Chương :
Trong tẩm điện Thái Tử, Khương Hằng bỗng nhiên cảm giác được một chút, như thể có một sự ăn ý nào đó đến từ huyết thống.
Bọn họ là huynh đệ chú bác, máu mủ ruột thịt, đang chảy xuôi ở trên người bọn họ, phụ thân bọn họ, đến từ cùng một người, là tổ phụ của bọn họ.
Ta với y, là huynh đệ a......!cả đời Khương Hằng, chưa có lúc nào mãnh liệt hơn giờ phút này, cảm giác được thân nhân bọn họ thật sự là người một nhà, hắn thậm chí thông qua trực giác cũng cảm nhận được tâm tình Thái Tử Lung giờ phút này.
Thái Tử Lung ở trong lòng nói —— nói cho ta chân tướng, chỉ cần ngươi đối với ta chân thành, cho dù phía dưới chân tướng là cái gì, ta đều sẽ không trách ngươi.
Vì thế Khương Hằng quyết định không lừa gạt y.
Hắn nhìn Thái Tử Lung nói: "Nhân gian ông ta muốn, cùng với nhân gian ta muốn, là hai nhân gian khác nhau, cho nên từ trước đến nay ông ta không thích ta."
Thái Tử Lung nói: "Nhưng xét đến cùng, nếu không có ông ấy, chúng ta cũng không đi đến được một bước này."
"Không sai." Khương Hằng gật đầu nói, "Cho nên ta cũng không chửi bới ông ta, cho dù không thích ta tới mức muốn đem ta......!Đem ta......"
"Không cần phải nói." Thái Tử Lung nói, "Đó là quyết định của ông ấy, ta là ta, ông ấy là ông ấy, ta thực thích ngươi, như vậy là đủ rồi."
Khương Hằng gật gật đầu, mỉm cười nói: "Cả đời ông ta, ưu khuyết điểm nửa nọ nửa kia, có đôi khi, chính kiến cùng chủ trương đi ngược nhau, so với giao chiến tàn khốc ác liệt, máu đổ thành sông nơi sa trường còn tàn khốc hơn nhiều."
Thái Tử Lung thấp giọng nói: "Ta sớm đã nhìn thấy máu của bọn họ, may mà ngươi không có trở thành một người trong đó."
Khi Ngưu Mân chết, Thái Tử Lung liền ngày đêm bất an, y tuyệt đối không thể tiếp thu được chuyện phụ thân ngũ mã phanh thây người Đông Cung! Y sợ hãi Khương Hằng sẽ trở thành một Ngưu Mân khác, y biết rõ phụ thân bất mãn Khương Hằng hơn bất kỳ kẻ nào.
May mắn cuối cùng Khương Hằng đã chạy thoát, cho dù là dùng biện pháp gì.
Khương Hằng nhìn chăm chú Thái Tử Lung, một lát sau nói: "Đều đã qua, ta không hận ông ta."
"Ta biết," Thái Tử Lung nói, "Nếu không ngươi sẽ không trở về.
Ngươi vốn có thể cùng ca, hai người các ngươi từ đây xa chạy cao bay, trên đời này không còn có người nào tìm được hai ngươi.
Đây cũng là lời ta muốn nói, Hằng Nhi, thực xin lỗi, nhưng ta không có cách nào.
Ta biết......"
Cuối cùng, Thái Tử Lung lại nhẹ nhàng nói: "Các ngươi là vì ta......!mới trở về, có phải hay không?"
Khương Hằng đón nhận ánh mắt tràn ngập chờ mong của y, trong lòng mang theo cảm giác không đành lòng.
"Đúng vậy." Cuối cùng Khương Hằng nói.
Trong mắt Thái Tử Lung tràn ngập áy náy, nếu nói lần đầu tiên Khương Hằng đến nước Ung, chính là vì Cảnh Thự.
Như vậy lần thứ hai hắn trở về, thuần túy là bởi vì trách nhiệm, bọn họ hoàn toàn có thể mặc kệ tất cả, mượn cơ hội Cảnh Thự chết giả bỏ đi luôn.
Nhưng hắn vẫn kiên trì trở lại An Dương, kết quả lại làm Cảnh Thự không thể không liên hôn, để đổi lấy hoà bình sau này giữa nước Đại cùng nước Ung.
"Ngươi sẽ là một người đủ tư cách làm thiên tử." Khương Hằng nhìn Thái Tử Lung nói.
"Chỉ cần có ngươi cùng ca ca ở đây," Thái Tử Lung gật đầu nói, "Ta sẽ nỗ lực."
Khương Hằng thu dọn tông cuốn, đêm đã khuya, hắn từ biệt Thái Tử Lung, Giới Khuê đang chờ ở bên ngoài, trở lại trong tẩm điện trải giường cho hắn.
"Nghĩ kĩ rồi sao?" Giới Khuê nói.
"Nghĩ kĩ cái gì?" Khương Hằng dở khóc dở cười nói, "Đừng lại chọc ghẹo ta, thật sự tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi."
