Trước một quán cà phê ở trung tâm thành phố, một chiếc taxi dừng lại trước cửa. Tần Thiên xuống xe, liếc nhìn bảng hiệu liền xác định đây là địa điểm đã hẹn với Đồng Văn Văn. Đi vào bên trong, hắn thấy nàng đang ngồi trong một góc. Đã hết giờ làm, Đồng Văn Văn mặc một chiếc đầm mới, cả người thoạt nhìn cực kỳ nhẹ nhàng, trong sáng.
- Tần Thiên!
Đồng Văn Văn thấy Tần Thiên đi đến, lập tức vẫy gọi. Tần Thiên cười cười đi tới ngồi xuống.
- Anh muốn uống chút gì không?
Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên hỏi.
- Không sao, tôi không uống. Cô có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Đồng Văn Văn thấy hắn như vậy, nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương.
- Chuyện này... Lần trước không phải anh nói với Lưu Tinh anh là bạn trai tôi sao. Lưu Tinh đã đem chuyện này nói cho ba mẹ tôi biết, ba mẹ tôi liền muốn gặp mặt, xem tôi có gạt bọn họ không. Anh có thể hay không tới nhà tôi một chuyến a.
Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên có chút khẩn trương nói.
- Oh, là chuyện này sao, không thành vấn đề, cô cứ nói qua điện thoại là được rồi mà.
Tần Thiên cười nói. Hắn còn tưởng là chuyện gì, nguyên lai chỉ là gặp mặt phụ huynh mà thôi. Nếu đã giúp một lần rồi thì thêm một lần thứ nữa cũng không có vấn đề gì.
- Là thật? Anh đáp ứng sao?
Đồng Văn Văn vừa nghe, nhất thời mừng rỡ. Lúc đầu nàng còn sợ Tần Thiên không đáp ứng, dù sao nàng cùng Tần Thiên cũng không thân nhau lắm. Hơn nữa, lần trước hắn đã giúp nàng một lần rồi, không nghĩ tới lần này còn sảng khoái đáp ứng.
- Dĩ nhiên là thật, tôi lừa cô làm gì.
Tần Thiên cười nói. Đồng Văn Văn nghe hắn lần nữa khẳng định, tâm tình liền được thả lõng.
- Tốt quá, ba mẹ tôi muốn ngày mai gặp mặt anh. Tối ngày mai có được hay không?
- Được, không thành vấn đề.
Tần Thiên sảng khoái đáp ứng.
- Thật tốt quá, Tần Thiên, anh ăn cơm chưa, tôi mời.
Đồng Văn Văn cao hứng nói, nàng vừa dứt lời, điện thoại Tần Thiên liền vang lên, là Tiêu Du gọi đến.
- Tỷ, chuyện gì vậy.
Tần Thiên trả lời điện thoại.
- Tiểu Thiên, em ở đâu vậy, mau trở về ăn cơm. Hôm nay mẹ Phỉ Nhi tới nhà, em mau quay về đi.
Tiêu Du ở bên kia nói. Tần Thiên đáp ứng một tiếng rồi cúp máy.
- Thật không phải, Văn Văn, có khách tới nhà, tôi phải về trước. Lần sau tôi mời cô ăn cơm nha.
- Không sao mà, vậy anh đi đi.
Đồng Văn Văn cười. Tần Thiên gật đầu rồi đứng dậy, bắt xe trở về nhà.
...
Ăn cơm tối xong, mẹ của Lý Phỉ Nhi tiện thể nghỉ lại nhà Tần Thiên. Còn hắn thì phải vào bệnh viện vì Lý Phỉ Nhi muốn hắn đến.
- Cô nói đi, gọi tôi đến vào giờ này rốt cuộc để làm gì, thiệt là...
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi buồn bực nói. Hắn đang muốn tu luyện một chút. Hiện tại sát thủ đã đến, hắn muốn đem thực lực gia tăng, nếu không đến lúc đó bị giết lúc nào cũng không biết.
- Hừ! Ai bảo anh hôm nay ở trước mặt mẹ tôi hồ ngôn loạn ngữ, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với anh mà thôi.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên đắc ý nói.
- ... Được rồi, cô thắng. Nhanh ngủ đi, tôi đi tắt đèn.
Tần Thiên buồn bực nói, sau đó tắt đèn rồi ngồi xuống. Lý Phỉ Nhi nằm trên giường nhất thời mất hứng.
