Trời chưa sáng, Minh Hoa Thường bị Minh Hoa Chương gọi dậy sớm lên võ đài tập luyện thêm như thường lệ. Thể lực của nàng vẫn kém, nhưng đã tốt hơn những ngày đầu tiên – khi mà nàng chỉ thấy chóng mặt và thở dốc nhiều.
Hôm nay học bắn tên, Minh Hoa Thường gắng hết sức kéo cung căng ra như hình trăng lưỡi liềm, Minh Hoa Chương ở phía sau nhìn, thở dài một tiếng và đỡ vai của nàng: “Không phải như vậy.”
Hắn đỡ vai nàng, lại giữ eo của nàng rồi nói: “Thẳng eo, nhưng đừng dồn sức lực vào eo, cẩn thận kẻo làm eo bị thương. Phải dùng sức ở lưng.”
Minh Hoa Thường không phân biệt nổi sức ở eo và sức ở lưng khác nhau chỗ nào, vì nàng đều không có sức. Minh Hoa Chương đứng ở sau lưng nàng, mùi hương tùng mát lạnh thấm vào chóp mũi, cảm giác tồn tại của hắn ở sau lưng nàng cực kỳ mạnh mẽ, Minh Hoa Thường có thể cảm nhận được hai bàn tay trắng trẻo thon dài mạnh mẽ kia.
Tim Minh Hoa Thường bỗng đập loạn xạ mấy nhịp, đầu ngón tay buông dây cung ra, mũi tên bay vút ra ngoài, đâm vào tấm bia của Giang Lăng.
Giang Lăng buông cung, nhìn kỹ bia ngắm, giơ ngón tay cái lên với Minh Hoa Thường: “Tài bắn cung tốt đấy chứ.”
Minh Hoa Thường mím môi, vừa tức giận vừa lúng túng. Nàng đã bắn lâu như vậy rồi, mà đến cả bia của mình ở ngay bên cạnh cũng không bắn vào được, vậy mà lúc vô tình lỡ tay thì lại bắn trúng hồng tâm của Giang Lăng là thế nào! Lát nữa, lúc tính điểm, chẳng phải là mũi tên này sẽ được tính vào thành tích của Giang Lăng sao?
Minh Hoa Chương cũng thấy là Minh Hoa Thường đàn không có tâm tình gì, nhưng hắn cũng không thể đoán ra được rằng Minh Hoa Thường đang chán nản vì điểm Giang Lăng sắp vượt nàng. Minh Hoa Chương an ủi: “Không vội, từ từ sẽ được.”
Minh Hoa Thường thở dài thườn thượt, cố hết sức kéo dây cung: “Bắn tên thật là khó, đã bắn lâu như vậy rồi mà đến cả một mũi tên muội cũng không bắn trúng. Haiz, có phải muội thiếu tài bắn cung bẩm sinh, chuyện gì cũng không làm được không?”
Minh Hoa Thường chỉ thuận miệng phàn nàn như thế thôi. Lúc nàng còn ở phủ Trấn Quốc Công, ngày nào nàng cũng than vãn với Chiêu Tài, Tiến Bảo là mình vụng về, học đánh đàn kém, nữ công cũng làm sai, chỉ thích hợp nằm một chỗ.
Nhưng nàng cũng chỉ phàn nàn như thế thôi, sau đó nên làm gì thì vẫn làm đó. Không ngờ, Minh Hoa Chương chỉ nghe một lời nói vô tâm của nàng thôi mà đã cầm chặt tay của nàng, tay kia thì vượt qua vai nàng giúp nàng kéo dây cung, tư thế ung dung và nghiêm túc: “Không phải, chỉ là do muội chưa nắm được bí quyết mà thôi.”
Hơi thở mát lạnh bỗng tới gần, giống như tùng bách sau tuyết, cả người Minh Hoa Thường đều chìm trong hương gỗ mát lạnh nhàn nhạt mà lại an toàn đến khó hiểu kia. Minh Hoa Thường mở to mắt, cơ thể nàng hoàn toàn mất khống chế, tay bị động kéo dây cung ra.