Giới Khuê ngồi ở bên giường, không khách khí chút nào sóng vai ngồi với hắn.
"Sau hội minh năm nước," Giới Khuê rõ ràng nghe ra ý ở ngoài lời cuộc đối thoại giữa Khương Hằng cùng Thái Tử Lung tối nay, nói, "Chúng ta liền đi đi, đi một nơi không có người khác, không cần lại phải giao thiệp với bất kỳ kẻ nào."
"Đi tìm chết sao?" Khương Hằng không lưu tình chút nào mà châm chọc nói, "Chỉ có chết mới không cần giao thiệp với người khác."
Giới Khuê mang theo ý cười, nhìn Khương Hằng, đứng dậy sửa sang lại áo ngoài cho hắn, khom người đến trước người hắn, lấy tới chậu nước, quỳ xuống hai đầu gối, rửa chân cho hắn.
Khương Hằng: "Ta tự mình làm."
"Đừng nhúc nhích." Giới Khuê thấp giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, dùng khăn lông che lại hắn.
Khương Hằng nhìn chăm chú hai mắt Giới Khuê, nhìn thấy ý cười trong mắt y, đột nhiên nổi lên bi thương, cái mũi cay cay.
"Tay trái ngươi......" Khương Hằng nói.
"Hỏng rồi," Giới Khuê nói, "Không thể sử dụng kiếm.
Nhưng mà ta thật vui vẻ, cho dù ngươi đánh ta, mắng ta, ta cũng vui, bởi vì như vậy chứng minh trong lòng ngươi có ta."
"Đừng như vậy, Giới Khuê." Khương Hằng nghe lời này, lại nhớ tới Cảnh Thự.
"Ca ngươi sắp thành hôn," Giới Khuê nói, "Y không còn là của ngươi.
Theo ta đi, Hằng Nhi, chỉ cần ngươi vui vẻ, muốn làm gì ta cũng được, ngươi không muốn nhìn một chút......"
"Mở cửa." Cảnh Thự không biết tới từ khi nào, rõ ràng nghe được Giới Khuê nói chuyện, ở ngoài cửa nói.
Giới Khuê quay đầu lại nhìn, đứng lên, sau khi thu dọn chậu nước, đi mở cửa cho Cảnh Thự.
Cảnh Thự đi vào trong phòng, Khương Hằng ngồi ở trên giường, nhìn thẳng y.
"Ta có lời muốn nói với ngươi, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.
"Đừng nói nữa," Khương Hằng thấp giọng nói, "Ta rất mệt, ta không muốn nghe nữa."
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, trầm ngâm một lát, Khương Hằng quay đầu đi, nói: "Trở về ngủ sớm một chút đi, triều đình đã chọn ngày cho các ngươi."
Nhưng vào lúc này, Cảnh Thự làm một cái hành động làm Khương Hằng nhất thời ngẩn ra.
Y vươn ra ngón tay, cởi bỏ khuy áo trên cổ võ phục, tháo xuống kim băng trên vạt áo, cởi bỏ đai lưng, cởi xuống áo ngoài.
"Quay về phòng của ngươi ngủ......" Khi Khương Hằng ngẩng đầu, Cảnh Thự lại ngay sau đó cởi ra áo trong, hiện ra thân thể trắng nõn, sau đó, y cởi bỏ đai lưng, áo trắng cùng quần dài rơi xuống đất.
Khương Hằng: "!!!"
Trong phút chốc, Khương Hằng đối mặt với chấn động cực lớn, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể Cảnh Thự, nhưng trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ theo phương diện này, bọn họ đã gần một năm thời gian chưa từng cùng nhau tắm, mà hiện giờ thân thể Cảnh Thự đứng ở trước mặt hắn, giống như cường tráng hơn, tràn ngập tính xâm lược của dã thú.
Nhưng con dã thú này lại vô cùng dịu ngoan, phảng phất như đang chờ đợi hắn triệu hoán.
Thân thể kia Khương Hằng vô cùng quen thuộc, nhưng ở dưới ánh đèn lờ mờ ảm đạm lại cảm thấy vô cùng xa lạ, hắn chỉ cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, cảnh tượng quen thuộc đánh thức ký ức nào đó của hắn......!Đó là thật lâu trước kia, Cảnh Thự ôm hắn, bọn họ ở cùng nhau trong cung điện Lạc Dương, cả đêm dựa vào nhau.
Khương Hằng ngay lập tức đầu váng mắt hoa, Cảnh Thự vươn tay về phía hắn.
"Ngươi......" Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng, không biết y muốn làm cái gì.
"Cho ta tay." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng bắt tay đặt ở trong tay y, Cảnh Thự kéo tay hắn, ấn ở trên ngực mình, Khương Hằng cảm giác được tiếng tim đập của y.
Da thịt Cảnh Thự nóng rực, giống như muốn nóng bỏng Khương Hằng, trên người tản ra hơi thở nam tử hắn quen thuộc nhất, Khương Hằng nói: "Không......!Không, ca."
Khương Hằng nhích vào trong giường một chút, trong mắt mang theo khiếp sợ, Cảnh Thự lại ngồi xuống, không ngại chút nào, cứ như vậy mà triển lãm thân thể mình ở dưới cái nhìn chăm chú của Khương Hằng.
"Nhìn ta," Cảnh Thự thấp giọng nói, "Hằng Nhi, nhìn ta."
Khương Hằng lập tức dời đi ánh mắt, Cảnh Thự vươn tay, muốn ôm hắn, Khương Hằng lại khẩn trương mà đẩy ra Cảnh Thự một chút, nhưng mà trong hơi thở toàn là độ ấm của thân thể y, hơi thở của y, Khương Hằng không có chỗ để trốn, thân thể Cảnh Thự tựa giống như một con dã thú đã khống chế xung quanh một tấc vuông này, đem hắn khóa ở trong lãnh địa của y.
Cảnh Thự cầm tay Khương Hằng, đem hắn kéo về phía mình, sau đó đẩy ngã hắn vào trên giường.
"Ngươi......!Bởi vì ngươi sắp thành hôn sao?" Khương Hằng nói.
"Cùng ta làm chuyện này." Cảnh Thự ấn cánh tay Khương Hằng, thấp giọng nói, "Ngươi không phải huynh đệ của ta, có gì không được?"
Khương Hằng vừa sợ hãi lại vừa khẩn trương, trái tim hắn đã sắp nhảy ra ngoài, hắn không dám lộn xộn, hơi động một chút liền sẽ chạm vào thân thể Cảnh Thự, từ đầu đến chân, gần trong gang tấc.
Cảnh Thự đã ngăn chặn lại hắn, mũi chạm vào mũi hắn.
"Giới Khuê ——!" Khương Hằng rốt cuộc tránh thoát ra, hô.
Giới Khuê đẩy cửa, như một trận gió tiến vào, Cảnh Thự lập tức buông Khương Hằng ra.
"Ta nói," Giới Khuê lạnh lùng nói, "Nếu ngươi dùng sức mạnh, ta cũng sẽ liều mạng."
Khương Hằng lập tức từ trên giường xoay người ngồi dậy, sửa sang lại áo trong, đầy mặt đỏ bừng.
"Ta không có dùng sức mạnh." Cảnh Thự không ngại chút nào, cứ như vậy thản nhiên ngồi ở trên giường.
Một tay Khương Hằng ấn ở trên tay cầm kiếm của Giới Khuê, quay đầu lại nhìn Cảnh Thự nói: "Ta đến thư các ngủ."
Khương Hằng hít sâu một hơi, trong đầu tràn ngập cảnh tượng vừa rồi, hắn đã thấy qua thân thể y vô số lần, từ nhỏ đến lớn, hắn sờ qua y, chọc qua y, Cảnh Thự cũng thân mật mà vuốt ve hắn, nhưng mỗi một lần, hắn cũng chưa từng ý thức được có chỗ nào không ổn.
Mà hôm nay, hắn rốt cuộc đã ý thức được, đó chính là thân mật hắn đã từng quen thuộc nhất, không có chút nào khác biệt.
Hắn sớm đã đáp lại Cảnh Thự, đáp lại đó gần như là bản năng, chỉ là bản thân hắn cũng không biết.
Cảnh Thự ngồi ở trên giường, sau đó mệt mỏi thở dài, mở ra cánh tay nằm thành hình chữ Đại (大).
Khương Hằng vội vàng vào thư các, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khi ngồi xuống thở dốc không ngừng, xuyên qua thư các nhìn lại, thấy đèn trong phòng ngủ mình vẫn còn sáng.
Giới Khuê thắp lên đèn trong thư các.
"Ngươi thích nhìn?" Giới Khuê chỉ mặc một cái quần dài, mở rộng thân trên, "Cũng có thể nhìn ta."
Khương Hằng lập tức ngăn lại hành động tiếp theo của Giới Khuê, nói: "Đủ rồi!"
Giới Khuê chỉ mặc áo đơn, ở bên một bàn sách ngồi xuống, dáng người của y cùng Cảnh Thự hoàn toàn khác nhau, Cảnh Thự trắng nõn cân xứng, giống như một khối bạch ngọc điêu khắc; Giới Khuê lại là màu lúa mạch, toàn thân đầy vết thương đao tên, tựa như một con động vật vết thương chồng chất.
Khương Hằng còn đang nhớ lại một khắc vừa rồi, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, uống liên tục lên ba chén nước trà mới bình tĩnh lại.
Nhưng cảnh tượng kia vô cùng kích thích, dẫn tới lúc này Khương Hằng hồi tưởng lại, lại có chút hối hận.
Lúc đó hắn kêu Giới Khuê chỉ là do bản năng, nhưng cho dù ngay lúc đó bị Cảnh Thự ôm, hôn, thì thế nào?
Hắn thậm chí nghĩ, nếu Cảnh Thự lại đến một lần, có lẽ mình sẽ không đẩy y ra.
Hắn một bên bị hành động của Cảnh Thự làm cho đầu óc trống rỗng, một bên lại có chút hưng phấn cùng khẩn trương, dù sao đó là chuyện nguy hiểm trong đời người mà hắn chưa từng chạm vào trước đây.
Mà người khống chế hết thảy những điều này, đối với hắn mà nói, lại là người an toàn nhất trên đời này.
Sau khi sợ hãi cùng khẩn trương tan đi, trong lòng Khương Hằng ngược lại dâng lên một cổ chờ mong, cả đời này của hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng bất kỳ kẻ nào làm loại chuyện này, người duy nhất làm hắn có thể bình yên tiếp nhận, cũng quen thuộc, cũng chỉ có Cảnh Thự mà thôi.
Ngoại trừ Cảnh Thự, hắn không thể tin mình sẽ đi đụng vào thân thể của bất kỳ kẻ nào; cũng ngoại trừ Cảnh Thự, hắn không thể tiếp thu tay bất kỳ kẻ nào đụng vào hắn, như vậy đây chẳng phải là việc đương nhiên sao? Vì sao hắn sẽ phát ra cự tuyệt Cảnh Thự theo bản năng?
"Có lẽ nghĩ thông cái gì rồi?" Giới Khuê thuận miệng nói, "Muốn đem ta xem như là y, để cho ta tới dạy ngươi không?"
"Không, muốn! Ta muốn ngủ." Trên mặt Khương Hằng nóng bỏng, nằm xuống, không bao lâu lại ngồi dậy nhìn ra bên ngoài.
Trong tẩm điện hắn còn sáng đèn, Cảnh Thự trước sau không có rời đi, Khương Hằng không khỏi nhớ tới một màn khi truy đuổi thích khách ở trong Dĩnh đô thành Giang Châu, đêm đó ẩn thân trong phòng, tiếng thở dốc cùng lời nói càn rỡ kia, thân thể ôm ấp nhau, giốn như đã biến thành Cảnh Thự cùng chính Khương Hằng.
Hắn lại nghĩ tới trong lúc vô ý nhìn thấy Triệu Kiệt cùng Cơ Tuần.
Đêm hôm nay hắn lại nửa ngủ nửa tỉnh, lặp đi lặp lại mơ thấy Cảnh Thự ôm chặt hắn, một khắc y cởi quần áo ra, bọn họ lại về tới trong vương cung Lạc Dương.
"Hằng Nhi......" Trong mộng, Cảnh Thự ở bên tai hắn thấp giọng nói.
Khương Hằng bỗng nhiên bừng tỉnh, nghe thấy có người ở ngoài thư các gõ cửa.
Giới Khuê ngáp đứng dậy, nói: "Làm gì? Sớm như vậy đã tới đòi mạng?"
"Ta." Giọng nói Cảnh Thự lại lần nữa vang lên.
Khương Hằng: "!!!"
"Hắn tỉnh rồi sao?" Cảnh Thự nói.
Giới Khuê nói: "Không có."
Khí thế theo đuổi không bỏ của Cảnh Thự, rõ ràng nằm ngoài dự liệu của Khương Hằng, làm hắn khẩn trương vô cùng.
"Ta ở bên ngoài chờ," Cảnh Thự nói, "Tỉnh dậy bảo hắn ra ngoài, ta có lời muốn nói."
Khương Hằng nhìn Giới Khuê, Giới Khuê tiện tay làm cái động tác "đuổi", ý bảo hắn tiếp tục ngủ, đừng để ý Cảnh Thự.
"Quần ta......" Khương Hằng ý bảo Giới Khuê, Giới Khuê vừa thấy liền hiểu, cười một tiếng, từ cửa sổ nhảy ra thư các, không bao lâu đã lấy tới quần áo để hắn thay.
Trời tờ mờ sáng, Khương Hằng hé mở cửa phòng thư các, Cảnh Thự đã quần áo chỉnh tề, ngồi ở ngoài bậc thang, quay đầu lại nhìn hắn.
"Ngươi tỉnh rồi." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng "Ừm" một tiếng, sau đêm qua, hắn thật sự không biết nên đối mặt với Cảnh Thự như thế nào, Cảnh Thự mang đến áo ngoài, lại thấy Khương Hằng đã thu thập chỉnh tề, thật cũng không ngoài ý muốn.
"Đi với ta." Cảnh Thự không có chạm vào hắn, bước nhanh xuống thư các.
Khương Hằng: "???"
Khương Hằng đi theo phía sau Cảnh Thự, có chút đuổi không kịp bước chân y.
Sau đó, Cảnh Thự gõ cửa phòng Thái Tử Lung.
"Trấp Lung!" Cảnh Thự nói, "Rời giường! Có chuyện nói với ngươi."
Thái Tử Lung còn đang ngủ, bỗng nhiên bị đánh thức, đáp một tiếng.
Cảnh Thự một đường đi qua hoa viên, lại đi gõ cửa người khác.
"Mạnh Hòa!" Cảnh Thự nói, "Ở bên trong sao?"
