mua tới đồ ăn cho Khương Hằng, chuẩn bị lương khô, trời còn chưa sáng liền lần nữa xuất phát.
Khương Hằng muốn hỏi đi đâu, Cảnh Thự lại nói: "Trước khi còn chưa có nghĩ ra, liền đi theo ca ca đi."
Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự xoay người lên ngựa, mang theo Khương Hằng, dọc theo con đường phía đông Hào Quan rẽ về phương Nam, một đường đi xa.
"Bọn họ sẽ còn đến," Cảnh Thự nói, "Đám thích khách huyết nguyệt kia còn chưa giết được ngươi, cướp đi Hắc Kiếm, bọn họ sẽ không cam tâm."
Dọc theo đường đi Cảnh Thự tận lực không nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, cho dù đối phương nhìn qua chỉ là bá tánh tầm thường.
Khương Hằng hỏi: "Hạng Dư đâu? Ngươi làm sao chạy ra ngoài được?"
"Chỉ như vậy." Cảnh Thự đơn giản nói, "Nếu Hạng Dư là đại tướng quân, dĩ nhiên có thủ đoạn cùng biện pháp của mình."
Cảnh Thự hơi chần chờ một chút, không có nói chân tướng cho Khương Hằng, dù sao ngay cả bản thân y, cũng không rõ ràng vị kia cuối cùng an bài như thế nào lắm.
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc Hạng Dư dịch dung cho y, Cảnh Thự liền rõ ràng Hạng Dư là ai, y hoài nghi người đó chưa bao giờ rời khỏi Khương Hằng.
"Đừng nói gì với hắn." Hạng Dư phân phó, "Ngươi không muốn hắn khổ sở, có phải hay không?"
Cảnh Thự trung thực làm theo những lời cuối cùng Hạng Dư nói, miêu tả đơn giản vài câu, đơn giản là mình suốt đêm bị trộm ra đại lao, đưa ra An Dương, im bặt không nhắc gì tới dịch dung, may mà ở dưới tường thành, khi y gặp lại Khương Hằng, đã trước một bước cởi bỏ, nếu không nhất định sẽ khiến cho hắn nghi ngờ.
Khương Hằng càng kỳ quái độc trên người Cảnh Thự sao lại dễ dàng bị loại bỏ như vậy, lý do Cảnh Thự đưa ra là, năm đó Hạng Châu đã để lại một ít dược cho tộc đệ Hạng Dư, chắc hẳn là đến từ Hải Các, vì thế Khương Hằng liền không còn nghi ngờ nữa.
"Dĩnh quân cùng Ung quân cũng không biết như thế nào." Khương Hằng nói.
"Giới Khuê đã trở về," Cảnh Thự nói, "Gã sẽ giúp chúng ta thám thính tin tức."
Cảnh Thự giục ngựa rẽ vào ngã ba đường, bỗng nhiên Khương Hằng cảm thấy con đường này vô cùng quen thuộc.
"Ca!" Khương Hằng phân biệt ra hoàn cảnh xung quanh.
"Ừm." Cảnh Thự đáp.
Hai bên đường mọc đầy cây lê, đang là đầu hạ, sau một trận mưa to hoa lê tan nát, xen lẫn vào bên trong bùn lầy.
"Ca," Khương Hằng nhìn ruộng bậc thang cằn cỗi trên núi cùng tường thành phương xa, khó có thể tin nói, "Chúng ta về nhà!"
"Đúng vậy, về nhà." Dọc theo đường đi, Cảnh Thự vẫn luôn thất thần, giật dây cương một cái, "Giá!"
"Thả ta xuống dưới! Thả ta......" Khương Hằng lập tức nói.
"Đừng lộn xộn." Cảnh Thự bất đắc dĩ nói, tuy rằng đã sớm đoán được Khương Hằng sẽ có phản ứng này, cuối cùng cũng không thể không để hắn xuống ngựa.
