Song Bích

chương 174: kiều thiên (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quản gia của phủ Ung Vương biết họ tới từ phủ Trấn Quốc Công thì rất nhiệt tình với họ, đặc biệt là với Minh Hoa Thường. Quản gia phái người có chuyên môn đến để tiếp đãi Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường từ chối khéo nhưng không có kết quả gì, chỉ có thể bảo thị nữ dẫn đường trước, nàng dẫn Minh Vũ Tễ theo để đi chào hỏi những người có quan hệ tốt.

Minh Vũ Tễ đi theo Minh Hoa Thường một cách bị động. Cùng nhau đi cả một đoạn đường, Minh Hoa Thường tươi cười chào hỏi nữ quyến qua lại. Khi có người chú ý tới váy của bọn họ, Minh Hoa Thường sẽ khoe khoang, nói rằng đây là váy áo mà nàng và tỷ tỷ đặt làm, nàng dùng cách thức ôn hòa nhưng không cho phép ai được xem nhẹ, kéo Minh Vũ Tễ vào cuộc xã giao.

Bấy giờ Minh Vũ Tễ mới chính thức hiểu ra vì sao Minh Hoa Thường lại cứ muốn mặc váy giống nàng ấy. Minh Hoa Thường biết rõ khúc mắc trong lòng nàng ấy, nhưng Minh Hoa Thường không vạch trần, mà nàng chỉ chủ động mặc y phục giống như là nàng ấy, chủ động dẫn nàng ấy theo để nàng ấy làm quen với mọi người, bày ra thế giới hoàn toàn khác biệt so với khi trước ra ngay trước mặt nàng ấy, nhưng vẫn sẽ không khiến cho danh dự của nàng ấy bị tổn hại.

Giống như một cơn mưa xuân, lặng lẽ bao phủ vạn vật.

Minh Vũ Tễ thầm thở dài, chút khúc mắc cuối cùng đối với phủ Trấn Quốc Công, cũng chậm rãi tan biến.

Là đứa trẻ vừa ra đời đã bị đưa đi, rất khó cho nàng ấy khi bảo nàng ấy đừng trách cứ phụ thân đã bỏ rơi nàng ấy. Nhưng mà, đến khi nhìn thấy nam nhân đó, nàng ấy lại không có cách nào chán ghét ông được.

Minh Vũ Tễ không có cách nào chỉ trích ông rằng ông đã làm sai, vì vào thời khắc đó, hình như là chỉ có thể làm như thế thì mới có thể bảo vệ được nhiều người nhất có thể. Mà, hai đứa trẻ thay thế vị trí của nàng ấy, được Trấn Quốc Công nuôi lớn, một người làm việc ăn nói tài hoa, một người thông thấu thiện lương ngoài mềm trong cứng. Đến cả việc giận lây sang bọn họ, Minh Vũ Tễ cũng không thể làm được.

Minh Vũ Tễ nghĩ, cũng may mà có Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, may mà có họ nên nàng ấy mới có thể quay về phủ Trấn Quốc Công một cách thuận lợi như thế này. Nhất là Minh Hoa Thường, những việc nàng làm giống như là mưa phùn gió xuân, nhìn như thể là sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng lại rất quan trọng. Nếu không có sự sắp xếp khéo léo của Minh Hoa Thường với các bên, lặng lẽ giải mâu thuẫn ở sau lưng nàng ấy, thì chắc chắn là Minh Vũ Tễ ở trong phủ Trấn Quốc Công, đến nửa bước cũng khó mà đi được.

Minh Hoa Thường dẫn Minh Vũ Tễ đi một vòng trong sân, bấy giờ cũng đã làm quen được khoảng bảy, tám phần. Bấy giờ, nàng chợt nghe thị nữ nói là phủ Bình Nam Hầu đến. Lâu lắm rồi Minh Hoa Thường không gặp Nhậm Dao, nên nàng vội vàng bảo thị nữ đi mời Nhậm Dao đến, còn nàng và Minh Vũ Tễ ngồi trong đình nghỉ mát đợi.

