Sống Cùng Vạn Tuế

chương 241: tần hoàng bảo kiếm và chân long thiên tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thế gian này thực sự có Tần Hoàng bảo kiếm sao? Xem chút nào!" Lục Minh cũng có nghe nói qua nhưng không biết sự thực thế nào.

Cảnh Hàn tháo vải trắng, lộ ra vỏ ngoài màu đen của một thanh kiếm cổ, chuôi kiếm cũng không có trang trí gì nhiều, cổ phác vô hoa. Chất liệu màu đen kì lạ, không giống sắt thép thông thường. Nhớ trước đó, Niếp Thanh Lam cũng đưa cho Lục Minh một cái nhẫn có chất liệu như này, cái này thậm chí càng xám xịt hơn. Nàng từ từ rút trường kiếm ra, phát hiện trường kiếm này không sáng như trường kiếm bình thường, có vẻ cực kì ảm đạm. Không có tinh quang, cũng chẳng có kiếm khí uy bức.

Cảm giác như nó là do một khối thép tạo thành, chưa trải qua luyện chế.

Trên thân kiếm có tế văn màu đỏ sậm trải rộng, có vẻ như là máu người, nhưng sự ăn mòn kim loại hầu như không có càng làm cho người xem ngạc nhiên.

Kiếm này khá dài, dài hơn rất nhiều so với trường kiếm bình thường, Cảnh Hàn cảm giác chất liệu của nó so với bình thường tốt hơn mấy lần. Lúc rút kiếm thì có một chấn động vô hình, âm âm. Như thể nhắc nhở mọi người nó không phải là vật phàm.

"Đây là kiếm gì?" Lục Minh thấy trên kiếm không có khắc chữ, hoa văn điêu khắc cũng không có.

Bảo kiếm thường có khắc các danh tự kiểu như bạch hồng, huyết lãng, phi vân… hoặc là có đặc tính huyết tào hay có kiếm vân điêu sức khác bình thường.

Nhưng thanh kiếm này hoàn toàn không có những thứ đó, sao biết được nó là Tần Hoàng bảo kiếm?

Cảnh Hàn như nhìn ra nghi vấn trong lòng Lục Minh, liền vung tay lên, múa kiếm, trường kiếm xẹt qua vách tường.

Chỉ nghe hai tiếng như tiếng huýt gió, vách tường vốn bình thường dần dần xuất hiện hai vết cắt mạnh giao nhau. Thấy vậy hai tròng mắt Lục Minh trợn lên, sắc bén thế sao? Cắt tường như cất đậu hủ, cái này không phải là rất kinh khủng sao? Hèn gì người ta nói Tần Hoàng bảo kiếm như thế này như thế kia, thực sự đúng là rất uy bức!

"Thần vật tự hối, huyền nhi bất quang. Đúng là bảo vật hiếm có!" Cảnh Hàn thấy vẻ kinh ngạc của Lục Mình thì thầm cười, lại nói: "Tần Hoàng bảo kiếm đích thực còn có phương pháp kiểm tra, nghe nói chỉ có chân long thiên tử, khi cầm kiếm mới có cộng chấn. tạo ra dị biến".

"Lừa người sao? Hoàng đế cũng là người, em nghĩ thế gian này thực sự có khí Vương giả sao?

Hắn vốn chẳng tin cái gì mà chân long thiên tử. Người là người, kiếm là kiếm, sao có thể có khả năng cảm ứng được.

Thứ thần kì thì đúng là có, như cái nhẫn của mình chẳng hạn, hoặc Thiên Tinh, đều cần tiên thiên chân khí mới có thể sử dụng được bảo vật của tiên giới, nhưng với việc Tần Hoàng bảo kiếm dùng để xác định có thực là chân long thiên tử không lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nếu thật có thể xác định, vậy hoàng đế lịch đại kia đã sớm cầm nó đi rồi đến trước mặt mọi người chứng minh mình chính là chân long thiên thử, như thế còn thuyết phục hơn!

"Anh thử xem, biết đâu anh lại là chân long thiên tử chuyển thế?" Cảnh Hàn vì có được bảo vật mà trong lòng cao hứng, không nhin được đùa với Lục Minh, tiện đưa kiếm cho hắn, ý bảo cầm thử xem sao.

