Sống Chung Với Bá Tước

chương 20: kỳ thi cuối kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bảo Nhi như cành cây mùa xuân đang đâm trồi nảy lộc, càng này càng phổng phao.

Đang trong lúc áp lực học tập và đợt huấn luyện của đội tennis vô cùng gắt gao mà cô còn có thể tăng cân, vốn là khuôn mặt hơi gầy vậy mà bây giờ lại trở nên tròn trịa, trên mặt toàn thịt là thịt, trở thành một bé mập điển hình.

Abe ngày ngày kêu Bảo Nhi: Tiểu Mập Mạp. . . . . .

Hắn chống eo mập, ngửa mặt lên trời cười dài, cảm giác có người để cười nhạo thật là tốt!

Vì vậy trong lúc học thêm, Bảo Nhi cự tuyệt ăn chocolate, đem chocolate cất đi, ban ngày mang tới cùng Lạc Bình An trao đổi đồ ăn.

Bình An mặt hạnh phúc, đem chocolate đặt cẩn thận trong túi, cho đến lúc chảy ướt ra cũng không nỡ ăn.

"Bảo Nhi cậu thật tốt."

"Không có gì, chúng ta trao đổi nha." Bảo Nhi gặm quả táo Bình An đưa rất cao hứng nói.

Vì vậy trong tủ lạnh nhà Lạc Bình An chứa rất nhiều chocolate, rốt cuộc Bảo Nhi mặt tròn trịa cũng gầy đi một chút xíu. . . . . .

Mỗi ngày đều vô cùng cố gắng học tập, kỳ thi cuối kỳ cũng đã tới.

Đào Thi Thi thành tích rất tốt, ở nhà có mẹ quản, hơn nữa thường đi các lớp luyện thi, cho nên điểm đối với cô mà nói thật sự đơn giản như ăn một món ăn.

Nhưng là cô vẫn cảm thấy không yên tâm.

Đào Bảo Nhi tên kia gần đây rất khác, ngộ nhỡ thi qua, vậy thì thua thiệt lớn.

Mọi việc phải có sự bảo đảm, Đào Thi Thi mấy lần cùng Đào Bảo Nhi đấu, cũng thua cực kỳ thảm, rốt cuộc có chút giác ngộ.

Sáng hôm bắt đầu của kỳ thi, Đào Thi Thi đặt đồng hồ dậy rất sớm, giờ đã thức dậy nói với cả nhà đi chạy bộ, tập thể dục buổi sáng.

Vô cùng khổ cực mới chạy tới được biệt thự mình theo dõi Bảo Nhi lần trước, biệt thự này so với nhà mình còn lớn hơn mấy lần, ngay tại cửa ra vào đã nhìn thấy chiếc xe rách nát của Bảo Nhi.

Bởi vì Tịch Nhan nhìn chiếc xe này rất chướng mắt, nên lần nào cũng bắt cô để xe ở trước sân biệt thự. Đây là khu biệt thự sang trọng, chỉ cần không phải là mắt bị mù thì cũng sẽ không bao giờ thèm sờ vào chiếc xe rách nát ấy.

Ngược lại đúng cho Đào Thi Thi cơ hội rồi.

Sáng sớm, lén lút lấy ra kim châm mình đã chuẩn bị sẵn, lỗ lực đâm thủng bánh xe, việc này thật là cũng cần phải có kỹ thuật, tay cô mềm mại yếu ớt, bình thường cũng không phải làm gì, mới đâm được mấy cái đã cảm thấy tay đau rã rời, chỉ vì muốn chắc chắn cô ngồi nghỉ một chút rồi lại tiếp tục đâm. Xác định cái xe tàn tạ này tuyệt đối không thể đi được, lúc này cô mới thở dốc vội vàng trở về.

Buổi sáng, Bảo Nhi chuẩn bị xong đồ, phát hiện chiếc xe cũ kỹ này phát ra tiếng kêu ken két ken két thật là không thể đi được rồi.

Tại khu biệt thự sang trọng này, vào sáng sớm, không có xe buýt, không có xe taxi, càng không có tiệm sửa chữa xe đạp.

Bảo Nhi nhìn chiếc xe, nổi giận: "Mẹ nó, tên nào ăn no rửng mỡ tới ghim xe của bà đây thế hả?"