Minh Hoa Chương nắm tay của nàng, hai tay mở ra, kéo cung căng ra như hình trăng tròn. Minh Hoa Chương cân nhắc đến nàng nên không dùng quá nhiều lực, phong thái bình tĩnh và thông thạo. Bả vai và cánh tay hắn hợp thành một đường cong đẹp mắt, dáng người lại cực kỳ vững vàng, chân tay gầy mà rắn chắc của thiếu niên được phô bày ra một cách vô cùng hoàn mỹ, eo lưng săn chắc, khung xương dày rộng.
Minh Hoa Thường ở trong lòng hắn, vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của nàng càng nổi bật lên hơn. Nàng mù mờ đứng ở trước người Minh Hoa Chương, tuy bị ngăn cách bởi một lớp không khí nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức lấy đà trên dây, sức mạnh ấy khiến vài sợi tóc khẽ lay động.
Minh Hoa Thường ngây ra, bên tai truyền tới hơi thở nhẹ nhàng: “Tập trung, nhìn hồng tâm.”
Lúc hắn nói chuyện, lồng ngực hơi rung lên, tiếng nói thì càng trầm thấp hơn. Những lời này như bật một cái công tắc nào đó lên, Minh Hoa Thường bỗng cảm nhận được có một luồng hơi nóng xông lên đỉnh đầu, da mặt nàng hơi nóng lên, cơ thể như đã bị hỏng, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Minh Hoa Chương không để ý đến việc Minh Hoa Thường đang cứng người lại, hắn cao hơn nàng nhiều, có thể dễ dàng bao lấy nàng, nhưng Minh Hoa Chương lại cố ý tạo ra một khoảng cách, dạy bắn tên thôi mà vẫn rất quân tử, không hề có ý lợi dụng.
Hắn càng ngay thẳng đường hoàng như thế thì Minh Hoa Thường càng thấy xấu hổ hơn. Nàng ép mình chỉ được nhìn mũi tên chứ không được để ý đến nhịp tim đập bình ổn và mạnh mẽ sau lưng, hơi nóng lặng lẽ xâm nhập, còn khóe mắt thì nhìn cái cằm trắng trẻo sạch sẽ.
Minh Hoa Thường không ngừng dạy dỗ bản thân, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Hắn là huynh trưởng lớn lên từ nhỏ với nàng, dù không cùng chung máu mủ nhưng cũng không khác gì là huynh muội ruột thịt cả, sao nàng có thể vấy bẩn huynh trưởng như trăng sáng treo trên cao bằng những ý nghĩ nông cạn, lỗ mãng này?
Mau quên đi, mau quên đi, không cho phép khuôn mặt này lại đỏ lên nữa! Nếu như bị Minh Hoa Chương nhìn thấy, vậy chẳng thà cứ để cho nàng chết đi đi.
Minh Hoa Chương cẩn thận giảng nội dung quan trọng lúc bắn tên, Minh Hoa Thường trả lời qua loa, thật ra nàng hoàn toàn chẳng nghe thấy Minh Hoa Chương đang nói gì. Dây cung kéo căng hết cỡ rồi bỗng thả lỏng, trong không khí vang lên tiếng “vù vù”, một luồng khí phả vào mặt làm tóc hai người cuộn lên.
Minh Hoa Thường ngước mắt lên như bị ma xui quỷ khiến, vừa hay nhìn vào ánh mắt của Minh Hoa Chương, hắn đang khẽ rủ mắt xuống. Khuôn mặt hắn như ngọc, hai con ngươi màu đen, môi hơi mím lại, vẻ lạnh lùng cao ngạo càng trở nên nổi bật hơn.
Minh Hoa Chương quan sát nét mặt Minh Hoa Thường, hỏi: “Nghe hiểu thật rồi hả?”
Minh Hoa Thường đâu dám nói nàng chẳng nghe nổi chữ nào đâu, nàng trốn tránh mà rủ mắt xuống. Minh Hoa Chương biết rõ là nàng đã mất tập trung rồi, hắn lại rút ra một mũi tên từ trong sọt mũi tên đã mang theo, lắp vào dây cung và nghiêm khắc nói: “Tiếp tục.”
Minh Hoa Thường chột dạ nhận lấy, Minh Hoa Chương hoàn toàn không có ý muốn bỏ qua cho nàng, vẫn cầm tay dạy nàng bắn tên. Chỉ là, hình như hôm nay Minh Hoa Thường học cực kỳ chậm, đã bắn liên tục mười mũi tên rồi mà có vẻ như vẫn không thể tập trung nổi.
