Xe dừng lại ở đầu tiểu khu, Tần Thiên từ trong xe đi ra, hít một hơi thật sâu nhằm bình ổn lại tâm tình đang kích động, sau đó đi lên lầu.
Còn chưa tới cửa, Tần Thiên cảm thấy trong nhà truyền đến vài luồng năng lượng cường đại đang dao động, hơn nữa rất có thể là còn áp chế, chỉ phóng thích một chút ít ra ngoài, hiển nhiên đây là cảnh cáo, giống như con hổ ở lãnh địa của mình tiểu ra từng chỗ một để cảnh cáo những thứ muốn xâm nhập biết điều mà lui lại.
Tần Thiên vừa lên lầu liền bị sáu đạo khí tức khóa chặt, ở trên người hắn dò la một chút rồi biến mất, hiển nhiên không có bất kỳ địch ý nào.
Tần Thiên lấy chìa khóa, chuẩn bị mở cửa nhưng cửa đã tự mở ra, Tiêu Du đứng ở cửa nở nụ cười nhìn hắn.
- Tiểu Thiên, vào đi!
Tiêu Du vừa nói vừa kéo tay của hắn đi vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng khách, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt chữ quốc, chính khí mười phần, trên người tản mác ra cỗ khí thế cường đại nhưng cố ý áp chế lại.
Phía sau người đàn ông có bốn người chừng ngũ tuần, mỗi người khí thế trầm ổn, hình như cũng đang áp chế, giống như nước chèn tới bờ đê, sắp phá vỡ đê ra ngoài.
Ngồi giữa bốn người này là một người giống như người của Âm Dương tiên sinh, ba gã khác Tần Thiên không nhận ra.
Bất quá, nhìn thấy mái tóc người đàn ông đang ngồi kia, cả người Tần Thiên ngây ra, mắt trợn trừng, không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông đó, nhịp tim mạnh mẽ gia tăng.
Trung niên nam tử nhìn thấy Tần Thiên, chỉ khẽ mỉm cười, vô cùng bình tĩnh, nhưng ngón tay không tự chủ được mà run run đã bán đứng hắn.
- Nhị thúc!
Tần Thiên nhìn nam tử kia thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, trong miệng lẩm bẩm kêu lên như nói mê, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Cha Tần Thiên có ba người anh em, cha hắn là anh cả, nam tử này là em hai của cha hắn, Tần Chấn Hổ, dưới nữa còn có một người nữa. Nhưng sau một cuộc chiến đấu, phụ thân hắn cùng với hai thúc thúc cũng biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác, tung tích không rõ. Tần Thiên tưởng bọn họ đã chết hết nhưng không nghĩ tới hôm nay Nhị thúc còn sống sờ sờ ngồi trước mặt hắn. Trong lúc nhất thời, sự vui mừng khôn xiết này làm Tần Thiên không kịp phản ứng.
- Đến đây, tiểu Thiên, mau đến bên nhị thúc!
Tần Chấn Hổ đứng lên, vẫy tay với Tần Thiên, bàn tay cũng run khe khẽ.
- Nhị thúc!
Tần Thiên nhìn nam tử kia, trực tiếp lao tới, ôm thật chặt. Tần Chấn Hổ cũng ôm lấy Tần Thiên, hai người cùng chảy nước mắt, cảm giác được gặp lại sau khi xa cách từ lâu làm họ không khống chế được tâm tình của mình, nước mắt không kìm chế được mà chảy xuống.
- Thúc thúc, không nghĩ tới còn được gặp người! Cha mẹ con, còn có tam thúc đâu rồi? Bọn họ còn sống không?
Tần Thiên vội vã hỏi.
- Đến đây, tiểu Thiên, con ngồi xuống trước! Tiêu Du, con cũng ngồi xuống đi, nghe ta từ từ nói!
Tần Chấn Hổ nhìn hai người nói, sau đó hắn cũng ngồi xuống.
- Tiểu Thiên, trước nói cho con biết một chút về gia tộc!
Tần Chấn Hổ nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên gật đầu chăm chú nghe.
Trên đất Hoa Hạ, tổng cộng có bảy đại gia tộc theo thứ tự là: Tần, Tề, Sở, Yến, Triệu, Ngụy, Hàn. Bọn họ là chưởng khống giả của nửa nền kinh tế Hoa Hạ. Trong bảy gia tộc, Tần gia chúng ta là cường đại nhất cho nên được xếp hạng đầu.
