"hắc hắc, nhận chiếc trói tình ma nhẫn này của em, anh cả đời cũng đừng hòng chạy thoát được" mị tiếu của Nhiếp Thanh Lam cất lên như hồ ly tinh, nàng từ tay phải mình tháo ra một vật đưa cho Lộ Minh.
Lộ Minh nhìn xem, thì ra là một cái 'thiết chỉ hổ' lỗ, xem ra là vũ khí chuyên dụng của Nhiếp Thanh Lam.(đeo vào tay thành đấm sắt)
Nghĩ nghĩ, nàng đành lòng đem vũ khí chuyên dùng của nàng tặng cho mới gặp có mấy lần là mình, hồ ly mỹ nhân này cũng được coi là khẳng khái, mặc dù so với lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn kém hơn chút, nhưng kể như là vừa đủ điểm qua.
Ngón tay tiếp xúc 'thiết chỉ hổ', trong não hải Lộ Minh hiện lên một loại tin tức, khiến Lộ Minh hiểu được đây là vẫn thiết, là vật liệu cần thiết để luyện khí.
Càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là trong lúc vô ý tiếp xúc với món vũ khí chuyên dùng này của Nhiếp Thanh Lam, còn có một đoạn thông tin khác hiện ra.
Đó là mấy loại vũ khí trong luyện khí, thể loại như 'chỉ hổ' của các đấu sĩ, nhưng lại có chút không giống. Lộ Minh phát hiện nguyên liệu dùng luyện chế của mấy loại vũ khí này chỉ là vẫn thiết, bạch kim, bạch ngân, hồng bảo, hoàng bảo, thiết thạch...thuộc về một ít vũ khí cận thân dễ thu thập và luyện chế, trong lòng không khỏi có chút động tâm.
Sau này có cơ hội, luyện chế ra một cái còn tốt hơn vũ khí chỉ hổ, tặng cho Nhiếp Thanh Lam, tăng thêm sức chiến đẫu của nàng, coi như là một chút báo đáp cho tính khẳng khái của nàng.
"Một tên cổ quái".
Nhiếp Thanh Lam thấy trên mặt Lộ Minh hiên lên nét vui mừng, trong lòng nghĩ không ra hắn cần vẫn thiết làm gì.
Có điều là một người phụ nữ thông minh, nàng biết, nam nhân không nói ra, có hỏi cũng vô dụng, vì vậy khôn ngoan giữ lại lòng hiếu kỳ, đem vấn đề chuyển sang hướng khác: "Chiều cao của anh không thấp, lẽ nào cũng chời bóng rổ? em hiểu rồi, trong số học sinh của viện cảnh sát có người tên Thạch Hoa, hắn là bạn học của anh, hắn có phải hay không nói xấu sau lưng em? tiểu nam nhân, bổn mỹ nữ là quốc sắc thiên hương, lẽ nào không thể có một hai con cóc chảy nước miếng sao? anh là gì của tôi a? lại dám ghen tuông?".
Lộ Minh thấy nàng nổi cáu trợn mắt với mình mà trong đó lại có cả vui mừng, trong lòng tự nhiên lại có một loại ngọt ngào không tên.
Có điều lời nói lại không chịu thua, hưng nói: "lão tử đang là bạn trai mạo danh của cô, tôi tuyệt đối không cho kẻ khác đào chân tường của tôi, nếu không là thiên vương, lão tử cũng huỷ cả hắn".
Nhiếp Thanh Lam cười lớn, buông tay khỏi vôlăng, vỗ tay khen: "có chút phong thái của tiểu nam nhân, không tồi không tồi, nhưng mà anh có biết đối thủ là ai không? biệt danh 'ngọc kiểm(mặt) phi long' Vân Kiếm Phi, hắn là người đi ra từ đội tiêm đao, có thể đánh kick boxing, lại biết kỹ thuật chiến đấu của quân nhân, những cái đó không tính, gia thế sau lưng hắn có lai lịch rất lớn, không phải loại mà kẻ tốt nghiệp đại học hạng tìm không được việc như anh có thể động được. Trận bóng rổ tối nay, đừng nói đến đánh thắng, kể như có thắng được tên ngọc kiểm phi long đó, mấy tên tiểu mao hài không gia thế bọn anh sớm muộn cũng bị hắn chơi đùa chết, ngọc kiểm phi long có thù tất báo, các anh dám đắc tội hắn, nhất định sẽ ắn trái đắng."
"doạ quỷ a?" Lộ Minh đại nộ, cười lạnh nói: "cô sao không bảo chúng tôi hướng hắn quỳ xuống xin tha cho rồi?"
"Vậy thì không cần, chỉ cần em xuống chơi giúp bọn anh phút, với thực lực của em, đảm bảo đội học viên có thể thắng! hơn nữa ngọc kiểm phi long cũng không dám phát tiết sự tức giận, bởi vì hắn đánh không thắng em!" Nhiếp Thanh Lam khứa khứa cười nói.
"Dựa vào nữ nhân chơi thắng để giành mặt mũi, vậy chúng tôi không bằng đội bóng nam TQ sao? cám ơn, quái vật mặt thịt phi long để chúng tôi vo viên, là một người con gái, cô chỉ cần mặc mini jupe, đứng trên khán đài làm đội cổ động cổ vũ cho chúng tôi được rồi!"
Lộ Minh cười lạnh, đến như Nhiếp Thanh Lam cũng không đánh được, mek, mặt thịt phi long rõ ràng là tên cặn bã, bản thân mình tối này còn không chơi đùa chết gã? có điều hiện tại không nên ở trước mặt Nhiếp Thanh Lam bạo lộ thực lực bóng rổ của mình, đợi tối nay bắt đầu thi đấu, mình đem tên mặt thịt phi long đo đánh cho răng rụng đầy đất, khiến nàng ngạc nhiên một trận.
"đến lúc đó đánh thua người ta thì đừng có khóc!" Nhiếp Thanh Lam nhìn vào kính chiếu hậu, ghế phía sau nãng đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo thi đấu rồi.
Nếu như Lộ Minh và bạn hắn đánh thua, vậy thì nàng chắc chắn sẽ vào sân thi đấu. mặc dù tên này là bạn trai mạo danh, nhưng cũng không thể để bị kẻ khác bắt nặt, lại nói, nếu như bị bắt nạt, cũng chỉ có mình mới được phép bắt nạt hắn.
Đang lúc Nhiếp Thanh Lam nghĩ tới bản thân mình đại triển thân thủ, ra tay đúng vào lúc nguy cơ nhất, đem tên ngọc kiểm phi long đó đánh bại, sau đó giơ nắm tay lên trước đôi mắt kinh hãi của Lộ Minh, cái loại đắc ý uy phong đó..., di động của nàng chợt kêu lên.
Nhiếp Thanh Lam vừa nghe, lập tức giả vờ ngoan ngoãn: "Mẹ, vâng, người ta đang cùng ảnh đi chơi phố, để ảnh nghe? mẹ, không được hoài nghi con".
Lộ Minh nhận lấy điện thoài, vừa nói câu: chào dì.
Có một giọng nói nhẹ nhàng thân thiện truyền đến, dễ nghe như giọng của mẹ vậy: "cháu là tiểu Lộ? dì là mẹ của Thanh Lam, lần trước thật không phải, bởi vì có cuộc họp, không đến được trà trang...dì rất mừng vì cháu cứu kịp lão Nhiếp, thật là một đứa trẻ tốt, vừa có dũng vừa có mưu, Thanh Lam đi cùng với cháu, dì cảm thấy rất yên tâm, chỉ có điều tính tình nó không tốt, lại không biết làm việc nhà, đi làm lại là gọi lúc nào đi lúc đó, có vụ án là phải xuất phát, cả ngày bận rộn, tiểu Lộ, cháu thông cảm cho nó chút... trưa thứ này tới nhà chúng ta ăn cơm nhé, dì còn chút việc, không làm phiền hai đứa đi chơi phố nữa".
Nghe xong những câu nói của mẹ Nhiếp Thanh Lam, toàn thân Lộ Minh mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy.
Thì ra hồ ly mỹ nhân dưới áp lực của mẹ, mới cùng mình đi chơi phố, lại lần nữa bị nàng ta lừa rồi.
Nhiếp Thanh Lam thấy ánh mắt Lộ Minh tức giận, giảo hoạt cười lên, giơ một ngón tay trắng như ngọc ra lắc qua lắc lại nói: "đừng giận, có một đại mỹ nhân bồi tiếp anh đi chơi phố, anh còn giận cái gì nữa?"
"Dừng xe". Lộ Minh quyết định tránh xa hồ ly mỹ nhân này ra, để khỏi bị nàng mê hoặc đầu óc như Trụ Vương đến giang sơn mất rồi cũng không biết gì.
Nhiếp Thanh Lam thấy Lộ Minh quyết không thèm đi với mình nữa, cũng không có tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi lên, dừng chiếc HAMER bên đường, giả vờ làm một cô dâu ngoan ngoãn: "Chồng àh, buổi tối về sớm một chút".
Giọng nói ngọt ngào, làm Lộ Minh đang lúc bước xuống xe nghe được xém chút bước hụt.
Mặc dù biết rõ Nhiếp Thanh Lam lợ dụng bản thân để đối phó vời người nhà, nhưng trong lòng Lộ Minh khó mà sinh ra tức giận cho được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp là không công bằng...đổi là người khác, dám lợi dụng bản thân mình, Lộ Minh chắc chắn sẽ trói lại, đem treo lên toà nhà trọc trời phơi khô, nhưng mỗi lần nhìn nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Nhiếp Thanh Lam, Lộ Minh lại không cứng lòng nổi. Hơn nữa yêu nữ này rất thông minh, hiểu được quan sát sắc diện và lời nói người khác, chỉ cần nhìn mặt mình có chút không đúng, lâp tức giả vờ ngoan ngoãn, ra sức nịnh nọt, tục ngữ nói dơ tay không đánh khuôn mặt cười, nàng ta nếu như làm mặt lạnh tức giận với mình, vậy thì dễ nói, đằng này cứ tươi cười như một bông hoa, thật là muốn lấy mạng người ta mà.
Lộ Minh nhớ tới lời Hình lão, gọi taxi tới Lam Hải Thất Trung, tìm cô bé học sinh tên Giang tiểu Lệ, xem xem nó đã lún sâu tới mức độ nào rồi, có còn cứu được không.
Đến Thất Trung, tìm giáo viên chủ nhiểm hỏi thăm tin tức, Giang tiểu Lệ đã hai tuần không đến lớp rồi.
Để nhanh tìm được cô nhóc này, Lộ Minh sử dụng thuật kim tiền quyến rũ vạn ác, hắn đếm mười tờ đầu người, hướng bạn học cùng lớp cô bé nói: "ai nói ra tiểu Lệ ở đâu, một nghìn này thuộc về người đó".
"Đại thúc! cháu biết" có một tên nhóc đầu nhuộm lông vàng, trên cổ đeo sợi dây bạc thập tự đứng lên.
"ttểu Lệ ở đâu?" Lộ Minh rất nhanh khiến cho khuôn mặt mình hiện một nụ cười hỏi.
Nam sinh lông vàng đó nhón lấy mớ tiền trong tay Lộ Minh, hướng Lộ Minh giơ ngón tay giữa ra, ngạo mạn cười lớn nói: "ông ngốc, tôi với tiểu Lệ là anh em, sao lại có thể bán rẻ nó? ông có phải tiền nhiều, đem tiền đi mua ngốc không?".
Lộ Minh sắc lạnh nhìn nam sinh lông vàng nói: "xem ra, mày ngứa người, muốn tìm người giúp làm giãn xương cốt."
Nam sinh lông vàng vung tay, cả lớp có mười mấy đứa hò hét đứng lên, nam có nữ có, có đứa còn nhấc ghế lên cầm trên tay, hỗn loạn hét lên: "ông chú, thông minh thì cút ngay lập tức, nếu không bọn tôi vứt ông xuống lầu!" nam sinh lông vàng đắc ý hướng Lộ Minh hưng hưng: "chú àh, ông sớm lỗi thời rồi, hiện tại là thời của bọn trẻ chúng tôi, ông sớm về nhà dưỡng lão đi! đừng đứng đây khiến người khác ngứa mắt..."
Nó vẫn còn chưa nói hết, liền bị Lộ Minh một tay chộp cổ, mắt trợn trắng, chân đạp lung tung, hai tay chụp loạn cả lên, nhưng không sao thoát ra được.
Lộ Minh sách nó như sách con gà, kéo đi ra hành lang.
Lộ Minh lật tay, đem nam sinh lông vàng dộc ngược xuống, một tay cầm lấy cổ chân nó, đưa ra bên ngoài lan can. Khẩu khí lãnh đạm hướng đám nam, nữ sinh đang trợn mắt há mồm nói: "tao đếm đến , nếu chúng mày không nói ra tiểu Lệ ở đâu, tao sẽ buông tay".