Minh Hoa Thường thấy cơ thể Minh Vũ Tễ căng cứng ra thì lặng lẽ liếc mắt quan sát dáng vẻ của nàng ấy rồi bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ, không cần căng thẳng đâu, trong trường hợp thế này, mọi người đều bình tĩnh ngoài mặt thôi, chứ lúc nào trong lòng cũng đang đề phòng vì lo nghĩ đến chuyện lỡ chẳng may mình bị mất mặt, cứ như vậy, thật ra thì ai cũng chỉ có thể nhìn thấy chính mình thôi, sẽ không chú ý tới người khác đâu. Tỷ nên như thế nào thì cứ như thế ấy đi, sau này, những trường hợp kiểu này còn nhiều, đi thêm mấy lần nữa là quen thôi.”

Minh Vũ Tễ phát hiện ra, hình như là không có bao nhiêu người chú ý tới nàng ấy thật, nên nàng ấy lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Lần trước, khi đi đến phủ Thái Bình Công chúa dự tiệc, cảm giác lần đó rất tệ. Nàng ấy giống như là một con gà rừng đi lạc vào bầy hạc mà lại hoàn toàn không biết gì cả, quả thật là làm gì cũng thấy ngại tay, đến bước nửa bước thôi mà cũng khó khăn. Còn lần này, khi lấy thân phận của phủ Trấn Quốc Công để dự tiệc, vốn dĩ ban đầu nàng ấy còn cho rằng, sẽ có rất nhiều ánh mắt dò xét không có ý tốt hướng về phía mình, nhưng không ngờ là mọi người lại thân thiện hơn lần trước nhiều.

Sự thân thiện như vậy, chín phần công lao đều phải quy về cho Minh Hoa Thường, một phần còn lại thì quy công cho Lý Hoa Chương. Minh Vũ Tễ mất tự nhiên một lúc, rồi sau đó thật lòng nói với Minh Hoa Thường rằng: “Cảm ơn muội.”

Minh Hoa Thường ngẩn người ra, rồi bên môi nở nụ cười, nàng nói: “Cảm ơn gì chứ, muội còn phải cảm ơn tỷ nữa đó. Trước kia ra ngoài dự tiệc, người khác đều có tỷ muội đi cùng, chỉ có muội là đi một mình thôi, đến cả người để nói chuyện cũng không có, dần dần muội cũng không muốn đi nữa. Lần này có tỷ ở đây, muội cũng thoải mái hơn nhiều.”

Lúc nào Minh Hoa Thường cũng chẳng tiếc lòng biểu đạt sự tán thưởng đến những người xung quanh. Trước kia Minh Vũ Tễ cảm thấy, việc nói lời cảm ơn người khác là một việc rất khó, nhưng dưới sự “lôi kéo” của Minh Hoa Thường, nàng ấy dần cảm thấy, thật rac thẳng thắn với cảm nhận của mình không có gì đáng sợ cả.

Vui vẻ cũng được, không vui cũng chẳng sao cả, phải nói ra thì người ta mới có thể biết được là mình đang muốn gì. Sau khi nói lời cảm ơn, quả nhiên là lòng Minh Vũ Tễ cũng thoải mái hơn nhiều, nên tất nhiên là cũng được thể hiện ra ngoài mặt.

Hai người họ tùy ý nói chuyện, dù lần này tẻ nhạt, Minh Vũ Tễ cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Không lâu sau, trên đường vang lên tiếng bước chân, Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người tới, đầu tiên là vui mừng, sau đó thì lại cứng đờ. Nàng lên tiếng: “Nhậm tỷ tỷ… Giang Lăng, sao ngươi cũng tới thế?”

Giang Lăng đi ngay bên cạnh Nhậm Dao như thể là lẽ hiển nhiên, hắn ta hỏi: “Chẳng phải ngươi gọi bọn ta tới à?”

Minh Hoa Thường im lặng không nói gì, nàng vẫn nhớ người mà nàng bảo thị nữ mời là Bình Nam Hầu. Cái tên Giang Lăng này, càng ngày càng giống kẹo da trâu, dù Nhậm Dao ở đâu thì hắn ta sẽ luôn đi theo đó như thế.

Về phần Lý Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên, vì sao hai người họ cũng ở đây, thì nàng không biết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường âm thầm ghét bỏ, ngoài mặt thì nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Không ngờ các huynh tới đông đủ như thế, không tiếp đón từ xa được. Ung Vương, Tạ huynh, Giang thế tử, Bình Nam Hầu vạn phúc.”

Minh Vũ Tễ và những người này đều biết nhau nhưng không thân, nên nàng ấy chỉ khẽ gật đầu coi như là chào hỏi. Minh Hoa Thường tự nhận mình đã nắm chắc “nghệ thuật nói chuyện”, không ngờ là mấy người này đều không vui.

Giang Lăng bất mãn: “Sao lại gọi nàng ấy là Hầu gia nhưng lại gọi ta là “thế tử”? Thế thì chẳng phải là ta sẽ kém nàng ấy một cấp bậc thân phận à?”

Lý Hoa Chương cũng bất mãn lắm: “Sao muội gọi hắn ta là “Tạ huynh” mà lại gọi ta là “Ung Vương”?”

Dựa vào đâu mà Tạ Tế Xuyên lại vượt qua hắn kia chứ?

Hai người lên tiếng cùng một lúc như thế, Minh Hoa Thường không biết nên nghe ai, nàng không thể nhịn được nữa, bèn nói: “Được, được, là do ta suy nghĩ không chu đáo. Lý Thiếu doãn, Nhậm Tướng quân, Giang Tướng quân, Tạ Tiển mã, thỉnh an mấy vị nhé, được rồi chứ?”

Sau biến cố ngày Hoa triêu, mấy người tham gia cứu giá đều nhận được những phần thưởng khác nhau. Lý Hoa Chương thì khỏi cần phải nói, tòa phủ đệ này chính là một trong những công trạng của hắn, sau đó thì có thể là hắn còn được “bay lên” làm Kinh Triệu Doãn; Tạ Tế Xuyên được thăng lên làm Thái tử Tiển mã tòng ngũ phẩm hạ, quản lý kinh, sử, tử tập, bốn kho sách biên soạn của Đông Cung; Nhậm Dao được phong làm Bình Nam Hầu, chức quan thăng lên làm Tướng quân Du Kỵ tòng ngũ phẩm thượng của Vũ Lâm quân; Giang Lăng là Thế tử phủ Giang An Hầu, Giang gia đã không còn gì để phong thêm nữa, nhưng Nữ hoàng lại đặc biệt đề bạt Giang Lăng làm Tướng quân Tuyên Uy tòng tứ phẩm thượng.

Hai người Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ là thần nữ, không có chức quan để phong, chia ra mỗi người được nhận một thánh chỉ và một số tiền lớn, nhưng thật ra, cấp bậc của hai người trong Huyền Kiêu Vệ lại nhảy vọt lên một bước lớn, bổng lộc tương ứng khi về hưu cũng cao hơn không ít.

Minh Hoa Thường rất hài lòng với điều này. Thế giới bên ngoài đều cảm thấy, Minh Hoa Thường xuất hiện ở lầu ngắm đèn trong ngày Hoa triêu là vì nàng đi theo Lý Hoa Chương, nàng nhận được những thứ này cũng là vì nàng được “thơm lây” từ công lao của Lý Hoa Chương. Ai ai cũng hâm mộ Minh Hoa Thường may mắn, nằm không mà cũng được hưởng lộc, không ai nghi ngờ là nàng còn có một thân phận khác đằng sau.

Như vậy rất tốt, Minh Hoa Thường thích loại cảm giác âm thầm phát tài này.

Minh Hoa Thường cho rằng, nàng đã dùng chức quan để xưng hô rồi thì sẽ được yên tĩnh, không ngờ là Tạ Tế Xuyên lại đột ngột hỏi nàng rẳng: “Vì sao muội lại gọi ta sau cùng?”

Minh Hoa Thường còn chưa kịp biện hộ cho mình thì Giang Lăng “hóng hớt không chê lớn chuyện” đã nhanh miệng nói: “Vì chức quan của ngươi thấp nhất đó chứ sao. Cũng uổng cho bọn ta không so đo với ngươi, nếu bình thường gặp được nhau ở trên đường, ngươi phải chủ động xuống ngựa chào hỏi bọn ta đó.”

