Trong viện hoa lê đã héo úa, trên cây mận đã kết quả xanh mướt.
Mặt trời chiều ngã về Tây, tiếng ve kêu râm rang hết đợt này đến đợt khác, trong không trung tràn ngập ánh nắng chiều màu đỏ ửng.
"Ăn cơm chiều, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.
Ngày đầu tiên bình yên vượt qua.
Hôm sau sau buổi trưa, Cảnh Thự đã đem toàn bộ Khương gia thu dọn xong, ngồi ở bên hồ nước, làm cho Khương Hằng làm một cái Âm Trúc Hạc.
Sau đó Khương Hằng mở miệng nói: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao Trấp Tông nhất định phải giết ta, như vậy xem ra cũng hết sức bình thường."
Có khi Cảnh Thự thật sự cũng không thể hiểu được sự độ lượng của Khương Hằng, Trấp Tông độc chết Trấp Lang cùng Khương Tình, làm hại hắn cửa nát nhà tan, lưu lạc cho tới hoàn cảnh hiện giờ, hơn nữa còn vài lần suýt nữa giết chết Khương Hằng, làm hắn nhận hết đau khổ.
Ở trong mắt Khương Hằng, đều biến thành "Hết sức bình thường".
"Ngươi muốn vì cha mẹ ngươi......!Vì bọn họ báo thù sao?" Cảnh Thự tìm từ rất cẩn thận.
"Chỉ cần ta còn sống," Khương Hằng nói, "Trấp Tông liền sẽ ăn không ngon ngủ không yên, bắt đầu từ khi ông ta biết ta còn sống ở trên thế gian này, ông ta cũng đang chịu tra tấn.
Nhưng mà ta nghĩ, tất cả đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ kết thúc."
Cảnh Thự hiểu được tâm tình của Khương Hằng, vì thế gật gật đầu.
Khương Hằng lại nói: "Sở dĩ Giới Khuê rời đi, nguyên nhân cũng chính là vì điều này đi? Có lẽ đây cũng là quyết định sau khi y cùng Khương thái hậu thương lượng."
Hết thảy mọi thứ hoàn toàn phụ thuộc vào sự lựa chọn cuối cùng của bản thân Khương Hằng.
Hắn lựa chọn làm Khương Hằng, Ung cung liền sẽ không lại đề cập tới chuyện này, và từ bây giờ Giới Khuê sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn; Hắn lựa chọn khôi phục thân phận Trấp Văn, liền có nghĩa hắn sẽ trở lại nước Ung, báo thù Trấp Tông, điều tra rõ chân tướng năm đó, Giới Khuê cũng sẽ vì điều này trả giá hết thảy.
"Thực xin lỗi, Hằng Nhi." Cảnh Thự buông thanh trúc trong tay, đi đến bên người Khương Hằng ngồi xuống, y quả thực áy náy đến tột đỉnh.
Khương Hằng cười nói: "Sao lại là ngươi sai rồi? Nếu không có ngươi, ta sớm đã chết."
"Không." Cảnh Thự cuối cùng cũng nắm được cây gai cuối cùng đâm thật sâu trong lòng mình bấy lâu nay.
"Cái bớt sau eo ngươi," Cảnh Thự nói, "Ta......!Ta không biết......!Nếu không phải bởi vì ta, ngày đó ở trong đám cháy......"
Lúc này Khương Hằng mới nhớ tới, trên thực tế Cảnh Thự đối với chỗ kia đã vô cùng quen thuộc.
Ngày ấy chạy ra đám cháy, Khương Hằng đẩy ra Cảnh Thự để y không bị mái hiên bị đốt cháy suy sụp đè trúng, bản thân mình lại bị đè ở dưới cột gỗ nóng bỏng, vết bớt ở sau eo bị bỏng, thay vào đó, vị trí trên vết bớt hiện giờ đã là vết sẹo bỏng.
Đó là khả năng duy nhất để Khương Hằng chứng minh thân phận, nhưng tạo hóa trêu người, bởi vì Cảnh Thự, mà làm bằng chứng cuối cùng này cũng không còn.