Tần Chấn Hổ nói.
Tần Thiên nghe mà kinh hãi đến cằm cũng rớt xuống đất. Nếu đây không phải là đích thân nhị thúc hắn nói ra thì hắn cũng không tin.
- Bảy đại gia tộc chúng ta sở dĩ cường đại như vậy là vì chúng ta đồng thời là gia tộc dị năng. Dị năng tộc ở Hoa Hạ không ít nhưng chúng ta là bảy gia tộc cường đại nhất, hơn nữa cùng theo Mao thái tổ năm đó cùng tranh đấu giành giật thiên hạ, cho nên ở Hoa Hạ có địa vị cực cao, không thể lay động.
- Kinh khủng vậy sao? Nếu bảy đại gia tộc liên hợp lại chẳng phải là có thể chèn ép được chính quyền sao?
Tần Thiên nói.
- Ha ha, việc đó không có khả năng xảy ra. Thất đại gia tộc cho dù có tâm tư thì cũng chỉ là tâm tư diệt trừ gia tộc khác, chính quyền chính là nhìn trúng vào điểm này nên vô luận là Thất đại gia tộc cường đại đến mức nào đi nữa thì bọn họ cũng không động đến chúng ta. Nhiều nhất cũng chỉ là vào thời điểm chúng ta phát triển quá nhanh thì hơi áp chế một chút, không để cho một gia tộc nào trưởng thành quá nhanh. Chỉ cần giữ vững cân bằng thực lực của thất đại gia tộc thì chuyện giành giật quyền lực với chính quyền là không thể nào. Hơn nữa, nếu như chèn ép chúng ta thì một nửa nền kinh tế Hoa Hạ sẽ bị tê liệt, ít nhất là trong mười năm không cách nào khôi phục lại được. Chính quyền sẽ không chọn loại biện pháp ngu xuẩn như vậy!
Tần Chấn Hổ cười cười.
- Nga, thì ra là vậy!
Tần Thiên gật gật đầu, làu bàu nói.
- Tiểu Thiên, cha con và tam thúc vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt!
Tần Chấn Hổ nhìn Tần Thiên nói.
- Cái gì! Thật sao?
Tần Thiên kích động đứng vụt dậy, hắn vẫn cho là cha mẹ mình đều đã chết. Không nghĩ tới Tần Chấn Hổ lại nói cho hắn biết cha mẹ hắn đều còn sống.
- Đúng vậy, sau trận chiến ấy mọi người đều nghĩ rằng cha mẹ con, ta, còn có tam thúc của con đều chết hết. Nhưng thật ra bọn ta không chết một người mà sau khi trận chiến kia kết thúc chúng ta đều bỏ trốn đi!
Tần Chấn Hổ nói.
- Bỏ trốn? Tại sao?
Tần Thiên không hiểu.
- Bởi vì có người muốn giết cha con, còn muốn giết cả con nữa. Trận chiến năm đó thật ra là người Tần gia dựng lên, Tần gia có tổng cộng tam đại thế lực, hai chi chủ cùng một chi thứ. Trong hai chi chủ thì một chi là gia gia con, một chi là đại gia gia của con, còn chi thứ là chi của tam nãi nãi.
- Trong gia tộc thì quyền thừa kế chỉ thuộc về chi chủ, chi thứ vĩnh viễn không có quyền thừa kế. Cho nên có thể thừa kế gia tộc thì chỉ có đại gia gia cùng gia gia con. Nhưng tam nãi nãi con cũng muốn thừa kế gia tộc vì vậy một cuộc tinh phong huyết vũ không tiếng động đã xảy ra trong nội bộ gia tộc. Gia gia con vì thế mới bỏ nhà đi, vì người không muốn nhìn thấy thủ túc tương tàn. Sau đó đại gia gia con lại thắng hiểm tam nãi nãi, thành công kế thừa, nắm trong tay cả Tần gia.
- Bất quá, bởi vì đại gia gia con bẩm sinh không thể sinh con, bên dưới không có một nam nửa nữ nào, không cách nào đem Tần gia truyền thừa xuống. Do đó đại gia gia con liền đi tìm gia gia con, muốn cha con về thừa kế Tần gia. Vì thế liền có chuyện tiếp theo, tam nãi nãi con phái người đến giết hại ba anh em chúng ta, còn định giết cả con nữa. Lúc ấy cha con biết không thể tránh khỏi nên đạo diễn vở kịch chết giả, sau đó ba anh em chúng ta thành công thoát đi. Mà con, bởi vì không có ở nhà, lại thêm đại gia gia con phái người đến bảo vệ nên cũng không xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng phong tỏa tin tức của con lại.
- Nữ nhân kia thậc độc ác, vì quyền lực mà thậm chí tàn sát cả anh em!
Tần Thiên oán hận nói, trong nội tâm nghĩ đến tam nãi nãi chưa từng gặp mặt nguyền rủa cả ngàn lần. Dám phái người đi giết cha mẹ thúc thúc hắn, không thể tha thứ.
- Thật ra chuyện này cũng bình thường thôi, vì quyền lực rất nhiều người chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu khong phải những năm qua đại gia gia con cố gắng bảo vệ, chỉ sợ con cũng đã bị hại!
Tần Chấn Hổ nói.
- Nhị thúc, cha mẹ con ở đâu? Sao không tới gặp con?
Tần Thiên nghi ngờ.
- Ừ! Đây là chuyện trọng điểm ta muốn nói tiếp!
- Cha mẹ con, ta, còn tam thúc con nữa đang ở một chỗ an toàn. Vì một số lý do mà bọn họ không cách nào ra ngoài, ta cũng phải vô cùng mạo hiểm mới đi ra, nhưng lập tức sẽ trở lại ngay. Thế lực tam nãi nãi ngày càng lớn mạnh mà đại gia gia con thân thể ngày càng yếu, thực lực thủ hạ của ông đã giảm mạnh. Lục đại gia tộc khác đang nhìn chằm chằm vào, không cách nào đồng thời bảo vệ ta, cha con, cùng tam thúc, chỉ có thể bảo vệ mình con, hơn nữa còn là ở tỉnh G, ra khỏi tỉnh G này thì tính mạng của con nguy hiểm hơn nhiều.
- Đáng sợ như vậy sao? Vậy là mọi người vĩnh viễn không thể trở về nữa?
- Không! Chúng ta có thể trở lại hay không là tùy thuộc vào con!
Tần Chấn Hổ nhìn Tần Thiên trịnh trọng nói.
- Phụ thuộc vào con sao?
- Đúng vậy, hiện tại con là người thừa kế thứ nhất của Tần gia, chỉ cần con kế thừa vị trí gia chủ thì chúng ta có thể trở về!
Tần Chấn Hổ nhìn Tần Thiên nói.
- Thừa kế Tần gia? Làm sao có thể? Con hiện tại không bị giết chết là tốt lắm rồi!
- Vì vậy nên nhiệm vụ này vô cùng gian khổ. Lão bà tam nãi nãi kia hiện tại không thể vươn tay xuống phía nam này được. Cho nên con phải nắm chặt thời gian này mà đem phía nam bỏ vào trong túi, như vậy mới có chỗ đứng, sau đó theo thời gian phát triển lớn mạnh hơn, như vậy thì những người đứng trung lập trong gia tộc sẽ nghiêng sang bên này, dù sao thì chúng ta cũng là chi chủ. Đến lúc đó, con sẽ dễ dàng thừa kế Tần gia, ta và cha mẹ con đi ra, có thể cùng nhau đối phó với lão bà kia, báo thù cho gia gia con!
Tần Chấn Hổ nói đến đây lộ rõ vẻ tức giận.
- Báo thù cho gia gia? Gia gia không phải bị bệnh mà chết sao? Chẳng lẽ là lão bà kia hại chết?
- Đúng vậy, gia gia con là dị năng giả làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Ít nhất người có thể sống được tuổi, nhưng lại ở tuổi mà chết đi, đó là lão bà kia hạ thủ hại chết gia gia con.
Tần Chấn Hổ oán hận.
- Con mẹ nó! Gia gia là bị lão bà kia hại chết, lại còn muốn giết cả nhà ta, quá ghê tởm, không giết chết bà ta, thiên lý nan dung!
Tần Thiên giận dữ.
- Thế cho nên con phải nắm chặt thời gian thành lập thế lực của riêng mình, nếu không thế lực của lão bà kia kéo đến nơi này thì phiền toái vô cùng. Ta phải đi về, nếu không bị phát hiện mất, gặp lại sau, tiểu Thiên!
Tần Chấn Hổ nhìn Tần Thiên nói, sau đó vội vàng rời đi.