Rời khỏi bệnh viện tâm thần, Lương Văn Đạo cùng Tần Thiên đến bệnh viện trung tâm. Lý Phỉ Nhi đã được đưa vào phòng cấp cứu phẫu thuật nên hai người ở bên ngoài chờ.
- Lương Cục trưởng, cám ơn về chuyện ngày hôm nay, tôi đã thiếu ông một cái nhân tình. Sau này ông gặp chuyện gì phiền phức, có thể tìm tôi. Tôi là người có chút đặc quyền nên có thể giúp ông.
Tần Thiên nói rồi lấy ra chiếc nhẫn của Long Tổ. Lương Văn Đạo vừa nhìn lập tức ánh mắt sáng lên. Hắn không ngờ tới, Tần Thiên lại là người của Long Tổ. Hắn vốn nghĩ Tần Thiên chỉ là con cháu đại thế gia, không ngờ Tần Thiên so với đám đó còn lợi hại hơn rất nhiều. Là người có dị năng, khó trách thủ đoạn giết người khủng bố như vậy, hơn nữa làm việc cũng không hề kiêng sợ gì. Bản thân có giấy phép giết người đó, so với tưởng tượng của hắn còn bá đạo hơn. Nhưng mà Lương Văn Đạo cũng không biết rằng một đại thế gia thật sự còn kinh khủng hơn vậy nhiều.
- Tiểu Thiên, cậu nói đùa rồi, có chuyện gì cậu cứ nói, nhân tình cái gì chứ, quá khách khí rồi a. Sau này có gì cần cứ nói với tôi một tiếng, chỉ cần tôi có thể làm được sẽ tuyệt không chối từ!
Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên nhiệt tình cười nói, lời của hắn rõ ràng ám chỉ với Tần Thiên rằng: “Sau này, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau a!”.
Tần Thiên tự nhiên nghe ra. Hắn không nghĩ tới Lương Văn Đạo khi nhìn thấy cái nhẫn Long Tổ lại có phản ứng lớn như vậy. Tần Thiên vốn không biết rằng ở trong mắt Lương Đồng Đạo dị năng giả là vô cùng ngưu bức. Cấp trên đã từng chỉ thị, chỉ cần là người của Long Tổ, Lương Văn Đạo không được làm khó, hơn nữa còn phải phối hợp hành động. Thậm chí lúc cần thiết người của Long Tổ không những có thể hoàn toàn thay thế vị trí của hắn mà kể cả Thị trưởng cũng vậy. Long Tổ là những người trực tiếp nghe lệnh của giai tầng tối cao trong quốc gia, những người khác không thể nào điều động, như thế chẳng phải rất ngưu sao?
- Vậy Tiểu Thiên phải cám ơn nhiều!
Tần Thiên nói. Lương Văn Đạo vừa nghe, tức thì mỉm cười, hiển nhiên, Tần Thiên không có cự tuyệt mình. Tiếp đó, Tần Thiên lại đem chuyện xưởng sản xuất sữa giả nói cho Lương Văn Đạo để lão xử lý. Lão liền lập tức phân phó người đi làm. Sau khi hai người trao đổi một vài vấn đề nhỏ, Lương Văn Đạo có việc nên rời đi, hẹn Tần Thiên thứ bảy tuần sau đến nhà ăn cơm. Hắn liền vui vẻ nhận lời.
Sau khi Lương Văn Đạo đi, Lý Phỉ Nhi vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật. Tần Thiên liền ở ghế bên ngoài tu luyện. Đại khái chừng hai giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lý Phỉ Nhi được đưa ra ngoài, Tần Thiên trông thấy, lập tức đi tới.
- Bác sĩ, nàng sao rồi?
Tần Thiên gấp gáp hỏi.
- Giải phẫu thành công, chừng một tháng bệnh nhân có thể xuất viện.
Bác sĩ trả lời.
- Tốt quá, cám tạ ngài nhiều, bác sĩ. Khi nào nàng có thể tỉnh lại?
Tần Thiên lại nhìn bác sĩ hỏi.
- Bây giờ vẫn đang trong thời gian gây mê, khoảng hai ba giờ sau nàng có thể tỉnh.
Bác sĩ trả lời. Tần Thiên liền gật đầu rồi đi theo bác sĩ vào trong phòng bệnh. Sau khi đã an bài ổn thỏa, Tần Thiên để một y tá ở lại chăm non, mình thì về nhà. Vì trên người hắn dính đầy đầy máu tươi cùng thịt vụn, như vậy thật quá dọa người rồi.
...
Về đến nhà, Tần Thiên liền vào phòng tắm, miệng còn ngâm nga một bài hát. Sau khi tắm rửa thoải mái và thay đổi y phục, hắn thở ra một hơi dài rồi mở một chai bia thư thái ngồi trên ghế sofa từ từ hưởng thụ.
- Đúng rồi, ta còn chưa có ăn cơm!
Tần Thiên làu bàu nói, cảm giác được cơn đói bụng liền mở tủ lạnh tìm kiếm. Trong tủ lại chẳng còn gì ngoài chút đồ ăn vặt, căn bản là không đủ để no bụng.
- Phải ra ngoài ăn rồi!
Tần Thiên tự nhủ, liền muốn ra ngoài. Không nghĩ tới vừa ra khỏi thì gặp Triệu Nhã Chi đang bước tới, trong tay nàng là một giỏ đầy đồ uống, dáng vẻ vô cùng khó nhọc.
- Triệu di, để ta giúp người!
Tần Thiên tức khắc chạy tới nói, rồi giúp Triệu Nhã Chi cầm giỏ đồ uống.
- Tiểu Thiên, hôm nay ngươi không cần đi học sao?
Trệu Nhã Chi nhìn thấy Tần Thiên hỏi.
- Vâng, hôm nay được nghỉ.
Tần Thiên trả lời, cùng Triệu Nhã Chi vào phòng, đem đồ uống đặt xuống bàn.
- Tốt rồi, Triệu di, ta đi ăn cơm đã, ta đói muốn chết rồi!
Tần Thiên nói với Triệu Nhã Chi, rồi liền muốn rời đi, không ngờ Triệu Nhã Chi lại cản hắn lại.
- Không phải đi đâu, Triệu di sẽ nấu cho ngươi bát mì thịt nướng. Trưa hôm nay ta mua thịt nướng vẫn còn dư một ít, ăn rất ngon.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên cười nói.
- Tốt, vậy cảm ơn Triệu di nhiều!
Tần Thiên cũng cười, sau đó ngồi chờ ở ghế sa-lon, Triệu Nhã Chi thì vào bếp chuẩn bị. Chỉ chốc lát, mùi thơm đã từ phòng bếp bay tới, rất nhanh đã thấy Triệu Nhã Chi bưng bát mì vừa mới nấu ra.
- Nào, cẩn thận một chút, bỏng đó!
Triệu Nhã Chi hướng về phía Tần Thiên nói, cúi người đem bát mì để lên mặt bàn. Tần Thiên vừa ngẩng đầu, thấy được trước ngực nàng là hai trái bưởi lớn thì lập tức kích động. Bất quá vì đói bụng, không thể quản được nhiều như vậy, nên đành bưng bát mì lên ăn ngấu nghiến. Triệu Nhã Chi vội vàng nhắc hắn ăn chậm kẻo nóng.
- Ân, thật thoải mái. Triệu di, Dì nấu ăn rất ngon, ăn no thật!
Tần Thiên bộ dạng thỏa mãn nhìn Triệu Nhã Chi bên cạnh nói.
- Nhìn ngươi kìa, dính trên mặt rồi, đừng động, để ta giúp ngươi lau.
Triệu Nhã Chi nói, rồi cẩn thận dùng giấy giúp Tần Thiên lau mặt. Tần Thiên lập tức ngửi được hương thơm nữ nhân trên người nàng truyền tới, làm hắn vô cùng kích động. Nhìn hai trái cầu nặng trịch trước ngực Triệu Nhã Chi, hắn không nhịn được một tay đưa tới hung hăng bóp lấy nó.
- A! Tiểu sắc lang, không nên làm loạn, ta còn phải tới siêu thị đó!
Triệu Nhã Chi kinh hô, vội vàng đẩy tay của Tần Thiên ra.
- Hê hê, không sao. Triệu di, người chỉ cần đổi lại một bộ y phục mới thôi mà!
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi mê đắm nói rồi mạnh mẽ đưa tay lên, trực tiếp đem Triệu Nhã Chi ôm vào trong ngực. Nhìn cái miệng nhỏ của nàng, hắn không nhịn được liền hôn xuống, một tay bắt lấy ngực của nàng mà xoa nắn.
“Ưmm..”
Triệu Nhã Chi bị Tần Thiên kích thích như vậy, liền mất hết ý chí. Hai tay ôm lấy cổ hắn, cái lưỡi thơm tho lập tức quấn lấy Tần Thiên. Tần Thiên vừa hôn Triệu Nhã Chi, vừa đưa tay phủ lấy khối cầu trước ngực nàng, nhiệt tình nhào nặn khiến nàng phải rên lên không ngừng. Bạch hổ chi địa bên dưới đã thấm nước lầy lội, vô cùng ngứa ngáy. Triệu Nhã Chi không nhịn được cọ cọ hai chân, làm hai mép thịt nhỏ ở địa phương kia truyền đến từng đợt cảm giác thoải mái, vũ thủy tiết ra càng nhiều.