"Mạnh Hòa đến đây lúc nào?" Khương Hằng kinh ngạc.
Cảnh Thự nói: "Đêm qua đã đến, ta từ chỗ Sương công chúa trở về, còn cùng y uống hai ly......!Lang Hoàng! Người đâu?"
Hôm nay lại đã cùng nhau tới rồi, một chân Cảnh Thự đá văng cánh cửa, người bên trong ngay lập tức hoảng sợ.
Sơn Trạch cùng Thủy Tuấn đang ở trên giường ngủ, Sơn Trạch ngẩng đầu, nói: "Vương tử điện hạ......!Ngươi lại muốn làm cái gì? Có thể tha cho chúng ta hay không?"
"Nghị sự." Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự theo thứ tự đi đến, cuối cùng tới trước điện, quay đầu lại nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng không nói gì, đẩy cửa đi vào.
Mọi người lục tục tới đủ, Thái Tử Lung, Mạnh Hòa, Lang Hoàng, Thủy Tuấn, Sơn Trạch, đều mới vừa đến An Dương một ngày trước, chuẩn bị tới xem lễ.
Tin tức về hôn sự đã lan truyền nhanh chóng, sẽ là một buổi lễ mừng long trọng nhất của nước Ung, sau khi Trấp Tông hoăng.
Cảnh Thự đi vào trong điện, nhìn xung quanh, mọi người còn đang ngáp dài.
Mà giờ khắc này, y sẽ tự tay giải quyết việc phiền toái này.
"Hôn sự hủy bỏ." Cảnh Thự kéo tay Khương Hằng, nghiêm túc nói, "Không gả, các ngươi ai nguyện ý gả thì gả đi, nếu đều không muốn, thì để cho Cơ Sương trở về."
Thái Tử Lung: "........................"
Khương Hằng: "......"
Xôn xao một chút, Lang Hoàng cùng Sơn Trạch ngay tức khắc cười tinh quái, Mạnh Hòa ngủ đến mơ mơ màng màng, còn đang hỏi: "Cái gì cái gì? Y nói cái gì?"
Thần sắc Thái Tử Lung mang theo một chút ảm đạm, gật đầu nói: "Ta đã biết, ca ca."
Khương Hằng: "Này......"
Sau đó, Cảnh Thự lại nhìn Thái Tử Lung nói: "Hằng Nhi không phải hài tử cha ta, hai người chúng ta vốn không phải huynh đệ ruột, hắn không phải họ Cảnh, cũng không phải người nhà họ Cảnh ta."
Lần này, mọi người bao gồm cả Khương Hằng, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Lang Hoàng biết nội tình lập tức đưa mắt ra hiệu cho Cảnh Thự, tuyệt đối không thể nói ra chân tướng vào giờ phút này! Nếu không kết cục sẽ không thể thu thập!
"Cái gì?" Vẻ mặt Thái Tử Lung mờ mịt.
Sau đó, Cảnh Thự cuối cùng giáng cho Thái Tử Lung một đạo sấm sét vô tình.
"Người ta thích là Hằng Nhi." Cuối cùng Cảnh Thự nói, "Ta mặc kệ hắn có đáp lại ta hay không, nhưng muốn tách hai người bọn ta ra, trừ phi ta chết.
Chỉ như vậy, ta nói xong rồi.".
Chương :
"Ca...... Ngươi...... Từ từ." Thái Tử Lung nói, "Hằng Nhi, đây là có chuyện gì?!"
Khương Hằng an tĩnh đứng ở trong điện, quay đầu nhìn Cảnh Thự, ánh mắt của Cảnh Thự như đã nói rõ hết thảy.
"Ta......" Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Đúng vậy, ta là Cảnh gia...... Ta kỳ thật là Cô nhi Cảnh gia nhận nuôi......."
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, Sơn Trạch là người đầu tiên phản ứng lại, nói: "Thật ra thì cũng đều giống nhau, Khương đại nhân, nếu Vương bệ hạ đã chiếu cáo thiên hạ, thân phận của ngươi vẫn là người nhà họ Cảnh...... hậu nhân nhà họ Cảnh."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bỗng nhiên Sơn Trạch nghĩ tới một ý nghĩ làm y vô cùng khiếp sợ.
Lang Hoàng lập tức nói: "Không sai! Không cần quá câu nệ xuất thân."
Thái Tử Lung biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, cho dù y còn đang nỗ lực tiêu hóa sự thật long trời lở đất này, cho dù Cảnh Thự nói với y bất kỳ một chuyện gì y đều cần một thời gian để bình tĩnh lại, nhưng y không ngờ ba chuyện này lần lượt nối tiếp nhau, chưa kể tới còn có liên quan đến nhau!
Ý nghĩ duy nhất của Thái Tử Lung lúc này chính là: Họ...... Bọn họ đang nói dỡn với ta?
Sau khi Cảnh Thự nói xong lời này, không có giải thích thêm bất kỳ điều gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Hằng Nhi, đi."
