Sống Cùng Vạn Tuế

chương 203: còn muốn cởi sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Về Thải Hồng Đan Tâm Giáng Ly châu này, nghe nói có rất nhiều, số lượng cụ thể bao nhiêu thì tôi không biết, nhưng khẳng định là, nó ít nhất có bả màu từ hoàng lục thanh lam tử ... Viên của tôi, chính là Lam Châu, nó phát ra ánh sáng màu lam, bên trong có chứa năng lượng thần bí. Trước kia trong cung phi tần, thường dùng những thứ này để bảo trì thanh xuân, hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế, các nàng mỗi ngày đều đặt viên châu này trong nước để tắm, hay trong trà để uống, dùng lâu dài ..."Lục Minh nói ra làm cho các em gái chấn động, người này đứng trên ghế, chắp tay sau đít, không thèm nhìn người, dường như đang đứng trên tử cấm điện cao cao tại thượng vậy.

"Tốt!"Lại mập mạp không nhịn được khen một tiếng, Lục Minh xua tay ý bảo đừng mở miệng, để tránh cho người khác hiểu lầm.

Mọi người kỳ thật đã muốn tán dương lâu rồi, nhưng không có cơ hội.

Rốt cục cũng có một thiếu phụ tinh lệ có thân phận cao ý, gấp đến nổi không chờ được, đứng ra hỏi : "Năng lượng của châu thật sự đủ để người ta bảo trì thanh xuân sao?"

Vấn đề của nàng, quả thật có thể nói là đại diện cho tiếng lòng của mọi người, một kiện bảo bối trân quý như vậy, nếu đối với mình không có tác dụng, thì không cần phải hao tiền tốn của, nhưng nó có thể có tác dụng lớn như lời nói, thì bằng bất cứ mọi giá nào cũng phải lấy cho được.

Mặt thẹo, ông giàu tóc dài có cùng vời những người có tài lực hùng hậu đều âm thầm phỏng đoán, bản thân phải làm cách nào mới có thể đoạt được bảo bối này chứ? Cướp chắc chắn không dễ, vì còn có nữ sát thủ kia, vô cùng hung hãn, động tay động chân thì không phải biện pháp giải quyết vấn đề, chỉ làm cho cục diện càng thêm rối loạn, càng thêm bất ổn.

Người trẻ tuổi này không có khả năng mang bảo bối đến đây để tìm chết, hắn khẳng định còn cái khác.

Bảo bối kia, nếu không thể bảo trì được thanh xuân thì cũng không sao. Thứ đáng trân quý nhất chính là người trẻ tuổi này mới đúng.

"Quay về câu hỏi ủa chị, không thể!!!"Lục Minh mỉm cười, khi hắn nói ra câu này, mọi người không ai tin tưởng.

"Vậy vừa rồi không phải cậu đã nói sao .... ai cũng nghe được là chính miệng cậu nói"Mặt thẹo chất vấn.

"Là như thế, tôi nói rồi, tôi nói rồi, trong nghiên cứu của chúng tôi phát hiện ra, năng lượng bên trong hạt châu quả thật có cất chứa nguyên tố có thể giữ vẻ thanh xuân. Giống như dưỡng khí là điều rất quan trọng, người không có nó là không được. Nhưng không thể mỗi ngày chỉ hít thở mà không ăn cơm, nếu có người có được viên châu này, liền chỉ mong đợi để được trường sinh bất lão thì quả thật ... Thanh xuân vĩnh cửu cần rất nhiều điều kiện, tâm thái của con người, thân thể của con người điều là những tác nhân rất lớn, không có tâm tình tốt, luôn luôn bi quan sầu khổ, hoặc là tâm như tro tàn, vậy cho dù có cho người đó ăn thịt rồng đi nửa thì người đó cũng không biết mùi vị gì. Từ tâm sinh ra, tâm tính cũng là một trong những nguyên nhân bảo trì thanh xuân tốt nhất. Để tôi lấy ví dụ hiển nhiên cho, tự tin có thể sinh ra rất nhiều mị lực, một người hoàn toàn không tự tin, mọi người nghĩ xem, người đó có thể bước đi tiêu sái được không? Người phụ nữ không tự tin, nàng có thể tản ra mị lực động lòng người sao?

"Còn thân thể, cũng là phần quan trọng nhất, ví dụ như có chai rượu đỏ tốt nhất, Lafite năm , nhưng lại không biết bên trong đựng cái gì, bên ngoài cái chai thì hôi giống như một tên ăn mày vậy, hương vị của rượu nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Thân thể con người, giống như một cái lọ, lọ càng tốt, thì hiệu quả đạt được càng cao"

"Cuối cùng, nguyên tố tại thành vẻ thanh xuân vĩnh cửu ... Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết, năng lượng của châu chính là một trong số đó"

Lục Minh bỗng nhiên dừng câu chuyện lại, hắn giống như một đại quan tử, đưa mắt lên nhìn trời, không nói gì.

Tất cả mọi người hận không thể bóp cổ hắn, chỉ có Cốc Linh Linh nghe được là đang nhập thần thôi.

Nhưng hắn không chịu nói, mọi người thật đúng là không thể làm gì hắn ...

"Có phải là chỉ cần thu thập đủ bảy viên châu là có thể hội đủ điều kiện để được thanh xuân vĩnh cửu không?"Ông nhà giàu tóc dài phản ứng cực nhanh, hắn nhớ lại Lục Minh đã từng nói qua, châu có bảy viên bảy màu sắc.

"Có lẽ, nhưng tôi phỏng chừng, năng lượng của châu cũng chỉ là một trong số đó, để đạt được thanh xuân vĩnh cửu cần phải có mấy trăm thứ tổ hợp lại, các người cũng biết, cơ thể con người rất phức tạp, những thứ cần thiết rất bề bộn, hơn nữa thể trạng mỗi người lại khác nhau, có người thì bệnh, có người thì một cơ quan nào đó không dùng được, khôi phục và trị liệu như thế nào, cũng là một chuyện quan trọng. Tôi chỉ có thể nói rằng, thu thập càng nhiều châu, thì sẽ là chuyện tốt"Lục Minh cúi đầu xuống, mỉm cười.

"Cái này căn bản không có khả năng! Khoa học kỹ thuật của nước Mỹ tiên tiến như vậy, thành tựu y học của bọn họ là dẫn đầu toàn bộ thế giới, cho dù là chuyên gia nghiên cứu dược vật và gen di truyền cũng không thể ngăn cản được việc lão hóa của cơ thể. Cho nên, thế giới này không có có thứ thuốc gì có khả năng giữ thanh xuân vĩnh cửu cả!"Trong lòng thằng trọc nửa đầu ghen tị phát cuồng, hắn không nhịn nổi nữa, không chịu được khi Lục Minh trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

"Mày có biết vì sao vừa rồi tao không đánh mày không?"Lục Minh cười ha hả : "Bởi vì mày không xứng! Xin đừng nói chuyện với tao, tao nhìn thấy mày là khó chịu!"

Gương mặt đang đỏ của thằng trọc nửa đầu chợt biến thành xanh mét.

Hắn cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, giống như đang nhìn một tên hề, trong mắt tràn ngập sự trào phúng.

Giờ phút này, hắn cảm thấy khó chịu hơn chết gấp trăm lần. Nếu có thể, hắn muốn cùng đối phương liều mạng, đồng quy vu tận, nhưng trong lòng hắn hiểu được, đối phương chỉ cần một tay cũng có thể đánh gục mình.

Nữ sát thủ cũng hỏi : "Thật sự, có, thuốc bảo trì, thanh xuân sao? Anh, phát minh?"

Lục Minh lắc đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười thần bí, nhìn thắng vào những người phụ nữ đang động tâm này, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng, rất phong độ nói : "Tiểu thư mỹ lện, đừng nói anh không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói bí mật buôn bán quan trọng này nói cho em biết, trừ khi, em thay đổi quan hệ của chúng ta, từ người xa lạ thành bạn tốt, em nghĩ sao?"

"Không"Nữ sát thủ Mila hiểu được ám chỉ của người này, hắn muốn cùng mình lên giường, nên lập tức cự tuyệt hắn.

"Vậy thật đáng tiếc..."Lục Minh cười ảm đạm, cũng không ngại.

"..."Cốc Linh Linh không biết sao, nghe nữ sát thủ Mila từ chối Lục Minh, trong lòng thở phào một hơi.

"Chúng ta có thể trao đổi vấn đề này, để anh có thể tiến triển trong phương diện nghiên cứu này? Nếu cần tiền đầu tư, chuyện này đối với chúng tôi hoàn toàn không có vấn đề"Ông tóc dài nói rất thẳng thắn, chỉ cần Lục Minh đồng ý, thì mọi người có thể góp vào rất nhiều.

"Tiền, chúng tôi không cần"Lục Minh cười ha hả nói : "Tôi đối với việc thanh xuân vĩnh cửu này không có hứng thú lớn, nhưng mấy người bạn của tôi lại rất chú ý chuyện này, còn làm rất nhiều thí nghiệm. Đương nhiên kết quả cuối cùng đều thất bại"

"Thất bại?"Mặt thẹo không tin lời Lục Minh nói, hắn chắc chắn đang nói dối.

Vẻ mặt của hắn không có chút gì của cảm giác thất bại! Ngược lại hắn còn rất đắc ý, mặt thẹo dám khẳng định % là, chàng thanh niên trước mắt này, chắc chắn đã có tiến triển trong phương diện đó, cho nên mới kiêu ngạo như thế.

Không biết hắn có mục đích gì khi đến đây? Bởi vì nguyên nhân gì mà hắn lại đề cập chuyện này với mọi người?

Lục Minh khoát tay, nhàn nhạt nói : "Cũng không phải hoàn toàn thất bại, những người bạn của tôi ở phương diện này cũng có chút thành công. Cái này gọi là có lòng tìm kiếm không được, vô tình sờ mó thế là ra! Nghiên cứu thanh xuân tuy thất bại, nhưng khi kết hợp nhiều thứ lại thì có thể khôi phục sức sống tạm thời cho con người, tạm thời giảm tổn hại đến dung nhan,cái này vẫn miễn cưỡng chấp nhận được... Vì sao tôi lại đề cập đến vấn đề này cho mọi người biết? Có lẽ mọi người đều cảm thấy kỳ quái, cảm thấy tôi có phải là có vấn đề, thật ra, tôi cũng muốn nói cho mọi người biết, tôi muốn hỏi rằng, mọi người có ly châu hay không... nếu có thì chúng ta có thể trao đổi!"

Mọi người nghe xong đều kinh hoàng, thì ra hắn muốn ly châu, nhưng mà bảo bối như vậy lần đầu tiên nhìn thấy, ai còn có ly châu chứ?

Ông tóc già hai mắt chợt lóe tinh quang, cười to nói : "Ly châu, chúng tôi làm sao có, thứ bảo bối độc nhất vô nhị này..."

Lục Minh không đợi hắn nói xong, giơ tay nói : "Ly châu có từ lâu, ông căn bản không biết, ngoại hình của nó, có lẽ không sáng lên, bởi vì không trải qua sự kích thích năng lượng, cho nên mắt người khó có thể thấy được hào quang của nó"

Khi mọi người nghe xong, lại tiếp tục kinh hoàng lần hai, nói không chừng hạt châu nhà mình chính là ly châu.

"Ly châu, nó có đặc thù gì?"Mặt thẹo vội hỏi.

"Không biết nói sao, lớn thì cỡ trái dưa hấu, nhỏ thì cũng cỡ trân châu, tôi không thể nói chính xác... Hơn nữa cho dù là ly châu cùng dạng, năng lượng cũng không giống nhau, sau khi trải qua kích thích năng lượng thì hào quang sẽ phát ra mãnh liệt, như vậy thì năng lượng còn đầy đủ, ngược lại thì không có giá trị gì"Lục Minh nói rất mơ hồ, nhưng tất cả mọi người đều liều mạng ghi nhớ, hơn nữa còn đưa ra đủ loại suy đoán.

"Chứng mình thế nào, anh nói, thứ này, là đúng?"Nữ sát thủ Mila trừng mắt nhìn Lục Minh, nàng vẫn luôn hoài nghi vấn đề này.

"Đến đây, chúng ta làm thực nghiệm, như vậy thì tôi không cần nhiều lời"Lục Minh bỗng nhiên cười xấu xa, hỏi nữ sát thủ : "Nếu không thì em cởi quần áo ra, anh thực nghiệm trên cơ thể của em"

"KHÔNG!"Nữ sát thủ Mila lập tức cự tuyệt, liếc mắt nhìn Lục Minh, người này căn bản là không có ý tốt.

"Để em!"Bỗng nhiên có một người con gái đi ra, đến trước mặt Lục Minh, cởi tất cả đồ trên người xuống.

Cốc Linh Linh trong lòng chua xót, mình cũng nguyện ý giúp hắn làm thí nguyện, nhưng cởi đồ trước mặt mọi người, đây là chuyện không thể làm được. Thật không ngờ cô ta có thể to gan đến như vậy, dễ dàng thực hiện.

Người con gái cởi đồ là một người mẫu, khuôn mặt cũng xinh, dáng người thon dài, sau khi quần áo bên ngoài được cởi ra, lập tức hiện lên những thứ chết người.

Tất cả đàn ông, đều không kìm lòng mà nuốt nước miếng một cái.

Tất cả đàn bà, đều không ngừng thầm mắng con nhỏ này không biết xấu hổ, làm trò trước mặt đàn ông, dám cởi quần áo.

Cô người mẫu này cổ hết quần áo, cái áo lót mỏng manh và quần lót chữ T căn bản là không che hết được cặp ngực và cái mông tròn lửng, nàng không chút ngượng ngùng đứng trước mặt Lục Minh dạo một vòng, cười duyên liên tục, còn hỏi : "Còn muốn cởi hết sao???"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio