- Các ngươi đang làm gì đó.
Lâm Hiểu Di đi tới, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Tần Thiên.
- Lão sư, thực ra chúng tôi đang chơi một trò chơi, ai thua thì phải qùy xuống đất. Tôi nói có đúng hay không hả?
Tần Thiên nhíu nhíu mày trừng mắt liếc nhìn những người đứng xung quanh một cái, mấy người khoa thể dục bị hù dọa như chuột thấy mèo, nguyên một đám không ai dám nhìn về phía Tần Thiên.
- Vâng.
Mọi người khoa mỹ thuật đồng thanh hướng về phía Lâm Hiểu Di hô to một tiếng.
- Hừ, nhưng là có người nói cho tôi biết các cậu ở chỗ này đánh nhau. Tần Thiên, cậu đánh bị thương người của khoa thể dục, cậu không nghĩ sẽ bị nhà trường đuổi học sao?
Lâm Hiểu Di nhìn về phía Tần Thiên cả giận nói, trong ngữ khí tràn đầy tính uy hiếp.
- Không đâu, là ai nói vậy chứ? Có chứng cứ sao? Mà khoan nói tới chuyện đó, nhìn xem vóc người tôi nhỏ con như thế này làm sao mà đánh lại người của khoa thể dục to như trâu thế kia được. Tôi nói có đúng không hả?
- Đúng vậy.
Mọi người lại một lần nữa đồng thanh trả lời.
- Lão sư, chúng tôi có thể làm chứng Tần Thiên không có đánh đấm gì cả. Chúng tôi chẳng qua là cùng người của khoa thể dục chơi bóng rổ. Kết quả là họ không cẩn thận nên ngã xuống, hoàn toàn không liên quan gì đến Tần Thiên.
Tại thời khắc mấu chốt Phạm Kiến rất nghĩa khí, đứng ra giải thích.
- Lâm lão sư, tôi cũng có thể làm chứng Tần Thiên, anh ấy không có đánh nhau.
Hàn Thi Vũ vậy mà cũng đứng ra giải thích, điều này làm cho Tần Thiên giật mình, có chút ngoài ý muốn.
- Lão sư, chúng tôi cũng có thể chứng minh Tần Thiên không có đánh nhau.
Lại có một ít người đứng ra làm chứng. Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đều đứng ra, chỉ duy mỗi một người đứng nguyên tại chỗ, đó chính là thằng lùn lần trước bị Tần Thiên đánh phải quì xuống xin tha.
Thằng lùn không có đứng ra lập tức liền bị ánh mắt của mọi người tập trung nhìn vào, hắn nhất thời bị hù cho sợ hãi không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn kiên trì không có đứng ra ủng hộ Tần Thiên. Tần Thiên nhất thời liền hiểu ra, mười phần thì chín phần đều bắt nguồn từ thằng này.
- Hừ, không có đánh nhau, vậy đây là cái gì?
Lâm Hiểu Di lấy điện thoại ra mở lại đoạn video mà thằng lùn gửi cho nàng, liền cảnh tượng Tần Thiên đánh người hiện lên trên màn ảnh. Nhất thời người của khoa mỹ thuật tạo hình liền cảm thấy bất ổn, không nghĩ tới vừa rồi có người đã ghi hình lại rùi gửi cho Lâm Hiểu Di. Mọi người không khỏi vì Tần Thiên mà lo lắng.
- Lâm lão sư, điều này thì có thể chứng minh cái gì? Chúng tôi chỉ là đang đùa giỡn vật lộn tự do mà thôi, các người nói có đúng không hả? Phải mau nói cho rõ ra nếu không coi chừng bị khai trừ đó.
Tần Thiên nhìn đám người khoa thể dục trừng mắt uy hiếp, đồng thời cũng nhắc nhở bọn họ, bất kể song phương là đúng hay sai, một khi sự tình đánh nhau mà bị truy cứu xuống thì cả hai bên đều cùng có trách nhiệm. Cho dù không bị khai trừ thì cũng bị xử phạt.
- Đúng, chúng tôi chỉ là đang đùa giỡn vật lộn tự do thôi.
Hảo Sỏa cố nén sự ngẹn khuất trong lòng nói.
- Đúng vậy, chỉ là vật lộn tự do thôi.
Người của khoa thể dục rối rít phụ họa. Trong bọn họ có một số người là thiếu gia nhà giàu, không sợ bị khai trừ nhưng cũng có một số không phải. Không phải chỉ vì muốn giáo huấn Tần Thiên mà hại người mình, cho nên Hảo Sỏa mở miệng nói trước, những người khác lập tức phụ họa theo.