Minh Hoa Chương nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Làm sao vậy, muội đang suy nghĩ về chuyện gì à?”
Ngay khi ấy, mặt Minh Hoa Thường như lửa đốt, nàng tuyệt vọng nghĩ, xong rồi, chắc chắn mặt nàng đã đỏ như mông khỉ rồi!
Nàng cũng không biết rằng, thật ra, mặt nàng chỉ phớt đỏ như mới thấm một lớp phấn nhẹ nhàng, trông như bình minh lúc mặt trời lên, ánh sáng dịch chuyển, sức sống bừng bừng. Phối hợp với ánh mắt dịu dàng như nước, quả đúng là long lanh diễm lệ, khó mà nói ra thành lời.
Minh Hoa Thường nói thầm trong lòng mình rằng, hắn cầm tay nàng dạy bắn tên như vậy thì e là nàng sẽ không bao giờ học được mất thôi, nhưng Minh Hoa Thường lại không thể nói rõ ra như thế, nếu không thì sẽ giống như là nàng đang có ý nghĩ không an phận với huynh trưởng của mình.
Minh Hoa Thường cúi đầu, ậm ừ nói: “Muội mệt.”
Mới vậy mà đã mệt rồi? Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm Minh Hoa Thường với vẻ mặt đầy hoài nghi, cũng không ép nàng nữa, hắn cho nàng đi nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi Minh Hoa Thường được tự do thì lập tức lui sang bên cạnh, gió trên đất trống thổi lên người nàng, thổi tan hơi thở của Minh Hoa Chương, rốt cuộc thì bây giờ nàng mới cảm thấy rằng mình đã có thể hít thở tiếp.
Động tác của nàng khá lộ liễu, Minh Hoa Chương cầm cung, kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng. Minh Hoa Thường sợ bị huynh trưởng phát hiện ra trong lòng nàng có quỷ, bèn vội vã quay người đi, giả vờ như đang nhìn bên cạnh.
Minh Hoa Chương nhìn theo ánh mắt của nàng, ánh mắt hắn chợt lạnh xuống.
Người nàng nhìn là Tô Hành Chỉ. Ban nãy nàng không tập trung cũng là vì Tô Hành Chỉ ư?
Khí thế trên người Minh Hoa Chương bỗng trở nên u ám, hắn chưa nói gì thì phía sau có người đi tới, hành lễ ba bước trước hắn: “Lang quân an, có thể mời ngài qua đây nói chuyện không?”
Minh Hoa Thường sợ hết hồn, vội vã quay người, nhìn người vừa đi tới với vẻ mặt cảnh giác. Minh Hoa Chương bình tĩnh gật đầu, nói với Minh Hoa Thường: “Muội nghỉ ngơi xong thì luyện bắn cung đi, ta đi một lát rồi về.”
Minh Hoa Thường vâng dạ, nhìn chăm chú theo bóng dáng Minh Hoa Chương đã đi xa, không thể nén nổi sự lo lắng trong đôi mắt. Giang Lăng lại bắn một mũi tên nữa, nói: “Đừng nhìn, các ngươi có cùng ý nghĩ đen tối à, xa nhau một lát mà làm như là sinh ly từ biệt ấy, đáng ghét quá.”
Minh Hoa Thường tức giận trừng mắt với hắn ta: “Lo bắn tên của ngươi đi!”
Minh Hoa Chương thường hay bất chợt “mất tích”, trước kia Minh Hoa Thường không lo lắng gì, nhưng hôm qua Hàn Hiệt lại sắp xếp một vở kịch tiệc rượu đầy khó hiểu, rồi sang hôm nay lại gọi Minh Hoa Chương đang ở sân huấn luyện đi. Thật sự là nàng không thể không nghĩ ngợi thêm.
Trong thảm cỏ xanh thấp thoáng, Minh Hoa Chương ung dung đẩy cửa, nhìn thấy Hàn Hiệt thì cũng không bất ngờ gì: “Hàn tướng quân.”
Sắc mặt Hàn Hiệt lạnh lẽo, không thể nhìn ra tâm trạng của ông ta, ông ta khá lịch sự với Minh Hoa Chương: “Ngươi đã đến rồi, ngồi xuống đi.”
“Không cần phiền phức như thế.” Minh Hoa Chương không hề cử động, hỏi: “Đã có đáp án cho đề bài hôm qua rồi sao?”
Hàn Hiệt ngước mắt, mặt vô cảm nhìn Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương bình tĩnh nhìn lại. Hàn Hiệt nhếch môi mỏng mà cười, nói: “Ngồi xuống nói thì hơn. Trung lang tướng, xin mời.”
Bấy giờ Minh Hoa Chương không cố chấp nữa, đi vào bên phòng trong, nhấc y phục lên rồi ngồi xuống. Hàn Hiệt điềm tĩnh rót trà cho hai người, buông ấm trà rồi mới lên tiếng: “Đáp án của ngươi rất đúng.”
Đuôi lông mày Minh Hoa Chương hơi nhướng lên: “Hả?”
Hàn Hiệt xoa đầu gối, than thở: “Ta xem hết phân tích mà các ngươi nộp lên, ta rất vui mừng, tuy rằng trong tiết học ngày hôm qua, các ngươi một mực khẳng định là Trương Tam, nhưng phần lớn đệ tử đều không sửa lại đáp án, vẫn giữ nguyên suy luận cũ. Bọn họ có ý nghĩ của mình là chuyện tốt, nhưng không may, ý nghĩ của bọn họ là sai.”
Minh Hoa Chương vẫn ngồi bất động, lẳng lặng chờ Hàn Hiệt nói tiếp. Hàn Hiệt cười cười, nói: “Ngày hôm qua, sau khi tan học, ta đã phái người đuổi theo Trương Tam, cuối cùng cũng đã tìm thấy hắn ta ở phường Bình Khang. Người của chúng ta thủ ở bên ngoài, muốn nhân lúc đêm khuya lấy lại bức tranh, nhưng vào giờ Hợi, bỗng nhiên trong lầu trở nên náo loạn, người của chúng ta nhân lúc rối loạn xông vào thì phát hiện ra Trương Tam đã chết rồi.”
Minh Hoa Chương hỏi: “Vậy còn bức tranh thì sao?”
“Không biết.” Hàn Hiệt nói: “Đây là vấn đề lớn nhất. Thi thể của Trương Tam được tìm thấy ở trong thanh lâu, cây quải trượng lại ở bên cạnh hắn ta. Nội ứng lặng lẽ mở ra, quả nhiên trong quải trượng trống rỗng, nhưng mà, không thấy bức tranh đâu.”
Tuy Minh Hoa Chương hỏi nhưng giọng điệu nghe rất chắc chắn: “Bức tranh bị hung thủ lấy đi à?”
“Ta cũng nghĩ vậy đấy, chắc chắn việc bức tranh mất trộm có liên quan tới hung thủ.” Hàn Hiệt nói ra: “Nhưng điều ly kỳ là, trong thời gian đó Trương Tam cũng không gặp ai. Sau khi hắn ta vào thanh lâu thì gọi hoa khôi vào tiếp khách, vào phòng tầm hoan tác nhạc [*]. Người của chúng ta chia ra làm hai tốp, tốp nội ứng thứ nhất canh giữ bên ngoài, theo dõi cửa sổ, tốp kia thì ngồi trong đại sảnh, theo dõi cửa của phòng Trương Tam. Về sau, có một khách quan khác cũng muốn gọi hoa khôi, tú bà đi đón người, Trương Tam cãi vã với tú bà cả một lúc lâu, ồn ào đến mức khó coi. Cả Hoa nương trong lầu, thám tử của chúng ta đều thấy rõ, chắc chắn người kia là Trương Tam. Sau đó Trương Tam được vỗ về, một mình quay trở về phòng chờ, thám tử theo dõi cam đoan là đến cả một con ruồi cũng không thể bay vào. Nhưng sau khi tiết mục ca múa trong thanh lâu ngừng lại, tú bà đi kiểm tra phòng thì lại phát hiện ra Trương Tam đã chết rồi.”
[*] Tầm hoan tác nhạc: mua vui.
Minh Hoa Chương nhíu mày, cảm thấy khá thú vị: “Ngài nói là, Trương Tam ở một mình trong phòng kín, không có ai tiến vào nhưng hắn ta lại chết?”