Minh Hoa Thường mở miệng, cố gắng bổ sung thêm vào để cứu vãn tình thế, nhưng Tạ Tế Xuyên lại chỉ cười lạnh mà nói: “Quan uy của Giang thế tử cũng lớn quá, vậy thì thế tử cũng phải cẩn thận đấy, đừng có chạm mặt Bình Nam Hầu ở bên ngoài. Bây giờ nàng ấy cùng cấp với phụ thân ngươi, ngươi nên gọi nàng ấy hai tiếng “thế cô” đó.”

“Không cần đâu.” Nhậm Dao chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh đó thôi mà một lớp da gà thật dày đã nổi rần rần lên rồi: “Ta không cần thằng cháu dốt như vậy đâu.”

Thoáng cái, “quả pháo” Giang Lăng này đã nổ tung ngay tại chỗ, hắn ta “tóm lấy” Nhậm Dao để hỏi nàng ấy là hắn ta dốt ở chỗ nào, Tạ Tế Xuyên đứng bên cạnh đong đưa cây quạt, ung dung “châm ngòi thổi gió”. Minh Hoa Thường không ngờ là nàng chỉ thuận miệng sắp xếp thứ tự thôi, mà lại dẫn tới nhiều phiền phức như vậy. Minh Vũ Tễ đứng bên cạnh xoa xoa lỗ tai, nàng ấy đặt ra một câu hỏi đến từ tận đáy lòng mình: “Bình thường các muội đều nói chuyện ồn ào như vậy à?”

Ồn ào, ngây thơ, lại không có tác dụng gì.

Minh Hoa Thường thấy hơi xấu hổ, thật sự là nàng không thể nhịn được nữa, bèn giận dữ nói: “Được rồi đó, vốn dĩ ta chỉ mời Nhậm tỷ tỷ thôi, các huynh không muốn nghe thì ra ngoài đi.”

Trong lúc quan trọng, có một đám người trên đường đang dần tiến gần tới đây, cuối cùng, họ cũng đã “cứu vớt” Minh Hoa Thường ra khỏi “mấy trăm con vịt” này.

Lý Hoa Chương thấy người tới thì sắc mặt hơi kiềm chế lại, những người khác cũng không hẹn mà cùng dừng cuộc nói chuyện lại. Đám người đó đến gần, Thái Bình Công chúa dẫn đầu, sẵng giọng: “Nhị lang, sao ngươi lại ở đây? Ngươi làm cho bọn ta tìm lâu quá.”

Sau khi Lý Hoa Chương quay về với Lý gia, hoàng thất lại sắp xếp thứ tự một lần nữa, vừa hay hắn cũng xếp thứ hai, người thân cận đều gọi hắn là “nhị lang”.

Minh Hoa Thường đứng ở bên cạnh Lý Hoa Chương, trong lúc lơ đãng, nàng đã đối diện với ánh mắt của Thái Bình Công chúa. Chẳng biết tại sao mà lòng nàng lạnh đi, nàng rũ mắt xuống, cung kính hành lễ với những người vừa tới: “Thần nữ bái kiến Thái tử, Tương Vương, Thái Bình điện hạ.”

Bây giờ thì Ung Vương và phủ Trấn Quốc Công là chủ đề buôn chuyện số một của cả thành Trường An. Chuyện Trấn Quốc Công dùng con của mình để cứu ấu chủ cũng truyền ra khắp giới quý tộc.Thái Bình Công chúa khẽ cười, bảo bọn họ đứng dậy, bà ta nhìn thoáng qua hai bộ váy giống y như nhau của Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ, bèn hỏi: “Các ngươi chính là đôi hoa tỷ muội của phủ Trấn Quốc Công à? Vốn dĩ ta còn tưởng là thai đôi đều sẽ giống nhau cơ, không ngờ là cũng có thể vừa giống mà lại vừa khác như thế này, mỗi người một vẻ, Trấn Quốc Công này đúng là có phúc lớn.”

Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ, biểu hiện ngoan ngoãn và rụt rè đúng mực, nhưng trong lời nói lại không có bao nhiêu ý thân cận. Minh Vũ Tễ mới đến, nàng ấy nhạy cảm với tâm trạng của người khác nhất. Nàng ấy cảm nhận được là Thái Bình Công chúa chỉ khách sáo như thế mà thôi, chứ bà ta không hề muốn làm quen với bọn họ, vậy nên nàng ấy cũng học theo dáng vẻ của Minh Hoa Thường mà vấn an, sau đó thì không có hành động dư thừa nào nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tất nhiên là Thái Bình Công chúa sẽ không để ý đến một tiểu thư Công phủ rồi. Hôm nay bà ta tới đây, chủ yếu là vì để “xúc tiến” tình cảm của người Lý gia bọn họ. Thái tử, Tương Vương nhìn thấy Lý Hoa Chương thì đều bùi ngùi mãi không thôi, còn Tương Vương thì suýt chút nữa là đã rơi lệ.

Sau khi Thái Tử, Tương Vương nói dứt lời, Thái tử phi, Tương Vương phi bèn dẫn người thân tiến lên. Vốn dĩ ban đầu Minh Hoa Thường còn đang đứng bên cạnh Lý Hoa Chương, nhưng rồi sau đó, nhóm Quận vương, Quận chúa chen lấn nhau nên càng ngày nàng càng lùi ra xa, cuối cùng, chỉ có thể đứng ở góc hành lang.

Minh Vũ Tễ nhận ra tâm trạng Minh Hoa Thường không tốt, bèn nhìn về phía nàng, dùng ánh mắt mà lặng lẽ hỏi thăm nàng. Minh Hoa Thường cười cười với Minh Vũ Tễ, lắc đầu ra hiệu để nàng ấy biết rằng mình không sao. Minh Vũ Tễ nhìn Thái Bình Công chúa ôm đồm nhiều việc, hình như là nàng ấy cũng đã hiểu ra gì đó, bèn âm thầm nắm chặt cánh tay Minh Hoa Thường.

Trong thời điểm này, Minh Hoa Thường lại chợt cảm thấy nàng rất may mắn vì nàng còn có một người tỷ muội. Huynh đệ thì dù có thân hơn nữa, thì cũng vẫn có vài tâm tình nào đó, mà trời sinh bọn họ đã không có cách nào có thể hiểu hết được.

Tâm trạng Minh Hoa Thường sa sút, nhưng không hoàn toàn là vì những vị Công chúa, Vương phi này coi thường nàng như lẽ đương nhiên, mà là vì giấc mộng đó.

Rốt cuộc là ai muốn giết nàng? Nàng nghĩ mãi mà vẫn cứ nghĩ không ra, nhưng sau này nàng dần ý thức được rằng, nàng là “tấm lệnh bài” vô dụng trong việc che chở cho Lý Hoa Chương, nên bị vứt bỏ kịp thời. Buồn cười là cho đến chết, nàng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì hung thủ giết nàng trong mơ, đang ở trong cái đình này. Mặc dù Lý Hoa Chương đã được Nữ hoàng thừa nhận, sự việc trong mơ không hề xảy ra, nhưng, người có thể giết nàng một lần, lo gì người đó không thể giết được nàng lần thứ hai cơ chứ?

Chỉ cần bọn họ cảm thấy nàng cản đường Lý Hoa Chương, thì họ sẽ thẳng tay gạt nàng đi mà không do dự gì.

Nàng không có cách nào có thể đối diện với hung thủ giết mình mà không có khúc mắc nào, nhưng cũng không muốn khiến Lý Hoa Chương khó xử, nên chỉ lẳng lặng đứng trong góc nhỏ, nghe đám người Quận chúa An Lạc, Lâm Tri Vương ôn lại chuyện cũ với Lý Hoa Chương.

Lý Hoa Chương từ thần tử trở thành người thân một cách đột ngột, không chỉ có mỗi hoàng thất từng lạnh nhạt với hắn cảm thấy xấu hổ, đến cả Lý Hoa Chương cũng chưa thể thích ứng được trước sự chuyển biến này. Đám người Thái tử, Tương Vương bày tỏ rằng họ rất nhớ Thái tử Chương Hoài, nhưng Lý Hoa Chương vẫn cảm nhận được rằng, Thái tử không thích hắn cho lắm, nhất là Thái tử phi Vi thị, địch ý đối với hắn sắp được viết rõ lên trên mặt luôn rồi.

