- Ê Sấu Tử, mày lập tức đi kiểm tra thương thế của anh em chút.
Tần Thiên nói với tên Sấu Tử, Sấu Tử liền phân phó xuống dưới. Tần Thiên thì rút di động ra gọi cho Phong Tử để cho hắn tới đây dọn dẹp hiện trường. Phong Tử nói đã biết rồi lập tức cúp điện thoại.
Sau đó không tới phút, bốn năm chiếc mini bus dừng lại, mọi người nhanh chóng giúp các thành viên mang người bị thương đi. Nhưng mày của đối phương thì không ai quan tâm.
- Thiên ca, tổng cộng có hơn người bị thương, trọng thương hơn người. Những người khác thì bị thương nhẹ."
Tên Sấu Tử rất nhanh liền báo cáo.
- Tốt lắm, à, nói cho tao nghe chút, lần này là có bao nhiêu thế lực tham gia?
Tần Thiên nhìn tên Sấu Tử hỏi
- Tổng cộng có thế lực, nhưng toàn loại tiểu thế lực. Phân biệt là Mãnh Nam, A Báo, Trần Hạt Tử cùng Triệu Lục Tử. Bọn đầu sỏ này tên cũng không tới nhưng thủ hạ tiểu đệ phục kích chúng ta cũng xuất ra đến % thực lực rồi. Đám này đang hội họp bên chỗ của Trần Hạt Tử.
Tên Sấu Tử nói.
- Tốt, dám đụng đến tao, đập phá địa bàn của tao, tối này tao sẽ cho bọn chúng chết. Thuận tiện giúp những thế lực khác không có mắt nhìn người biết thực lực của chúng tao đi. Sấu tử, mày chuẩn bị chút, đem những anh em không bị thương tập hợp lại. Tối này chúng tao chuẩn bị đại khai sát giới. A Bưu, mày không nên đi, tốt nhất nên trị thương trước.
Tần Thiên nhìn tên Sấu Tử rồi chuyển sang mập mạp nói câu. Mập mạp gật đầu, hắn quả thật đã bị thương nặng, trên người đã có , vết đao rất sâu, phải nhanh chóng trị liệu.
- Tốt, các anh em, đi nào.
Tên Sấu Tử quát to, mọi người lập tức theo phía sau Tần Thiên, chầm chậm hướng địa bàn của Trần Hạt Tử tiến tới.
Giờ phút này, ở quầy rượu cuối phố tên là “Kinh Điển ” . Bên trong quan rượu, tại một căn phòng riêng, bốn người ngồi ở bên trong. Bốn người này lúc khuya đã sai người ra đập địa bàn của Tần Thiên. Cả đám một tay đang ôm cô gái tay cầm chén rượu nhấm nháp. Ở đối diện đang có một tên chỉ có một con mắt, hắn đang trực tiếp cởi quần, cưỡi lên một cô gái, một cô gái khác thì đang liếm trứng cho hắn. Tên này chính là Trần Hạt Tử.
Bên cạnh hắn có tên mập ục ịch cả người, hai tay đang ra sức chà xát bóp lấy nhũ phong của cô gái bên cạnh. Hai nàng yêu kiểu thở gấp liên tục, về phần thật giả thì không biêt.
Hai người còn lại thì vẫn đang nhấm nháp rượu.
“Thình thịch!”
Bỗng nhiên lúc này cửa ghế lô mạnh mẽ mở ra, một tên tiểu đệ đi tới. Bốn người bên trong nhất thời vô cùng bất mãn.
- Chuyện gì?
Tên nam tử còn một con mắt hỏi
- Lão Đại, người của chúng tao đã bị diệt, chỉ có mười mấy người chạy thoát.
Tên tiểu lâu la phát run nhìn Trần Hạt Tử mà nói.
- Cái gì?!!
Bốn người nhất thời cùng hô to lên.
- Tại sao lại như vậy? Chúng ta tung nhiều người như vậy vây đánh, làm sao lại toàn quân bị diệt?
Trần Hạt Tử nói với vẻ không thể tin được.
- Đúng, như thế nào mà toàn quân bị diệt được?
Tên mập ục ịch cũng nói.
Ầm ầm!
Phía bên ngoài truyền tới một tiếng ồn, sau đó liên tiếp vang lên, tựa hồ như là cái gì đó bị nện trúng. Sau đó lại truyền tới tiếng người kêu la.
- Chuyện gì thế? Mày, mau đi xem chút.
Trận hạt tử lập tức nói.
“Thình thịch!”
Aaaa!
Trần Hạt Tử vửa đứng lên. Bỗng nhiên một người đầy máu đã bị ném vào ghế lô, trực tiếp rơi tới trước mặt Trần Hạt Tử. Tiếp đó là nam tử đẹp trai, tay cầm khảm đao xông vào. Đó là chính là Tần Thiên.
- Không cần ra ngoài xem đâu, chính là tao đang đập phá địa bàn của mày đấy!