- Lưu manh đáng ghét, anh không quan tâm đến tôi sao?
Lý Phỉ Nhi tức giận nói.
- Vậy cô còn muốn tôi làm thế nào a, phải ru cô ngủ hả.
Tần Thiên bực mình mà nói.
- Anh... Hừ!
Lý Phỉ Nhi tức gần chết, liền đó nhắm mắt ngủ lun, trong lòng âm thầm mắng Tần Thiên xấu xa. Tần Thiên cũng nhắm mắt lại rồi bắt đầu tu luyện.
Không biết qua bao lâu, Tần Thiên bị Lý Phỉ Nhi đánh thức.
- Tôi muốn đi vệ sinh, lưu manh đáng chết.
Trong bóng tối, Lý Phỉ Nhi nói.
- Cô chờ một chút!
Tần Thiên nói rồi mở đèn lên, đi ra ngoài tìm y tá phụ trách. Kết quả là vừa đi đến phòng trực ban thì hắn liền u mê. Y tá kia lại đang cùng một người đàn ông ở trên bàn “ư ử ừ ư”. Tư thế cực kỳ kích thích, toàn bộ phong cảnh cứ thế lộ hết trước mặt Tần Thiên.
- Trời ạ, như vậy cũng được sao! (DG: Sao lại không được)
Tần Thiên một trận buồn bực, không tiện đi quấy rầy hảo sự của người ta, đành phải trở về phòng bệnh.
- Y tá không có ở đây, tôi ôm cô đi.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói. Rồi cúi người vén chăn đem nàng bế lên. Lý Phỉ Nhi nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, nhưng cũng không nói gì, hai tay thuận tiện ôm lấy vai Tần Thiên.
Tần Thiên cúi đầu nhìn, vừa lúc nút áo trên y phục Lý Phỉ Nhi không biết bị mở ra từ khi nào, nhất thời để lộ ra ngoài một mảng lớn da thịt tuyết trắng, hai bán cầu tròn kia nhảy ra hơn phân nữa, vừa lớn vừa trắng, nhìn cực kỳ mê người. Tần Thiên không khỏi có chút kích động, nuốt một chút nước miếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm không tha.
- Không cho nhìn, lưu manh đáng chết.
Lý Phỉ Nhi phát hiện Tần Thiên đang lén nhìn bộ ngực của mình, nhất thời đỏ mặt, vội lấy tay che kín.
- Khụ khụ, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.
Tần Thiên lúng túng nói rồi nhanh chóng ôm Lý Phỉ Nhi vào nhà vệ sinh nữ. Mở ra một cửa phòng, đặt nàng lên bồn cầu sau đó đi ra. Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách, thanh âm cực vi-mỹ diệu. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên trọn vẹn hình dáng Lỷ Phỉ Nhi. Phía dưới nơi đó cỏ cây tươi tốt. Nhất thời, thằng em liền có cảm giác, trong lòng tính toán có nên hay không đi nhìn trộm một chút đây.
- Aa! Cứu mạng a!
Vào lúc Tần Thiên còn đang đấu tranh tư tưởng thì trong phòng vệ sinh vang lên tiếng la của Lý Phỉ Nhi. Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức quay người đẩy cửa vọt vào trong. Lý Phỉ Nhi bộ dáng hoảng sợ, thấy Tần Thiên đến, liền nhào vào trong ngực hắn, gắt gao ôm chặt.
- Chuyện gì vậy?
Tần Thiên vội vàng hỏi.
- Có... Có con gián, con gián to quá. (Vâng, lại là con gián huyền thoại)
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, sắc mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Hai người vốn chính là mặt đối mặt, khoảng cách bất quá chỉ là vài cm, hơn nữa thân thể lại dính chặt nhau, dĩ nhiên là hắn có thể nghe được tiếng tim đập của nàng.
Tần Thiên cảm thấy một luồng hương khí tập kích mũi mình. Nhìn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người kia, hắn không nhịn được mà hôn tới. Trong nháy mắt, Lý Phỉ Nhi nhất thời u mê, trong đầu trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi Tần Thiên đã chui vào bên trong sục sạo cái miệng nhỏ của nàng. Trong phút chốc, Lý Phỉ Nhi thân thể không khỏi ngẩn ra mềm yếu vô lực.