Từ nơi này muốn chạy bộ tới trường học khẳng định là đã trễ, coi như là đi ra khỏi khu biệt thự này, ở trên đồi vào buổi sáng sớm muốn thuê được xe cũng không phải là dễ dàng. Trường Nam Trung nội quy rất nghiêm, tới muộn khẳng định là sẽ không được vào phòng thi, môn thi buổi sáng nay coi như là hỏng rồi.

Nhưng Đào Bảo Nhi không phải là người dễ dàng chịu thua, chính là chạy cũng phải chạy, cô xoay người trở về biệt thự, đổi một đôi giày thể thao.

Động tác có chút lớn, đem Abe cùng Tịch Nhan vừa mới bắt đầu đi ngủ tất cả đều đánh thức dậy.

Abe ở trong cửa sổ thò mặt kêu: " Sao vậy?"

Bảo Nhi không ngẩng đầu mà nói: "Xe đạp bị hỏng."

Abe cười một cách tự nhiên nói: "Không trách được buổi sáng nghe tiếng phác xích phác xích, còn tưởng rằng chó nhà hàng xóm lại chạy lung tung."

Bảo Nhi nghe được Abe lại còn vui vẻ như vậy cười, nói: "Abe, tôi phải chạy bộ tới trường bây giờ, có muốn đi chung hay không nhân thể rèn luyện một chút a, có thể giảm cân đấy!"

Abe lắc đầu liên tục: "Không cần, không cần. . . . . ."

Tịch Nhan sắc mặt hồng hào của Bảo Nhi, lại nhìn xuống đôi giày thể thao, thầm nghĩ: cô bé này dù trong hoàn cảnh nào cũng có ý chí chiến đấu sôi sục,làm cho người ta cảm thấy được sức sống mãnh liệt.

Khóe miệng hắn giơ lên, chợt đối với tên mập mạp sát vách nói: "Đói bụng, tôi đi mua bữa ăn sáng."

Abe nhìn bên ngoài mặt trời sắp lên, hoảng sợ nói: "Anh không phải không muốn sống rồi hả ?"

Tịch Nhan thong thả ung dung mặc vào áo sơ mi trắng, tây trang màu đen, áo măng tô đen, bôi tám tầng kem chống nắng, đeo mắt kính, đội mũ, giơ lên một thanh dù đen lớn.

Giống y như Mafia Italy đen từ đầu tới chân, rất đẹp trai, đi ra khỏi cửa phòng.

Bảo Nhi đeo cặp sách, chạy như bay ở trên đường.

Sáng sớm không khí rất trong lành, hoa rất thơm, cả con đường rất sạch sẽ, mát mẻ chim hót líu lo trên những lùm cây.

Một chiếc xe thể thao Aston Martin màu bạc chậm rãi dừng lại ở bên cạnh cô.

Bảo Nhi thấy Tịch Nhan thật giống với một đại ca xã hội đen, nếu không phải là hắn đang gặm cà rốt, căn bản cô cũng không có nhận ra.

"Lên xe."

Bảo Nhi rất là vui vẻ bò lên xe, lại có điểm khẩn trương, sẽ không phóng xe như lần trước chứ hả.

"Tịch Nhan, sao hôm nay anh lại ra ngoài vào buổi sáng vậy?"

"Thuận đường mua bữa ăn sáng." Tịch Nhan một tay lái xe, một tay cầm cà rốt gặm, Bảo Nhi nhìn cảm thấy ruột gan như có lửa, lái xe như vậy thật là nguy hiểm .

Quả nhiên, Tịch Nhan nhất định là phi công, xe này phóng đi cũng như máy bay vậy. . . . . .

Bảo Nhi sớm có chuẩn bị, vẫn cảm thấy muốn ngất, xe thể thao Aston Martin màu bạc như bay theo con đường ven bờ biển.

Ngoài cửa sổ cảnh sắc rất đẹp, chỉ là biến hóa quá nhanh, đoạn đường này rõ ràng chính là đường tới trường học, Bảo Nhi không nhịn được nghĩ: thì ra là lúc không có cà rốt, thỉnh thoảng Tịch Nhan cũng là người tốt.

Một đường vượt đèn đỏ, không đầy mười phút xe chính xác dừng lại ngay tại cổng trường học, Bảo Nhi xuống xe.

Tịch Nhan sắc mặt tái nhợt, cũng không nói gì với Bảo Nhi, đóng cửa xe, ngay lập tức biến mất trước mắt cô.

Chọc cho không ít học sinh dừng chân ngắm nhìn, rất đẹp trai a!

Cô bé mắt kiếng vừa lúc đến cửa trường học, thấy Đào Bảo Nhi, mặt kích động nghênh đón: "Ai u, trai đẹp nhà cậu tự mình đưa cậu tới tham gia kỳ thi cuối kỳ này, thật là một người lãng mạn ah, rất biết cách săn sóc!"

"Chẳng qua là xe đạp của tôi bị hỏng." Bảo Nhi giải thích.

Cô bé mắt kiếng vẻ mặt mập mờ, một bộ ta sẽ giải thích nói: "Tự mình đâm !"

Bảo Nhi. . . . . .

Đào Thi Thi vừa vặn ngồi xe riêng tới trường học, cư nhiên thấy được Đào Bảo Nhi lại xuất hiện với phương thức chói lòa, còn là xe Aston Martin, nhất thời ghen tỵ nổi điên, nhìn lại xe nhà mình Audi, cảm giác giống như một con lừa ngu ngốc.

Lại được nghe cô bé mắt kiếng nói câu kia ý vị sâu xa: "Tự mình ghim . . . . . ."

Thân thể loạng choạng một chút, thiếu chút nữa ngã xuống, quả muốn điên cuồng hét lên ba tiếng: "Bà đây ghim , bà đây năm giờ trời còn chưa sáng liền rời giường đi ghim , bà đây ghim tay cũng trầy da. . . . . ."

Đi đến cổng trường, bên cạnh còn có nữ hoa si nghị luận: "Chàng trai vừa rồi thật là đẹp trai, quá là đẹp trai!"

"Chính là người vừa đi cùng Đào Bảo Nhi đến sao?"

"Thật hạnh phúc, được một anh chàng đẹp trai như vậy bao nuôi, còn có chiếc xe kia. . . . . . Là mở đấy."

"Kể cả người cũng rất có phong cách của nha."

Đào Thi Thi mặt nặng nề, thật muốn cắn người.

. . . . . .

Chuông vào học đúng lúc vang lên.

Đào Thi Thi ngồi ở phòng học, trong óc các loại lo lắng: ngộ nhỡ Đào Bảo Nhi thi đủ điểm thì làm thế nào? Ngộ nhỡ cô ta ăn gian thì làm thế nào.

Ngay cả thầy giáo phát đề thi tới cũng không để ý đến.

Bên kia, Bảo Nhi lại cảm thấy tâm tình thoải mái, nhận lấy đề thi, dường như cũng rất quen thuộc, trong khoảng thời gian học thêm này quả nhiên có hiệu quả, tên Tịch Nhan kia thật là lợi hại.

Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của hắn lúc sáng sớm nay, thật bảnh bao, bóng dáng kia vừa qua trong đầu, Bảo Nhi bắt đầu làm bài thi.

Đào Thi Thi lại phập phồng không yên, cảm giác không thoải mái, nhìn đề mục cũng cảm thấy là lạ, luôn mất hồn, có lẽ là buổi sáng dậy quá sớm, cũng cảm thấy không có tinh thần.

Đáng thương. Đợi đến chuông reo kết thúc buổi thi, Đào Bảo Nhi lòng tin tràn đầy nộp bài thi, Đào Thi Thi mặt lại thấp thỏm.

Về đến nhà.

Đào Thi Thi ôm mẹ khóc lớn: "Mẹ, buổi sáng con thi không tốt, có thể thi không qua điểm làm thế nào bây giờ?"

Tô Cầm thấy con gái mặt tiều tụy, chán muốn chết, chỉ có thể trấn an:

"Không có việc gì, không có việc gì, thỉnh thoảng phát huy thất thường mà thôi, con yên tâm đi, con cũng cảm thấy khó khăn, Đào Bảo Nhi chắc chắn sẽ không thể vượt qua, nó đời này cũng chỉ có duy nhất một cơ hội đi Paris, bằng thành tích của nó khẳng định là không đi được. Con yên tâm, chờ thi xong, ba nói rồi sẽ dẫn chúng ta đi Paris giải sầu."

Đào Thi Thi lúc này mới cười rộ lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio