Nhạc Tích cảm thấy đúng là nàng đang nuôi một đại gia rồi, nhưng càng bi thương hơn là nàng lại nuôi đến cam tâm tình nguyện.
Đã không ngừng phục vụ hầu hạ, lại còn bị mắng chửi nữa.
Thì ra nàng chính là người cuồng ngược sao?
Nhạc Tích tuyệt vọng rồi…
Nhưng có một chuyện còn đáng tuyệt vọng hơn đó chính là, túi của nàng hết tiền rồi.
Bình thường, mỗi quý nàng đều đi hái thuốc, tiền kiếm được cũng đủ để Nhạc Tích tiêu xài trong quý, có khi còn thừa lại một chút. Nhưng kể từ khi nuôi quỷ hồn công tử, không ngừng mua tiểu thuyết cho hắn, hơn nữa còn phải chiều theo sở thích cầm kỳ thư họa của hắn, nào là giấy nào là bút, tiền cũng theo đó mà xài hết sạch sẽ, còn tiêu cả vào số tiền nàng tích cóp được.
Nhạc Tích cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Có lẽ, có lẽ…nàng lại phải vào trong núi hái thuốc lần nữa.
Quyết định xong rồi, Nhạc Tích nói với quỷ hồn công tử một tiếng, sau đó dậy sớm cõng gùi lên núi đi hái thuốc.
Nàng rời trấn đi rất xa nhưng lại cách rừng núi rất gần, Nhạc Tích rất quen thuộc với đường núi, chẳng bao lâu đã có thể tìm được nơi hái thảo dược. Nhạc Tích rất ít khi tới hái thảo dược vào lúc này, thảo dược sinh trưởng có chu kỳ, lúc này không phải là thời vụ thích hợp nhất để hái thảo dược, chẳng qua là nàng đã vạn bất đắc dĩ rồi.
Nhạc Tích nhỏ giọng nói xin lỗi mới bắt đầu hái chỗ thảo dược còn chưa lớn hẳn.
Bận rộn tới khi mặt trời sắp lặn, chất đầy một nửa gùi, Nhạc Tích cảm thấy đã đủ rồi, mới bắt đầu xuống núi.
“Bịch.”
Đến giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ bị ngã trên con đường núi đã đi tới mòn, Nhạc Tích ngơ ngẩn một lúc lâu mới ý thức được việc mình đã rơi vào trong một cái bẫy.
Đây là một hố đất rất to, may mà đáy hố là đất mềm tơi xốp, nàng rơi cũng không tới mức quá đau, chỉ bị xây xát một chút. Nhưng với độ sâu này, khả năng để tự mình nàng đi ra ngoài không có vẻ cao lắm …
Nhạc Tích vật lộn một hồi, cuối cùng quyết định sẽ đợi người làm bẫy ngày mai tới cứu, chẳng qua…
Nghĩ tới quỷ hồn công tử đang ở nhà, nàng liền cảm thấy nhức đầu.
Vừa mới hứa với hắn buổi tối sẽ về sớm, vậy mà giờ thì… Thật ra nàng cũng không cảm thấy nguy hiểm gì lắm, ở một mình đã lâu, còn có dạng nguy hiểm nào chưa trải qua, dựa vào nhanh trí và một chút may mắn, phần lớn nàng đều có thể vượt qua. Đã sống trên đời thì làm sao có thể không gặp chút nguy hiểm nào, nhưng bị con quỷ đó quở trách và lo lắng như vậy khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, tựa như trở lại thành một đứa trẻ, bị quản thúc, làm sai chuyện sẽ bị trách mắng, cũng sẽ khiến người lớn lo lắng – – – mặc dù cảm giác này cũng rất thích.
Nhạc Tích dúi đầu vào đầu gối, im lặng nhớ về sư phụ, người đã giáo dưỡng nàng nhiều năm, cũng là người duy nhất quan tâm tới nàng.
Đã lâu lắm rồi…nàng còn chưa từng bị ai quở trách nặng nề như vậy.
…nếu như quỷ hồn công tử không chỉ là một quỷ hồn thì thật là tốt.
Nhạc Tích vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên nhìn ngắm sao trên miệng hố.
Nàng lại thở dài, rồi… mắt đối mắt với một đôi mắt hoa đào.
“…”
“…”
“Lần này ngươi không thể mắng ta…”
“Cũng không phải vì ngươi không muốn quay về, sao bổn công tử có thể mắng ngươi được.”
“Không ngờ ngươi cũng biết đạo lý cơ đấy.”
“…Có lúc nào là bổn công tử không biết đạo lý đâu.”
Nhạc Tích cuốn cuốn lọn tóc.
Quỷ hồn công tử: “…bỏ đi, ai bảo bổn công tử có lòng tốt làm gì cơ chứ.” Hắn chán ghét nhìn xuống hố đất, bay ở giữa không trung, “Ngươi đã không ra được, vậy bổn công tử đành hạ mình ở bên ngươi một đêm.”
Ngược lại thì Nhạc Tích giật mình thật.
“Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không nguyện ý?”
“Không…không có.”
Có “người” chịu ở bên cạnh, làm sao lại không muốn chứ, chẳng qua, chẳng qua là có chút không quen.
Nàng vốn cho rằng sau khi hắn đã biết nàng không gặp nguy hiểm, sẽ dứt khoát bay thẳng đi. Nàng không ngờ được hắn sẽ chịu ở lại chỗ này, ở bên nàng.
Cảm kích, pha chút cảm động, cùng với…một loại cảm xúc không biết tên chợt trào lên.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Quỷ hồn công tử hỏi nàng.
Nhạc Tích lắc đầu: “Không muốn làm gì cả, chỉ cần ngươi chịu ở lại chỗ này với ta, ta đã vui lắm rồi.”
“Ừm, vậy bổn công tử sẽ thổi sáo cho ngươi nghe.” Không biết quỷ hồn công tử lấy đâu ra một cây sáo trúc, đưa tới bên miệng rồi nhẹ nhàng thổi lên.
Tiếng sáo du dương vang lên, tựa như nước chảy trong khe suối, róc rách chảy xuôi.
Nhạc Tích tựa vào hố đất, nhắm mắt lại chăm chú lắng nghe.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có tiếng nước mưa tí tách rơi xuống, Nhạc Tích mở choàng mắt, cả người vẫn khô ráo, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cành lá cây to lớn đang che trên đỉnh đầu mình, nước mưa theo phiến lá chảy tràn ra xung quanh, duy chỉ có nàng là không chảy tới.
“Nhìn cái gì vậy, cũng đâu thể để ngươi mắc bệnh được.” Quỷ hồn công tử đặt cây sáo trúc xuống, hừ một tiếng.
Nhạc Tích không nhịn được cười.
Ban đêm lạnh lẽo là thế, nước mưa cũng lạnh nữa, nhưng nàng ở dưới tán lá cây, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Tiếng mưa rơi lớn như vậy, dù sao ngươi cũng không ngủ được, nói chuyện gì chút đi?” Quỷ hồn công tử nghiêng nghiêng đầu, “Rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn đi hái thuốc?”
“Không hái thuốc thì làm sao ta có tiền nuôi sống bản thân…”
Quỷ hồn công tử ngạc nhiên hỏi: “Bằng đống cỏ rách nát này ư?”
“…Đây là thảo dược.”
“Tại sao ngươi lại không kiếm tiền bằng những cách vừa an toàn vừa thích hợp với các cô nương?”
“Ta có biết đâu.”
“Chậc chậc.” Quỷ hồn công tử phe phẩy quạt, “Bổn công tử có cách.”