Cảnh Thự vén lên áo đơn Khương Hằng, khổ sở nhìn bên eo hắn, Khương Hằng nghiêng đầu, cảm giác được cái vuốt ve quen thuộc kia.
Sau đó, Khương Hằng thò lại gần, ở trên môi Cảnh Thự nhẹ nhàng hôn một cái, phảng phất như có một bàn tay vô hình, thò vào trong lòng y, tự tay đem cái gai này rút ra ngoài.
Cảnh Thự: "!!!"
Khương Hằng bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng, nói: "Không......!Không sao.
Ta không để bụng, ta là ai, không cần dùng những điều này tới chứng minh."
Gương mặt tuấn tú của Cảnh Thự ngay tức khắc đỏ bừng đến tận cổ, không dám nhìn thẳng Khương Hằng, trái tim Khương Hằng không biết vì sao bỗng nhiên đập kinh hoàng.
Môi Cảnh Thự nóng rực, trên da thịt mang theo cảm giác an toàn của nam tử thành niên, hơi thở đáng tin cậy, trên người còn có mùi trúc thực nhẹ.
"Ta......!Hằng Nhi......!Ta suy nghĩ......" Cảnh Thự kiềm chế trận choáng váng kia, ánh mặt trời chiếu thẳng đến dưới hành lang, chiếu đến hai người đều có chút không mở to được mắt.
"Ta......" Khương Hằng vô thức liếm môi dưới, nghe thấy con cá nuôi trong hồ nước phát ra tiếng suổi bọt nho nhỏ.
Hai người đột nhiên yên lặng, Cảnh Thự chặt đứt cuộc đối thoại, trầm mặc không nói được gì, vùi đầu đứng dậy, lại đi đến bên hồ nước ngồi xuống, phảng phất như muốn né tránh cái gì, tiếp tục làm Âm Trúc Hạc của y.
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự, bỗng nhiên có chút ngây ra, trong nháy mắt vừa rồi, xúc cảm mềm ấm cùng nóng rực trên môi Cảnh Thự, quả thực ở trong đầu hắn nấn ná không đi.
Bây giờ đang là mùa hè......!Khương Hằng nỗ lực đem cảm giác này đuổi đi ra ngoài, hắn đối với Cảnh Thự trước nay đều không có suy nghĩ gì khác, nhưng hiện giờ bọn họ đã không phải là huynh đệ ruột, ngược lại làm hắn sinh ra một chút rung động kỳ dị, phảng phất như cảm giác xa lạ trên người Cảnh Thự chưa bao giờ phát hiện qua.
"Muốn đi dạo một chút không, Hằng Nhi?" Cảnh Thự đơn giản thu dọn đồ nghề.
"Được a." Khương Hằng còn chưa nghĩ kỹ con đường sau này phải đi như thế nào.
"Một chốc một lát nghĩ không ra," Cảnh Thự nghiêm túc nói, "Ngày sau có thể chậm rãi suy nghĩ, không cần gấp gáp."
Âm Trúc Hạc chở đầy nước, bài bản đập vào trên tảng đá, phát ra tiếng "Đông" nhỏ.
Khương Hằng nói: "Vậy đi thôi."
Khương Hằng vốn tưởng rằng Cảnh Thự chỉ tính toán ra ngoài đi dạo ở trong thành, không nghĩ tới y lại thu dọn không ít hành lý đặt ở trên ngựa, chính là tư thế đi xa nhà.
Lúc này nội tâm Cảnh Thự cũng vô cùng phức tạp, y không muốn tiếp tục đối mặt với ám sát không ngừng, Trấp Tông phái ra sát thủ hết tên này đến tên khác, quả thực làm y phiền muộn không thôi, sức nhẫn nại đã đến đỉnh điểm.
Lại tới thêm mấy tên, nói không chừng y thật sự sẽ mất đi lý trí, cầm theo Hắc Kiếm, tự mình đi cùng Trấp Tông đồng quy vu tận.