Đây cũng là nụ hôn đầu của nàng a, lại cứ như vậy bị Tần Thiên chiếm lấy. Giờ phút này, đầu óc Lý Phỉ Nhi vô cùng thanh tĩnh. Nàng biết Tần Thiên đang hôn nàng, nhưng lại không hề có một tia kháng cự (kháng cự là bụng bự). Ngược lại còn có một ý nghĩ không khỏi chờ mong. Đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, đem đến cho nàng cảm giác mới lạ, không nhịn được liền phối hợp nhiệt tình với Tần Thiên.
Tần Thiên phát giác Lý Phỉ Nhi phối hợp như vậy, nhất thời cao hứng, mạnh mẽ ngậm lấy đầu lưỡi của nàng dúng sức mút lấy. Lý Phỉ Nhi cả người liền chấn động, hai tay gắt gao ôm lấy hắn. Một cảm giác chưa từng có dâng lên, cực kỳ thoải mái, làm nàng vô cùng khao khát. (Khao khát cái gì thì ta cũng không rõ)
Tần Thiên vừa hôn vừa đem nàng đặt ở trên bồn cầu, ma trảo nhanh chóng phát động thế công, nhẹ nhàng kích thích hai đại nãi tử no tròn của nàng. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác cựa kỳ nhu mềm, thoải mái.
- Ưmm...
Lý Phỉ Nhi bị dính trảo, trong miệng lập tức phát ra một tiếng rên nhỏ, thân thể cũng khẽ rung động. Không biết tại sao, nàng giờ phút này không hề có một chút tâm tư cự tuyệt Tần Thiên.
Mà Tần Thiên thấy được Lý Phỉ Nhi không có cự tuyệt mình, lập tức hai tay trên ngực nàng đồng thời nhiệt tình hoạt động, nhẹ nhàng xoa bóp, vân vê, nhào nặn.. Trong lòng âm thầm kêu thật thoải mái a.
- Ư... Ư...
Lý Phỉ Nhi bị Tần Thiên kích thích, liên tục phát ra tiếng rên. Hai chân không tự chủ được bắt đầu kẹp chặt, cảm giác phía dưới giống như có chút nước chảy ra, ngứa ngáy, khó chịu, thật giống như bị kiến bò bên trong, không nhịn được muốn dùng tay mà gãi vào chỗ đó. (Khổ thân em gái thuần khiết, ai lại gãi bao giờ)
Hai tay Tần Thiên bắt đầu gia tăng sức mạnh, rồi dần lột bỏ y phục của Lý Phỉ Nhi. Hai tòa xuân phong không còn gì che đậy, trực tiếp bị hắn ôm trọn vào.
- Aa!
Lý Phỉ Nhi không khỏi hô to lên, hai người đôi môi cũng chợt tách ra. Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, khuôn mặt đỏ bừng. Tay của hắn vẫn còn đang tác quấy nơi bộ ngực nàng, nơi đó truyền đến một loại cảm giác đê mê, cực kỳ thoải mái.
- Tần Thiên, không... Không nên như vậy.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, đưa tay đẩy hắn ra rồi che ở trước ngực. Nhìn Tần Thiên cực kỳ xấu hổ.
Tần Thiên mạnh mẽ một tay ôm Lý Phỉ Nhi vào ngực, nhìn nàng nói: “Cô không nhớ gì sao, lúc trước đã nói chỉ cần tôi phá được vụ án sữa bột giả thì điều kiện gì cũng đáp ứng. Hiện tại, tôi chính là muốn cô thành nữ nhân của tôi.”
- A... Tôi... Tôi không muốn làm người yêu của tên lưu manh như anh, tôi... Không...
Lý Phỉ Nhi bộ dáng khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn Tần Thiên. Tim đập một cách cực kỳ lợi hại, cơ hồ muốn rớt ra đến nơi rồi.
- Cô muốn nuốt lời sao.
- Tôi... Tôi còn chưa có nghĩ đến việc này, anh... Anh đưa tôi về ngủ đi, tôi mệt rồi.
Tiểu đệ của Tần Thiên mặc dù đang cực kỳ phấn khích, bất quá nhìn bộ dạng Lý Phỉ Nhi thế này thì không được rồi. Hắn liền gật đầu, ôm nàng trở về giường bệnh sau đó đi ra ngoài. Bên dưới hiện khó chịu cực kì, đang tính dùng nước lạnh để hạ hỏa nhưng không nghĩ tới, vừa đi ra ngoài Tần Thiên thấy được một thân ảnh quen thuộc.