Tần Thiên ở trong bệnh viện với Lý Phi được hai giờ thì Lương Văn Đạo tới hỏi thăm tình hình Lý Phỉ Nhi. Tần Thiên nói không việc gì, chỉ bị vết thương nhẹ thôi.
“Đám người lần này là ai, sao tên nào cũng là dị năng giả vậy?”
Tần Thiên nhìn LươngVăn Đạo hỏi.
“Ừ, vừa mới thẩm vấn, là đến từ Tàng khu!”
“Tàng khu?” Tần Thiên nghi hoặc
“Ở trong ngân hàng vừa rồi có đặt thuốc nổ C, may mà kịp phá dỡ, lần này xảy ra chuyện lớn rồi”
Lvd nhìn tt nói, trong long vẫn còn sợ hãi, hắn vừa thấy trong ngân hang rất nhiều C, C là thuốc nổ chuyên dụng của quân đội, người bình thường sao có thể kiếm được? Rất có thể có kẻ đứng sau nhóm người này.”
“Khó nói lắm, có khi nhóm người đó là khủng bố cũng nên” Tần Thiên lầu bầu nói.
“Chuyện này rất nghiêm trọng, ngành an ninh quốc gia đã vào cuộc rồi! Lần này để chúng xâm nhập, may mà không xảy ra chuyện lớn, Đám người kia đều là dị năng giả nên bọn Lương Văn Đạo không bị trách phạt ngược lại được khích lệ.”
“Không có việc gì là tốt rồi, còn chút việc cần xử lý, có gì thì gọi điện thoại là được.”
Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên, Tần Thiên gật đầu tiễn hắn rời đi.
Sau khi Lương Văn Đạo đi, Tần Thiên bắt đầu tu luyện, đám sát thủ sắp tới rồi, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên.
Mấy ngày sau Tần Thiên đều ở trong bệnh viện chăm sóc Lý Phỉ Nhi, đồng thời tiến vào bên trog Tàng tinh cầu tu luyện, ở đó thiên địa linh khí dư thừa, Tần Thiên có gần trăm viên nội đan của yêu lang, hắn luyện hóa còn mười mấy viên, Tần Thiên để lại để ứng phó với nguy hiểm lúc cần.
Ngày ba mươi tháng chín. Buổi tối. Tại khu phố quán bar
Sau chín giờ tối, nơi đây ngừng kinh doanh. Phải đến Quốc Khánh mới khai trương một lần nữa.
Giờ này là lúc vắng nhất. Trong quán chỉ có bốn người ngoài ra không còn ai.
“Phong Tử! Người đã đến đủ chưa?” Tần Thiên nhìn Phong Tử hỏi.
“Xong rồi, tổng cộng hơn sáu trăm người. Theo A Bưu ba trăm, theo Sấu Tử hai trăm, còn lại hơn trăm người đều theo chúng ta”. Phong Tử nói.
“Tốt! Các ngươi nghe kỹ. Tối ngày mai, A Bưu dẫn người đến phía sau chỗ Thiên Địa, bên kia đường Đông Phong. Sau khi chúng ta vào nửa giờ thì tấn công. Sấu Tử canh giữ ở đoạn giữa Thiên Địa, đợi A Bưu tấn công trước, ngươi chịu trách nhiệm trợ giúp, rõ chưa?” Tần Thiên nhìn hai người.
“Hiểu rồi!” Hai người gật đầu.
“Tốt, tối mai bắt đầu. Phong Tử, ngươi đi phân phó đi. Tất cả anh em ở đây cũng đi luôn. Sáng mai chỗ ta đóng cửa. Phong Tử, ngươi hãy bố trí họ ở ngoài quầy rượu trên phố, đừng cho ai biết. Mang một người đi theo, chờ lúc hỗn chiến bắt đầu, sai hắn về thay thế tất cả những người không phải của chúng ta, hiểu chưa?” Tần Thiên nghiêm túc nói.
“Được, tôi sẽ làm!” Phong Tử nói
“Tốt, vậy là xong. Phong Tử, ngày mai chuẩn bị cho ta một bộ âu phục.” Tần Thiên nhìn Phong Tử một cái rồi đi. Phong Tử lập tức chuẩn đi chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Lúc này, tại nơi lớn nhất khu phố quán bar Tối hôm nay cũng không có người khách nào. Cửa chính đóng chặt, bên trong thì chỉ có một màu tối đen. Tại cửa có hai tiểu tốt đứng cảnh giác nhìn bốn phía.
Lúc này, trong đại sảnh bên trong quầy rượu, có mười sáu người. Đây là tất cả Lão Đại các thế lực mà Tần Thiên chưa tiêu diệt hết. Trong tay mỗi người đều có hơn trăm người, khi tập trung lại một chỗ, nhất định là một lực lượng rất khủng khiếp.
“Các huynh đệ, tối mai là đại hội rồi. Hôm nay ta mời mọi người đến đây chắc tất cả đã đoán được mục đích, đó là diệt Thiên hội, mọi người có ý kiến gì không?”
Trên ghế sa-lon trung ương, một người đầu hói mặc âu phục nhìn mọi người. Người này trông cực kỳ văn nhã, đeo một bộ kính màu đen, khoảng bốn mươi mấy tuổi, trong tay cầm một điếu xì gà.
Hắn cũng chính là Hoàng Triều lão bản, người đứng đầu khu phố quán bar Du Long Bang lão Đại có ngoại hiệu Hoàng Đế, thủ hạ hơn hai trăm người.
Vẻ bề ngoài như một người vô hại, nhưng thật ra hắn có thể ăn tươi nuốt sống người ta, hủ đoạn vô cùng tàn bạo, hơn nữa hắn còn có ham mê đặc biệt, thích chơi ấu nữ.
“Hoàng đế, tiểu tử kia cũng giết chết người đứng đầu băng đảng đua xe. Hơn nữa, phía sau còn có cảnh sát và quân đội chống lưng. Nếu đấu với hắn mà hắn không chết, ngược lại bị hắn giết thì làm sau bây giờ? Ta cảm thấy kế hoạch này không ổn lắm”
Một kẻ lớn lên giống như nữ nhân nhìn Hoàng Đế nói. Giọng điệu âm dương quái khí, trong tay còn cầm Lan Hoa Chi, nhìn vào dễ làm con người ta buồn nôn. Hắn tên Áp Tử, là một tên biến thái thích đàn ông, chính là Lão Đại của thế lực lớn thứ .
“Hừ! Áp Tử, không giết hắn thì sớm muộn gì hắn cũng tiêu diệt chúng ta. Hoàng Đế, tôi ủng hộ ngài”
Một người có cặp lông mày lớn như ngọn bút đứng lên nhìn Áp Tử nói, đôi lông mày của hắn nhướn lên vẻ tức giận. Hắn là Lão Đại của thế lực thứ tư, có ngoại hiệu là Chá Bút, bởi vì lông mày hắn cứ giống như một cái bút sáp màu vậy.
“Mẹ kiếp, mày ăn nói cẩn thận. Dám mắng lão nương, muốn chết à” Áp Tử nhìn về phía Chá Bút tức giận nói.
“Mẹ kiếp! Ta mắng ngươi thì thế nào?” Chá Bút tức giận, hắn cũng không phải kẻ lương thiện, ai sợ ai?
“Đủ rồi. Muốn đánh nhau thì để sau. Hiện tại giết Tần Thiên là vấn đề chính, mọi người thấy thế nào?”
Hoàng Đế nhìn nhìn xung quanh hỏi. Mọi người trù trừ không nói, cũng không có thái độ gì, hiển nhiên họ rất uý kỵ Tần Thiên.
“Ta biết các ngươi lo lắng thế lực phía sau hắn. Ta nói cho các ngươi biết, tối hôm nay, cục công an cùng quân đội sẽ không tới. Ta lấy đầu ra bảo đảm điều đó!” Hoàng Đế nhìn mọi người nói.
Mọi người nghe xong đều giật mình nhìn Hoàng Đế. Hiển nhiên, lời nói này đánh sâu vào tâm trí họ. Hoàng Đế bảo đảm như vậy đương nhiên là nắm chắc.
“Được! Nếu Hoàng Đế nói như vậy thì ta đây gia nhập”
“Ta cũng gia nhập”
“Ta gia nhập...!”
Lập tức, những bang phái đều nhao nhao lên nguyện ý gia nhập kế hoạch giết chết Tần Thiên.
“Thế nào? Thư Sinh. Còn ngươi?”
Hoàng Đế nhìn người duy nhất chưa có ý kiến gì. Đó là một gã mang dáng vẻ âm nhu nam tử, trên người gã mặc một bộ đồ Thái Cực luyện công, tay đang xem quyển Chu Dịch, tựa hồ căn bản không nghe mọi người thảo luận gì. Hắn chăm chú nhìn sách, chính là thế lực thứ hai của quầy rượu nhai, ngoại hiệu Âm Dương Thư Sinh. Một người cực kỳ thần bí, vĩnh viễn làm cho người ta nhìn không thấu.
“Nếu tất cả mọi người đồng ý, ta đây tất cũng không có ý kiến gì!” Âm Dương Thư Sinh thong thả mỉm cười, không giống một Hắc Đạo lão Đại chút nào.
‘Tốt, vậy thì cứ định như vậy. Nào, cạn chén!” Hoàng Đế đứng lên nói to. Mọi người lập tức nâng chén. Chỉ có Âm Dương Thư Sinh vẫn ngồi im nghiên cứu Chu Dịch, không ai để ý đến hắn.
Một cuộc đại chiến kinh thiên động địa sắp bắt đầu!