Lúc trước sát thủ tiến vào Tầm Đông truy tìm tung tích bọn họ, cũng liền có nghĩa Trấp Tông vô cùng có khả năng cũng đã tìm được nơi ẩn náu của bọn họ.
Nếu vì giết Khương Hằng, Trấp Tông lại không màng tất cả tấn công vào trung tâm Việt cổ giáp giới Trịnh Dĩnh, người toàn thành chắc hẳn phải chôn cùng.
Tuy rằng Cảnh Thự tin tưởng bản thân mình có thể bảo hộ Khương Hằng bình an rời đi, nhưng Tầm Đông lại lần nữa lâm vào chiến hỏa, nỡ lòng nào chứ?
Y muốn trước khi Trấp Tông phái tới thám báo thứ hai, tạm thời rời đi nơi này.
Trừ điều này ra, y còn có một việc muốn đi làm, đây là điều y chưa bao giờ từ bỏ.
"Đi thôi." Cảnh Thự vỗ vỗ lưng ngựa, bảo Khương Hằng ngồi lên, hai người như cũ cùng cưỡi một con.
Khương Hằng ôm eo Cảnh Thự, nói: "Con ngựa này cũng quá đáng thương, chở hai người còn phải mang theo đồ."
Cảnh Thự đáp: "Trên đường lại mua một con......"
Cảnh Thự đang quay đầu ngựa lại, muốn từ sau hẻm rời đi, quan trị an tuần thành lại đã phát hiện bọn họ.
"Hai vị!" Quan trị an giục ngựa tiến đến, nói, "Lúc này liền đi rồi sao?"
Cảnh Thự cùng người nọ nhìn nhau một cái, thờ ơ.
Quan trị an nói: "Chiêu phu nhân bây giờ ở đâu?"
Khương Hằng ngẩn ra, nói: "Ngài còn nhớ sao?"
"Đương nhiên nhớ." Quan trị an cười nói, "Năm ấy hai ngươi còn rất nhỏ, nếu không phải nhờ có Chiêu phu nhân, sau khi thành Tầm Đông phá, không biết sẽ chết bao nhiêu bá tánh vô tội.
Ngày đó ở trong mưa lúc sét đánh, nhìn thấy mặt các ngươi liền nhận ra, ngươi tên Khương Hằng, đúng không?"
Cảnh Thự nói: "Chính là vì cứu các ngươi, làm hại hai người bọn ta suýt nữa còn bị giết."
Khương Hằng nhéo cánh tay Cảnh Thự, ý bảo y đừng nói như vậy.
"Nương đã mất rồi." Khương Hằng nói, "Nàng không hối hận, ngài đừng để ở trong lòng."
Quan trị an nói: "Các ngươi bây giờ lại đi đâu? Nếu đã trở lại, liền ở lại đi.
Bên ngoài đã vô cùng loạn rồi."
Cảnh Thự suy nghĩ một lát, không biết người này có liên hệ tin tức với bên ngoài hay không, lúc này y không dám tùy tiện tin bất kỳ kẻ nào, vạn nhất phạm sai lầm, liền sẽ dưa tới họa sát thân cho bọn họ.
"Ta cũng không biết." Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói, "Chúng ta đi đâu?"
Quan trị an xoay người xuống ngựa, nhìn Khương Hằng cùng Cảnh Thự nói: "Đại ân của Chiêu phu nhân năm đó, chúng ta còn chưa báo đáp, không bằng tới trong phủ Huyện Thừa uống ly rượu?"
"Ta thấy ngựa của ngươi thật ra không tồi." Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
Quan trị an: "......"
Mười lăm phút sau, Cảnh Thự cùng Khương Hằng mỗi người cưỡi một con, dọc theo con đường huyện Tầm Đông đi về phía Đông Bắc.
"Ngươi hung dữ với ông ấy làm cái gì?" Khương Hằng dở khóc dở cười, "Ông ấy cũng không làm gì sai."
Cảnh Thự đáp: "Lòng người hiểm ác, vẫn là cẩn thận một chút mới được."