Rõ ràng là Đông Cung cũng đã nghe được lời đồn, nói rằng Nữ hoàng muốn bỏ qua Thái tử, truyền hoàng vị cho hậu duệ của Thái tử Chương Hoài. Cả nhà Thái tử đã bị giam cầm ở Lư Lăng khoảng mười năm, không dễ gì mới vượt qua được thời kỳ cực khổ, nhưng bây giờ, một đứa con của tiền Thái tử lại đột ngột nhảy ra, cũng không thể trách bọn họ nhạy cảm được.

Đặc biệt là khi, đích tử duy nhất của Đông Cung, Lý Trọng Nhuận, đã bỏ mạng. Đối với cả nhà Thái tử mà nói, sự xuất hiện của Lý Hoa Chương quả thật là “họa vô đơn chí”.

Tương Vương thì lại không có sự kiêng kỵ gì về quyền thừa kế, ông ta đối xử với Lý Hoa Chương rất nhiệt tình. Ông ta gọi mấy nhi tử đến trước mặt Lý Hoa Chương rồi nói: “Nhị huynh là người thông minh nhất trong mấy huynh đệ bọn ta, từ nhỏ đã chăm sóc bọn ta không ít lần, nhưng khi Nhị huynh chết đi, ta bất lực, lúc Quang Thuận chết, ta cũng không cứu được đệ ấy. May mà còn có ngươi, sau này, ngươi chính là người thân của ta, đại lang và tam lang chính là huynh đệ của ngươi, có gì khó xử thì cứ đến nói với ta, chuyện của ngươi chính là chuyện của phủ Tương Vương ta.”

Lâm Tri Vương thân thiện đổi giọng gọi Lý Hoa Chương là “Nhị huynh”, Lý Hoa Chương không quen với khoảng cách như thế này cho lắm, hắn cố gắng ứng phó, không bao lâu sau thì đã cảm thấy, cả tâm lẫn sức đều hết sức mỏi mệt.

Hắn lặng lẽ thở dài trong lòng, vô thức nghĩ đến Minh Hoa Thường. Hắn chợt nhận ra là mình đã vô tình “lạnh nhạt” với nàng rất lâu, bèn nhanh chóng tìm kiếm Minh Hoa Thường. Nhưng rồi, hắn lại phát hiện ra nàng đang trốn bên cạnh cây cột, vẻ mặt lạnh nhạt, một tay nàng ôm cánh tay, hình như đang xuất thần.

Dùng cánh tay ôm lấy chính mình là một cách thể hiện sự bất an, Lý Hoa Chương có thể hiểu được là nàng không thích mấy trường hợp như thế này, nhưng, vì sao nàng lại cảm thấy bất an kia chứ?

Lý Hoa Chương nhớ lại, hắn phát hiện ra là, sau khi nhìn thấy Thái Bình Công chúa, nàng dần dần im lặng. Lý Hoa Chương biết Thái Bình Công chúa từng nghĩ tới việc “vứt bỏ” Minh Hoa Thường để bảo vệ hắn, hắn sinh lòng phòng bị với Thái Bình Công chúa là một chuyện rất bình thường, nhưng, vì sao Minh Hoa Thường lại như thế?

Không chỉ có thế, mà hình như, việc nàng tiếp nhận Minh Vũ Tễ cũng nhanh chóng và dễ dàng quá, như thể là nàng đã biết là sẽ có một người như vậy từ trước rồi. Bởi thế nên trong chuyện đánh tráo con này, nàng cũng không cần điều chỉnh tâm trạng ở đâu cả, cứ thế mà hoà nhập vào vai trò mới thật nhanh chóng.

Quả thật giống như là đã biết trước.

Lần đầu tiên Lý Hoa Chương sinh ra một sự hoài nghi với Minh Hoa Thường, có phải là nàng đã trải nghiệm điều gì rồi hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio