Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên có chuyện khiến Nhạc Tích đau đầu tới vậy.
“Tiểu cô nương, tiểu cô nương …”
Nhạc Tích ngẩng đầu lên, vị đạo sĩ nói chuyện với nàng hôm trước lại đứng trước mặt nàng.
Nhạc Tích nghiêng đầu muốn tránh đi nhưng lại bị người ta chặn đường.
“Tiểu cô nương, cô đừng chạy, lão đạo là vì tính mạng của cô, người và quỷ khác biệt, tiểu cô nương chớ ở bên quỷ ma quá nhiều, huống hồ còn là một con quỷ có lệ khí nặng nề…”
“Hắn không phải vậy.” Nhạc Tích không nhịn được phản bác, “Hắn không phải là người xấu.”
Lão đạo sĩ cũng không hề bất ngờ: “Những thứ quỷ quái kia có sở trường là lừa gạt người khác, chẳng qua bọn chúng chỉ muốn hút lấy sinh khí của cô, hại tính mạng cô… Hơn nữa, lệ khí trên người không cách nào siêu thoát. Hãy để lão đạo thu hắn, thứ nhất là an ủi tính mạng cho những người đã chết trong tay hắn, thứ hai cũng có thể…”
Trong đầu chợt hiện lên nụ cười mang theo lúm đồng tiền của quỷ hồn công tử…
Nhẹ nhàng, giễu cợt, chẳng bận tâm, vui vẻ, khở sở, đôi mắt hoa đào lúc mở lúc khép, hàng mi cong cong thành hình dáng vô cùng xinh đẹp.
Tô Tín trong sách gì đó nàng không biết, nàng chỉ biết là nàng nhặt được hắn, hắn sẽ cướp lấy giường của nàng nhưng cũng sẽ vẽ tranh cho nàng, lo nàng một mình đi về, ở bên nàng, che mưa cho nàng, đổi tranh chữ lấy tiền cho nàng, hắn chỉ là một quỷ hồn thế thôi.
Nàng không muốn hắn biến mất.
Nàng không làm được.
“Thật xin lỗi, đạo trưởng. Ta không cảm thấy hắn là người xấu…”
Đạo trưởng vội la lên: “Cô nương này, sao cô cứ khăng khăng cố chấp vậy…”
Hắn chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng, có thể trên đời này có ngàn người vạn người muốn hắn hồn phi phách tán nhưng nàng không làm được.
“Hắn đã cứu ta, nếu hắn thật sự muốn lấy mạng ta vậy ta sẽ…”
Lão đạo thở dài nói: “Oan nghiệt a.”
Nhạc Tích đang định nói thêm: “Ta…”
Nàng còn chưa kịp nói hết đã lặng đi.
Cả người mệt mỏi, ý thức mê man. Nhạc Tích cố gắng vươn tay muốn ngăn cản nhưng không còn kịp… Trước khi nàng hoàn toàn mất đi ý thức chỉ nghe lão đạo kia nói, “Đắc tội, tiểu cô nương…”
Sau khi tỉnh lại, Nhạc Tích điên cuồng chạy tới căn nhà lá, đoạn đường không hề dài nhưng dường như trải ra vô tận, nỗi sợ hãi nghẹn trong lòng lan tỏa ra khắp tứ chi.
Trên giường cỏ…không có!
Trong phòng…không có!
Chiếc ô cũ được đặt ở trong sân, lặng lẽ chẳng có chút tiếng động.
Chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra…
Nhạc Tích xiết chặt cán ô, dựa vào tường, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tứ chi lạnh như băng.
“Này này, ngươi đâu rồi?”
Nàng cố gắng an ủi mình rằng quỷ hồn công tử chẳng qua chỉ là đi ra ngoài chưa về nhưng cũng không thể nào giảm bớt lo sợ và bất an trong lòng.
Những ngày cả hai ở bên nhau cứ hiện lên mỗi giờ mỗi khắc trong đầu Nhạc Tích.
“Đã ở đây thì trả lời với ta một tiếng đi!”
Rõ ràng lúc nào hắn cũng luôn lo nàng có thể quay về bình an không.
“Trả lời ta một tiếng là được rồi…”
Rõ ràng nàng còn chưa chuẩn bị để hắn rời xa.
“…một tiếng thôi…huhuhu…”
Ngồi sụp xuống, Nhạc Tích nức nở nghẹn ngào.
Quỷ hồn công tử biến mất thật rồi.
Lão đạo trưởng đó cũng biến mất rồi.
Những ngày sau đó, dường như ngày nào Nhạc Tích cũng chạy tới khu nghĩa địa sư phụ chôn nhưng cũng chưa bao giờ gặp lại quỷ hồn công tử. Nàng đã đi tới tất cả những nơi bọn họ đã từng đi qua. Thành trấn, tửu lâu, thậm chí cả cái hố đất trên núi nhưng vẫn không tìm được—Nếu không phải trên bàn còn đặt mấy bức họa hắn vẽ thì tất cả sẽ đều giống như hắn chưa từng xuất hiện bao giờ.
Lúc này, việc hắn có phải Tô Tín đã không còn quan trọng nữa.
Nàng không quan tâm dù chỉ một chút nào…