- Các cậu...
Lâm Hiểu Di bị đám người Tần Thiên trắng trợn thông cung liền tức giận nhưng không biết phải nói gì cho phải.
- Không phải là vật lộn tự do. Lão sư, bọn họ đánh nhau, xác thực là đánh nhau. Tôi có chứng cứ, tôi có thể chứng minh.
Thằng lùn đứng đó, thấy tình huống không đúng như dự tính, liền lập tức hét lớn.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người hung hăng trừng về phía hắn, làm cho hắn bị hù sợ, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã xuống.
- Hừ, Tần Thiên, cậu còn lời gì để nói? Ngoan ngoãn theo tôi đến phòng làm việc một chuyến.
Lâm Hiểu Di tức giận nói, nói xong liền xoay người rời đi. Tần Thiên vẫn dứng nguyên tại chỗ, không chút nào sợ hãi. Đám người Phạm Kiến còn lại cũng rất là lo lắng.
- Tần Thiên, làm sao bây giờ? Hay là en nói cha em vào nói chuyện trước với hiệu trưởng.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên tràn dầy lo lắng, không tự chủ nắm chặt tay Tần Thiên. Đám người Phạm Kiến cũng rất lo lắng nhưng lại không thể làm gì, bọn hắn là người không có bối cảnh.
- Hắc hắc, em thích anh sao, tiểu mỹ nữ.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ trêu chọc nói.
- Hỗn đãn, lúc nào rồi, anh không thể đứng đắn chút nào sao?
Hàn Thi Vũ gấp gáp đến độ muốn khóc.
- Haha... Tôi không có việc gì đâu, các người yên tâm chờ tôi chiến thắng trở về. Biểu hiện hôm nay của các người tôi sẽ nhớ kĩ, nhất là những người có bụng dạ bất lương.
Tần Thiên nói xong, hung hăng liếc mắt một cái về phía thằng lùn, hù hắn sợ hải vội vàng chạy mất, để lại phía sau vọng lại tiếng cười đầy châm chọc của mọi người.
- Hừ! Tần Thiên, lần này mày chết chắc rùi. Tất cả chúng mày cũng thế, dám cười nhạo tao, tao sẽ chơi chết chúng mày
Thằng lùn núp trong bóng tối âm lãnh nhìn mọi người.
Tần Thiên vừa đi thì người của khoa thể dục liền giải tán, người khoa mỹ thuật tạo hình cũng lục đục trở về phòng học.
Tần Thiên đi theo phía sau Lâm Hiểu Di, hai người một trước một sau trở về phòng làm việc của Lâm Hiểu Di. Tần Thiên thuận tay khóa trái cửa phòng lại rồi tỉnh như không ngồi xuống bàn làm việc của Lâm Hiểu Di, không chút kiêng kị nhìn Lâm Hiểu Di đang giận xanh mặt.
- Sách sách, Lâm lão sư đừng tức giận à, nóng giận đối với nữ nhân thiệt là không tốt đâu.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di một cách say đắm. Ngày hôm qua hắn đã hí lộng Lâm Hiểu Di, cảm giác này phải nói là sảng khoái. Tần Thiên khao khát muốn làm lại lần nữa, bất quá lại cảm thấy hơi chút chột dạ, hơn nữa ơ bên ngoài lại có nhiều lão sư như vậy cho nên hắn cũng không dám quá trớn, chẳng qua là trêu đùa một chút thì chắc không sao.
- Làm càn! Tần Thiên, cậu xuống ngay cho tôi. Tôi là lão sư của cậu, cậu phải biết tôn trọng tôi.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên tức giận nói, một tay vội vàng che đi ngực mình.
- Hắc hắc, tốt, Lâm lão sư, tôi tôn trọng cô, tôi đã xuống rồi nè.
Tần Thiên cười hì hì, từ trên bàn đứng xuống rồi lấy cái ghế bên cạnh trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lâm Hiểu Di.
. Nói đi Lâm lão sư, cô chuẩn bị xử phạt tôi như thế nào?
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di không chút sợ hãi nói. Hắn nắm trong tay nhược điểm của Lâm Hiểu Di dĩ nhiên là không sợ gì cả. Mặc dù uy hiếp một nữ nhân thì có chút vô sỉ, thế nhưng hắn chính là kẻ vô sỉ như vậy.