Tần Thiên nhìn Trần Hạt Tử nói, khảm đao trong tay còn đang nhỏ máu.
- Mày là Tần Thiên?!
Tên mập ục ịch lập tức thất thanh kêu lên.
- Cảm ơn, không ngờ tao lại nổi danh như vậy, đến mày cũng có thể nhận ra tao rồi.
Tần Thiên rất lễ phép nhìn tên mập ục ịch mà nói
- Mày muốn làm gì? Lại dám đả thương người của tao. Muốn chết à?
Trần Hạt Tử nhìn Tần Thiên giận dữ nói.
- Thật sao, mày cũng thấy rồi đấy, tao chẳng những đả thương hắn mà còn giết chết hắn kìa!
Tần Thiên đi tới trước cái người máu me trước mặt. Hắn vừa mỉm cười nhìn Trần Hạt Tử nói vừa mạnh mẽ nhấc chân đạp mạnh vào đầu tên tiểu đệ nằm dưới đất.
Bụp!
(Biên: Một số cảnh có nội dung bạo lực đã được lược bỏ, chúc các bạn vui vẻ khi đọc truyện)
Aaaaaaaa!
Những nữ nhân kia nhất thời hoảng sợ kêu to lên, liền đó bị tên Sấu Tử ném ra ngoài.
Trần Hạt Tử cùng ba tên còn lại sắc mặt đại biến, một trận trắng bệch. Thủ đoạn tàn nhẫn của Tần Thiên thiếu chút nữa làm bọn họ nôn ra, cảm giác Tần Thiên thật phi nhân loại, lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
- Sao rồi, màn đẹp mắt nhỉ? Hắn đã chết, các mày còn muốn đánh tao không, muốn giết tao không?
Tần Thiên không chút kiêng kỵ nhìn bốn tên bên trong. Ngay tại chỗ bày ra bộ dáng cả người lẫn hành động đều vô hại. Bốn tên này vừa nhìn, nhất thời cảm thấy một trận gió lạnh và mùi máu thoang thoảng rợn người.
- Mày muốn làm gì? Tao muốn kiện mày. Nơi này là địa bàn của chúng tao, đắc tội với chúng tao, mày đừng hòng đi ra ngoài!
Trần Hạt Tử lớn tiếng nhìn Tần Thiên mà nói.
Hưuuuuu!
Trần Hạt Tử vừa mới dứt lời, thanh khảm đao liền mạnh mẽ bay tới, chém đứt đùi của Trần Hạt Tử.
Aaaaa!
Trần Hạt Tử nhất thời kêu thảm thiết, bắp đùi máu tươi chảy ròng ròng. Tần Thiên một bước xông tới, trực tiếp đạp hắn té trên đất, một chân dẫm lên ngực của hắn. Một lúc sau Tần Thiên mở miệng nói:
- Hiện tại mày đã biết hoàn cảnh của mày chưa?
“Mày... C.. R... Ắ.. C”
Trần Hạt Tử vừa muốn mở miệng liền trực tiếp bị Tần Thiên dẫm nát các đầu ngón tay. Xương cốt của hắn trực tiếp bị đạp vỡ. Nháy mắt Trần Hạt Tử kêu la thảm thiết, hù doạ ba tên còn lại kinh hãi không thôi.
- Sao rồi? Đã biết tình cảnh của của tụi bây chưa?
Tần Thiên quay đầu lại nhìn ba tên kia, chúng lập tức gật đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Mọi người trong lòng âm thầm hối hận, không có chuyện gì lại đi trêu chọc loại người độc ác này làm gì a.
- Hiểu được là rất tốt. Vậy chúng tới ngồi lại nói chuyện chút.
Tần Thiền nhìn bọn họ, tay nhấc Trần Hạt Tử ở trên mặt đất ném về phía ba người bên kia. Sau đó ngồi xuống đối diện bọn họ.
- Bọn mày có người, ăn no không có chuyện gì đi đập phá địa bàn của tao. Hơn nữa lại làm tao phải giết người. Chúng mày nói xem, khoản này nên tính toán như thế nào a?
Tần Thiên cầm lấy dao găm nhìn tên đối diện nói.
- Mày... Mày muốn bao nhiêu?
Tên mập ục ịch khẩn trương nhìn Tần Thiên. Thủ đoạn của Tần Thiên thật sự đáng sợ, hắn cũng không muốn bị ngược đãi, hay là nên bỏ ra ít tiền để trừ tai hoạ thì hơn.
- Rất thẳng thắn, tao thích, tao không muốn xin nhiều lắm, chúng mày mỗi người mười vạn là được rồi, tao liền tha cho chúng mày rời đi.
Tần Thiên nhìn người nói.
- Cái gì! Mười vạn?!
Bốn người trực tiếp đồng thanh kêu lên.
- Sao? Chê ít à? Vậy thì hai mươi vạn vậy!
Tần Thiên nhìn bốn người bọn họ nói tiếp.