Nhiều năm như vậy, y vẫn luôn không thay đổi, y vẫn là y của lúc trước.
Khi Khương Hằng thấy thần thái này của Cảnh Thự, ấn tượng duy nhất chính là ánh mắt trong veo của y vào cái ngày mà y cõng Hắc Kiếm đi tới Tầm Đông, gõ lên cửa lớn nhà họ Khương.
Tựa như một con dã thú giữa trời đất hoang dã—— chưa bao giờ trở thành người, cũng không muốn làm một con "Người" bị rất nhiều lễ pháp cùng quy củ trói buộc. Khương gia nhận nuôi y, y liền trở thành người thủ hộ trung thành. Trấp gia nhận nuôi y, y cũng từng vì Trấp gia trả giá rất nhiều.
Nhưng tới cuối cùng, y lại vứt bỏ toàn bộ, sống tự do tự tại, tùy hứng làm bậy, khôi phục lại chính mình.
"Ta muốn đi lên núi một chút," Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói, "Ngươi đi không?"
So với đêm qua, những lời sáng nay Cảnh Thự nói càng làm Khương Hằng không biết làm sao, mới đầu hắn chỉ cho rằng Cảnh Thự sắp thành hôn, vì thế quyết định tiến thêm một bước đến bên người hắn, muốn từ trong hành động tới giải thích điều gì. Nhưng ngoài dự đoán chính là, đêm qua y sớm đã gạt bỏ ý định này!
Cảnh Thự còn đang kiên nhẫn chờ Khương Hằng đáp lại, Khương Hằng nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
"Ngày hôm qua mua lá Bạch Quả," Cảnh Thự hỏi, "Là cho nương ta sao?"
"Ta...... Ta đi lấy mang lên." Cho dù Khương Hằng bày mưu lập kế trong màn trướng, cũng có thể quyết định chiến thắng ở ngoài nghìn dặm. Thì cũng không hiểu được sự mãnh liệt kiên cường của trái tim chân thành trong tình yêu là như thế nào.
Nguyên văn: Vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại: So sánh người rất tài trí không cần ra trận, chỉ cần làm tốt giai đoạn chuẩn bị bố trí chiến lược, là đủ để có thể thành công.
"Đi mua thêm một bó." Cảnh Thự nói, "Đi thôi."
Khi rời đi chính điện, Cảnh Thự liếc nhìn Giới Khuê một cái, nói: "Không cần đi theo, ngươi không có cơ hội."
Giới Khuê lạnh nhạt cười, không có kiên trì, Cảnh Thự ra hiệu Khương Hằng đi là được.
Khương Hằng: "......"
Hai người rời cung, Khương Hằng nói: "Ngươi...... Từ từ, để ta thở một lát."
Khương Hằng chỉ cảm thấy mình sắp nôn ra, đêm qua hắn vốn dĩ ngủ không ngon, lời nói sáng nay của Cảnh Thự, lại khiến hắn vô cùng đả kích, lúc này hắn đỡ tường cung cúi đầu nhìn trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự ở một bên chờ, hỏi: "Không thoải mái sao?"
Khương Hằng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
"Đó là lời nói thiệt lòng của ngươi?" Khương Hằng nói.
Cảnh Thự đi ở đằng trước, cách Khương Hằng khoảng ba bước, "Ừm" một tiếng, lại nói: "Ta không có miễn cưỡng ngươi, chỉ là nói cho bọn họ biết, đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi."
"Ta cho rằng ngươi......" Khương Hằng nói.
"Cho rằng ta cái gì?" Cảnh Thự quay đầu lại nói.
Khương Hằng lắc đầu, nói: "Không có gì."
Cảnh Thự ở trên chợ mua thêm một bó lá, cùng Khương Hằng đi lên đỉnh núi, đi tới trước mộ, đặt ở trước mộ bia mẫu thân. Lại cùng Khương Hằng một trước một sau, trở lại trước sườn núi dưới nghĩa địa.
Quán ăn nước Lương lại một lần nữa khai trương, trong kế hoạch của Khương Hằng, Ung đã ban cho đất Lương nhất chính sách thuế phú nhẹ nhàng, thương gia lớn nhỏ đều cùng được miễn thuế ba năm, để hấp dẫn người tái ngoại đến trung nguyên làm buôn bán, chợ, dân sinh, canh tác giống như măng mọc sau cơn mưa, bắt đầu lục tục sống lại.
"Ăn mì không?" Cảnh Thự tìm một chỗ trong góc, hai mắt lại vẫn hết sức cảnh giác, sau khi quét mắt nhìn xung quanh xác nhận không có nguy hiểm, mới để Khương Hằng ngồi xuống.
"Được." Khương Hằng đã rất lâu chưa từng cùng Cảnh Thự đi qua một chỗ như vậy, lá phong từ trên núi lượn lờ rơi xuống, rớt ở trên bàn.
Hắn không dám nhìn thẳng Cảnh Thự, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện đêm qua, cảnh tượng kia luôn không xóa đi được —— cho dù lúc này y ngồi nghiêm chỉnh, một bộ võ bào đen nhánh khuy áo cài đến cổ, ngực thẳng thắn, Ung phục gấm sẩm màu ôm lấy thân hình cường kiện, trong đầu Khương Hằng vẫn hiện ra cảnh tượng thân thể Cảnh Thự khi đó.
Cảnh Thự chia đũa cho Khương Hằng, nói: "Đêm qua có phải đã dọa đến ngươi hay không?"
"Không có." Mặt Khương Hằng đỏ lên, nói.
Cảnh Thự bỗng nhiên nở nụ cười, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ xuống đầu Khương Hằng, nói: "Ta uống say, ngươi đừng để trong lòng."
Mặt Khương Hằng càng đỏ hơn, nhìn về phía Cảnh Thự, trong mắt Cảnh Thự mang theo ý cười nhìn hắn.
"Đêm qua ta......" Cảnh Thự đang cố gắng tìm từ, Khương Hằng liền không có cắt ngang y.
"Đêm qua ta nhớ tới rất nhiều chuyện," Cảnh Thự cuối cùng hạ quyết tâm nói, "Ta không nên nói như vậy, Hằng Nhi. Ngươi là vì ta, mới trở lại nước Ung, chí hướng của ngươi, khát vọng của ngươi đều là bởi vì ta."
Khương Hằng thấp giọng nói: "Đúng vậy, ngươi cuối cùng cũng nhớ ra."
Hai người trầm mặc một lát, đây cũng là nguyên nhân Khương Hằng khó chịu mấy ngày nay, từ khi hắn vào Hải Các, cũng quyết tâm hiệp trợ quốc quân, nhất thống Thần Châu, ý nghĩ từ lúc ban đầu của hắn đều chưa từng thay đổi.
Cảnh Thự lại nói: "Nếu không phải ta muốn quay về Ung, trước mắt liền không có nhiều phiền toái như vậy. Ta vẫn luôn biết, Hằng Nhi, nguyên nhân chính là vì như vậy, ta mới...... Ta mới......"
Khương Hằng hiểu được trong lòng Cảnh Thự không bỏ xuống được, y luôn cảm thấy y hại hai người bọn họ, bởi vì y, Khương Hằng mới đi đến nước Ung, cũng đối mặt với rất nhiều khó khăn; bởi vì y, Khương Hằng mới bị Trấp Tông đuổi giết; thậm chí bởi vì y, Khương Hằng mất đi vết bớt, hiện giờ đã không thể chứng minh thân phận của chính mình.
"Không phải như vậy," Khương Hằng nhẹ nhàng nói, "Ta muốn, kỳ thật cũng không nhiều lắm, ngươi vẫn luôn biết mà."
Cảnh Thự giương mắt nhìn Khương Hằng.
"Chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi, làm cái gì cũng được." Khương Hằng thấp giọng nói.
Cảnh Thự bỗng nhiên cười nói: "Vậy, làm chuyện kia có thể hay không?"
Mặt Khương Hằng càng đỏ hơn, vẻ mặt có chút phẫn nộ, nhíu mày nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự tự biết lỡ miệng, đêm qua y nhất thời không tỉnh táo, lại bởi vì Sơn Trạch cùng Lang Hoàng khiêu khích uống nhiều mấy chén, ngay sau đó liền lập tức hối hận.
"Ta không nói......"
"Nếu ngươi thật sự muốn," Khương Hằng thấp giọng nói, "Cũng không có gì là không thể, cũng...... Không có gì."
Cảnh Thự: "!!!"
Cổ Cảnh Thự đỏ bừng, nói: "Ngươi...... Hằng Nhi, ngươi......"
Tim Khương Hằng đập thình thịch, máu dồn thẳng lên mặt, từ nhỏ đến lớn, hắn cùng Cảnh Thự đã trải qua vô số thời gian thẳng thắn thành khẩn đối mặt với nhau, cho đến khi bọn họ lớn lên gặp lại, vẫn còn quen với thân thể lẫn nhau, Khương Hằng đối với điều này chưa bao giờ từng có cảm giác tội lỗi.
Thậm chí khi lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Kiệt cùng Cơ Tuần dùng cái loại phương thức này kết hợp với nhau, Khương Hằng cũng không cảm thấy đây là chuyện gièm pha gì, giống như đó là một loại ràng buộc bọn họ sinh ra đã có, chắc chắn như vậy, giống như cá ở trong nước, chim ở trên trời, trời đất tương hợp, chính là một chuyện tốt đẹp.
Tựa như bài hát "Vạn vật cùng ta hợp nhất". Khương Hằng thậm chí đem nó lý giải là, khi cảm tình đạt tới cực hạn, bọn họ liền sẽ tự nhiên mà đạt tới cảnh giới hợp nhất này.
Nhưng hắn đang kháng cự lại chuyện gì? Khương Hằng chú ý tới, Cảnh Thự đã rất lâu không có tự xưng "Ca ca", y cố ý vô tình mà tránh đi kiểu xưng hô này, đổi thành "Ngươi" "Ta".
"Là ngươi nhìn không ra," Khương Hằng bỗng nhiên nói, "Là ngươi, ca, ngươi biết không?"
Trong nháy mắt Khương Hằng nói ra điểm mấu chốt, cuối cùng giành lại thế thượng phong trong trận chiến này, cục diện trận chiến ngay tức khắc nghịch chuyển.
"Ta có khác gì so với trước đây không?" Khương Hằng lại bổ sung thêm một câu quyết định, cho đến khi hắn biết được thân phận của mình, rời khỏi đại trạch Khương gia, hắn vẫn đối đãi với Cảnh Thự giống như trước đay, hắn vẫn sẽ hôn môi y, mặc kệ y có phải ca ca hắn hay không. Nhưng Cảnh Thự lại rất để ý, bắt đầu dần dần xa cách Khương Hằng.
Mì dọn lên, Cảnh Thự dùng đũa khều khều, lại không có ăn, giương mắt nhìn Khương Hằng, mang theo thần sắc không thể tin được.
"Ta hỏi ngươi," Khương Hằng nói, "Ca ca."
"Ta không phải ca ngươi," Cảnh Thự thấp giọng nói, "Hằng Nhi......"
"Không," Khương Hằng nói, "Ngươi vẫn là."
Cảnh Thự không rõ ý của Khương Hằng, giọng nói Khương Hằng tuy nhẹ, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết: "Nếu chúng ta vẫn là huynh đệ, ta không có thân phận khác, ngươi còn muốn làm như vậy sao?"
Cảnh Thự đột nhiên không thể trả lời vấn đề này, bắt đầu có chút nói lắp.
"Ngươi...... Ngươi là nói...... Hằng Nhi......"
"Nếu ngươi là ca ta," Khương Hằng thấp giọng nói, "Ngươi nguyện ý, ta đương nhiên cũng nguyện ý, ngươi bảo ta làm cái gì ta đều nguyện ý. Nếu ngươi coi mình là một người khác, ta sợ ta...... Làm không được."
Cảnh Thự nhẹ nuốt một cái.
"Ta hiểu được, Hằng Nhi." Cảnh Thự thấp giọng đáp, "Ta chỉ là...... Không muốn miễn cưỡng ngươi."
"Khi ngươi làm chuyện gì vì ta," Khương Hằng nói, "Ta có nói qua lời nói không muốn miễn cưỡng ngươi sao?"
"Không có." Cảnh Thự đáp.
Đó là chuyện đương nhiên, khi một trong hai người bọn họ có yêu cầu gì, liền sẽ đưa ra yêu cầu cho một bên khác, trước nay bọn họ đều luôn yên tâm thoải mái.
Chỉ là đối với Cảnh Thự mà nói, y từng cho rằng, khi Khương Hằng biết mình không hề là đệ đệ y, rào cản cuối cùng ngăn trở giữa hai người bọn họ cuối cùng cũng có thể giải trừ.
Nhưng không nghĩ tới đây đúng là chuyện duy nhất Khương Hằng để ý, đó là sự gắn bó mật thiết giữa bọn họ—— hắn nguyện ý lấy thân phận Khương Hằng tiếp nhận Cảnh Thự, mà không phải lấy thân phận một người khác, thân phận Trấp Văn.
"Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi," Mặt Khương Hằng càng đỏ hơn, cúi đầu bắt đầu ăn mì, nhanh chóng mà đáp, "Vậy...... Ngươi quyết định đi."
Cảnh Thự cũng đầy mặt đỏ bừng, cúi đầu "ừm" một tiếng, hai người nhất thời thế nhưng không dám lại nhìn nhau.
Một chiếc lá phong từ trên núi bay xuống, xoay tròn trong không trung, cuối cùng rơi xuống ở trên đầu Cảnh Thự.
Khương Hằng duỗi tay đem nó cầm đi, đặt tới một bên, Cảnh Thự trả tiền, hai người lại thong thả rời đi sườn núi.
"Bây giờ đi đâu?" Cảnh Thự nhìn về phía bến tàu phương xa, mấy tháng trước, bọn họ ở nơi này gặp phải phục kích suýt nữa bỏ mạng, lúc này thuyền nhỏ san sát, đung đưa trên mặt nước sông Hoàng Hà.
Lúc này y rất muốn mang theo Khương Hằng đi đến bến tàu, chống một con thuyền, từ đây rời đi Trung Nguyên.
"Trở về đi," Khương Hằng lại nói, "Còn chưa xong chuyện đâu."
Cảnh Thự không có kiên trì, liền cùng Khương Hằng trở lại trong cung An Dương, y biết lời nói trước đó nhất định sẽ làm nổi lên sóng to gió lớn, nói không chừng Thái Tử Lung còn đang cùng quần thần thảo luận, kế tiếp nên làm thế nào.
Nhưng y không quan tâm, từ trước đến nay y đều không quan tâm, y chỉ quan tâm Khương Hằng nghĩ như thế nào.