Trở lại trong khách đim đã là ban đêm, Cảnh Thự thay y phục đi đêm, Khương Hằng nói: "Vậy huynh đi nhanh về nhanh."
"Đi nhanh về nhanh cái gì?" Cảnh Thự không thể hiểu được nói, "Cùng đi!"
Khương Hằng lập tức hứng thú: "Cùng đi? Ta cũng có thể đi sao?"
Cảnh Thự đáp: "Đương nhiên, không phải nói không rời khỏi bên người ta sao?"
Khương Hằng: "Nhưng đây là đi cứu người a."
"Có thể chiếu cố được ngươi." Cảnh Thự tìm ra bộ y phục đi đêm lúc trước may nhiều ra hai bộ võ phục đen để thay đổi, để Khương Hằng thay, "Nếu không rảnh lo, thì mặc kệ Lý Mịch chết đi."
Khương Hằng: "......"
Cùng Cảnh Thự đi cứu người, hắn tự nhiên là một vạn lần nguyện ý, nhưng với công phu mèo ba chân kia của Khương Hằng, muốn vượt nóc băng tường rõ ràng là không hợp lý, nhưng Cảnh Thự nguyện ý mang theo hắn, Khương Hằng lập tức hưng phấn lên.
Cảnh Thự mặc vào y phục đi đêm, dáng người có vẻ thon dài anh khí, làm Khương Hằng nhớ tới Hạng Châu thật lâu trước kia.
"Che mặt không?" Khương Hằng nói.
"Che cái gì mặt?" Cảnh Thự nói, "Ca ca ngươi là thiên hạ đệ nhị."
Cảnh Thự còn nhớ rõ lời nhận xét của Khương Hằng, bọn họ ai cũng không nhắc tới Chiêu phu nhân đã chết đi, nhưng Khương Hằng rõ ràng mà cảm giác được, võ công Cảnh Thự quả thật rất lợi hại.
Đây là tực tiếp so sánh với La Tuyên, Khương Hằng đưa ra kết luận.
Bởi vì La Tuyên đã từng ở trong Hải Các mang theo hắn nhảy mái hiên, cần ba bước, một bước lên bệ cửa sổ, một bước dẫm trụ, lại một bước lên mái.
Mà Cảnh Thự một tay ôm Khương Hằng, chỉ vừa giẫm một bước liền lên đến nóc nhà.
"Ta mang theo thuốc bí truyền," Khương Hằng khẩn trương nói, "Vận khí tốt, hẳn là không cần giết người."
"Ngươi không muốn giết người," Cảnh Thự đáp, "Tự nhiên không giết, điểm huyệt là được."
Cảnh Thự cùng Khương Hằng xuyên qua nóc nhà khách đim, đi vào chuồng ngựa, lên ngựa dọc theo đường nhỏ ra khỏi thành, trong đêm tối mặc y phục đi đêm, vừa lúc đuổi kịp một khắc trước khi cửa thành đóng lại, thuận lợi ra khỏi thành.
Tiếng huýt sáo vang lên, Hải Đông Thanh nhất thời không biết từ chỗ nào xuất hiện, giương cánh bay tới.
"Phong Vũ!" Khương Hằng nói.
Từ sau khi tiến vào Tây Xuyên, Phong Vũ bay đi, Khương Hằng liền không có gặp lại nó, dù sao Ưng này rõ ràng không phải là người thường có thể có được, người biết nhìn hàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Để tránh tai mắt người khác, Cảnh Thự liền phân phó vài tiếng, để nó tự bay đi.
"Sao lại trở về lúc này?" Cảnh Thự nhíu mày nói.
"Huynh để nó đi chỗ nào?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự lắc đầu, cuối cùng nói: "Không có gì, nó hẳn là luyến tiếc ngươi."
Khương Hằng dùng mu bàn tay đụng vào cái ót Hải Đông Thanh, Cảnh Thự nói: "Nếu đã tới, đem nó mang theo đi."
Tám mươi dặm đường, tuấn mã chạy như bay, sau hai cái canh giờ liền đến, khi trăng lên giữa trời, xa xa Cảnh Thự nhìn thấy hành cung Đinh Khâu.