“Đúng vậy.” Hàn Hiệt nói: “Về sau, người của phủ Kinh Triệu tới, không tìm thấy gì khả nghi nên cho rằng hắn ta đã tự sát. Nếu bức tranh mà hắn ta mang theo bị mất, ta cũng sẽ nghĩ rằng hắn ta tự sát.”
Ngón tay Minh Hoa Chương lướt qua mép chén trà, nhưng hắn cũng không uống, làn khói toả ra từ chén trà làm đường nét trên ngón tay hắn như mờ đi, chỉ thấy trắng đến lạ thường.
Minh Hoa Chương chậm rãi hỏi: “Vì vậy, ngài muốn ta đi tìm hung thủ giết Trương Tam?
“Không.” Hàn Hiệt nói: “Tuy cái chết của Trương Tam khác thường, nhưng thật ra, giết người trong phòng kín thế nào không quan trọng, thứ ngươi phải tìm là bức tranh kia.”
Đầu ngón tay Minh Hoa Chương gõ nhẹ vào đế chén trà, nói: “Rốt cuộc thì trong bức tranh đó có cái gì? Trương Tam là ai? Hoạ sĩ là ai? Rốt cuộc thì các ngài đang muốn làm gì?”
Hàn Hiệt trầm mặc, Minh Hoa Chương buông trà chén nhỏ xuống, chén sứ chạm vào bàn vang lên một thanh âm nhỏ: “Nhiệm vụ lần này có nguy hiểm tới tính mạng, ngài không nói rõ, ta không dám tin. Bức tranh quan trọng hay bí mật quan trọng, tự ngài xem xét đi.”
Hàn Hiệt thở dài, biết rõ là mình không thể gạt được Minh Hoa Chương, sớm muộn gì cũng phải tới bước này nên nói: “Họa sĩ cũng là chủ nhân bữa tiệc, tên là Vệ Đàn. Có lẽ ngươi không có ấn tượng gì với cái tên này, nhưng chắc chắn là ngươi đã từng nghe đến tên sư phụ của hắn, Diêm Lập Bản Diêm Tư Không.”
Tròng mắt đen của Minh Hoa Chương hơi giãn ra: “Diêm Hữu tướng?”
“Chính là ông ta.” Hàn Hiệt nói: “Diêm Tư Không giỏi vẽ, nhưng cũng am hiểu về kiến trúc lược đồ, cung Thúy Vi, Đại Từ Ân tự đều do ông ta làm, nhưng nổi danh nhất thì phải kể tới cung Đại Minh.”
Hơi nước trà nóng hổi bay lên làm ánh mắt hai người mờ mịt, từ ánh mắt Minh Hoa Chương, có thể thấy là hắn vẫn còn ngờ vực: “Chẳng lẽ bức tranh bị mất là bản thiết kế của cung Đại Minh?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cũng coi như là vậy.” Hàn Hiệt nói: “Thời Cao Tông có hạ lệnh xây dựng lại cung Đại Minh, lệnh Diêm Tư Không vẽ bản thiết kế xây dựng. Sau này Nữ hoàng dời đô, cung Đại Minh chỉ mới ở chưa đầy hai năm mà đã bị bỏ không, chỉ trong chớp mắt đã hơn mười năm trôi qua, Nữ hoàng quyết tâm quay về Trường An. Nhưng vào mấy ngày trước, chính điện cung Đại Minh, điện Hàm Nguyên bị sét đánh, cần phải được tu sửa gấp, Nữ hoàng cũng không hài lòng với nội thất của cung Đại Minh cho lắm, nên ngài muốn tu sửa luôn một thể. Nhưng Diêm Tư Không đã qua đời từ mười năm trước rồi, ông ta không cho phép hậu nhân học vẽ lại nên đã đốt hết bản thảo của cung Đại Minh năm đó đi. Trong Diêm gia thì không một ai có thể hiểu được cấu trúc của cung Đại Minh. Duy chỉ có một đồ đệ là Vệ Đàn, người này đã đi theo Diêm Tư Không từ thời Long Sóc, hắn ta là người có năng lực cao nhất, cũng là người duy nhất có thể khôi phục lại bản vẽ của Diêm Tư Không.”