Khương Hằng giục ngựa, đuổi theo Cảnh Thự, hỏi: "Đi đâu?"
Cảnh Thự quay đầu lại nhìn Khương Hằng một cái, cố ý bỏ rơi hắn phía sau xa xa chút trêu đùa hắn, nói: "Tới rồi ngươi sẽ biết."
"Từ từ a!" Khương Hằng hô, lại đuổi theo.
Hoa đào thành Lạc Nhạn cuối cùng cũng nở, mùa xuân phía Bắc luôn tới muộn.
Nước Ung cuối cùng được như ý nguyện chiếm lĩnh An Dương, bản đồ quốc thổ trong gần năm, lần thứ hai lướt qua Ngọc Bích Quan, lan rộng đến trung tâm Trung Nguyên.
Trong trận chiến An Dương, mười vạn Dĩnh quân toàn quân bị diệt, nước Ung vội vàng rút lui, thiệt hại gần một vạn.
Nhưng vào ngày hôm sau, sau một trận mưa to cộng thêm gió Tây Bắc nổi lên, khói độc tan hết, Ung quân ngóc đầu trở lại chiếm lĩnh tòa tử thành yên tĩnh này, bắt đầu dọn dẹp cũng xử lý tốt hậu quả.
Thi thể phương Nam chồng chất thành núi, đốt ba ngày ba đêm, thu hút hàng ngàn hàng vạn con quạ đen.
Cùng lúc đó, nước Ung mở kho phát thuế ruộng, chúc mừng phương Nam đại thắng, một trận chiến tiêu diệt nước Lương.
Chim nhạn bay về Bắc che trời lấp đất, ở trên mảnh đất bồi ngoài thành Lạc Nhạn sinh dưỡng đời sau.
Trong Đào Hoa điện phát ra tiếng ho khan không ngừng, Khương thái hậu đã già rồi, sau trận chiến trước tông miếu năm ngoái, tới hiện giờ đã lực bất tòng tâm.
Phương Nam thường xuyên truyền đến tin tức làm Khương thái hậu rất rõ ràng Trấp Tông đã hạ quyết tâm, muốn quét dọn toàn bộ chướng ngại ở trên con đường phía trước.
Nhưng trước mắt, cháu trai nàng đang gặp phải vấn đề lớn hơn, nàng cần phải giải quyết nan đề trước mắt.
Mấy ngày trước, Thái Tử Lung vội đến chân không chạm đất, đang cùng Đông Cung thương nghị làm thế nào phái quan viên nước Ung vào Trung Nguyên trấn an bá tánh, mọi dấu hiệu đều chỉ hướng đến cùng một cái mục tiêu: Nước Ung sắp dời đô, trở lại cố hương hơn một trăm năm trước của bọn họ.
Nhưng thủ đô mới là Lạc Dương hay là An Dương, còn phải đợi bàn bạc cân nhắc, may mà khi đối mặt với vấn đề cuồn cuộn không dứt như thế, Thái Tử Lung phát hiện một phần công văn.
Phần công văn kia tồn tại bên chồng tông cuốn biến pháp, lẻ loi mà nằm ở bên cạnh cái giá đầu tiên, bên trên viết bốn chữ: Nghị định dời đô.
Nghị định dời đô, chính là do Trấp Lang viết xuống hơn mười năm trước khi còn sống ở trên đời.
Năm ấy Trấp Lang kế nghiệm vị trí quốc quân, liền vì nước Ung phát bản thảo sách lược quan trong cho mấy chục năm trong tương lai.
Cho đến khi Khương Hằng vào, lấy ra cuốn này, ở một bên chính lệnh của Trấp Lang viết xuống lời phê gần vạn tự, lại đem nó đặt ở bên cạnh chính lệnh biến pháp.
Trấp Lang định ra chiến lược chung, Khương Hằng lại bổ sung và thay đổi, bao gồm làm sao cắt cử các cấp quan viên trong triều đình mới, làm sao thay đổi thuế phú, một lần nữa đo đạc đồng ruộng, di chuyển bá tánh, cải cách thương mậu cùng học đường......!Căn cứ theo quy tắc chung biến pháp, phái ngoại quan nội quan thực hiện thống nhất cùng một chính sách cả nước.
Thái Tử Lung lập tức như có được chí bảo, lập tức triệu tập Đông Cung thảo luận chính sự, cũng xin ý kiến quần thần, chuẩn bị cho một cuộc dời đô toàn diện của nước Ung.
Nhưng mà trong cùng một ngày, An Dương cũng truyền đến tin tức giống như sét đánh vào đầu —— vương tử Trấp Miểu bị bắt, bất khuất bỏ mình.
Khương Hằng tung tích không rõ.
"Ầm ầm" một tiếng, trong đầu Thái Tử Lung giống như bị đập một kích vào đầu, khi miễn cưỡng đứng lên, trước mặt Đông Cung phun ra một búng máu, ngã xuống trên mặt đất.
Quần thần tức khắc hoảng loạn lên, lập tức đem Thái Tử ôm đến trong điện Đào Hoa, mời y sư.
Khương thái hậu từ trong cuộc đối thoại của bọn họ, từ từ hiểu được hoàn chỉnh mọi chuyện đã xảy ra......
Có người nói Khương Hằng phản loạn, có người nói Cảnh Thự kỳ thật không chết.
Nhưng cho dù Khương Hằng cùng Cảnh Thự chết hay không chết, trước mắt cháu trai nàng lại đã sắp chết rồi.
Khương thái hậu vô cùng rõ ràng, đây là nổi giận công tâm, thậm chí là chứng ngất đi, vì thế đuổi đi thái y, tự mình lấy ngân châm dùng hết nội lực cả đời, chẩn trị cho cháu trai.
Không chấp nhận được có chút sai lầm......!Cho dù trong lòng Khương thái hậu nóng như lửa đốt, cũng biết trước mắt phải làm, là cần phải giữ được tính mạng Trấp Lung.
Giới Khuê còn chưa có trở về, không, sẽ không, Khương thái hậu sống mấy năm nay, đã nhìn quen chuyện đời, trực giác của nàng Khương Hằng cùng Cảnh Thự sẽ không có việc gì.
"Lung nhi?" Khương thái hậu nói.
Thái Tử Lung rốt cuộc đã tỉnh, sau khi tỉnh dậy, không ngừng thở dốc, bàn tay nhăn nheo khô cạn của Khương thái hậu vẫn gắt gao nắm lấy mạch môn y.
Nhiều lần, Thái Tử Lung khóc lớn ra tiếng.
"Khóc được thì tốt rồi," Khương thái hậu mỏi mệt nói, "Khóc được......!Liền không có việc gì."
Thái Tử Lung nắm chặt ống tay áo Khương thái hậu, nức nở nói: "Tổ mẫu......"
"Sẽ không có việc gì." Khương thái hậu ôm lấy Thái Tử Lung, thấp giọng nói, "Đứa trẻ ngốc, mọi chuyện còn chưa xác thực đâu, cho dù ngươi khóc đến chết, huynh đệ ngươi có thể trở về hay sao?"
Thái Tử Lung không để ý ai, ôm Khương thái hậu khóc lớn ra tiếng, Khương thái hậu nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Hôm sau, Thái Tử Lung bãi triều.
Y ở hậu cung ngủ ước chừng cả ngày, trời đất u ám, đầu óc ong ong, khi thì mơ thấy Cảnh Thự người đầy máu phẫn nộ quát y, khi thì lại mơ thấy Khương Hằng ngã xuống vách núi, bản thân mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Sau khi tỉnh lại, y cầm trong tay Ngọc Quyết đi tới tông miếu Ung thất, vì Khương Hằng cùng Cảnh Thự yên lặng cầu chúc.
Hải Đông Thanh đã hơn nửa năm chưa từng trở lại, mấy tháng này, y chưa bao giờ nghĩ đến, Cảnh Thự lại sẽ xảy ra chuyện.