Khương Hằng không màng nước bùn, chạy trên con đường, nhìn về một dặm nơi xa, lúc này, mưa lại bắt đầu rơi.
Mưa bụi mông lung đầu Hạ, bao trùm toàn thành Tầm Đông như ẩn như hiện.
Cảnh Thự xuống ngựa, từ một bên yên ngựa rút ra cây dù, đưa cho Khương Hằng.
Khương Hằng lại không có nhận, mờ mịt mà lướt qua bờ ruộng, đi vào bên trong thành.
Con đường đá xanh vẫn như trước, tiếng chim hót không dứt bên tai, ngẫu nhiên lại nhìn thấy khói bếp lượn lờ dâng lên bên trong thành, lại gần như không có người ở.
Hắn bước nhanh chạy tới nơi đã từng ở, quay đầu nhìn đường phố cùng hẻm nhỏ quen thuộc.
"Nhỏ đi rồi!" Khương Hằng không biết làm sao, quay đầu lại hô, "Nơi này cũng nhỏ đi rồi, ca!"
Cảnh Thự dắt ngựa đi theo, quét mắt nhìn các ngõ ngách xung quanh, xác nhận không có sát thủ mai phục.
"Bởi vì chúng ta lớn rồi." Cảnh Thự đáp.
Vô số lần, sau buổi trưa bọn họ sóng vai ngồi ở trên đỉnh mái hiên, từ đỉnh đại trạch Khương gia quan sát cảnh sắc bên trong thành, hiện giờ Khương Hằng đi qua giữa các con hẻm, thế nhưng phát hiện con đường trở nên hẹp như vậy.
Hắn chạy đến ngôi nhà trước dây, bỗng nhiên nhớ lại Khương gia đã bị hủy bởi một ngọn lửa lớn.
"Nhà đã không còn." Khương Hằng xoay người nói.
Không nghe thấy Cảnh Thự trả lời, Khương Hằng chuyển qua cuối hẻm, đi tới bên ngoài đại trạch Khương gia, vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một mảnh phế tích, nhưng lại khó hiểu phát hiện, đại trạch kia thế nhưng vẫn còn! Cùng với lúc trước phảng phất như giống nhau như đúc, rồi lại có sự khác biệt rất nhỏ.
"Sao lại thế này?" Khương Hằng bắt đầu hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, quay đầu lại nôn nóng tìm kiếm Cảnh Thự, trên đường dài tràn đầy sương trắng, Cảnh Thự đã biến mất.
"Ca! Ca ——!" Khương Hằng hốt hoảng mà tìm chung quanh, hắn nghe thấy trong sương mù truyền đến một tiếng khóc áp lực thống khổ.
"Ngươi ở đâu?" Khương Hằng nói.
"Ta ở đây." Giọng nói Cảnh Thự phát run, mới đầu y dừng lại bước chân, bi thống trong lòng đã không thể kiềm nén nữa.
Bắt đầu từ khi y biết được chân tướng sự tình, y liền luôn chịu dày vò bên trong ảo giác của chính mình.
Đến cuối cùng Khương Hằng không thể không đối mặt với vận mệnh thật sự của chính mình, toàn bộ tốt đẹp quyến luyến, đều phảng phất như theo gió mà đi.
Vì sao trời cao lại đối với hắn tàn nhẫn như vậy? Đến tột cùng hắn đã làm sai điều gì?
Hai mắt Cảnh Thự đỏ bừng, dần dần bình tĩnh trở lại.
"Này......" Khương Hằng xoay người, kéo tay Cảnh Thự, vẻ mặt kia là đã sợ ngây người, hỏi, "Sao lại thế này? Nhà chúng ta......!Không phải đã bị đốt sao?"
Cảnh Thự không có trả lời, ngơ ngẩn nhìn Khương Hằng, Khương Hằng nhìn chăm chú hai mắt đỏ bừng của Cảnh Thự, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Khương Hằng giơ tay, sờ sờ mặt Cảnh Thự, tràn đầy nghi hoặc mà nhìn chăm chú vào y.
"Không có gì." Cảnh Thự gắng sức lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, nói, "Vào thôi, Hằng Nhi."
Cảnh Thự chém một kiếm mở khóa, Khương Hằng nói: "Như vậy thích hợp sao? Sau khi chúng ta đi rồi, có khi nào đã có người khác mua miếng đất này, lại xây dựng lại......!Bây giờ đã là nhà người khác."
"Không phải nhà người khác," Cảnh Thự ngậm nước mắt, giải thích nói, "Là nhà của chúng ta."
Cảnh Thự đẩy cửa ra, trong viện cỏ dại mọc thành cụm, trên trụ gỗ Khương gia đã phai màu, lại nhìn ra được là được sơn mấy năm trước, tro bụi khắp nơi, phảng phất như đã mấy năm không có người ở, đồ vật hỗn độn mà chất đống ở nhà chính.
Một màn cuối cùng trong trí nhớ Khương Hằng nhìn thấy, là nóc nhà ầm ầm suy sụp, hoàn toàn bị thiêu thành tro tàn.
Vẻ mặt hắn mờ mịt, đi vào phòng khách, nơi đó mẫu thân ngồi mỗi ngày.
Trong giường ngồi, trên bàn trà đặt một mảnh lụa, bên trên viết một hàng chữ:
【 Hằng Nhi, ca ca còn sống, ca ca mỗi ngày đều ở Thành Lạc Nhạn chờ ngươi.
Nếu ngươi về nhà, đừng rời khỏi nơi này, tìm Huyện Thừa trong thành, nhờ người đưa tin cho ta, ta lập tức liền tới.
】
"Bốn năm trước, ta dùng bổng lộc của ta," Cảnh Thự nói như thế, "Phái Chu Du cố gắng tìm thấy thương nhân phương Nam, phó thác bọn họ đi tới Tầm Đông mua mảnh đất này, lại dựa theo ngôi nhà trước đây xây dựng lại.
Trấp Tông đã nói với ngươi, chỉ là ngươi đã quên."
Trong trời đất một mảnh yên tĩnh, nước mắt Khương Hằng cũng dâng lên, hắn nhìn Cảnh Thự, lại nhìn đại trạch Khương gia.
"Ta tưởng......" Giọng nói Cảnh Thự phát run, nói, "Bởi vì......!Khi đó, ta tưởng......!có lẽ ngươi đã chết, nếu như không thì sao? Như vậy......! Nếu ngươi thật sự còn sống, vì tìm ta, một đường tìm về Tầm Đông, ít nhất......!Ngươi có thể tìm được ngôi nhà trước đây......"
Khương Hằng đứng ở trong phòng khách hỗn độn, nước mắt tuôn ra cuồn cuộn không dứt, không ngừng dùng ống tay áo chà lau, phảng phất lại trở thành tiểu hài nhi năm đó, hắn không nói được gì cả, gật gật đầu.
"Nếu cả đời đợi không được ngươi," Cảnh Thự nói, "Một ngày nào đó ta không còn ở lại nước Ung, liền quay về Tầm Đông, ở chỗ này vượt qua quãng đời còn lại."
Khương Hằng đi tới trước người Cảnh Thự, ôm lấy y, đem đầu gác ở trên vai y, hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau, giống như một tác phẩm điêu khắc trong dòng chảy thời gian, cho dù thế gian thương hải tang điền, hết thảy đều chưa bao giờ thay đổi.
Thương hải tang điền: Biển xanh hóa thành ruộng dâu, dùng để chỉ sự thay đổi lớn lao.