“Sau khi Nữ hoàng quyết định dời đô vào tháng Ba thì phái người quay về Trường An, lệnh cho Vệ Đàn làm lại bản vẽ bằng giấy. Hắn ta đã vẽ trong một tháng trời, mấy ngày trước mới vẽ xong. Nhưng hắn ta lại cầm bản vẽ khoe khoang trên bữa tiệc, sau đó thì giống như những gì mà ngươi đã biết, Vệ Đàn bị người ta hạ độc chết, bức tranh bị Trương Tam đánh cắp. Hôm nay Trương Tam đã chết, bản vẽ thì đã hoàn toàn mất tích.”
Hàn Hiệt không nói rõ, nhưng xem ra là, bất luận thế nào cũng phải tìm ra được bản vẽ lại của Vệ Đàn [*] để trùng tu cung Đại Minh, Minh Hoa Chương vô cùng hoài nghi, có lẽ là do trong cung Đại Minh có chứa một vài con đường bí mật nên mới phải tìm kiến trúc sư lúc đầu chăng? Minh Hoa Chương nhướng hàng mày, thức thời mà không hỏi gì nữa, nói: “Diêm Tư Không đã chết hơn mười năm, người và vật đã không còn từ lâu, các ngài chắc chắn là chỉ cần tìm lại bản vẽ thì sẽ có thể xây dựng lại cung điện ư?”
[*] Gốc dịch ra là “bản vẽ lại của Diêm Tư Không”, tuy nhiên, dữ kiện ở những đoạn trên cho thấy rằng bản vẽ của Diêm Tư Không đã bị ông đốt đi hết trước lúc chết, và bản vẽ mà Minh Hoa Chương đang được giao phó để tìm ra là bản vẽ lại của Vệ Đàn. Vậy nên, ở đây mình xin phép đổi lại thành “Vệ Đàn” thay vì “Diêm Tư Không” như trong raw nhé.
“Nếu không phải là vậy thì sao?” Hàn Hiệt hỏi lại: “Diêm Tư Không chết rồi, hậu nhân của ông ta thì lại không vẽ tranh, đồ đệ duy nhất cũng chết một cách oan uổng, ngươi còn cách khác nữa ư?”
Minh Hoa Chương bị hỏi khó, suy nghĩ một chút thì thấy cũng phải. Kiến trúc sư không có ở đây, nhưng chỉ cần có bản vẽ, nhóm thợ sẽ đoán mò, ít nhiều gì thì cũng còn có thể khôi phục lại như cũ. Nhưng nếu như không có bản vẽ, vậy thì đúng là hết cách thật rồi.
Minh Hoa Chương hỏi: “Nếu như không tìm về được thì sao?”
Hàn Hiệt nhìn hắn rồi cười như không cười: “Vậy thì chứng tỏ trời cao không bằng lòng cho Nữ hoàng dời đô trở về Trường An, chỉ có thể bỏ đi.”
Minh Hoa Chương nghe vậy thì lập tức nghiêm nghị, cơ thể cũng bất giác căng ra, vô thức ngồi thẳng người lên hơn. Hắn không hỏi thêm câu thừa thãi nào nữa, chỉ hỏi thẳng: “Hạn hoàn thành nhiệm vụ là khi nào?”
“Tất nhiên là càng sớm càng tốt.” Hàn Hiệt nói: “Nhắc ngươi một câu, hôm nay mới vào Hạ, đúng ngay thời điểm khởi công tốt nhất. Việc tu sửa điện Hàm Nguyên mất ít nhất bốn tháng, bây giờ đã là tháng Tư rồi, nếu như trước tháng Tám không thể cho người trong thiên hạ nhìn thấy cung Đại Minh rộng lớn đầy khí thế, vậy thì không thể hoàn thành chuyện dời đô trong năm nay được rồi.”
Dời đô chậm một ngày là lại thêm một ngày đầy biến cố, nếu như không thể mau chóng tìm thấy bản vẽ thì sẽ không thể bàn giao công trình trong tháng Tám, và cuối cùng là không thể dời đô trong năm nay được. Nếu đợi đến sang năm, ai có thể bảo đảm rằng Nữ hoàng sẽ nghĩ gì đây?
Con ngươi màu đen của Minh Hoa Chương trong trẻo mà lại kiên định, hắn đưa tay hành lễ: “Nam Đẩu nhận lệnh, chắc chắn trong vòng mười ngày sẽ tìm về được bản vẽ cung Đại Minh.”