Mãi cho đến hôm nay Trấp Tông trở về, Thái Tử Lung bước nhanh chạy tới, chỉ thấy bá tánh toàn thành nước Ung đều ra hết, ở trong tiếng hoan hô kia, danh vọng Trấp Tông đã đạt tới đỉnh điểm.
Giờ khắc này ông ta chính là quân chủ vĩ đại khuếch trương thịnh thế, giống như hơn trăm năm trước, vị quân vương đã thành lập nước Ung hùng mạnh tại đây!
"Phụ vương!" Thái Tử Lung không những không có bất kỳ biểu hiện sự sùng bái nào, ngược lại nôn nóng đi xuống bậc thang.
"Ca ngươi chết trận." Sau khi Trấp Tông ngồi xuống, câu đầu tiên chính là, "Sau tiệc mừng, sẽ cử hành ba ngày quốc tang vì hắn."
Thái Tử Lung ngơ ngẩn nhìn Trấp Tông, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
"Tung tích Khương Hằng không rõ." Trấp Tông lại nói, "Hắn trách ta không có cứu Trấp Miểu, đến cậy nhờ nước địch rồi đi."
Sau thảm họa kia, Trấp Tông phái người tìm khắp toàn thành nhưng không có tìm được thi thể Khương Hằng, thậm chí không thấy Ngọc Quyết của Cảnh Thự, điều này làm cho ông ta vô cùng để ý.
Cùng lúc đó, Dĩnh quốc còn truyền tới tin tức —— Thái Tử cùng Dĩnh Vương đồng thời chết bất đắc kỳ tử, triều dã nước Dĩnh đang vô cùng hỗn loạn.
Nhưng cho dù như thế nào, này đối với nước Ung mà nói đều là tin tức tốt.
Trấp Tông hoài nghi người bị thiêu không phải Cảnh Thự, nhưng hoàn toàn có thể coi như hắn đã chết.
Còn Khương Hằng, cho dù như thế nào Trấp Tông cũng phải tìm được tung tích hắn, dù phải trả giá đắt, cũng sẽ tìm ra và giết chết hắn.
"Ta sẽ phái người đi tìm Khương Hằng." Trấp Tông nói, "Người sống trên đời, ai mà không chết? Lung nhi, ngươi không cần quá......!Lung nhi?"
"Điện hạ! Thái Tử điện hạ!" Triều thần sợ Thái Tử nôn ra máu thêm lần nữa.
Thái Tử Lung xua xua tay, kết quả thảm thiết nhất một tháng trước y đã từng nghĩ đến, y lê bước chân tập tễnh, thong thả đi ra ngoài điện.
"Đi đâu?" Giọng nói đầy uy nghiêm của Trấp Tông vang lên ở phía sau y.
Thái Tử Lung quay đầu lại nhìn Trấp Tông, ánh hoàng hôn vắt ngang ở trước người hai cha con.
Ánh mắt Thái Tử Lung đã thay đổi, làm Trấp Tông bỗng nhiên có chút xa lạ, y muốn nói cái gì? Trấp Tông theo bản năng muốn lảng tránh, Trấp Tông lừa gạt hắn, lừa gạt mọi người, thậm chí lừa gạt chính con trai ruột của mình.
Trấp Tông giết hắn, điều này khiến ông ta có chút sợ hãi ánh mắt của con trai mình.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một cái chớp mắt trốn tránh kia, phảng phất như đã làm Thái Tử Lung cảm giác được chân tướng xấu xa nào đó, được chôn giấu ở dưới những câu nói đường hoàng kia.
Đây thuần túy là sự ăn ý giữa hai cha con, nhiều năm ăn ý, làm Thái Tử Lung phát hiện ra nhất định còn có nguyên nhân khác.
"Ta đi tìm Hằng Nhi." Thái Tử Lung nhẹ nhàng nói.
"Ngươi điên rồi." Môi Trấp Tông giật giật, giọng nói giống như thực nhẹ, nhưng lại hạ một cái quyết định khiến Thái Tử Lung không còn sức phản kháng: "Dẫn y quay về Đông Cung, không cho y đi đâu hết.".