"Sau khi cứu ra đem y giấu ở chỗ nào?" Cảnh Thự nói, "Trong phủ công chúa không thể đi."
"Ta còn chưa có nghĩ ra." Khương Hằng nói, "Nhưng Thái Tử bị giam lỏng vừa mất tích, Tây Xuyên nhất định sẽ đề phòng, trước đem hắn đặt ở trong khách đim chúng ta đi."
Cảnh Thự nói: "Vạn nhất bị tra ra được thì sao? Ta nhưng không nhất định có thể bảo hộ được hai người."
"Vậy đành phải ném y xuống mặc kệ," Khương Hằng đáp, "Mới vừa rồi là ai nói mặc kệ y? Người đều có số mệnh, tùy y đi là được."
Cảnh Thự: "......"
Hai người hai mặt nhìn nhau, Cảnh Thự thầm nghĩ ngươi cũng quá không có trách nhiệm, cả ngày chỉ quản giết không quản chôn, đem Thái Tử từ trong phòng giam đem ra, vừa có nguy hiểm liền ném xuống mặc kệ, cùng với bỡn cợt y có cái gì khác nhau.
Khương Hằng lại cười ranh mãnh, chớp chớp mắt với Cảnh Thự, thần thần bí bí, phảng phất như sớm đã có kế hoạch.
Đến ngoài hành cung Đinh Khâu, Cảnh Thự một bước nhảy lên tường cao, một thân y phục đi đêm màu đen giấu ở trong bóng đêm, giống như hồ ly thon dài cảnh giác nhìn ngó khắp nơi.
"Thủ vệ quá nghiêm ngặt." Cảnh Thự lẩm bẩm nói.
"Cái gì?" Khương Hằng ở dưới tường cõi lòng đầy hy vọng hỏi, "Bên trong có người sao?"
Cảnh Thự đối diện bốn gã thủ vệ ngoài tường, hơi có chút đau đầu, duỗi tay xuống đem Khương Hằng kéo đi lên, để hắn đứng vững.
"Đi theo phía sau ta." Cảnh Thự thấp giọng nói.
Hai người mặc áo đen, dọc theo đỉnh tường khom người đi qua.
Cảnh Thự lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mây đen sắp bay qua, một khi ánh trăng hiện ra, thân ảnh bọn họ liền thực mau sẽ bị thủ vệ phát hiện.
Cảnh Thự ở dưới tường sau núi giả, để Khương Hằng ẩn thân trong bóng tối, nắm vỏ kiếm, thấp giọng nói: "Chờ ở chỗ này, ta không kêu thì ngươi đừng ra ngoài."
Hai gã thị vệ canh giữ ngoài núi giả, hoàn toàn làm lơ góc chết này, Cảnh Thự ngẩng đầu, chỉ thấy Hải Đông Thanh đang bay lượn ở trên bầu trời.
Ánh trăng chiếu tới, chiếu vào trên cung điện hành cung Đinh Khâu buồn tẻ vắng vẻ.
Khương Hằng xa xa nhìn Cảnh Thự, chỉ thấy Cảnh Thự giơ tay, ngón tay khép lại, vẫy về phía trước, giống như ra hiệu "tiến quân" khi mang binh, thậm chí không có phát ra một chút thanh âm, Hải Đông Thanh kia liền "Bá" một tiếng đáp xuống, hóa thành một cái bóng, lao thẳng về phía hai gã thủ vệ!
Thủ vệ tức khắc hoảng sợ, hô: "Thứ gì vậy?!"
Cảnh Thự lại năm ngón tay mở ra một cái, Hải Đông Thanh bay lên đỉnh tường, hai gã thủ vệ đồng thời ngẩng đầu nhìn, bị dọa đến không nhẹ, một người nói: "Súc sinh!"
Thừa dịp như vậy, trong nháy mắt Cảnh Thự đã lặng yên tới phía sau hai người, hai tiếng trầm đục, thủ vệ ngã xuống đất.