“Đổi lại là Song Bích đi.” Rốt cuộc thì Hàn Hiệt cũng đã cười lên một chút, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi không hỏi phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm và hình phạt khi không hoàn thành được à? Hay là, ngươi vô cùng tự tin vào bản thân, tin tưởng rằng bản thân mình sẽ không thất bại?”
Minh Hoa Chương cười nhẹ: “Trái lại, ta chẳng có bất kỳ một sự tự tin nào. Dù sao thì nhiệm vụ lần này cũng khác với trước kia, mục tiêu chỉ là một bản vẽ, đốt rồi thì là đốt rồi, ta chẳng có bất kỳ cách nào cả.”
“Vậy mà ngươi còn dám nhận?”
“Trái phải rõ ràng trước mặt, không cần quan tâm được mất cá nhân.”
Hàn Hiệt nhíu mày, ý tứ sâu xa: “Trái phải rõ ràng? “Phải” là cái gì cơ?”
“Bảo vệ cội nguồn quốc gia, trung quân vệ quốc, không phải sao?”
Hàn Hiệt nở nụ cười, vuốt đầu gối chậm rãi gật đầu: “Quá đúng rồi, cái mũ quan này còn đội, thiên hạ không ai dám nói không phải. Trong năm mươi bài tập đã được nộp lên, chỉ có bảy người ghi hung thủ là Trương Tam. Tổ các ngươi cũng nhất trí, lát nữa không cần đi học, mau về sắp xếp hành lý, nhân lúc trời còn chưa tối, hãy rời núi tới Trường An tìm bản vẽ đi. Sau khi các ngươi tới Trường An, dựa vào cách cũ mà tìm người tiếp đón, bọn họ sẽ nói cho các ngươi biết tình hình cụ thể.”
Minh Hoa Chương chắp tay, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mới xoay người đi, Hàn Hiệt đã gọi hắn lại, nói: “Nhân tiện gọi Thiên Sơn tới đi.”
Được rồi, bây giờ hắn đã có thể khẳng định hai người còn lại kia là Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ rồi. Minh Hoa Chương không quay đầu lại, hỏi: “Một nhiệm vụ phái hai đội đi, Hàn Tướng quân, ngài có ý gì?”
“Cụ già đa sầu đa cảm, buồn lo vô cớ, lúc nào chẳng vậy.” Hàn Hiệt nói: “Ngộ nhỡ các ngươi thất bại, dù sao thì cũng phải cho ta thêm chút bảo đảm. Yên tâm đi, bọn họ sẽ không hại các ngươi, gặp ở Trường An, cố gắng hợp tác thoải mái.”
Minh Hoa Chương không trả lời mà thẳng bước đi luôn. Hàn Hiệt nhìn bóng lưng chẳng thể che giấu hết vẻ lạnh lùng cao ngạo của thiếu niên lang, nhấp một ngụm trà, cười nhẹ mà nói: “Quả đúng là thiếu niên, vẫn quá kiêu ngạo rồi.”
Lúc Minh Hoa Chương nghe thấy Hàn Hiệt phái một đội khác đi, không biết là ông ta đang muốn đảm bảo chắc chắn hơn hay đang muốn theo dõi hắn nữa, tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, người nọ lại là Tô Hành Chỉ.
Dựa theo quy tắc của Huyền Kiêu Vệ, Hàn Hiệt gặp riêng Minh Hoa Chương và Tô Hành Chỉ, chứng tỏ nhiệm vụ lần này hai người bọn họ làm song song với nhau, không hề có vấn đề người nào lãnh đạo người nào. Minh Hoa Chương nghĩ tới chuyện, lúc hắn tới Trường An tìm mục tiêu, lúc nào cũng sẽ có người theo dõi hắn từ phía đằng sau, điều này làm hắn khó chịu như lửa rừng gặp gió thu, sự khó chịu này cứ ngày càng nghiêm trọng hơn.
Nhất là khi, lúc Minh Hoa Chương quay trở lại võ đài, hắn trông thấy Minh Hoa Thường đang nói chuyện với Tô Hành Chỉ, hắn có cảm giác sự khó chịu ấy như sắp chạm đỉnh luôn rồi.