"Nếu anh là chân long thiên tử, thì em chính là hoàng hậu!" Lục Minh cười to.

Kiếm vừa vào tay Lục Minh, bỗng nhiên sinh ra một chấn động kì lạ. Giống như gặp lại được cố nhân tri kỉ nên vui mừng vậy.

Lục Minh vốn khi cầm kiếm, định đưa tiên thiên chân khí vào để cảm nhận xem đây có đúng là bảo kiếm không, không ngờ tiên thiên chân khí vừa vào đến thân kiếm, tựa như nước tràn đê võ, không thể khống chế được. Thân kiếm như động không đáy, chân khí nhiều thế nào cũng hấp thu không bao giờ thỏa mãn. Lục Minh định quăng kiếm đi, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên bức tranh màu đỏ khủng bố, làm hắn kinh sợ đến ngây người.

Bên trong bức tranh màu đỏ đó, là thiên quân vạn mã đang điên cuồng chém giết, đầu người chất đống khắp nơi.

Trên bầu trời, mũi tên bắn xuống như mưa, vô số người bị thương rơi xuống đất, hàng trăm trường kích đâm thủng người đối thủ, sau đó đều đồng loạt ngã xuống trong huyết bùn. Bên trên, chiến mã chở tướng quân điên cuồng giết vô số người giữa chiến trận, cự đao trảm xuống, đầu rơi máu chảy đầy trời.

Giữa trung tâm trận chiến là một đài cao, một vị cường giả không rõ mặt đang cầm kiếm gào thét phẫn nộ.

Sát khí tỏa ra trên người hắn như của Ma vương dưới địa ngục. Theo bảo kiếm huy động trên tay hắn, thiên quân vạn mã bên cạnh đều ầm ầm tuân mệnh chạy ra, hung tợn đánh về phía quân địch, đem tất cả địch nhân trước mặt biến thành đống thịt nát. Cái linh hồn hình ảnh chiến tranh được lưu giữ làm Lục Minh như nhìn thấy cảnh thật, thậm chí có ảo giác như hắn chính là Ma Vương đang cầm kiếm chém giết, miệng gào thét như muốn cắn nuôt địch nhân kia. Tâm trí Lục Minh cảm ứng được hình ảnh kia, như cộng hưởng, trong miệng không nhịn được phát ra một tiếng rít gào, sát khí lên đến tận trời, vung kiếm hét: "Sát!"

Cảnh Hàn thấy Lục Minh sau khi nhận kiếm thì cả người liền lập tức thay đổi.

Sát khí như Ma Vương dưới địa ngục, hai mắt đỏ ngầu, trường kiếm giơ lên tỏa ra tử lam chói sáng. Dường như có con rắn nhỏ từ ngực Lục Minh bay ra, bay nhanh về phía trường kiếm. Nhưng định thần nhìn lại thì không có gì.

Thấy Lục Minh trong trạng thái điên cuồng, múa kiếm như muốn chém đôi mình ra, Cảnh Hàn không kìm được sợ hãi kêu lên: "Lục Minh. Là em…"

Tiếng quát to làm cả tinh thần Lục Minh chấn động, hình ảnh trong đầu hiện ra cũng dường như có tiếng kêu bi thê của một nữ tử ở phái sau. Hình ảnh nam tử chưa quay đầu lại, cả không gian ảo giác liền biến mất không thấy tăm hơi. Thần trí Lục Minh trở lại bình thường, thấy mình đang giơ cao kiếm, đối mặt với Cảnh Hàn, tựa như muốn chém nàng, đắc thủ run lên, vội hạ kiếm xuống, ôm chầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, môi run run của Cảnh Hàn, an ủi: "Không sao, không sao, anh sẽ không giết em. Anh sẽ không làm tổn thương em!"

"Em biết. Em biết!" Cảnh Hàn ôm chặt lấy Lục Minh, vẫn chưa bình tĩnh được nói.

Nếu như thần trí binh thường, Lục Minh đương nhiên sẽ không thương tổn đến mình dù chỉ là một sợi tóc, hắn thương mình còn không hết nữa là!