Khương Hằng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, sau khi phục hồi tinh thần lại, Cảnh Thự đã quay đầu lại, nói: "Ra đây, thay quần áo của bọn họ, mặc ở bên ngoài y phục đi đêm."
Khương Hằng thử hơi thở thủ vệ, Cảnh Thự không vui nói: "Không có chết, ta lại không phải kẻ cuồng giết người, lấy tánh mạng bọn họ làm cái gì?"
Khương Hằng lúc này mới thả lỏng, đối Cảnh Thự ngượng ngùng mà cười cười.
"Có phải ta quá dong dài hay không?" Khương Hằng thở dài, hắn cũng biết, muốn sống sót ở trên đời này, quá nhân từ sẽ đưa tới họa sát thân cho chính mình, nhưng hắn thật sự không thể giống như thích khách, bởi vì thị vệ chắn đường, liền đem bọn họ một kiếm thọc chết.
"Không có," Cảnh Thự mặc y phục thị vệ cho Khương Hằng, nói, "Trong lòng ngươi có nhân nghĩa, ta thực thích.
Đi thôi."
Nói, Cảnh Thự kéo tay Khương Hằng, bước nhanh vòng qua hành lang gấp khúc, đi tới trước tẩm điện hành cung.
Khương Hằng dở khóc dở cười nói: "Huynh chính là đang dỗ ta, ta thường suy nghĩ, La Vọng có một cái khuyết điểm, đều nói người nhân từ không thể nắm giữ binh quyền, y không quá thích hợp làm thượng tướng quân."
"Không," Cảnh Thự dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía Hải Đông Thanh lượn vòng, đáp, "Ta là thật sự nghĩ như vậy, Hằng Nhi.
Ngươi biết không? Sau ngày tai họa ở Linh Sơn đó, ta thường thường hối hận, có lẽ chính là trời cao trừng phạt ta......"
Khương Hằng "Suỵt" một tiếng, lôi kéo Cảnh Thự nấp sau cây trụ, lại có thủ vệ tuần tra lại đây.
Khương Hằng nhìn về phía Cảnh Thự đang trầm lặng, ánh mắt của Cảnh Thự vừa nhìn liền hiểu ngay —— hắn cũng đang tự trách, nếu năm đó hắn không phải đối mạng người lạnh nhạt như thế, có lẽ hết thảy sẽ không giống như bây giờ.
Nhưng nơi này có lẽ không có cách nào, lúc cần thiết cũng phải giết người, bởi vì phía trước có bốn gã thủ vệ, chỉ cần có người kêu to lên liền sẽ kinh động hơn một ngàn người ở bên ngoài chờ đợi thay phiên trực ban, cùng với thị vệ đang ngủ trong phòng canh gác.
Ngón cái Cảnh Thự nhẹ nhàng tách ra kiếm Liệt Quang, một tay ấn ở trên chuôi kiếm, đem Khương Hằng che ở phía sau hắn.
Khương Hằng lại nhẹ nhàng kéo xuống ống tay áo Cảnh Thự, móc ra một nén nhang, nhóm lên lửa, môi hơi động, ý tứ là "Để ta thử xem".
Hắn bậc lửa hương, mê hương lan tràn ở trong hành lang, không bao lâu, bọn thị vệ té xỉu trên mặt đất.
Cảnh Thự gật gật đầu, đi xuyên qua, tới trong hoa viên sau hành lang dài, hai người cùng cầm theo đèn lồng chiếu vào mặt thị vệ tuần tra.
"Thay ca sao?" Người nọ cách khá xa, vẫn chưa phát hiện tình huống có dị thường.
"Nghỉ một lát đi," Cảnh Thự ở nước Ung ngày thường thường cùng thị vệ giao tiếp, quen thuộc quy củ vương cung, nói, "Lão đại ngủ, các huynh đệ đang chờ ngươi mở một ván đấy."
Đổi lại là Khương Hằng, lúc này nhất định sẽ lộ tẩy, nhưng đối phương lại không hề nghi ngờ, đáp: "Vậy vất vả!"
Sau đó liền xoay người rời đi.
Cảnh Thự nhìn vào trong liếc mắt một cái, thấy bên trong là cái thư phòng, bắt đầu đổi ca với thủ vệ ở cửa.
"Ngươi đi đi," Cảnh Thự thấp giọng nói, "Ta canh giữ ở bên ngoài."
Khương Hằng vì thế đẩy cửa đi vào, trong toàn bộ hành cung tất cả đều là thị vệ, canh giữ ngoài thư phòng ngược lại cũng không cần nhiều.
Ở giữa thư phòng, ngồi một người trẻ tuổi, y một thân áo đơn, dáng người cao lớn, dưới tai có một cái bớt nhạt, cánh tay cường tráng mạnh mẽ, hai mắt vô cùng có thần, cùng với Thái Tử Mịch trong tưởng tượng của Khương Hằng hoàn toàn không giống nhau.
Lý Mịch là một võ nhân gần tuổi, tự nhiên mà có khí khái của một người tham gia quân ngũ, hai hàng mày kiếm được truyền thừa từ Lý Hoánh làm khuôn mặt càng thêm anh khí, mũi cao mắt sâu kế thừa một chút đặc thù của người Tây Vực, trong tròng mắt mang theo một chút màu nâu vàng, không đen nhánh thuần khiết giống như người Trung Nguyên.
Huyết thống Tây Vực nhà họ Lý khi truyền thừa đến trên người y, đã thực nhạt, vị Thái Tử dòng máu đã bị lai tạp này vẫn là rất đẹp.
"Ta bây giờ liền ngủ," trong tay Lý Mịch đang cầm một quyển sáng đọc, nhìn ly trúc bên cạnh, thuận miệng nói, "Thêm chút nước liền lui ra đi."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, phải làm sao để công khai thân phận của mình với Lý Mịch thuyết phục y theo mình rời đi, nhưng có chút lời nói nếu ở chỗ này thao thao bất tuyệt không nhất định có thể khuyên phục được Lý Mịch, huống chi y cũng không nhất định chỉ dăm ba câu liền sẽ tin tưởng chính mình.
"Điện hạ đang đọc sách gì?" Khương Hằng nói.
"Trăm trận trăm thắng, cũng chưa hẳn là cao minh nhất; Không chiến mà thắng, mới là cao minh nhất vậy." Lý Mịch thuận miệng nói, "Binh gia."
Nguyên văn: Bách chiến nhi thắng, phi thiện chi thiện giả dã; bất chiến nhi thắng, thiện chi thiện giả dã.
xuất từ 《 Binh Pháp Tôn Tử 》.
"Phàm là phương pháp dụng binh, làm toàn bộ địch nhân giơ tay đầu hàng mới là thượng sách, dùng võ lực đánh bại địch quốc là thứ sách (đứng sau).
Khương Hằng đi đến một bên, cầm lấy ấm nước, rót thêm nước lạnh vào trong ly Lý Mịch.
Nguyên văn: Phàm dụng binh chi pháp, toàn quốc vi thượng, phá quốc thứ chi.
Lý Mịch giương mắt thoáng nhìn Khương Hằng, nói: "Không sai, không đánh mà có thể làm địch nhân nhận thua, mới là toàn thắng."
Khương Hằng đáp: "Điện hạ đã đến tuổi này, ta khuyên ngài không cần đọc Tôn Tử nữa, đọc chút cái khác đi."
Lý Mịch buông sách xuống, nhìn về phía Khương Hằng, khi đang muốn tức giận lại theo đó ngẩn ra, thay đổi thần sắc.
Khương Hằng thêm xong nước, thành khẩn nói: "Những chữ này, tách ra xem, điện hạ đều có thể xem hiểu; nhưng mà sau khi đặt ở cùng nhau, ngài liền không biết là có ý tứ gì."
Cảnh Thự ở ngoài phòng nghe, tầm mắt hướng về Phong Vũ đang bay lượn dưới đêm trăng, từ đường bay của Phong Vũ biết được, thị vệ thay ca đang trật tự rời cung Bắc đi đến phía Nam, đợi sau khi đi đến Đông Nam sau núi giả chỗ bọn họ giấu thị vệ hôn mê bị phát hiện, toàn cung liền sẽ lập tức sinh ra cảnh giác.