Mưa ngày càng nặng hạt, Khương Hằng ngơ ngác mà ngồi ở trên ngạch cửa nhìn từng giọt mưa rơi trước mái hiên, Cảnh Thự đem ngựa dắt vào trong chuồng ngựa sau nhà, giũ đi nước mưa trên áo choàng, đốt lên chậu thang ở bên hành lang sưởi ấm trước, đâu vào đấy rồi bắt đầu quét tước trong nhà.
"Ca." Khương Hằng ngẩng đầu, xuất thần nói.
"Hửm?" Cánh tay Cảnh Thự không dừng.
"Miếng ngói không giống trước." Khương Hằng nở nụ cười, "Trước kia ngói trong nhà là ngói đào hoa, bây giờ là Huyền Vũ."
Lúc trước Khương Hằng ghét nhất ngày mưa, bởi vì ngày mưa không làm được gì cả, đọc xong sách, chỉ có thể ngồi ở dưới mái hiên ngắm mưa.
Cảnh Thự nói: "Rất nhiều chỗ, ta đã không còn nhớ rõ, vẫn là ngươi nhớ rõ.
Qua mấy ngày chúng ta đi trong sông câu mấy con cá, lại nuôi ở trong hồ nước như cũ, lại chọn thêm chút cây trúc."
Cảnh Thự nhìn về phía trong viện, năm ấy khi ở Ung đô, y đặc biệt dặn dò Chu Du bảo thương nhân xây nhà ở trong viện chọn một loại cây, nhưng y nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra là cái cây gì, có lẽ là cây mận.
Dưới tàng cây treo xích đu, Cảnh Thự vẫn luôn nhớ rõ.
Hắn thu dọn ra một gian phòng ngủ, đem đồ linh tinh ở nhà chính dọn đến trong một góc, những thứ đó đều là ngày đó khi dọn dẹp phế tích tìm ra được tài sản trong nhà trước đây.
Có không ít đồng và sắt rỉ, đều là những đồng tiền Trịnh Chiêu phu nhân cất giữ khi còn sống, ở trong ngọn lửa bị nóng chảy thành một khối.
Những vật dụng bằng gỗ phần lớn đều đã bị cháy rụi.
Năm đó sau khi Cảnh Thự nhờ người xây dựng lại Khương gia, Trấp Tông cũng đã từng tìm tới đây, tìm về cây đàn Cảnh Uyên sử dụng lúc còn sống.
"Ta đi mua chút đồ ăn." Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, lại thay đổi suy nghĩ, nói, "Chúng ta cùng đi đi."
"Được." Khương Hằng đứng dậy, cho tới bây giờ, hắn còn có chút khó có thể tiếp thu niềm vui bất ngờ này, tựa giống như đang nằm mơ.
Cảnh Thự mở ra cây dù cùng Khương Hằng đi ra ngoài, đi mấy chỗ ở trong thành.
Sau trận chiến Dĩnh Trịnh, Tầm Đông gặp phải nạn đói ước chừng hai năm, không ít bá tánh đều đã chạy nạn, bên trong thành hiện giờ không tới một ngàn hộ, đều tập trung ở ngoài từ đường Huyền Vũ, có một cái chợ rất nhỏ buôn bán vật dụng sử dụng hằng ngày.
Cư dân trong thành Khương Hằng khi còn nhỏ cũng nhận không ra, dù sao hắn cơ hồ cũng không ra cửa.
Người khác càng nhận không ra Khương Hằng cùng Cảnh Thự, chỉ là tràn ngập nghi hoặc mà đánh giá bọn họ, may mà không có hỏi tới hỏi lui.
Tuy chỉ mới sau giữa trưa, nhưng sắc trời lại âm u tối tăm, quan phủ đã dời tới dưới từ đường, sau khi Khương Hằng tự hỏi thật lâu, không có đi chào hỏi Huyện Thừa, Huyện Thừa năm đó sớm đã chết, hiện giờ quan phụ mẫu đã thay đổi.
"Bán thế nào?" Cảnh Thự có chút bất an, đứng ở trước sạp thịt dò hỏi, "Vịt đâu? Ta còn mua chút đậu hủ, cùng mua có thể tính rẻ chút không?"
Phụ nhân bán gia cầm sống ngược lại rất nhiệt tình, ôm con vịt, nhét vào trong lòng ngực Cảnh Thự để y xem, nói: "Ai nha, vịt nhà chúng ta là ngon nhất đâu, ăn tôm cá ở sau hồ, con vịt ngươi muốn này, trứng cũng bán cho ngươi, tính rẻ cho ngươi, rẻ, tiểu huynh đệ không phải người ở đây sao? Cần gì thì cứ tới nha."
Cảnh Thự đã có rất nhiều năm chưa từng đi mua đồ ăn, dù sao vương tử một quốc gia sớm đã không cần đi phân biệt nguyên liệu nấu ăn tốt hay xấu.
Khương Hằng thấy Cảnh Thự trở lại trong khói lửa nhân gian, khi nói chuyện với người bán hàng rong, có loại cảm giác vụng về không biết lên tiếng như thế nào.
Khương Hằng cười nói: "Chúng ta tới thăm người thân, ở gần đây."
Khương Hằng nói câu ngôn ngữ người Việt, tuy hắn không ra khỏi tường cao, nhưng ở trong tường cũng nghe được những lời nói ở bên ngoài, trong khẩu âm Chiêu phu nhân cũng mang theo chút mềm ấm ở đất Ngô Việt, người địa phương vừa nghe liền trong lòng hiểu rõ.
Vì thế Cảnh Thự mua nguyên liệu nấu ăn hai ba ngày, lại cùng Khương Hằng trở về, nấu cơm cho hắn.
Khương Hằng về đến nhà, bức tường cao kia trong chớp mắt giống như ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài, bên trong chỉ có hắn cùng Cảnh Thự, về tới trong thế giới nhỏ tràn đầy sức sống.
Hắn không có giết con vịt mua về, đem nó nuôi ở bên cạnh hồ nước trong viện.
Cảnh Thự hầm thịt, lấy trứng vịt đổ ra chưng thành canh trứng, lại xào chút rau nhút cùng hắn ăn.
"Tựa giống như nằm mơ," sau buổi trưa, trời đã tạnh mưa rồi, Khương Hằng khom người ở trong viện nhổ cỏ, nói, "Bây giờ vẫn còn chưa tin là sự thật đâu."
Cảnh Thự ngồi ở dưới hành lang uống trà, nói: "Ngươi đừng làm, ngày mai ta tới thu dọn sân."
"Ngươi ngồi đi." Khương Hằng rất vui vẻ, nhìn cọng cỏ nhổ ra trong tay, nói, "Ta muốn biến nhà của chúng ta trở thành dáng vẻ giống như trước."
Cảnh Thự nghe vậy trong lòng lại khó chịu vô cùng, cho dù Khương gia biến trở về như trước, nhưng người trước đây cũng sẽ không trở về.
Sau khi xây dựng lại một lần, phòng nhỏ bên viện phía Tây vẫn để trống như cũ, đó là nơi Vệ bà ở khi còn sống.
Phòng ngủ mái Tây của Chiêu phu nhân trống rỗng, không có giường, không có tủ quần áo.
Trong thư phòng một bên phòng khách, chỉ có duy nhất một cái bàn dài, văn chương trước đây Khương Hằng làm đều đã bị thiêu hủy, ngay cả tro tàn cũng sớm đã chôn sâu dưới mặt đất.
Trận hỏa hoạn kia chỉ vì nhất thời ác ý mà nổi lên, làm cho bọn họ mất đi gần như tất cả, cũng làm Khương Hằng mất đi thứ cuối cùng chứng minh thân phận của hắn.
Nếu Cảnh Thự lại tiếp tục nghĩ, thì cảm xúc của y có lẽ sẽ mất khống chế, chỉ phải cúi đầu uống trà..