Nhưng vừa rồi, dường như hắn bị sát khí của Tần Hoàng bảo kiếm khống chế, mất đi tỉnh táo, nếu không phải mình kêu lên, chỉ sợ hắn thực đã chém xuống ròi.

Để Lục Minh không cảm thấy áy náy, kinh hãi, Cảnh Hàn lại an ủi hắn: "Anh không phải muốn giết em. Anh muốn giết địch nhân sao? Anh đã thấy những gì? Lục Minh, em nói không sai mà. Thân thể đế vương chi mệnh của chân long thiên tử khi cầm kiếm sẽ có phản ứng lại. Xem vừa rồi thì anh đúng là chân long thiên tử rồi! Lúc nãy em vừa thấy một con tiểu long từ trong người anh bay vào trường kiếm!"

Lục Minh vừa nghe thân thể mình có tiểu long bay ra rồi chui vào trong kiếm, liền vội buông Cảnh Hàn, giơ kiếm lên nhìn.

Chỉ thấy tử quang chợt lóe trên trường kiếm, tựa như có cái gì cực nhanh bay tới trái tim Lục Minh. Cảnh Hàn theo bản năng dùng thân thể của mình chắn trước, kết quả, thân thể nàng bị xuyên qua mà cuối cùng vẫn bắn tới ngực Lục Minh.

Hai người vô cùng kinh hãi.

Lục Minh vội kéo áo ngực của Cảnh Hàn ra xem xét vết thương, trong lòng lo sợ có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cởi y phục, tuyết nhũ hoàn mỹ không tì vết của Cảnh Hàn hiện ra, trắng như bạch bích, đúng là tuyệt mĩ nhân gian, mặt trên trừ hồng mai bội lôi rung động, tuyết khâu kiều đĩnh thì không có vết thương nào. Lục Minh không để ý nhiều, cúi đầu lấy tay kiểm tra quanh ngực một lúc, cẩn thận xem xét. Cuối cùng khi xác nhận nàng thật sự không bị thương, mới thở phào một hơi.

"Anh thật là, cũng không hỏi ý kiến em trước! Được lắm, xem đủ rồi. Anh thì sao? Có bị thương không?" Cảnh Hàn che ngực, biểu hiện bên ngoài cấp bách nhưng bên trong thì như uống mật, ngọt tận đáy lòng.

"Anh không sao!" Lục Minh sờ ngực, không thấy đau chút nào, áo trước ngực vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ không có chuyện gì.

Cảnh Hàn kéo găng tay xuống, cho vào trong túi đồ, rồi xoay người sang xem ngực Lục Minh.

Nàng cúi người, trước ngực không được che đậy lộ ra bộ ngực trắng cùng đường cong tuyệt đẹp, làm Lục Minh không nhịn được nhớ là đôi tuyết nhũ hoàn mỹ không tỳ vết khi nãy, cả người nhất thời nóng lên. Nuột vội nước miếng. Vừa rồi vội kiểm tra vết thương, hắn không có tâm tư kia, nhưng giờ nghĩ lại, sợ là thế gian không có được bảo bối tuyệt vời như vậy. Cảnh Hàn thấy ngực hắn không việc gì cũng thở nhẹ một hơi. Nhìn thấy bộ dạng như lão trư của hắn, nhớ lại mấy động tác vừa rồi, không khỏi cho hắn một quyền, oán trách nói: "Nhìn cái gì. Còn chưa đủ à!"

Lục Minh vội giả bộ như đứa trẻ ngoan để nàng khỏi tức giận. Ha ha cười nói: "Vừa rồi là không cố ý, nhưng lúc nãy có đúng là tiểu long không? Sao thế giới lại có rồng được?

Cảnh Hàn thấy hắn rõ ràng là đại sắc lang, còn muốn giả con nít, vừa tức giận vừa buồn cười: "Anh đã là chân long thiên tử, thì sao lại không thể có rồng? Phải không?"

Trong lúc vô ý nàng phát hiện bảo kiếm trong tay Lục Minh không giống trước.

Thì ra thân kiếm vốn xám vịt tựa hồ như có tử lam quang, thân kiếm bắn ra quang mang, hoàn toàn không giống lúc đầu. Lục Minh cũng không rõ, chỉ cảm thấy thanh kiếm này có cảm giác huyết mạch tương liên với bản thân. Dường như nó không phải là kiếm, mà là cánh tay mình kéo dài ra vậy.