"Ta làm sao có thể xem không hiểu?" Lý Mịch không vui nói.
"Xem hiểu, liền sẽ không rối rắm ở trên vấn đề không đánh mà làm địch nhân đầu hàng." Khương Hằng không để ý nói.
"Chỉ giáo cho?" Lý Mịch ý thức được người trước mặt này nhất định không phải là thị vệ, buông sách, nghiêm túc nhìn chằm chằm Khương Hằng, "Còn thỉnh tiểu huynh đệ chỉ giáo."
"Không đánh mà thắng, là biện pháp tốt nhất; nhưng trăm trận trăm thắng, mới là biện pháp tốt nhất trong không có biện pháp nào,." Khương Hằng nghiêm túc nói, "Ta hỏi điện hạ một câu, trong mười ba bài《 Tôn Tử 》, có một bài nào giảng thuật không đánh mà thắng hay không?"
"Không có." Lý Mịch đáp.
Khương Hằng hơi buông tay, ý tứ thực rõ ràng, chính là như vậy.
"Mười ba bài hơn chữ, đều là đang giảng thuật Đạo chiến tranh, cho nên đọc Tôn Tử, tức là học Không phải là cái tốt nhất trong những cái tốt.
Đến nỗi ngài muốn sách lược không đánh mà khiến địch nhân đầu hàng, ở trong 《 Tôn Tử 》không nhắc tới một chữ.
Điện hạ bất quá là không có dũng khí chiến một trận, muốn ở trong《 Tôn Tử 》 tìm chút an ủi mà thôi."
Nguyên văn: Phi thiện chi thiện.
Lý Mịch trầm mặc không nói, đứng dậy đi đến trước mặt Khương Hằng, thoáng cúi đầu nhìn hắn.
Lời này thật sự là đâm trúng tâm bệnh của Lý Mịch, "Chiến" ở mấy năm gần đây, với nước Đại là chữ thường xuất hiện nhất.
Nhưng cùng ai đánh một trận chiến? Dựa vào cái gì để đánh một trận chiến? Địch nhân trong suy nghĩ của Lý Hoành, chính là bốn nước phương Đông bao gồm họ Trấp Bắc Ung, nhưng Lý Mịch lại rõ ràng nhất, địch nhân lớn nhất của bọn họ, chính là bản thân mình.
Hắn dám cùng phụ thân đối địch sao? Không dám.
"Ngươi là người của nước nào?" Lý Mịch nói, "Đây là chuyện nhà vương thất nước Đại ta."
"Phụ vương ngươi sắp phát binh," Khương Hằng kiên nhẫn mà nói, "Này liền không phải là chuyện nhà nữa, mà là chuyện của người trong thiên hạ.
Điện hạ, ta chịu bá tánh khắp thiên hạ phó thác, mạo hiểm tiến đến hành cung cứu ngài, ngài nguyện ý đi ra ngoài đường đường chính chính chiến một trận không?"
Lý Mịch trầm giọng nói: "Nếu như ta không đi theo ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta hay sao?"
"Không thể làm gì." Khương Hằng nghiêm túc nói, "Như vậy chúng ta cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp khác tới ngăn chiến, áp dụng phi thiện chi thiện."
"Ngươi muốn ám sát phụ vương ta?" Lý Mịch bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm, nhưng đột nhiên sinh ra tiếc hận cùng đồng tình, "Ta khuyên ngươi vẫn là đi đi, đến từ đâu, thì đi về đó đi."
"Trấp Tông ta cũng dám xuống tay," Khương Hằng nói, "Ta không ngại thử xem."
Lý Mịch tức khắc chấn động, nhớ tới lá thư Thái Tử Linh chiêu cáo quốc quân các nước không lâu trước kia, khi đưa đến Tây Xuyên, y đã lén mở ra một lần xem qua nội dung bên trong, cũng đã hoàn toàn chấn kinh rồi.
Trên đời này, còn có người dám đi ám sát Trấp Tông? Lại còn thành công?!.