- Cậu... Cậu nghiêm túc một chút cho tôi, thái độ nghiêm túc một chút...
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên cả giận nói, tình cảnh giống như Tần Thiên là lão sư còn Lâm Hiểu Di là học sinh. Tần Thiên nhìn bộ dáng tức giận của Lâm Hiểu Di lại cảm thấy có chút vui vẻ, bất quá hắn cũng thu liễm lại cho nàng một chút mặt mũi.
- Hừ! Tần Thiên, lần này đánh nhau cậu có biết hậu quả thế nào không?
Lâm Hiểu Di lạnh lùng nhìn Tần Thiên nói.
- Hậu quả gì? Tôi làm sao biết được? Lâm lão sư, chẳng lẻ cô tính báo lên cho trường học khai trừ tôi sao?
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.
- Hừ! Không tệ, hành vi của cậu hôm nay đã đủ để khai trừ cậu rồi. Nhưng nếu cậu đem cuộn phim lần trước giao ra đây, chuyện hôm nay tôi liền không truy cứu nữa, thế nào?
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói.
- Lâm lão sư, cô cho là có thể sao?
Tần Thiên nhìn nàng cười lạnh nói.
- Hừ! Chẳng lẽ cậu muốn bị khai trừ sao?
Lâm Hiểu Di uy hiếp nói với Tần Thiên. Vừa mới dứt lời, Tần Thiên đột ngột đứng dậy, một tay ôm lấy nàng siết chặt, gần như dán cả người nàng lên người hắn. Lâm Hiểu Di không biết Tần Thiên muốn làm gì, vừa định há mồm la lên thì đôi môi đỏ thắm liền bị một thứ gì đó đột ngột ngăn lại, ngay sau đó có một thứ gì đó mềm mại tiến vào trong miệng nàng, trực tiếp quấn quít cùng cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Tần Thiên cứ vậy mà cưỡng hôn nàng.
Lâm Hiểu Di vừa định phản kháng thì bộ ngực cao ngất của nàng lại thất thủ. Đôi bưởi năm roi của nàng đột nhiên bị một đại thủ nắm chặt, trong phút chốc cả người Lâm Hiểu Di run lên, cái cảm giác khác thường này khiến nàng không cách nào kháng cự. Miệng nhỏ nhắn trong nháy mắt thất thủ rơi vào tay giặc, trực tiếp bị Tần Thiên dẫn đạo, hai người cùng mút lấy đầu lưỡi đối phương.
Qua hơn một phút, hai người mới tách nhau ra, khuôn mặt Lâm Hiểu Di đỏ như táo, nhưng cái tay xấu xa của Tần Thiên hiện đang đặt trên ngực nàng vuốt ve làm cơ thể nàng như mềm nhũn ra. Nàng muốn đẩy Tần Thiên ra nhưng lại không có chút khí lực nào, bên dưới đã hơi rỉ ra một dòng nước suối.
- Lâm lão sư, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi vì cô là nữ nhân của tôi.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di tà dị nói.
- Cậu... Cậu thật lưu manh!
Lâm Hiểu Di thật sự không biết nói gì với Tần Thiên cho tốt, bên dười thân thể truyền đến từng đợt khoái cảm làm cho đầu óc nàng có chút mơ hồ.
Tần Thiên nhìn gương mặt thành thục trước mặt, chỉ muốn thu gặt ngay lập tức, nhưng đây lại là phòng làm việc nên không tiện.
- Thế éo nào... (Thế éo thế éo nào...)... Và thế éo nào...
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, dọa hai người cùng kêu to một tiéng. Lâm Hiểu Di giật mình tỉnh lại mãnh mẽ thoát khỏi vòng tay của Tần Thiên, sửa sang lại y phục, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên.
- Alo.
- Cho hỏi có phải là Lâm Hiểu Di tiểu thư đúng không? Tôi là bác sĩ Triệu ở bệnh viện, bệnh tình của mẹ cô xuất hiện triệu chứng xấu, vui lòng đến đây một chuyến.
Lâm Hiểu Di nghe xong, điện thoại trong tay nháy mắt rơi xuống, sắc mặt tái nhợt cả người rung rinh không vững, ngã ra bên cạnh.
Tần Thiên vừa nhìn liền lập tức lao đến ôm nàng lại.
- Làm sao, Lâm lão sư, cô không sao chứ?
Tần Thiên vội vàng nói.