Tiên thiên chân khí trong cơ thể có hơn nửa tràn vào trong thân kiếm, trong đan điền chỉ còn sót lại ba phần, nhưng cảnh giới lại tăng thêm một bậc nữa.

Trong lúc mất khống chế, đã đột phá tầng thứ mười một đồng tử công. Lục Minh nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận, phát hiện trong đầu có rất nhiều chỗ mới vì đột phá cảnh giới chưa kịp lĩnh ngộ, tồn tại như ẩn như hiện.

Bản thân muốn nắm lấy để dò xét, nhưng tri thức mới này quá huyền diệu, không thể làm được gì, nên kệ chúng nó. Cảm giác như ngộ mà cũng như không.

Trong lúc Lục Minh nhắm mắt, Cảnh Hàn lấy bảo kiếm trong tay hắn, lật qua lật lại quan sát.

"Xem ra thần khí nhận chủ trong truyền thuyết là có thật" Kiếm vừa vào tay Cảnh Hàn, quang mang liền biến mất, nhưng Cảnh Hàn không hề thất vọng, mà ngược lại lại thấy vui mừng. Nếu hắn là chân long thiên thử, vậy nói không chừng mình đúng là hoàng hậu của hắn, nếu không phải là hoàng hậu thì cũng là phi tử! Tên này ở xã hội hiện đại cũng là một đại sắc lang, không chừng kiếp trước của hắn đúng là hoàng đế háo sắc có tam cung lục viện thất thập nhị phi tần.

"Cảnh Hàn, anh đã luyện thành tầng mười một Đồng Tử Công!" Lục Minh ở mắt, kích động ôm lấy Cảnh Hàn.

"Đừng nói với em. Em không hợp, anh tìm người khác đi!" Cảnh Hàn hiểu lầm Lục Minh muốn chính mình, vội lắc đầu.

Bởi vì trước có thương lượng với nhóm Trầm Khinh Vũ, nếu như Lục Minh luyện đến tầng thứ mười một đồng tử công thì phải chấp nhận cho hắn một chút mật, phát tiết dục vọng, tránh hắn đi trêu chọc phụ nữ bên ngoài.

Cảnh Hàn lo lắng Lục Minh luyện thành sẽ cùng mình làm cái chuyện kia tại bí thất này.

Bản thân mình có cửu âm tuyệt mạch, đừng nói muốn theo phân phó của Trầm Kinh Vũ, là con dâu của Lục gia phải tu luyện thần công. Ngay cả không luyện cũng không có cách nào cùng hắn giao hoan.

Lục Minh thấy Cảnh Hàn vừa lo lắng vừa khổ sợ, vội an ủi: "Không phải, anh chỉ muốn nói với em, muốn em cùng chia sẻ niềm vui với anh! Em là hoàng hậu của anh mà, anh đương nhiên muốn nói cho em biết! Tốt lắm, bây giờ chúng ta thu lấy thanh Tần Hoàng bảo kiếm này, rồi đi tìm kiếm các bảo vật khác xem sao! Vừa rồi em cũng tìm được gì bên trong ròi?

"Không thấy có Thiên Tinh, nhưng em có phát hiện ra hai cỗ thi thể, giống như khách hàng của Byrd Chali, vừa mới chết không lâu, trên mặt đất vẫn còn hộp trang sức quý. Đúng rồi, cái cửa ngầm kia, nói không chừng lại là một thông đạo đưa ra ngoài!"

"Ồ, để anh cảm ứng chút".

Lục Minh không thấy điềm báo, nhưng ở trong bí thất đầy rẫy cơ quan thì đương nhiên phải cẩn thận.

Nếu như mở cửa ngầm, bên trong tuôn ra đại hồng thủy hay độc trùng độc phong, lợi thỉ phi đinh, hay vò vòi phun lửa là xong đời. Nhưng khi cảm ứng chỉ có một cảm giác kỳ quái, không phải nguy hiểm, nhưng cũng không biết tả thế nào. Rốt cuộc là cái gì?

Phía sau cửa ngầm rốt cuộc là có gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio